Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 4

10

Ngày thứ ba Thiệu Từ Lễ cùng tôi “buông xuôi cuộc đời”.

Thư ký của anh ta rốt cuộc cũng tìm đến tận cửa.

Lúc đó tôi mới biết, anh ta đã cắt toàn bộ thiết bị liên lạc.

Không ai có thể liên lạc được với anh ta.

Mà trong ba ngày anh ta biến mất ấy…

Tất cả những thứ xoay quanh anh ta, trong ba ngày ấy, đều rối tung cả lên.

Thư ký của anh ta gần như bám chặt lấy cửa.

Chỉ thiếu nước quỳ xuống mà dỗ vị “tổ tông” đang tựa cửa như chẳng liên quan gì đến thiên hạ kia.

“Không phải chứ, Tổng giám đốc Thiệu, anh cũng đâu phải không biết…”

“Anh quan trọng với công ty thế nào.”

“Anh mà bặt vô âm tín mấy ngày thế này, trong công ty đồn đủ thứ chuyện!”

“Giám đốc Vương với quản lý Lý thì kết bè kết phái, họp hành thì suýt nữa ngồi luôn vào ghế anh rồi!”

“…”

Thư ký vừa rưng rưng nước mắt, vừa mềm mỏng vừa phân tích đủ đường.

Còn Thiệu Từ Lễ vẫn điềm nhiên như không.

“Ờ.”

“Người ta mạnh thì… cứ để họ mạnh.”



Cái gì mà “người ta mạnh thì cứ để họ mạnh” chứ?

Suy nghĩ của anh ta từ khi nào lại thành ra như vậy?

Tôi thật sự không thể nhìn nổi nữa, liền xen vào một câu:

“Dù sao anh cũng là sếp mà…”

Ai ngờ thư ký của anh ta vừa nghe xong liền như bắt được vàng:

“Đúng đúng đúng! Cô Lục, cô cũng nghĩ vậy đúng không?”

“Tổng giám đốc Thiệu, anh xem, ngay cả cô Lục cũng…”

Ánh mắt bất đắc dĩ của Thiệu Từ Lễ rơi lên người tôi.

Anh ta khẽ thở dài:

“Em nói vậy khiến tôi thấy khó xử quá…”

“Ở bên em mấy ngày nay, tôi thật sự cảm nhận được cái gọi là ‘buông xuôi’ có gì đó… rất đáng để thử.”

“Giờ công ty loạn như canh hẹ, không ai làm chủ được tình hình, thật ra, tất cả đều là lỗi của em……”

Cái gì mà “tất cả đều là lỗi của tôi” chứ?

Tôi sững sờ nhìn anh ta không chớp mắt.

Còn anh ta thì khẽ cười, vẻ mặt ngây thơ đến mức giả tạo:

“Em xem, tại em cứ thường xuyên buông xuôi, nên tôi mới tò mò không biết ‘buông xuôi’ có gì hay ho.”

“Thế là tôi thử theo em một lần, ai ngờ thật sự nghiện mất rồi.”

“Cho nên tình hình hiện tại ấy, hoàn toàn là do em mà ra.”

Tôi trợn mắt há mồm, nghẹn nửa ngày mới phun ra được một câu:

“Anh đang đạo đức giả để trói buộc tôi đấy à.”

Mà đúng lúc ấy, cô thư ký như chợt nảy ra ý gì đó, liền lập tức chuyển mục tiêu công kích sang tôi:

“Ây da, cô Lục, cô khuyên tổng giám đốc một chút đi!”

“Chuyện này không đùa được đâu, cả công ty mấy nghìn người đang trông cậy vào anh ấy đó!”

“Dù cô không nghĩ cho tổng giám đốc, thì cũng nghĩ cho đám dân công ăn lương như chúng tôi một chút chứ!”



Ánh mắt của cô thư ký thật sự quá chân thành.

Từ nhỏ đến lớn, tôi chẳng thể chịu nổi ánh mắt chân thành như vậy.

Tôi nhìn cô thư ký vừa khóc vừa sụt sùi, rồi lại nhìn người đàn ông tự tin, ngoảnh đầu một cách không chút e dè.

Cuối cùng, tôi thở dài một tiếng, quay sang nói với Thiệu Từ Lễ:
“Đừng có tiếp tục “buông xuôi” nữa.”

Anh ta dường như chờ câu đó từ tôi lâu rồi.

Nắm lấy cổ tay tôi, vuốt ve nhẹ nhàng, cười bảo:
“Được, em không buông xuôi, tôi cũng không buông xuôi.”

Lời anh ta thì thầm bên tai, nghe nhẹ nhàng mà gây… ngứa ngáy khó tả.

“Tôi sẽ học theo em.”

11

Chính là như vậy.

Thiệu Từ Lễ nói rằng, tôi không thể cứ buông xuôi nằm im như thế mãi được.

Anh ta khó chịu nhất chính là thái độ thờ ơ, chẳng muốn làm gì của tôi.

Bởi nếu tôi với tất cả mọi thứ đều vô cảm, thì anh ta cũng sẽ mất đi thú vui trong việc “dằn vặt” tôi.

Ý nghĩ đó thật ra có phần hơi… bệnh hoạn.

Mấy ngày qua, vì không đến công ty, Thiệu Từ Lễ bận rộn đến mức không ngơi tay.

Sự thật là, với những người như anh ta, ngay cả việc “buông xuôi” cũng là một thứ xa xỉ.

Anh ta là người tự tay gây dựng mọi thứ, không giống như bố tôi, được thừa kế cả gia sản trăm năm.

Thiệu Từ Lễ thâu tóm công ty của bố tôi, nhưng đổi lại, anh ta phải đối mặt với nhiều đối thủ cạnh tranh hơn.

Thế nên, suốt ngày chạy hết đầu này đến đầu kia, tối nay anh ta lại phải bay sang tỉnh khác để họp.

Anh ta không có mặt ở công ty, cũng đồng nghĩa với việc anh ta lơ là quản lý tôi.

Anh ta không ở đây, tôi lại tiếp tục “Buông xuôi”.

Tôi bèn trốn việc, ra ngoài chơi thoả thích.

Từ nhỏ, tôi đã sống ở thành phố này.

Trong ký ức tuổi thơ, người duy nhất tôi nhớ rõ chỉ có bố.

Còn mẹ là ai, đến giờ tôi vẫn không rõ.

Rồi bố tôi gặp mẹ kế, đưa về cho tôi một chị gái.

Tuổi thơ tôi, có lẽ là mảng ký ức ảm đạm nhất.

Nhưng những điều ấy đau đớn quá, đến nỗi tôi chẳng thể nhớ rõ.

Chỉ nhớ rằng…

Tôi bị bố kéo xuống tầng hầm đánh đòn.

Tôi nắm chặt tay Thiệu Từ Lễ rồi cùng nhau bỏ chạy.

Chạy đến một thị trấn cổ yên bình, nơi có dòng suối róc rách bên cạnh.

Dùng vài đồng lẻ ít ỏi trong túi, tôi đổi lấy một cây kem.

Nhưng cuối cùng, chúng tôi đều bị bắt trở về.

Tôi bị nhốt vào phòng tối, còn Thiệu Từ Lễ thì… chắc tình cảnh còn thê thảm hơn tôi nhiều.

Tôi lúc đó luôn nghĩ, nhất định sẽ dẫn Thiệu Từ Lễ thoát khỏi nơi này.

Nhưng cuối cùng, tôi vẫn là người không giữ lời hứa.

Khi những ký ức ấy ùa về trong đầu, tôi đã bước đến thị trấn cổ trong thành phố này.

Thị trấn giờ đã mang dáng vẻ thương mại hóa, ánh đèn neon rải rác giữa dòng người tấp nập.

Mang một nỗi buồn man mác kiểu như: “Mặt người kia đã đi đâu mất rồi?”

Tôi đang lặng lẽ nghĩ vậy thì điện thoại đột nhiên vang lên.

Đó là Thiệu Từ Lễ, anh ta gọi điện cho tôi.

Tôi bắt máy, nghe giọng anh ta pha chút lười biếng vang lên trong tai:
“Em đang ở đâu? Anh ta hỏi.

Tôi nhìn dòng người tấp nập, nghe tiếng trẻ con nô đùa đòi người bán hàng cho cây kẹo hồ lô.

Tôi trả lời: “Tôi đang ở nhà.”

Anh ta cười khẽ: “Ở nhà sao?”

“Ừ.” Tôi đáp lại dứt khoát không chút do dự.

Giọng anh ta bên kia gọi tên tôi đầy ân cần: “Tôi có chuyện muốn nói với em.”

“Dây chuyền em đeo trên cổ…”

“Có gắn định vị vệ tinh đấy.”

Tôi im lặng.

Anh ta cũng im lặng.

Chỉ có điều, sự im lặng giữa tôi và anh ta có lẽ không giống nhau.

Tôi nghe giọng anh ta bên đầu dây pha chút trêu đùa, chậm rãi gác điện thoại.

Bởi lúc này đây, một con dao sắc lẹm đang áp sát vào lưng tôi.

Người đứng sau lưng tôi, rõ ràng lẽ ra phải nằm trong bệnh viện tâm thần,

thế mà lại ngang nhiên bắt giữ tôi giữa phố phường.

Người đó… chính là mẹ kế của tôi.

error: Content is protected !!