Góc Của Chan

CHỒNG CŨ MẤT TRÍ NHỚ- CHƯƠNG 4

07

“Anh ấy đến rồi, hai người tự nói chuyện với nhau đi” – Tôi lạnh lùng nói xong xoay người rời đi, không muốn bản thân dính vào chuyện phiền phức này

Lăng Tiêu đột nhiên nắm lấy cánh tay tôi.

Tôi thật sự đã chịu đựng từ nãy đến giờ, có chút không kiên nhẫn, tôi nhìn anh mới ánh mắt thái độ khó chịu: 
“Tôi không muốn cùng anh cãi nhau ở đây! Chuyện của 2 người thì đừng kéo tôi vào…”

Anh đưa mắt nhìn tôi, tôi vẫn bình thản trả lời: “Nếu hai người muốn ở cùng nhau, tôi đồng ý”

Tôi hất tay anh ấy ra

Vẻ mặt anh lộ vẻ u ám, anh kéo tôi lại, vòng tay qua eo tôi.

Tôi ngạc nhiên và khó hiểu.

Tôi thấy anh ta chậm rãi nói, giọng nói lạnh lùng và kiên quyết: “Trần Vân Như, tôi không biết cô đã nói gì với vợ tôi nhưng nếu cô làm ảnh hưởng đến quan hệ vợ chồng của chúng tôi, tôi sẽ để luật sư của tôi đến tìm cô”

”Tiêu Tiêu, anh…” Trần Vân Như vẻ mặt khổ sở: “Anh sao có thể đối xử với em như vậy?”

”Chuyện cần nói tôi đã nói xong rồi” Lăng Tiêu quay sang nhìn tôi: “Vợ, đi thôi”

Tôi vùng ra khỏi tay anh, quay người sải bước đi

Tôi nghe những người xung quanh đang thầm thì thảo luận:

”Cô ấy không phải là trà xanh”

”Chồng người ta đã nói rồi, đương nhiên không phải trà xanh rồi”

Sau khi rời khỏi quán cà phê, tôi trực tiếp lên xe.

“Vợ à, em nghe anh nói” Lăng Tiêu đi theo nắm tay tôi: “Vợ, em phải nghe anh nói, anh thật sự không có quan hệ gì với cô ta cả, anh nói thật đấy, em phải tin anh”

Tôi rút tay ra, nói với vẻ thờ ơ: 

“Tôi đã nói rồi, chuyện giữa hai người không liên quan đến tôi”

“Sao lại không liên quan được?” – Anh hạ giọng: “Em là vợ anh, đương nhiên có liên quan đến em”

“Vợ…?” – Tôi cười vẻ chế nhạo

Anh nhìn chằm chằm tôi, mong chờ tôi sẽ nói chuyện với anh, nguôi ngoai với anh

”Lăng Tiêu” – Tôi quay đầu bắt gặp ánh mắt thâm thúy của anh: “Nếu không phải anh bị bệnh, chúng ta đã ly hôn rồi”

Vẻ mặt Lăng Tiêu cứng đờ, anh nhìn tôi một lúc, trong đáy mắt tràn ra vẻ cô đơn: “Cho nên, nếu không phải anh bị bệnh, ngày hôm đó chúng ta đã ly hôn rồi đúng không?”

Tôi thật sự muốn bật cười với câu hỏi của anh

”Lăng Tiêu, chính anh là người đề nghị ly hôn với tôi. Hay là anh quên rồi?”

Tôi thật sự đã cười thành tiếng sau khi nói xong, cười một nụ cười mệt mỏi, chế giễu nhìn anh.

“Đương nhiên là quên rồi, anh bị bệnh mà”

Tôi nhắm mắt lại và để tài xế lái xe về nhà.

Lăng Tiêu nói địa chỉ nhà hàng: “Chúng ta còn phải đi ăn mà”

”Tôi không muốn ăn” Tôi lạnh lùng nói “Về nhà đi”

Tài xê hơi lúng túng.

Cuối cùng Lăng Tiêu nói: “Thôi, chú cứ lái về nhà đi”

Sau đó tài xế chạy xe về nhà.

Tôi nhìn ra ngoài của sổ và không muốn nói thêm một lời nào nữa

Về đến nhà, tôi trực tiếp lên lầu thay quần áo.

Lăng Tiêu đi theo vào

“Anh làm gì thế?”

”Thay quần áo đi” Anh đi vào phòng để đồ: “Lát nữa muốn ăn gì? Anh làm cho em”

”Tôi không đói”

”Vậy anh sẽ làm món em thích” Anh vừa nói vừa cởi quần áo

Anh phớt lờ câu nói, tiếp tục cởi áo. Tôi vô tình nhìn vào lưng anh.

Anh cởi áo và đột ngột quay lại

“Nhìn đẹp không?” Anh cười đi tới: “Vợ, nếu em thích xem…”

Tôi ngoảnh mặt đi: “Mau thay đồ rồi đi ra ngoài”

”Lâm Lộc” Lăng Tiêu gọi tên tôi.

Đó là cách anh ấy gọi tôi trước khi bị bệnh.

Tôi quay lại nói: “Nói đi”

”Anh thật sự không có gì với trần Vân Như hết! Em đừng cư xử như thế với anh được không?” Anh ấy đột nhiên nói

“Anh nói chuyện đấy với tôi làm gì, không liên quan đến tôi”

Lăng Tiêu lớn tiếng bảo: “Em là vợ anh, sao lại không liên quan. Một chữ không liên quan đến em, hai chữ không liên quan đến em”

Tôi nhìn anh: “Làm sao liên quan đến tôi, đó là chuyện của anh là Trần Như Vân, tôi có chức vị gì trong câu chuyện của 2 người…..”

Anh khựng lại, anh khựng lại trước câu nói lạnh nhạt kia của tôi, đưa ánh mắt trìu mến nhìn tôi

”Rốt cuộc thì anh phải làm gì mới khiến em tin anh?” Anh đi tới, trầm giọng hỏi: “Vì sao em không chịu tin anh?”

Tôi ngước lên: “Tại sao tôi phải tin anh?”

Lăng Tiêu không nói nữa, chỉ nhìn tôi chằm chằm một lúc rồi quay người tiếp tục thay quần áo.

Sau khi thay đồ, anh ấy nói với tôi: “Anh đi nấu ăn”

”Cảm ơn” – Tôi đáp cho có lệ

”Không có gì” Anh trầm mặt một hồi: “Anh nguyện ý vì em mà làm tất cả, cũng vì em mà thay đổi tất cả những thứ em không muốn….”

Tôi chế nhạo trong lòng.

Anh ấy đã làm gì cho tôi chứ?

08

Ăn xong tôi tiếp tục làm việc.

Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải tiếp quản công ty của gia đình, có rất nhiều người đang nhòm ngó đến cái địa vị của tôi, nên tôi phải cố gắng hơn, nổ lực hơn để đưa công ty đi lên.

Phải nói rằng, ngoài thực lực và năng lực của bản thân, Lăng Tiêu cũng có một phần công lao khi giúp tôi ngồi vững ở vị trí này.

Bởi vì tôi kết hôn với Lăng Tiêu, địa vị của tôi trong giới cũng tốt hơn phần nào.

Tôi biết rất rõ điều gì sẽ xảy ra với mình nếu tôi ly hôn với Lăng Tiêu. Đầu tôi chợt đau, nhắm mắt lại và xoa xoa 2 bên thái dương.

Miệng tôi hơi khô nhưng mấy ly nước đều trống rỗng, tôi quyết định xuống lầu, vào bếp để lấy nước.

Đi cũng nhẹ, để tránh làm phiền anh, dép đi trong nhà không phát ra tiếng động quá lớn.

Vừa đi đến cầu thang, liền nghe Lăng Tiêu nói chuyện với ai đó

“Giả bộ mất trí cũng vô ích, cô ấy vẫn còn hận tao, nhìn cô ấy như thể không muốn gặp tao nữa vậy…”
“…..”
”Đường Quân, mày có nghĩ tao nên đưa cô ấy đến chỗ của mày không?”
“…..”
“Ý tao không phải vậy, tao chỉ là… Tao biết cô ấy để tâm đến chuyện Trần Vân Như, tao cũng đã giải thích với cô ấy nhưng cô ấy vẫn thờ ơ như vậy, thậm chí còn không thèm nghe tao nói, có lẽ mày có thể giúp tao xem cô ấy nghĩ gì”

Tôi không nghe đầu dây bên kia nói gì, Lăng Tiêu nói tiếp
“Thật đấy! Giúp tao đi!”

Tôi nghe đến đây rồi quyết định quay trở về.

Không làm loạn, không chửi bới, chỉ im lặng, giả vờ không biết

Hóa ra anh ấy đang giả vờ, hóa ra anh lừa tôi

Tôi thật ngu ngốc, sao tôi lại có thể tin sự thay đổi đột ngột của anh ấy lại có liên quan đến căn bệnh của anh ấy chứ

Làm gì có căn bệnh nào lạ lùng như vậy?

Khoảng một tiếng sau, Lăng Tiêu đi vào

“Vợ, đến giờ ăn rồi”

Tôi nhướng mắt lạnh lùng nhìn anh: “Anh có nghĩ tôi nên uống thuốc không?”

Lăng Tiêu dừng lại, nhìn tôi với vẻ mặt hơi hoảng

“Không phải anh nói sẽ đưa tôi đến chỗ của Đường Quân sao? Hay là bây giờ đi luôn”

”Em…” Anh sải bước đi tới, âm thanh có chút vội vàng: “Vợ, nghe anh nói, anh… Anh thật sự không nhịn được, anh không muốn ly hôn với em”

”Là anh đề nghị ly hôn!” – Tôi nhìn anh

”Là do em không yêu anh!” Anh kích động hét lên: “Cho dù anh làm gì, anh cố gắng ra sao thì em cũng không thèm nhìn anh, ngay cả khi anh đề nghị ly hôn, em cũng đồng ý không chút do dự, Lâm Lộc em muốn anh phải làm sao? Rốt cuộc anh phải làm sao?”

Nói xong, mắt anh gần như ươn ướt, đưa ánh mắt nhìn tôi:

“Anh muốn ở bên em…. Không muốn rời xa em…”

Tôi im lặng, anh nói tiếp:
“Lâm Lộc, chúng ta không thể làm vợ chồng bình thường sao? Sống một cách vui vẻ hạnh phúc như bao cặp vợ chồng khác, khó đến thế sao?”

”Anh cho rằng tôi không muốn sao?” Tôi không nhịn được cười: “Lăng Tiêu, không phải anh đã nói rõ với tôi ngay từ đầu sao? Hôn nhân giữa tôi và anh bản chất là thương mại. Anh không thích tôi và sau này cũng sẽ không thích tôi, chuyện của chúng ta không liên quan đến nhau! Không phải là chính anh nói sao? Hay lại mất trí nhớ rồi?”

”Ừ” Anh cười nhạt: “Là anh nói”

Anh cúi đầu: 
“Cho nên anh hận hiện tại không thể chết đi, ngay từ đầu tại sao anh lại nói chuyện ngu ngốc như vậy chứ, tại sao lại nói những lời như thế với em”

”Lăng Tiêu” – tôi hít một hơi thật sâu: “Tôi không biết giữa anh và Trần Vân Như đã xảy ra chuyện gì, có lẽ hai người có chuyện gì đó… Có gì 2 người tự giải quyết đi, đừng…”

Anh cắt ngang lời tôi:

”Anh đã nói giữa anh với cô ấy không có gì cả” – Anh tiến lên phía trước: “Sao em lại không chịu tin anh”

”Được, thế vào đêm tân hôn, anh đi tìm Trần Vân Như làm gì?”

Cuối cùng tôi đã hỏi ra câu này, không cuồng loạn cũng không buồn bã.

Tôi rất bình tĩnh, thậm chí còn không cần câu trả lời nữa.

“Lăng Tiêu, anh không cần nói nữa” Tôi cười nhạt; “Tôi biết rồi….”

Lăng Tiêu suy nghĩ một chút: “Đêm tân hôn? Anh luôn ở với Đường Quân, có liên quan gì đến Trần Vân Như?”

Đến bây giờ, anh ấy vẫn đang nói dối tôi được

“Trần Vân Như gửi cho tôi một bức ảnh, hai người ở cùng nhau” tôi bình tĩnh nói: “Lăng Tiêu, tôi không muốn nói về vấn đề này nữa, quên đi, anh không có bị bệnh, chúng ta ly hôn đi”

”Anh không ly hôn” Giọng nói trầm ấm của anh rất kiên định:“Mặc kệ em nói gì, anh cũng sẽ không ly hôn”

Tôi mỉm cười và lắc đầu.

Anh thật trẻ con, ấu trĩ

“Không cần ly hôn ngay bây giờ, nó tùy thuộc vào sự lựa chọn của anh” – Tôi đứng dậy và bước ra ngoài: “Tôi sẽ nhờ luật sư của tôi nói chuyện với anh”

Tôi nhìn anh, đôi mắt của anh như một tấm lưới dày đặc như thể muốn giữ tôi thật chặt.

09

Lăng Tiêu ngăn tôi lại và không cho tôi rời đi.

Tôi đi đến đâu anh ấy vẫn luôn đi theo tôi.

“Lăng Tiêu, anh làm như vậy là phạm pháp, anh không thể nào luôn canh giữ tôi như vậy được” Tôi lạnh lùng nhìn anh.

Anh ngồi ở bên cạnh cửa sổ: “Vậy em gọi cảnh sát bắt anh đi, em sẽ được tự do”

Tôi yên lặng nhìn bóng lưng anh: “Lăng Tiêu, anh có biết tại sao tôi chọn lấy anh không?”

Rõ ràng câu hỏi này đã làm anh chú ý đến.

Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, nở một nụ cười nhạt, ánh mắt ánh lên sự nuối tiếc cho đoạn tình cảm của mình

“Bởi vì tôi thích anh, thật sự thích anh!” Tôi nói: “Tôi vẫn luôn thích anh, tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên”

Lăng Tiêu kinh ngạc nhìn tôi, như muốn xuyên thẳng qua tôi vậy
“Lâm Lộc, em…”

”Nhưng bây giờ tôi muốn ly hôn với anh” Tôi đáp.

Anh đột nhiên đứng lên, hốc mắt ướt át: “Lâm Lộc, em muốn làm cái gì? Hiện tại em nói cho anh biết sao em lại không thích anh nữa, là đang trả thù anh sao? ”

”Em chỉ muốn anh biết rằng em chưa từng ép buộc anh phải yêu em! Em chỉ muốn cho anh biết tình cảm của em là thật, cũng chưa mong cầu anh sẽ đáp lại…. Nhưng bây giờ em mệt rồi!”

Anh lắc đầu: “Anh nói rồi, anh không ly hôn, anh không muốn ly hôn với em, em cũng đừng nghĩ đến việc đó nữa”

Anh quay lại và đi đến của sổ, vò đầu bứt tóc, đột ngột quay lại

“Hôm đó anh thật sự ở cùng Đường Quân, em không tin có thể hỏi cậu ấy. Anh, anh nói thật!”

Anh tựa hồ đột nhiên nghĩ tới cái gì: “Ảnh? Ảnh gì?”

”Em xóa nó rồi”

Tôi không cần phải giữ nhưng hình ảnh như thế.

Lăng Tiêu gật đầu: “Được, anh sẽ làm rõ chuyện này, em đợi anh”

Sau khi anh ấy ra ngoài, tôi lập tức thu dọn đồ đạc muốn rời đi nhưng phát hiện cửa đã khóa.

Khi tôi đang lúng túng thì mẹ chồng tôi đến, bà cầm chìa khóa mở cửa.

Bà ngạc nhiên khi nhìn thấy tôi

“Lâm Lâm, con ở nhà à, mẹ mang cho con vài món ăn này”

Mẹ chồng tôi lập tức vào bếp lấy cho tôi một bát canh: “Đây là nguyên liệu từ quê gửi lên, rất sạch, hoàn toàn bổ dưỡng, con uống một bát trước đi”

”Mẹ, con còn có việc phải làm, con đi trước, thật xin lỗi”

Mẹ chồng hỏi tôi: “Con phải ra ngoài à?”

”Vâng, con đến công ty! Công ty có việc ạ!”

”Được rồi, canh này mẹ để cho con, con không được cho thằng nhóc ranh Lăng Tiêu kia uống hết đó”

“Dạ, đây là phần của mẹ mang cho con, con chính là ích kỉ không muốn chia cho anh ây đâu” – Tôi giả vờ vui vẻ

Mẹ nhìn tôi: “Con vất vả nhiều rồi, dạo này sắc mặt cũng nhợt nhạt hẳn đi”
Tôi chỉ cười, mẹ nói tiếp:
”Lâm Lâm à! Con phải đối tốt với nó một chút, tiểu tử này mỗi ngày đều nói với mẹ con rất tốt. Ở bên nhà cũ, toàn là ảnh mà nó chụp lén con không đấy”

Mẹ chồng càng nói càng hăng, lấy điện thoại ra cho tôi xem: “Mẹ cũng lén chụp một vài bức, ôi con dâu mẹ xinh đẹp quá, nè con xem”

”Tât cả, tất cả đều do Lăng Tiêu chụp sao?” 

Những bức ảnh này tôi chưa từng xem qua.

Mẹ chồng tôi cười bảo: “Đương nhiên rồi, nó cũng nói con là bảo bối của nó”

Bảo bối? Trong mắt Lăng Tiêu tôi là bảo bối sao?

Tôi mỉm cười gật đầu: “Vâng, tạm biệt mẹ, con đến công ty đây. Mẹ ở lại chơi nhé! Con sẽ tranh thủ sắp xếp về sớm”

“Không sao, không sao, con đi cẩn thận nhé”

Khi đến công ty….

Còn rất nhiều việc phải giải quyết nhưng khi đang làm việc những câu nói của mẹ chồng cứ quanh quẩn trong đầu tôi.

Tôi nhận được điện thoại từ Lăng Tiêu

Anh ấy hỏi tôi: “Em đang ở đâu?”

”Công ty”

”Đợi anh, anh đến tìm em” Anh cúp điện thoại.

Bỏ đi, tôi cũng muốn nói chuyện với anh ấy.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã tới

Tôi đưa tài liệu cho thư kí và bảo cô ấy mang vào hai tách trà

“Làm sao em ra ngoài được?” – Sau khi thư kí ra ngoài, Lăng Tiêu mới hỏi

“Mẹ đến, mẹ có chìa khóa”

”Anh đã hỏi rõ ràng” Anh nói là có việc: “Tối hôm đó anh ra ngoài cùng Đường Quân ở quán bar, anh không đi cùng Trần Vân Như, cô ta đến lúc nào, rời đi lúc nào anh thật sự không biết”

Tôi chợt nghĩ đến bức ảnh đó.

Khi Trần Vân Như chụp ảnh, mặc dù cô ấy và Lăng Tiêu ở cùng một khung hình, nhưng Lăng Tiêu thực sự không nhìn vào máy ảnh, như thể anh ấy thật sự không biết

Nhưng mối quan hệ giữa anh ấy và Trần Vân Như vào thời điểm đó đã làm tôi phải tin rằng hai người họ ở bên nhau. Cô ta nhấn vào điểm yếu của tôi, để khiêu khích tôi

“Lâm Lâm, Trần Vân Như là em gái của bạn thân anh” 

Anh ấy nói: “Trước khi qua đời, cậu ấy đã giao em gái của cậu ấy lại cho anh và nhờ anh chăm sóc, giữa anh với cô ấy không có việc gì cả”

Anh hạ giọng, nói tiếp: “Thật ra, nguyên nhân cậu ấy chết là vì anh. Lúc nhỏ, anh và cậu ấy cùng ra ngoài chơi! Lúc đấy do là ở vùng ngoại ô, nên anh và câu ấy cứ nô đùa, chứ không để ý xung quanh. Chơi một hồi với nhau, sau đó hai đưa cũng chơi đuổi bắt, vì quá phấn khích nên lúc đấy nhảy lên để bổ nhào vào cậu ấy thì lại vô tình đã lỡ tay đẩy cậu ấy ra ngoài, thật không ngờ lại có một chiếc xe tải lao đến. Lúc đó anh cứ tưởng, lúc đấy anh rất sợ, sợ cậu ấy có mệnh hệ gì. Nhưng cũng cố trấn an, trấn an rằng rồi cậu ấy sẽ khỏi, bọn anh lại tiếp tục ở bên nhau, nhưng nào ngờ cậu ấy không qua khỏi. Vì trách nhiệm và cũng vì cảm thấy tội lỗi nên anh đã chăm sóc Trần Vân Như mà không nghĩ đến cảm nhận của em. Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em….”

“…..”

“Vào đêm tân hôn của chúng ta, Đường Quân gặp tai nạn nhưng may thay cậu ấy không bị sao. Hôm đó cũng là ngày giỗ của anh ấy nữa, nên anh mới vội vã rời khỏi, không để ý đến tâm trạng của em… Nhưng thật sự, lúc đấy anh rất rối, tâm trạng của anh lúc đó có chút không ổn định nên đã nói chuyện với em như thế. Những chuyện tồi tệ liên tục ập tới, bản thân không biết xoay sở thế nào. Lúc đấy, anh sợ, anh sợ một lần nữa Đường Quân cũng sẽ rời bỏ anh như người bạn ấy” – Giọng anh run run

“….”

Anh lại nói, hai tay anh nắm chặt:

“Anh không nói cho em biết là vì anh sợ khi em thấy được vết nhơ trong cuộc đời anh . Thì sẽ không ở bên cạnh anh nữa, em sẽ rời bỏ anh. Nhưng nhiều lần, có cơ hội anh muốn giải thích nhưng em cứ không chịu để ý đến anh, cứ tránh né anh, nên anh mới hành động như thế, là do anh có lỗi với em trước….” 

Lăng Tiêu nhìn tôi thật lâu, ánh mắt của anh ươn ướt: “Anh xin lỗi, nhưng thật lòng anh không có cảm giác gì với Trần Vân Như cả, đối với anh cô ấy chỉ là trách nhiệm, anh cũng không biết cô ấy lại như vậy, anh không hề nghĩ cô ấy thích anh…. Từ trước đến giờ, người anh thích chỉ có em, người anh rung động cũng chỉ có một mình em! Trước đó thích em, bây giờ vẫn thích em! Sau này, vẫn vậy…”

”Được rồi, em đang rất rối, anh để em thời gian suy nghĩ đã”

”Nhưng em không còn thích anh nữa phải không?” Anh thấp giọng hỏi, giọng nói có chút thanh tao, hai tay anh bấu vào nhau, giọng có chút run run, tỏ vẻ thăm dò

Tôi cúi đầu không nói gì

Nhưng quả thật, hiểu lầm đã được giải quyết, lần này tôi phải suy nghĩ lại về mối quan hệ của mình với Lăng Tiêu.

error: Content is protected !!