Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 4

07

Vốn dĩ tôi định khi Mục Bạch có thời gian thì sẽ dạy dỗ cậu một trận, không ngờ Mục bạch lại ngày đêm ở bên cạnh tôi. Nhờ có sự chăm chỉ luôn lẻo đẻo theo tôi của Mục Bạch, giờ đây mọi người xung quang đều biết rằng tôi có một “tín đồ nhỏ” chính là cậu ấy

Các bạn cùng lớp tôi đã khuyến khích chúng tôi ở bên nhau nhưng tôi nghi ngờ rằng lí do khiến nhóm người này khuyến khích tôi như thế nhất định là có ý định xấu.

Trong giờ giải lao, mộ số người vây quanh tôi: “Tô Tích, Mục Bạch là một vận động viên chạy nước rút, nhìn cậu ấy có cơ bụng, cơ ngực, cơ mông…. Còn nam sinh ở lớp chúng ta thì cái gì cũng không có”

Ngày càng nhiều người nói, trí tưởng tượng của tôi cũng ngày càng phong phú, họ càng đặt nhiều câu hỏi, da mặt tôi càng dày lên.
“Tớ nói cho các cậu biết một bí mật, cơ bụng của Mục Bạch săn chắc đến mức có thể làm dùng bàn giặt quần áo đấy”

Sau đó, tôi thấy Lý Thiến nhướng mày: “Chị , chị còn quen biết em trai nào không, giới thiệu cho người em gái này một người với”

Em trai? Cái gì chứ, cái con nha đầu này!

Thái dương tôi giật giật, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Lý Vũ đang đứng phía sau, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cũng may… Phù! Không phải là Mục bạch

Tôi đoán rằng Lý Vũ đã bị chúng tôi dọa sợ vì sự táo bạo này, cậu ta dừng lại một lúc và hỏi Lý Thiến: “Chị thấy em như thế nào? Em là một chàng trai tốt, so với Mục Bạch cũng chỉ kém có một chút”

Tôi nhìn Lý Thiến, che miệng nói: “Tớ cảm thấy cũng được đấy chứ”

Sau đó tôi nhìn Lý Vũ nói: “Cậu tới đây có việc gì à?”
Lúc này Lý Vũ mới nhớ tới: “Tiểu Bạch kêu em đến tìm chị, nói buổi tối không cùng chị đến thư viện được”

Tôi nói: “Ò, không sao” – Chúng tôi cũng không có hẹn trước, cậu ấy cũng không cần nói với tôi.

Trong lòng tôi có chút không vui.

Không đến thì không đến, không nhắn tin qua wechat mà lại nhờ người khác nói hộ mình, như kiểu tôi ép buộc cậu ấy vậy

Tôi thu dọn đồ đạc và nói với Lý Thiến: “Tớ đi trước đây”

Lý Thiến đại khái nhìn ra tôi không vui, chọc Lý Vũ: ”Bạn học đây là micro của Tiểu Bạch à, cậu ta sao không tự mình đến nói”
”Tiểu Bạch… Không đến được.. .A, lỡ lời, chính là Tiểu Bạch không cho phép em nói”

Thật kì quái.

Dưới áp lực, Lý Vũ cuối cùng cũng buông tay: “Điện thoại di động của cậu ấy đã bị huấn luyện viên tịch thu, bây giờ cậu ấy đang bị huấn luyện viện dạy dỗ ở phòng huấn luyện”

Tôi sửng sốt: “Tại sao?”

Sau này tôi mới biết lịch sinh hoạt thường xuyên của đội trường khác với lịch học của những con cú đêm chúng tôi, họ dậy lúc sáu giờ sáng và kết thúc lúc chín giờ tối.

Khó trách Mục bạch lại buồn ngủ.

Khi tôi đi theo Lý Vũ đến phòng huấn luyện, tôi nhìn thấy Mục Bạch đang ‘treo’ trên thanh ngang qua khe cửa, cơ bắp trên cánh tay cậu ấy duỗi thẳng thành hàng và mái tóc ngắn cũn cởn của cậu ấy cũng ướt đấm mồ hôi.
“Em biết em có tội gì không?”
”Huấn luyện viên, em thật sự cảm thấy còn quá sớm để đi ngủ”

Mục Bạch vung chân: 
“Đứa trẻ ham học như em lại bị thầy ngăn cẳn, thầy nói tương lai sẽ trở thành quán quân nhưng tiếng anh em lại chẳng biết chữ nào thế chẳng phải là hạ thâp trình độ hiểu biết của các vận động viên nước ta sao?”
”Em còn cãi cùn! Thằng nhóc này, em tưởng tôi không biết em tới đó làm gì sao”

Huấn luyện viên trừng mắt nhìn, sau đó lấy ra một cây gậy nhỏ đánh vào mông Mục Bạch một cái.

Cậu ấy tránh né khéo léo, hai tay chống đỡ nhảy lên xà ngang, huấn luyện viên không đánh được liền gầm lên: “Em xuống đây cho tôi”

Lúc điện thoại gọi đến huấn luyện viên mới dừng lại: “sSuỵt, đứng yên, đợi chút!”

“Được, được, tôi sẽ lập tức chọn người” Huấn luyện viên nói xong điện thoại liền nhìn mục Bạch: “Đội tuyển tỉnh chọn người, em mà không được chọn thì đừng khóc với tôi. Bây giờ hít đất 100 cái, nhanh lên”

Tôi nhìn Lý Vũ, Lý Vũ ra hiệu: “Huấn luyện viên đi rồi, chị có vào trong không?”
”Không cần đâu”

Tôi lắc đầu: “Đừng nói với Mục Bạch chuyện chị đến đây”

Khi trở về, tôi nhận được wechat của Thi Vũ: “Anh đã được chuyển về Bắc Thành làm việc, em có thời gian rảnh không?”

08
Trên thực tế, kể từ ngày Thi Vũ tốt nghiệp, mối qua hệ giữa tôi và anh ấy rất hạn chế, dường như không liên lạc mấy. 

Thi Vũ là một nhà ngoại giao và anh ấy chắc chắn sẽ đi công tác ở khắp nơi. Mỗi lần anh ấy đến một đất nước mới, tôi đều sẽ nhận được một tấm bưu thiếp từ anh ấy, trên đó luôn có hai chữ ‘An Hảo’.

Tôi nhớ rằng tấm bưu thiếp cuối cùng tôi nhận được là đến từ một quốc gia nào đó ở Nam Phi, nhưng Thi Vũ không đề cập đến việc sẽ về Trung quốc phát triển.

Tôi suy nghĩ một lúc và trả lời lại: 
“Có” – Sau đó cất điện thoại đi.

Tôi không thể diễn tả cảm xúc của mình đối với Thi Vũ, tôi có sự ngưỡng mộ và len lỏi chút tình cảm nam nữ và cũng đã từng mơ mộng về cuộc sống với Thi Vũ.

Giống như những gì Lý Thiến đã nói trước đây, anh ấy đã hứa với tôi quá nhiều điều vô vọng.
Vốn tưởng rằng Mục Bạch bị huấn luyện viên dạy dỗ, sau này có lẽ sẽ không cần tôi dạy kèm nữa nhưng không nghĩ tới, ngày hôm sau Mục Bạch lại xuất hiện

“Chị, chị không giữ chỗ cho em à~”

Tôi ở thư viện nhìn thấy Mục bạch mang balo, đứng đối diện tôi, mái tóc xoăn nhỏ rối tung trên đầu lộ vẻ không vui, bờ vai rộng rũ xuống như một chú cún nhỏ bị lạc.
Và tôi dường như là một tên tội đồ.

Nhìn xung quanh, chỗ ngồi đã đầy, bàn phía bên cạnh còn có bốn năm cô gái đang nhìn Mục Bạch chằm chằm, háo hức muốn bắt chuyện.
“Chờ chị”

Tôi vội vàng thu dọn đồ đạc, kéo Mục Bạch ra khỏi thư viên: “Sao cậu lại ở đây”

Mục Bạch chớp chớp mắt: “Chị, chị không muốn dạy em nữa sao?”

Tôi không hiểu tại sao Mục Bạch lại hơi cao giọng trước mặt tôi, chẳng phải lúc trước luôn thận trong với tôi sao?

”Nghe nói trên tỉnh có thi đấu, ngày mấy?”
Mục Bạch phản ứng rất nhanh: “Lý Vũ nói với chị cái gì sao? Chị, em thật sự không có việc gì. Em biết, học tiếng anh quan trọng cỡ nào, em…”
”Ý chị không phải thế”

Nhìn thấy vẻ mặt căng thẳng của Mục Bạch, tôi còn muốn cười: “Lễ giáng sinh cậu có thời gian không? Mời chị một bữa đi”

Sau ngày hôm đó, mỗi đêm Mục bạch đều đến báo cáo với tôi.

Chúng tôi cũng trở về kí túc xá sớm hơn, Mục Bạch để ý đến: “Chị, em thật sự không có việc gì, chị không cần về sớm như thế”
”Chị cũng phải điều chỉnh lịch trình của mình. Sau này, cậu rảnh vào buổi sáng thì cũng có thể nhắn tin cho chị để học cùng”

Mục Bạch hai mắt ngày càng sáng, còn tưởng rằng nếu cậu ấy nếu mà cậu ấy có đuôi, lúc này nhất định sẽ hưng phấn vẫy vẫy.

Thời gian trôi đi cho đến lễ giáng sinh, ngàu tôi hẹn Mục Bạch đi ăn tối.

Nhưng… tôi đã lỡ hẹn.

Ngày hôm đó, tôi nhận được điện thoại của Thi Vũ, anh ấy mời một số bạn bè quen thuộc của chúng tôi cùng nhau dùng bữa. Ban đầu tôi muốn từ chối, nhưng anh ấy lại bảo: “Anh cũng mời Alex, vì tình cờ anh ấy cũng ở Trung Quốc”

Alex, là nhà ngoại giao mà tôi ngưỡng mộ từ lâu, tôi có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh ấy.

Sau khi suy nghĩ về nó, tôi quyết định đến.

Tôi gửi wechat cho Mục Bạch bảo cậu ấy không cần đợi tôi, vài hôm nữa tôi sẽ bù lại cho cậu ấy. Nhưng cậu ấy không trả lời.

Tôi đã uống chút rượu vào đêm đó, Thi Vũ đã đưa tôi về kí túc xá.

Đây là lần đầu tiên tôi gặp lại Thi Vũ sau 2 năm, anh ấy đã trở nên trưởng thành hơn. Phong thái của anh ấy cũng tràn đầy sức sống của tầng lớp thượng lưu trong xã hội, anh ấy luôn có khí chất nổi bật giữa một nhóm sinh viên đại học.

“Em chuẩn bị cho kì thi sao rồi?”
”Tô Tích, sau này anh sẽ làm việc ở Bắc Thành, nếu em muốn chúng ta có thể ở bên nhau…”

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng anh ấy sẽ nói về việc này khi gặp mặt. Nếu là hai năm trước, khi anh ấy vừa tốt nghiệp tôi sẽ phấn khích đến mức thức trắng đêm.
Nhưng lúc này khuôn mặt Mục Bạch lại đột nhiên hiên lên trong đầu tôi. Tôi còn chưa kịp trả lời, một giây sau liền vang lên tiếng: “Chị” lanh lảnh bên tai.

Tôi kinh ngạt quay đầu lại: “Mục Bạch? Sao cậu lại ở đây?”

Mục Bạch liếc nhìn tôi, sau đó dừng trên người Thi Vũ hai giấy: “Không phải chúng ta hẹn sẽ cùng nhau ăn tối sao?”
”Không phải chị đã gửi tin nhắn cho cậu nói rằng chị sẽ bù cho cậu một ngày khác sao? Cậu không thấy nó à?”

Tôi nhìn đồng hồ, đã 11 giờ.
“Cậu không cần đợi chị tận 5 tiếng”

Thời tiết lạnh như vậy, tên tiểu gia hỏa này lại sắp thi đấu, tôi có chút không vui, lôi Mục Bạch đến, không khỏi mắng: “Cậu bị ngốc à?”

Sau đó đó tôi hướng về phía Thi Vũ xin lỗi: “Thật xin lỗi, học trưởng, em phải đưa cậu ấy trở về. Hôm nay cảm ơn anh đã giới thiệu Alex cho em”

Thi Vũ khôi phục lại vẻ ngoài tuấn tú, nhìn Mục Bạch gật đầu: “Vậy anh về trước” 

error: Content is protected !!