Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 4

15

Mùa hè năm ấy, Cố An và đám bạn của anh ngồi lỳ ở quán net suốt hai tháng trời.

Sau này tôi mới biết, là vì Bạch Tố Y, cô ta đỗ đại học A.

Trong lòng của anh, tôi chỉ có bấy nhiêu giá trị thôi, tôi cũng không biết có nên mừng hay không vì anh không cùng trường với Bạch Tố Y.

Giữa tôi và Bạch Tố Y, anh chắc chắn sẽ chọn cô ta.

Lúc đó, tôi đã hiểu rất rõ điều đó.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu đau như sắp nổ tung.

Điều kinh khủng hơn là tôi thấy bóng người ngồi trước giường mình.

Là Cố An.

“Khá là giỏi đấy, một đêm uống bao nhiêu chai rượu, em có biết không?”

“Hả? Lâm Nhiễm?”

Giọng anh kéo dài, vang lên một giai điệu vừa ngọt ngào lại vừa tra tấn người nghe…

Tôi ôm chặt chăn, chẳng biết làm sao, đầu thì đau dữ dội, mơ màng nhìn vào mắt anh, nơi đó sâu thẳm như vực đen, tôi chợt nhận ra, anh lần này là nghiêm túc rồi.

“…”

“Không nói gì à?”

“Cố An, anh không có quyền quản tôi đâu.”

“Không quản được em sao?” Anh cười khẩy vì tức giận, “Anh là chồng em, mà anh không quản được sao?”

“Sắp không phải nữa rồi.” Tôi nhìn anh chăm chăm, như thể muốn tăng thêm chút khí thế.

“Được rồi, tạm thời đừng nói chuyện đó nữa. Nhiễm nhiễm, lần đầu đi bar em biết mình uống được bao nhiêu không mà uống say như vậy?”

r…

Đúng là lỗi của tôi thật.

Nếu không có Cố An và Tô Kỳ giúp đỡ, tôi không thể tưởng tượng nổi kết cục khi tôi say đến mức đó.

“Lần sau không uống nữa nhé, được không?”

“Nhiễm nhiễm…”

Anh bất ngờ tiến lại gần tôi, hiếm khi hạ giọng, giọng trầm thấp và kiềm chế, nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng mơ hồ không thể che giấu.

“Anh nghĩ anh không chịu nổi cuộc sống thiếu em đâu.”

….

16

Tôi biết mà, chuyện ly hôn không dễ dàng đến thế đâu.

Lâm Nhiễm, chính là vì mày mềm lòng, rõ ràng đã quyết rồi mà vẫn bị anh ta làm cho rối tung hết cả lên.

Tôi dựa người trên bàn làm việc, bất mãn mà xoa đầu mình.

Ngay lúc đó, điện thoại tôi reo lên.

Một số lạ, trước giờ chưa từng thấy.

Tôi hơi hờ hững nghe máy, thậm chí còn phân tâm đoán xem có phải họ gọi để dụ mua nhà hay mời đi học thêm gì không, vậy mà giọng nữ bên kia làm tôi suýt tuột tay cầm điện thoại.

Đúng vậy, đã bao năm rồi, Lâm Nhiễm, mày vẫn sợ mỗi khi nghe thấy giọng nói của cô ta.

Cuộc gọi này là của Bạch Tố Y.

“Alô, Lâm Nhiễm, lâu rồi không gặp.”

Giọng cô ta vẫn kiêu ngạo như thường lệ, tôi không khỏi siết chặt điện thoại trong tay.

“Có chuyện gì sao?”

“Bọn bạn cũ cấp 3 chuẩn bị tổ chức gặp mặt ở khách sạn Vạn Đình vào thứ bảy này, cậu có tham gia không?”

“Tôi không đi.”

“Ồ? Thật sao? Lần trước, Cố An còn hứa với tôi là anh ấy sẽ đến đấy.”

r…

“À, tôi mới nghe nói là cậu đã kết hôn với Cố An rồi.”

r…

Tôi tắt máy luôn.

Tôi không muốn nghe những lời tiếp theo nữa.

Tôi gọi cho Cố An.

“Alô, vợ à?” Anh bắt máy rất nhanh.

“Cố An, anh đến Sở Tư pháp một chuyến.”

r…

“Chuyện gì thế, vợ?”

“Cố An, đừng làm tôi rối tung lên nữa, mình nói rõ ràng đi, ly hôn có khó đến vậy sao?”

r…

Chính phủ chuyển về khu mới, dù khuôn viên bên cạnh Sở Tư pháp có cây cối xanh tươi nhưng thật sự chẳng mấy ai qua lại.

Tôi đứng đợi gần một phần tư tiếng, cuối cùng Cố An mới tới.

17

Anh lái xe đến, đó là chiếc xe đầu tiên sau khi chúng tôi kết hôn.

Chúng tôi đều đồng ý rằng dù nhà có tiền cũng không thể cứ xin mãi tiền từ nhà, khi ấy Cố An chưa làm giám đốc, tôi cũng chỉ là cô giáo thực tập.

Lúc mua chiếc xe đầu tiên, tôi thật sự cảm thấy rất vui.

Nhưng sau này có thêm chiếc thứ hai, thứ ba thì chẳng còn cảm giác háo hức như ngày hai đứa chật vật ngồi trên ghế sofa tính xem bao lâu mới mua được xe nữa.

Anh vẫn mặc vest, cà vạt thì lệch, nhìn thấy tôi liền chạy tới, tóc cũng hơi rối.

“Anh vừa có cuộc họp xong, vợ này…”

“Đủ rồi, đi thôi.” Tôi không chịu nổi cái cà vạt của anh, sửa lại rồi đi trước.

Anh đứng lại phía sau không theo.

“Vợ, mình không thể ngồi xuống nói chuyện được sao?”

r…

“Cố An.”

“Anh biết, sau này anh cũng nghĩ lại, anh đúng là thằng đểu, anh không thể quay lại như trước được, nếu có thể quay lại…”

“Em biết không, anh thật sự muốn quay trở lại trước đây và cho anh hồi đó một trận đòn.”

r…

“Cố An, nói vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì, tôi cũng thẳng thắn, tôi không muốn tha thứ cho anh.”

……

Anh im lặng một lúc.

“Chúng ta thật sự không thể quay lại được sao?”

“Từ lâu rồi đã không còn đường quay lại.”

“Vậy sao?”

Anh ngước nhìn tôi, đuôi mắt hơi hạ thấp, ánh mắt trong trẻo, nhẹ nhàng nhưng chứa đầy lưu luyến.

Trái tim tôi lại bất giác rung lên một nhịp, ha, Lâm Nhiễm, mày lại mềm lòng rồi.

Nhưng ngay sau đó, anh đột ngột ôm chặt tôi.

Nói đúng hơn là ôm chặt rồi chạy.

“Anh làm gì thế! Cố An! Thả tôi ra!”

Tôi vùng vẫy, anh một tay vẫn ôm eo tôi, bóp nhẹ.

“Đừng cử động lung tung.”

Tôi đã biết rồi, người đàn ông này, lúc mềm không được thì phải dùng đến cứng.

“Tôi hét lên đấy?”

“Hét đi, dù sao cũng chẳng có ai ở đây, có người phát hiện thì coi như anh xui thôi.”

“Cố An!!!”

Anh một mạch bước vào xe, đóng cửa lại, đè tôi xuống ghế sau.

Tay anh vẫn không quên vuốt lại mái tóc rối của tôi.

“Vợ ơi, ngoan nào, bình tĩnh chút đi.”

“Cứ tiếp tục quấy rầy đi, Cố An.”

“Giận rồi sao?” Anh nghiêng người gần tôi, ánh mắt đào hoa nhẹ nhàng, thoáng nụ cười làm lòng tôi chao động như sóng vỗ.

“Cố An, anh còn nhớ ngày đầu tiên tôi nói muốn ly hôn với anh không?”

Tôi chẳng buồn mỉm cười.

“Ừm?”

“Hôm đó là đêm thứ tư liên tiếp anh về nhà sau 12 giờ đêm.”

“Tôi biết, tôi biết anh bận công việc. Đúng, vợ chồng cũng chỉ có chuyện nhỏ này thôi mà. Lúc trước tôi cứ nghĩ mình có thể chịu đựng, nhưng sau này mới phát hiện tôi thật sự không thể tiếp tục chịu thêm được nữa.”

“Mỗi tối anh đều bảo anh đi tiếp khách, đúng, anh đi tiếp khách, vậy thì tối tối tôi ngồi trước cái bàn này, khác gì đã ly hôn đâu?”

“Nhiễm Nhiễm, em nghe anh nói đã…”

“Tôi thừa nhận là tôi ghen khi thấy anh chụp ảnh với Bạch Tố Y, rồi còn đăng lên mạng xã hội. Nhưng anh nhìn xem, trong vòng bạn bè của anh, có bao giờ có sự hiện diện của tôi không?”

Tôi nắm chặt cổ áo anh, nước mắt lăn dài trước khi kịp kiểm soát.

18

Lâm Nhiễm, mày thật không kiên cường chút nào.

“Nhiễm Nhiễm, đừng khóc nữa được không, nghe anh nói đi…”

“Mấy năm qua, tôi sống như một người vô hình! Anh có từng để ý tới tôi không, Cố An? Hay vì tôi quá ngoan, quá yêu anh nên anh nghĩ muốn đối xử với tôi thế nào cũng được?”

“Anh biết không, tôi bị bệnh dạ dày, tôi cũng chẳng bao giờ kể, và suốt mấy năm cưới nhau, tôi đã phải đi viện mấy lần vì bệnh đó.”

“Tôi đều là tự đi khám một mình.”

“Anh chưa bao giờ nói sẽ dẫn tôi đi chơi, đi đâu cũng được, công viên giải trí, leo núi, bãi biển… Anh có thể chỉ một lần dẫn tôi đi chứ? Chúng ta đã cưới nhau năm năm rồi…”

“Anh lúc nào cũng bận công việc. Ừ, giờ anh thật sự giỏi, đã ngồi vào vị trí tổng giám đốc rồi, bây giờ anh có thể hợp tác với bạn gái cũ của mình rồi à?”

“Anh rất vui khi gặp Bạch Tố Y phải không, Cố An? Mười năm không gặp, còn suýt nữa thì hẹn nhau lên khách sạn đấy chứ?”

“Lâm Nhiễm!”

Tôi nhìn anh, không biết là đang dùng ánh mắt dữ dội thế nào, mà giọng anh ngay lập tức mềm xuống.

“Không phải như em nghĩ đâu, Nhiễm Nhiễm…”

“Anh hỏi tôi có muốn quay lại không, thì được! Anh có cơ hội rồi đấy, đi tìm bạn gái cũ của anh đi, anh đồng ý đi dự họp lớp đúng không? Thì anh cứ đi gặp cô ta đi!”

Câu cuối cùng tôi hét lên, giận dữ không kiềm chế nổi.

Anh cúi mặt, không nói gì.

“Cố An, nếu anh là đàn ông thì ly hôn cho xong đi chứ.”

“Vậy em muốn anh nói anh không phải đàn ông à?” Anh ngẩng lên nhìn tôi, mắt đục mờ, chẳng thấy rõ gì.

“Cố An!”

“Anh quên mang chứng minh thư rồi.”

Nói xong, anh vẫn không nhìn tôi, nhưng cũng chẳng có ý định để tôi đi.

“Được rồi, anh được lắm.”

Tôi vùng vẫy mạnh, thoát khỏi anh, có lẽ anh sợ nếu giữ tôi chặt sẽ làm tôi bị thương nên mới buông tay ra.

Tôi bước xuống xe, đóng cửa xe thật mạnh.

error: Content is protected !!