Góc Của Chan

THAY ANH NGẮM NHÌN THẾ GIỚI NÀY- CHƯƠNG 4: END

11

Tôi tỉnh dậy ở bệnh viện, và ngay bên cạnh là Tống Thanh Yến.

Tôi quay đầu nhìn ra cửa sổ, trời đã sáng rõ rồi.

Có vẻ anh ấy cả đêm không chợp mắt.

Nằm trên giường bênh, tôi cảm thấy tê liệt.

Trong đầu cứ vang lên tiếng cười của mấy người đó, và những bàn tay vươn ra.

Đến mức khi Tống Thanh Yến đưa tay đến, tôi cũng tự nhiên né tránh.

“Anh,” Tôi nhìn lên trần nhà, “Em có còn sạch sẽ không?”

Giọng nói của anh rất nhẹ, như sợ tiếng nói lớn quá sẽ làm tôi vỡ vụn.

Bất ngờ, Tống Thanh Yến bật khóc, lần đầu tiên tôi thấy anh ấy khóc.

Những giọt nước mắt to như hạt đậu lăn dài trên má của anh.

Đôi mắt anh đỏ lên: “Không, em rất trong sạch. Anh đến kịp lúc hôm qua, không để họ chạm vào em thêm nữa.”

Dối trá.

Anh ấy đang nói dối.

Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt anh, anh nghiêng đầu lại, áp mặt vào lòng bàn tay tôi.

“Uyển Uyển là cô bé trong sạch nhất.”

Tôi nhìn anh, Tống Thanh Yến quay đầu, hôn lên lòng bàn tay của tôi.

“Anh luôn thích Uyển Uyển,” Anh nói rồi nở một nụ cười đượm buồn: “Hôm qua định tỏ tình với em, nhưng giờ cũng không muộn.”

“Biết em lâu rồi, nhìn em từng chút một trưởng thành, có lúc còn ngỡ ngàng vì em ngày càng khác. Rồi nhận ra đó là tình yêu.”

“Anh không hiểu mấy chuyện này, chưa từng thích ai.”

“Xem nhiều, hỏi nhiều, rồi nhận ra, có thể là anh đã thích Uyển Uyển.”

“Thật ra không phải có thể, anh chính là thích Uyển Uyển.”

Tôi vẫn nằm trên giường bệnh, trên đầu là trần nhà và chiếc đèn sợi đốt sáng chói, rèm cửa bên cạnh đung đưa theo gió, ánh nắng chiếu vào, không còn là bóng tối của đêm qua hay ánh đèn đường mờ mờ nữa.

“Uyển Uyển,” Anh lại nghiêng người sát vào tôi, “Em có thể thương hại anh một chút được không?”

“Vì anh cũng là đứa trẻ không được ai yêu.”

“Vậy em có thể thương hại anh, yêu anh một chút được không?”

Giọng nói của chàng trai khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe.

Anh cúi đầu, áp lòng bàn tay lên tay tôi, gần như là van xin.

Trái tim tôi bỗng như bị ai đó đấm một phát mềm nhũn.

Anh nói anh cũng là đứa trẻ không ai yêu thương.

Anh hỏi tôi có thể thương hại, đồng thời yêu anh không?

Tôi động động ngón tay: “Nhưng mà, anh Thanh Yến—”

“Từ năm mười lăm tuổi, em đã âm thầm thích anh rồi.”

Trong suốt quãng thời gian cấp ba đầy tâm tư nữ sinh, người duy nhất tôi thích chính là anh.

Tôi đã từng lặng lẽ gấp nghìn con hạc giấy, từng cất giữ những lời yêu thương thầm kín.

“Em vẫn luôn thích anh.”

Tôi cười nhẹ: “Đấy không phải là thương hại đâu.”

“Anh Thanh Yến, mỗi lần em suýt rơi xuống vực thẳm, người kéo em lên luôn là anh.”

Tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng nhẹ nhàng chiếu vào: “Sự tồn tại của anh đã cứu rỗi em. Anh Thanh Yến chính là ánh sáng của Ninh Uyển. Ánh sáng ấy xua tan mọi bóng tối trong lòng em, khiến em muốn sống thật tốt.”

Tống Thanh Yến nhìn tôi, mắt anh nhẹ nhàng chớp chớp.

Anh lại khóc, mi dài chạm vào lòng bàn tay tôi, lặng lẽ quệt từng giọt nước mắt.

Khóc đến nghẹn ngào không thành lời.

Với tôi, Tống Thanh Yến không chỉ là người mà tôi thích đơn thuần như vậy.

Anh quá tươi sáng, chiếu rọi vào những tháng ngày tối tăm của tôi từ năm lớp 11, đưa cho tôi một đôi bàn tay trong sáng, ấm áp, kéo tôi ra khỏi vũng lầy.

Đưa tôi đến gặp ánh nắng.

Lần này cũng thế, anh đã cứu tôi, rồi nói với tôi rằng anh yêu tôi.

Như thể thực hiện một điều ước to lớn.

Tôi cảm giác như đang ngậm viên kẹo vị nước có ga, vừa chua vừa ngọt, rồi tiếng lách tách nhỏ nhẹ trong miệng.

Tôi nói: “Uyển Uyển đời này chỉ thích Tống Thanh Yến.”

13

Đêm đó, kẻ đã xâm hại tôi đã bị Tống Thanh Yến đưa vào tù, nhưng có lẽ hắn ta có người quen nên chỉ bị tuyên án bảy tháng.

Khi tôi hỏi y tá rằng liệu mình có còn “không trong sạch” không, câu trả lời là không.

Tôi vẫn là một đứa trẻ trong sạch.

Chuyện tôi và Tống Thanh Yến yêu nhau, tôi không giấu anh trai, anh ấy biết rồi thì trầm mặc một thời gian dài ở nước ngoài, nói là không hiểu sao Tống Thanh Yến chăm sóc tôi kỹ vậy, mà tôi lại tự bỏ bê bản thân.

Tôi: ?

Hóa ra trong mắt anh trai, tôi mới là con heo đây mà.

Tống Thanh Yến, khi yêu thật sự khác biệt.

Anh làm những điều khiến người ta cảm thấy rất ấm áp dễ chịu.

Mỗi sáng thức dậy, điều đầu tiên tôi thấy trên điện thoại là tin nhắn của anh.

Anh gửi lời chào buổi sáng, hỏi tôi có muốn đi ăn sáng không.

Có lúc tôi tỉnh dậy, xuống dưới nhà thì thấy anh ngồi trên ghế sofa chăm chú đọc tài liệu, trên bàn là bát cháo nóng hổi và món ăn kèm.

Thoáng chốc tôi nghĩ, anh đúng là kiểu “người chồng” mẫu mực rồi đấy.

Anh rất bận, vì công ty sắp lên sàn rồi.

Nhưng anh vẫn luôn biết cách dành thời gian bên tôi.

Tống Thanh Yến giờ không còn là “gã nghèo” nữa.

Anh dẫn tôi đi đủ nơi, từ công viên giải trí, khu vui chơi điện tử, đến tất cả những chỗ mà các cặp đôi hay lui tới.

Rồi một lần, chúng tôi đi trượt tuyết.

“Tổng Thanh Yến, anh biết trượt tuyết à?”

Anh mỉm cười: “Trước từng đi với bạn bè vài lần thôi, cũng chỉ trượt được hai ba lần, chưa chắc lúc nào cũng đứng vững. Còn Uyển Uyển biết không?”

Tôi lắc đầu.

Anh kiểm tra kỹ đồ bảo hộ cho tôi: “Vậy để anh dạy em, dở lắm nhưng có còn hơn không.”

Kết quả là, hai đứa ‘gà mờ’ cứ ngã lia lịa.

Nhưng tôi vui, anh cũng vui.

Buổi tối, ngồi bên đống lửa trại, anh thở dài.

Tôi quay qua nhìn anh, ánh lửa vàng ấm hắt lên gương mặt, anh quàng khăn caro trắng đen trông thật hiền hòa:
“Anh cứ cảm giác mình nghèo quá, vậy thì Uyển Uyển sẽ khổ lắm.”

“Anh Thanh Yến, anh giờ không phải đã bắt đầu có tiền rồi sao?”

Tôi với tay nắm lấy tay anh: “Anh sẽ trở thành người giàu nhất, lúc đó em sẽ được hưởng phúc theo anh.”

Anh mỉm cười: “Uyển Uyển, anh muốn bàn với em chuyện này.”

“Chuyện gì vậy?”

Anh bất ngờ nghiêng người về phía tôi: “Đã hai tháng rồi, anh có thể hôn em một cái không?”

Tôi không nói gì, chỉ nhích lại gần anh hơn.

Tống Thanh Yến nhẹ nhàng hôn tôi, rồi cầm lấy cổ tôi, mở miệng tôi ra, hôn sâu hơn một chút.

Giữa bầu trời tuyết trắng xóa, xung quanh là ánh lửa bập bùng.

Rồi đó là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi.

Như thể bị phá bỏ phong ấn, Tống Thanh Yến rất thích hôn tôi.

Có lúc rất sâu, nhưng phần lớn chỉ là thoáng qua, nhẹ nhàng.

Tôi tưởng rằng chúng tôi sẽ mãi như vậy, bình yên và ngọt ngào.

Nhưng tôi đã sai.

Anh đã chết…ngay trước mắt tôi.

14

Ngày 7 tháng 10, năm đó tôi 19 tuổi.

Tôi tận mắt chứng kiến Tống Thanh Yến bị người ta dùng dao găm đâm thẳng vào ngực.

Tất cả là vì tôi.

Những kẻ đã từng xâm hại tôi không phải người tốt, họ chưa từng vào tù bao giờ.

Lần duy nhất họ bị tống giam là nhờ công lao của Tống Thanh Yến và tôi.

Anh ấy rất thông minh, dù lúc đó không có tiền, không có quyền lực, vẫn khiến bọn họ phải ngồi tù bảy tháng.

Tôi không biết họ đã tìm ra tôi rồi nhắm vào tôi bằng cách nào.

Ở đại học, không khí quá tốt, tôi lại đang đắm chìm trong tình yêu, hoàn toàn không có phòng bị gì cả.

Tôi nhớ rõ ngày hôm đó, họ đã dí dao vào hông tôi.

Tống Thanh Yến đứng không xa trước mặt tôi.

Thời tiết rất lạnh, Tống Thanh Yến nói sẽ đổi chỗ với tôi.

Thế là người bị dí dao vào người lại là anh ấy.

Tôi run rẩy, lén lút gửi tin nhắn cho cảnh sát.

Ngày hôm đó thật sự rất hỗn loạn, tôi không còn nhớ rõ mọi thứ như thế nào, chỉ nhớ duy nhất là họ đã đâm anh ấy, và Tống Thanh Yến cùng họ đều chết.

Khắp người anh đầy máu.

“Chỉ như vậy, Uyển Uyển mới được an toàn.”

Đó là câu nói cuối cùng anh ấy nói.

Tôi chưa bao giờ tuyệt vọng đến thế.

Bị bắt nạt, bị suýt bị xâm hại trước đây chưa bao giờ khiến tôi tuyệt vọng như lúc này.

Anh trai tôi từ nước ngoài trở về để giải quyết chuyện này.

Di chúc của Tống Thanh Yến nói rằng toàn bộ tài sản của anh ấy sẽ để lại cho tôi.

Anh ấy đã kiếm được rất nhiều tiền, nhìn con số trên thẻ ngân hàng tăng lên, mắt tôi mờ đi vì lệ.

Anh ấy trao hết tất cả, trao cả cuộc đời mình cho tôi.

Tất cả đều dành cho tôi.

Khoảng thời gian đó, tôi khép mình lại, tâm trí mơ hồ, chống lại mọi sự tiếp xúc từ người khác.

Thậm chí là, tìm đến cái chết.

Tôi muốn chết, muốn đi tìm Tống Thanh Yến.

Tôi không muốn sống tiếp nữa.

Tôi thật sự đã làm vậy, uống cạn cả một chai thuốc ngủ, rồi mơ một giấc mơ — cuối cùng cũng mơ thấy được Tống Thanh Yến.

Anh đứng đó, không cười, hình bóng mờ ảo.

“Anh.”

Tôi gọi anh, giọng nghẹn ngào: “Anh thật ích kỷ.”

Bỏ tôi lại một mình ở đây, để tôi một mình gánh chịu những ngày không có anh.

Anh còn không chịu vào trong giấc mơ của tôi dù chỉ một lần để thăm tôi.

Tống Thanh Yến đúng là kẻ ích kỷ.

Có vẻ như anh thở dài, bước từng bước tiến về phía tôi.

“Anh từng ước gì với những con hạc giấy, em còn nhớ không?”

Tôi nhớ.

“Hy vọng Ninh Uyển được bình an và khỏe mạnh.”

Anh đưa tay, vuốt nhẹ má tôi, lau đi những giọt nước mắt: “Đó là điều ước duy nhất của anh. Chỉ có em mới có thể giúp anh thực hiện được nó. Hiểu không?”

Tống Thanh Yến nói: “Hãy trở về đi, sống thật tốt. Thay anh nhìn ngắm thế giới này.”

Anh muốn tôi sống tiếp.

Thật tàn nhẫn.

Tôi quay đầu lại, cắn mạnh vào ngón tay anh.

“Anh, anh thật ích kỷ.”

Anh cười nhẹ: “Ừ, nên anh muốn Uyển Uyển phải sống tiếp.”

“Cuộc đời em còn dài, dù không có anh nữa, em vẫn sẽ sống tốt. Sẽ có người khác thay anh để tiếp tục yêu em, vì Uyển Uyển quá tuyệt mà.”

“Quên anh đi nhé, được không?”

“Về đi.”

Nhưng em không làm được.

Em không thể quên anh.

Tống Thanh Yến, suốt đời này em sẽ không bao giờ quên anh.

Ý thức tôi bắt đầu trở nên tỉnh táo, tôi cắn chặt lưỡi mình, mùi máu ngày càng nồng nặc, tôi gọi điện cho anh trai rồi lịm dần đi trong giấc ngủ sâu, nhưng lần này tôi không thấy anh nữa.

Anh đúng là kẻ ích kỷ, tàn nhẫn..

15

Tôi không ngờ bố mẹ sẽ từ nước ngoài trở về.

Họ đứng bên giường bệnh của tôi, nhăn mặt, trông rất lo lắng.

Mẹ tôi đôi mắt đỏ hoe.

Tôi đã sống rồi, anh nhìn thấy chưa?

Mẹ ngồi xuống bên cạnh, nhẹ nhàng gọi tên tôi.

Lâu rồi tôi không gặp bà, trong ký ức về mẹ, chỉ còn lại những lần chuyển khoản qua thẻ ngân hàng, và những tin nhắn chúc mừng dịp lễ.

“Uyển Uyển, mẹ lần này về sẽ không đi nữa.”

Bà nắm lấy tay tôi: “Mẹ sẽ luôn bên con, được không?”

“Mẹ à, con đã lớn rồi.”

Giọng tôi rất nhỏ.

Mẹ, con đã lớn từ lâu rồi.

Khi con cần mẹ, mẹ luôn bận rộn, thậm chí không có thời gian để nhìn con một lần, giờ con đã lớn.

Mẹ tôi khóc rồi.

Thực ra tôi không hiểu vì sao mẹ lại khóc.

Bây giờ tôi chỉ muốn một mình yên tĩnh.

Nhưng khi một mình, tôi lại rất dễ tổn thương, tinh thần dễ dàng sụp đổ.

Tôi thường nắm lấy tóc mình khóc không ngừng.

Tôi không chịu nổi khi người khác nhắc đến anh ấy, nhưng tôi luôn nghĩ về anh.

Sau đó, họ đã mời bác sĩ tâm lý cho tôi.

Tôi có phần tê liệt hỏi anh trai: “Em bị bệnh sao?”

Anh tôi bảo không, anh tôi nói tôi chỉ cần một lý do để sống tiếp mà thôi.

Từ đó tôi không còn mơ thấy Tống Thanh Yến nữa, nhưng tôi vẫn nhớ lời anh nói trong mơ với tôi:
“Em phải sống tiếp, thay anh nhìn ngắm thế giới này.”

Dần dần, tôi bắt đầu khá lên, có thể nhắc đến cái chết của Tống Thanh yến một cách bình thản, hồi tưởng về tất cả những kỷ niệm của chúng tôi cũng nhẹ nhàng hơn, và tôi đã bước ra khỏi bóng tối đó.

Như thể Tống Thanh Yến chỉ là một người khách thoáng qua không quan trọng trong cuộc đời tôi.

Cho đến ngày tôi gặp Tạ Đình Diễn.

Tôi theo mẹ đến dự một buổi tiệc của con nhà giàu, tại đó tôi nhìn thấy Tạ Đình Diễn mặc vest.

Chỉ trong khoảnh khắc, khuôn mặt cậu ta chợt trùng khớp với Tống Thanh Yến.

Quá giống nhau.

Phải giống đến bảy phần.

Ngoại trừ ấn tượng ban đầu của Tạ Đình Diễn là sắc lạnh, có phần hơi nghiêm nghị và dữ dằn, tôi vẫn nhìn cậu ta như bị mê hoặc vì quá giống Tống Thanh Yến, như thể anh ấy sống lại vậy.

Mẹ giới thiệu chúng tôi với nhau, tôi mới biết cậu ta là tiểu thiếu gia nhà họ Tạ.

Cậu ta có một số phận hoàn toàn khác biệt với Tống Thanh Yến.

Một người là con nhà giàu có, người còn lại lại là đứa trẻ lớn lên trong cô nhi viện.

Có lẽ vì muốn có một điểm tựa, tôi bắt đầu theo đuổi Tạ Đình Diễn.

Tôi theo đuổi cậu ta như điên dại, không còn giới hạn và tự trọng, đến mức chính tôi cũng tin vào điều đó.

Tôi thật sự có thể thích cậu ta.

Cho đến khi hôm nay cậu ta đứng trước mặt tôi nói:
“Ninh Uyển, cậu chỉ coi tôi như người thay thế.”

Lúc đó tôi mới tỉnh ngộ, tôi chỉ đang đặt sự hy vọng dành cho Tông Thanh Yến lên cậu ta mà thôi.

Nhưng Tạ Đình Diễn đã làm gì chứ?

Cậu ta không đáng bị tôi đối xử như vậy.

Điều đó thật bất công.


Tôi bước từng bước về phía cậu ta, đứng trước mặt cậu ta rồi nói:

“Bây giờ tôi đã phân biệt rõ rồi.”

“Tôi đã quấy rầy cậu quá lâu, tôi thật sự rất xin lỗi.” Tôi nhìn thẳng vào mắt của cậu ta: “Nhưng từ hôm nay trở đi tôi sẽ không làm thế nữa, như vậy đối với cậu thật không công bằng.”

“Ai nói không công bằng?”

Tôi hơi sững người.

Tạ Đình Diễn nghiến răng nói: “Ai nói không công bằng?”

Tôi cười nhẹ: “Dĩ nhiên là không công bằng rồi. Tôi đã coi cậu như chỗ dựa cho anh ấy, điều đó là không công bằng nhất đối với cậu. Xin lỗi cậu. Giờ tôi đã nhìn rõ, sẽ không như vậy nữa.”

Tống Thanh Yến là Tống Thanh Yến.

Tạ Đình Diễn cũng chỉ là Tạ Đình Diễn mà thôi.

Anh à, em sẽ không làm như vậy nữa đâu.

16

Tạ Đình Diễn không nói gì, cậu ta dùng đầu lưỡi đẩy nhẹ má phải:

“Việc này tôi còn chưa nói là không công bằng đâu, Ninh Uyển.”

“Giờ tôi khá thích cậu rồi, cậu coi tôi là người thay thế thì tôi cũng chấp nhận.”

Tôi nhìn cậu ta, cảm thấy có chút khó tin.

“Tạ Đình Diễn, có phải cậu bị điên rồi không?”

Cậu ta không đáp, chỉ nhìn về phía bia mộ của Tống Thanh Yến: “Anh ấy chết vì điều gì?”

“Tại vì tôi.”

Tôi nhìn theo ánh mắt của cậu ta, giọng điệu bình thản đến mức chính tôi cũng thấy mơ hồ: “Tôi biết anh ấy khi anh ấy 19 tuổi, sau đó khi anh ấy chết, tôi cũng 19 tuổi.”

“Số 19 này, tôi chưa bao giờ thích.”

“Kể tôi nghe câu chuyện của hai người đi.”

Tôi theo Tạ Đình Diễn rời khỏi khu mộ, lang thang không mục đích trên phố khoảng hai tiếng đồng hồ, trong hai tiếng đó tôi kể lại bốn năm cùng Tống Thanh yến.

“Sau đó, cậu chưa từng mơ thấy anh ấy lần nào nữa sao?”

Tôi cười và lắc đầu: “Chưa, anh ấy là một kẻ keo kiệt.”

“Có lần tôi đi chơi, thấy máy gắp thú có một chú gấu nhỏ xíu. Tống Thanh Yến từng gắp cho tôi một con y hệt như vậy, không biết có phải trùng hợp quá không, nhưng bây giờ tôi vẫn còn nhớ lời bài hát trong trung tâm thương mại hôm đó.”

Tạ Đình Diễn hỏi: “Lời bài hát là gì?”

“Tựa như thế này: Thế giới rộng lớn tại sao chúng ta lại gặp nhau.”

Phần lời hát sau đó tôi không nói ra.

Chẳng lẽ đó là duyên phận, là ý trời?

Nếu Tống Thanh Yến chưa từng gặp tôi, có lẽ anh ấy sẽ có một tương lai rất tốt đẹp.

Anh ấy sẽ rất giàu có, sẽ có rất nhiều cô gái xuất sắc hơn tôi yêu anh ấy, và sẽ bình an suốt cả đời.

Nhưng mỗi lần tôi đối mặt với cái chết, chính anh ấy đã kéo tôi trở lại.

Có lẽ nếu không có anh ấy, tôi đã chết từ lâu rồi.

Tạ Đình Diễn đột nhiên lên tiếng: “Đi chùa Thừa An đi, cầu phúc cho anh ấy.”

Chùa Thừa An không xa nơi chúng tôi đang ở, là một ngôi chùa nổi tiếng ở thượng thành, trên mạng nói rằng cầu nguyện ở đó rất linh nghiệm.

Sau kỳ thi đại học tôi đã từng đến đó một lần, cầu hai điều, một là về đại học, hai là về Tống Thanh Yến.

Tôi không nói gì, cuối cùng vẫn theo Tạ Đình Diễn đến đó.

“Anh ấy đã đi bao lâu rồi?”

“Sáu năm.”

Bây giờ tôi đã 25 tuổi.

Chùa Thừa An tọa lạc trên núi, bậc thang dài xa tít, trước cổng chùa có một cây phượng vĩ rất to, trên đó buộc rất nhiều dải vải đỏ, theo gió lay động, đó là những ước nguyện của người đời.

Có lẽ cũng có ước nguyện của tôi lúc mười bảy tuổi ở đó.

Nhưng tôi đã không còn nhớ mình đã ước điều gì nữa.

Khi đến trước cổng chùa, tôi bất chợt mỉm cười, nói với Tạ Đình Diễn:

“Lần trước tôi đến đây, không may gặp được vị trụ trì trong chùa. Lúc đó sợ chết đi được, cứ liên tục xin lỗi.”

“Rồi sao nữa?”

“Rồi Tống Thanh Yến cũng theo đến, cùng tôi xin lỗi.”

Chúng tôi bước vào trong chùa, mọi thứ vẫn không thay đổi.

Xung quanh là người cầm hương đi ngang qua, có người cầu phúc, có người trả lễ.

Tôi cùng Tạ Đình Diễn đi vào đại điện.

Trước mặt là tượng Phật cao lớn đầy từ bi.

“Là con à?”

Không phải là giọng của Tạ Đình Diễn, tôi quay sang thấy vị trụ trì đang đứng bên tượng Phật, tay cầm tràng hạt.

Tôi hơi ngạc nhiên:
“Thầy còn nhớ con sao?”

“Đúng vậỵ.” Vị trụ trì mỉm cười hiền hậu:
“Cảnh hai vị khách kia lúc ấy cứ liên tục cúi đầu xin lỗi, thật khó mà quên được.”

“Nhưng người lần trước không phải là vị khách bên cạnh con phải không?”

Tôi lắc đầu:
“Không phải, người mà thầy nói đã qua đời rồi.”

Vị trụ trì nhìn tôi, im lặng rất lâu không nói gì.

Tạ Đình Diễn cũng không nói gì.

Cậu ta đưa tiền vào trong hòm công đức, lần lượt, một tờ rồi lại một tờ, không dừng lại một lúc nào.

“Chấp trước một niệm, sẽ bị một niệm khống chế,
buông bỏ một niệm, lòng sẽ tự tại.”

Vị trụ trì lên tiếng, vẫn mỉm cười:
“Hãy nhìn về phía trước.”

Thực ra đã sáu năm rồi, tôi cũng không biết mình có thật sự buông bỏ được không.

Khi đi ra ngoài với Tạ Đình Diễn, tôi hỏi cậu ta tại sao lại liên tục bỏ từng tờ tiền vào hòm công đức như vậy.

Cậu ta có chút ngượng ngùng:
“Không biết nữa, tôi không tin mấy chuyện này.”

Tôi nhìn cậu ta, rồi cậu ta mới tiếp tục nói:
“Cầu bình an thôi.”

Bình an cho ai đây nhỉ?

Tôi không hỏi nữa.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!