Góc Của Chan

EM LÀ ĐOÁ HOA DUY NHẤT TRONG THÀNH PHỐ NÀY- CHƯƠNG 4

7

Khi nhìn thấy Thẩm Tinh Thần ở sân bay trở về thành phố C, tôi gần như muốn khóc

Anh ta như thể muốn ám tôi suốt đời vậy 

Anh ta đã che chắn kĩ càng, nhưng đột nhiên lại tháo khẩu trang ra, nở một nụ cười ranh mãnh và vênh váo tiến về phía tôi.

Tôi nhìn khắp nơi đều có camera, đâu đâu cũng có ống kính chỉa vào tôi và anh ta

Nếu anh ta thực sự đến nói chuyện với tôi, tôi sẽ phải lên hot search nữa mất

Vì vậy, trước khi Thẩm Tinh Thần lên tiếng, tôi vội vàng lấy điện thoại ra và bắt đầu hành động: “Honey, em đang ở sân bay, vừa làm thủ tục và đang ngồi đợi chuyến bay ~”

Thẩm Tinh Thần nghe thấy, do dự một chút, nhưng cũng không có rời đi.

Tôi chỉ biết cắn răng nói tiếp: “Em cũng nhớ anh a, nhớ đến muốn gặp anh ngay lập tức thôi, booboo ~”

Thẩm Tinh Thần trực tiếp ngồi xuống bên cạnh tôi, trông rất hiên ngang

“Cái gì? Lát nữa anh có đến đón em không? Anh bận thế mà vẫn bỏ thời gian đến đón em. Yêu anh quá đi mất!” – Tôi tự biên, tự diễn với chiếc điện thoại của mình

Mỗi lần tôi cố gắng né tránh, ngồi xa anh ta hơn, Thẩm Tinh Thần dường như ngần ngại muốn nói gì đó.

Thế là tôi diễn trước điện thoại di động của mình nửa tiếng, để né tránh nhưng câu hỏi vớ vẩn của anh ta, cho đến khi thông báo lên máy bay được công bố, tôi mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với điện thoại di động: “Được rồi bảo bối, hai tiếng nữa gặp lại, mua ~”

Tôi bỏ lại Thẩm Tinh Thần và chạy nhanh vào cổng lên máy bay cùng với trợ lý của mình.

May mắn thay lần này anh ta không đi theo tôi.

Sau khi ngủ một giấc trên máy bay, tôi cảm thấy sảng khoái
Khi chúng tôi rời sân bay, Thẩm Tinh Thần bước ra giữa chừng, chắn trước mặt và vẫn nụ cười nhếch mép, cười nhạo tôi.

“Shut bee!” Tôi thầm nguyền rủa.

Anh ta đứng chặn trước mặt tôi với vẻ mặt đắc ý, như thể đã nhìn thấu tôi: “Hạ Di, không phải em nói bảo bối của em đến đón sao? Người ở đâu rồi?”

Tôi tức giận đến mức cắm đầu ngón chân xuống đất.

Tất cả đều là vô nghĩa.

Ai có thể ngờ rằng Thẩm Tinh Thần lại vô liêm sỉ như vậy, còn đợi tôi ở chỗ này.

Tôi nhìn anh không nói nên lời: “Chồng sắp cưới của tôi rất bận rộn, dù sao anh ấy cũng là giám đốc điều hành của một công ty niêm yết lớn. Không giống như anh Thẩm lúc rảnh rỗi thì nhấc chân khắp nơi, ở đâu cũng có mặt của anh Thẩm đây nhỉ?”

Đồng tử Thẩm Tinh Thần co rụt lại, anh ta lặng đi, sau đó anh ta tựa hồ lại nghĩ tới điều gì đó, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trìu mến đầy giả tạo: “ Di Di à! Anh biết trong lòng em vẫn còn có anh, nếu không hai năm trôi qua rồi, em không cần để ý đến anh, không thèm giận anh”

Anh tự gật đầu: “Tục ngữ có câu, càng hận càng yêu”

Tôi câm nín trước câu nói của anh ta, anh ta vẫn nói với vẻ chắc chắn

“Hạ Di, thừa nhận đi, em vẫn còn yêu anh”

TÔI:”……”

Tôi không nói nên lời trong giây lát.

Tôi muốn tát anh ta hai cái nhưng lại sợ sẽ đánh chết anh ta mất
Trợ lý lén chọc vào sống lưng tôi: “Chị, anh rể…”

Tôi nghiến răng nghiến lợi: “Anh rể? Sao em dám gọi thể loại này là anh rể hả?”

Xoay người lại, Hoắc Phàm không biết từ lúc nào xuất hiện, mặc áo khoác dài bên ngoài bộ vest màu xám đậm, hai tay đút túi quần sải bước về phía trước giống như một ông chủ lớn trong phim truyền hình tình cảm.

Phía sau anh có hàng chục vệ sĩ mặc vest, đeo cà vạt và đeo kính râm đang đứng thành hai hàng

Tất cả đều có vẻ mặt nghiêm túc và khỏe mạnh, cao to như trâu bò.
BGM tự động vang lên bên tai tôi: “Đó là số phận, tôi không thể nhìn rõ ~ Tình yêu của anh dành cho tôi giống như một cơn bão dữ dội ~”

Hôm nay chồng sắp cưới của tôi dường như theo phong cách đẹp trai lạnh lùng

Thẩm Tinh Thần cau mày hỏi: “Đây là…?”

Hoắc Phàm khẽ mỉm cười: “Tôi đã nghe nói về anh Thẩm đây đã lâu. Không ngờ anh lại là người như vậy. Chẳng trách Di Di lại kể cho tôi nghe về anh như vậy…”

Anh ấy từ tốn nói, với phong thái rất điềm tĩnh, khiến mọi người phải suy nghĩ.

Tôi đã nói gì với anh ấy?

Phong cách đẹp trai lạnh lùng hôm nay dường như có hương vị trà xanh tươi mát và có chút đáng yêu hòa lẫn vào trong đó

Hoắc Phàm vừa nói vừa liếc nhìn Thẩm Tinh Thần từ trên xuống dưới, khiến Thẩm Tinh Thần càng thêm nghi ngờ bản thân.

Anh cởi áo khoác khoác cho tôi, sau đó tự nhiên quàng tay qua vai tôi như thể đã biểu diễn hàng nghìn lần trước đó, cười nhạt cùng với đôi mắt đầy sát khí dành cho Thẩm Tinh Thần: “Tôi là bảo bối của Di Di, anh Thẩm, rất vui được gặp anh.”

Thẩm Tinh Thần cười cứng ngắc nói: “Hạ Di, hôn phu của em có vẻ keo kiệt nhỉ?”

Sự khinh thường trong giọng điệu của anh ta không hề che giấu.
Hoắc Phàm ngừng cười: “Thật sao? Một ngày nào đó, anh sẽ biết tôi rất hào phóng”

Nói xong, anh ôm tôi vào lòng và đi về phía lối ra.

Đi được vài bước, anh dừng lại, nhìn lại: “Anh Thẩm, không có bảo bối đến đón à? Có cần tôi gọi taxi cho anh không?”

Không đợi Thẩm Tinh Thần trả lời, anh ấy lại đâm cho Thẩm Tinh Thần một nhát nữa, anh ấy giả đâm chiêu rồi chợt nhận ra, tự nói với mình: “Anh Thẩm trước đây là một tay đua cừ khôi mà nhỉ, anh ấy có thể đi xe đạp công cộng về nhà, chắc không cần đâu, chúng ta cũng không cần lo lắm”

Tôi không thể kìm lòng trước tình cảnh như thế này.
Vì vậy, tôi đẩy chiếc kính râm trên đỉnh đầu xuống, vén tóc ra sau, trìu mến nắm lấy cánh tay Hoắc Phàm, ưỡn ngực, xoay hông bước về phía trước

Các vệ sĩ đang đứng chắp tay đột nhiên đồng thanh hét lên: “Chào mừng phu nhân về nhà!”

“…”

Được rồi, bây giờ mọi người trên mạng đều thấy tôi có một vị hôn phu chất lượng như thế nào.

8

Ngồi trong xe, mặt tôi nóng bừng vì cơn xấu hổ bây giờ mới cảm nhận được 

Tay Hoắc Phàm và tôi vẫn còn nắm lấy nhau

“Ừm…” Tôi âm thầm vùng vẫy nhưng không thoát ra được, mỉa mai nói: “Sao anh biết hôm nay em về thế?”

Hoắc Phàm nhìn sang, lười biếng nói với giọng điệu đùa cợt: “Các fan của em vào acc chính thức của công ty, thông báo kêu anh đến đưa tiểu thư nhỏ của họ về nhà”

Ừm…..

Tôi xấu hổ che mặt lại.

Tôi đoán màn trình diễn của tôi trước đó sẽ được đăng lên mạng trước khi lên máy bay

“Nếu không có bọn họ, em cũng sẽ không nói cho anh biết hành trình của em, em coi anh là vị hôn phu hay là fan tư sinh* của em thế hả?”

* Thể loại bám gót idol một cách cố chấp, điên cuồng, tìm mọi cách tiếp cận, tìm hiểu đời tư của idol.

Anh ấy thực sự biết thuật ngữ “fan tư sinh” là gì

Cập nhật cũng nhanh đó chứ

Thấy tôi không phản hồi, anh lại tinh ranh, hỏi tôi”

“Anh lúc nãy, đẹp trai không?”

Giọng điệu hưng phấn của Hoắc Phàm thể hiện rõ ràng “Xin một lời khen ngợi”.

“…”

Tôi cười nhẹ gật đầu, anh ấy nhẹ nhàng hừ một tiếng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên, dưới vành tai hiện lên một vệt đỏ nhạt.
Im lặng chỉ có ba giây.

“Ừm…” Hoắc Phàm bỗng nhiên căng thẳng: “Cuối tuần này anh có một người bạn kết hôn, em có thể đi cùng anh được không?”

“Ồ, bạn nam hay bạn nữ?”

“Bạn nữ”

Tôi thấy Hoắc Phàm nhìn ra ngoài cửa sổ, giả vờ bình tĩnh, nhưng thực ra lông mi của anh ấy đang run rẩy, trong lòng tôi chợt lóe lên một điều gì đó kỳ lạ.

Tôi chưa bao giờ thấy anh khó xử như vậy.

Người bạn nữ đó chắc chắn phải có gì đó đặc biệt với anh ấy lắm

Có lẽ nào đó là… Bạch Nguyệt Quang không?

Tôi cong môi, cảm thấy có chút khó chịu.

Trong mắt Hoắc Phàm tràn đầy mong đợi: “Được không?”

Hôm nay anh ấy đã giúp đỡ tôi nên đương nhiên tôi không thể quá keo kiệt với cảm xúc của mình được.

Tôi gật đầu: “Ừ”

error: Content is protected !!