Góc Của Chan

ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ QUA MẠNG LÀ IDOL CỦA TÔI- CHƯƠNG 4 – END

8

Sau buổi hòa nhạc, sẽ có một bữa tiệc ăn mừng.

Đương nhiên, nhân vật chính là Tô Nghi không thể vắng mặt, và anh ấy mời tôi đi cùng, nhưng tôi lại vội vàng xua tay từ chối anh.

Sự ảnh hưởng của ngày hôm nay quả lớn, tôi thậm chí không có tâm trí để tham dự bất kỳ bữa tiệc ăn mừng nào ngay luc này.

Tô Nghi không ép buộc tôi, và đích thân đưa tôi trở lại khách sạn nơi tôi đang ở.

Tôi còn chưa hết bàng hoàng, thì anh đã lấy tay xoa đầu tôi, dịu dàng nói với tôi: “Em đừng nghĩ nhiều, đợi anh giải thích cho em hiểu”.

Anh bảo: “Đánh hay mắng cũng được, miễn đừng chia tay là được”.

Dọc suốt đường đi, có vô số cuộc điện thoại, chỉ vài phút nữa lại có thêm một vài cuộc nữa, tôi đã hứa với Tô Nghi là không nghĩ ngợi nữa, cuối cùng thuyết phục được anh ấy rời đi.

Nằm trên chiếc giường lớn trong khách sạn, tôi nghĩ, hẹn hò qua mạng quả là mạo hiểm như lời đồn mọi người hay nói.

Chỉ là sự mạo hiểm của tôi đã đi đến một thái cực khác tôi tưởng tượng.

Trong khi các đối tượng hẹn hò trực tuyến của người khác khi họ hẹn gặp gỡ nhau ngoài đời thì thường sẽ được miêu tả rằng có vẻ ngoài không được đẹp như trên mạng, nhưng còn của tôi thì lại trái ngược hoàn toàn với họ, không hiểu sao, chỉ với lần hẹn hò qua mạng đầu tiên này, tôi lại trúng ngay thần tượng của mình, khiến tôi trằn trọc không thể ngủ được, đầu tôi thì cứ liên tục suy nghĩ đây thực sự là thứ tôi có thể mang về nhà sao?

Đang trăn trở trên gường không biết nên làm gì tiếp theo, thì tiếng chuông điện thoại di động của tôi đột nhiên vang lên.

Tôi nhặt nó lên và thấy đó là Lương Hảo, người bạn thân nhất của tôi, người không thể chờ đợi để buôn chuyện.

Vừa kết nối, cô ấy liền hỏi: “Thế nào? Cậu gặp đối tượng hẹn hò qua mạng chưa?”
“ Tớ gặp rồi”

“Tại sao lại là giọng điệu này ?” Giọng điệu của cô ấy đầy sự lo lắng.

“Anh ta không đẹp trai sao? Anh ta không đẹp thì đá anh ta đi, đàn ông nhiều như vậy, tìm người mới mà quen cũng thiếu gì “

Tôi do dự và do dự một lần nữa.

Cuối cùng nói ra sự thật. “Anh ấy là Tô Nghi.”

“Má ơi” giọng nói vừa to vừa hốt hoảng của cô ấy truyền đến.

Cô ấy đã nói rất nhiều, cho đến khi tôi nghĩ rằng cô ấy đột nhiên im lặng do bị lag, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Người bị điếc tông đó, là Tô Nghi?”

“Ừm.” Tôi nhẹ giọng đáp.

Khi tôi nghĩ về việc tôi đã dạy Tô Nghi hát như thế nào, tôi không biết nên giấu mặt vào đâu để khỏi phải gặp anh.

Sau một hồi im lặng, cô ấy nói: “Hay là tớ cũng đi yêu đương qua mạng giống cậu nhỉ? Cậu nói xem tớ nên đi tìm Phương Nham ở đâu nhỉ?”

Haizzz, tới tôi cũng phải bất lực với cô ấy khi nghe câu nói vừa rồi.

Sau khi trò chuyện với bạn thân một lúc lâu, sự phiền muộn trong lòng tôi cuối cùng cùng nguôi ngoai.

Không thể ngủ được, tôi bắt đầu nghĩ về những gì đã xảy ra giữa tôi và Tống Thời Nghiễn trong năm nay.

Tất cả bắt đầu cho chuỗi các sự việc sau đó phải kể đến chính là từ một vài đánh giá xấu đó.

Số tài khoản là “2345679”, tôi nghĩ đó là một số ngẫu nhiên, nhưng sau khi xem xét kỹ hơn, tôi nhận ra rằng số 1 và 8 bị thiếu, và “18” là bài hát đầu tiên của Tô Nghi khi anh ấy ra mắt.

Và còn nhiều sự trùng hợp như thế này nữa.

Cuối cùng, tôi cứ càng nghĩ, tôi lại càng không thể hiểu nổi.
Tại sao Tô Nghi lại tự nhận xét mình không tốt, tại sao anh ấy lại giả vờ là một kẻ ngốc, và tại sao anh ấy lại các giấu thân phận của mình với tôi lâu đến vậy kia chứ.

Ba giờ sáng. Tống Thời Nghiễn gửi một tin nhắn.

Tống Thời Nghiễn: “Em ngủ rồi à?”

Bởi vì lúc này tôi nhận ra rằng người sẽ nói chuyện với tôi từ nay sẽ không còn danh tính ảo của Tống Thời Nghiễn nữa, mà là con người thật của Tô Nghi.

Tôi trả lời anh: “Chưa “

Anh lại gửi hai tin nhắn liên tiếp:

“Anh muốn giải thích”

“Anh đang đứng ở ngay ngoài cửa của phòng em, em có thể nào mở cửa cho anh vào để giải thích hết mọi chuyện cho em không?

Trước khi tôi có thể đưa ra quyết định, anh ấy đã gửi một tin nhắn khác.

“Camera giám sát ở hành lang suýt quay được anh.”

Tôi bất lực thở dài.

Đây không phải là cho tôi suy nghĩ, rõ ràng là buộc tôi phải nhanh chóng cho anh vào chứ đâu.

9
Tôi rốt cuộc dù không muốn cho anh vào những vẫn phải đi mở cửa.

Xét cho cùng, nếu chỉ vì sự ích kỉ của tôi lại để cho anh xuất hiện một vụ bê bối thì quả thật là không tốt tí nào.

Lúc này, tôi và Tô Nghi đang ngồi đối mặt nhau trong phòng khách sạn.

Thật khó để tưởng tượng rằng người này là giấc mơ không thể chạm tới của tôi vài giờ trước, nhưng bây giờ anh ấy đột nhiên trở thành người yêu qua mạng mà tôi trò chuyện hàng ngày.

Anh ấy đột nhiên nói: “Anh muốn khẳng định một điều trước, em không hề có ý định chia tay đúng không”.

“Vâng” Tôi thành thật nói.

“Vậy thì tốt” Anh ngồi xuống ghế sô pha trong phòng nhìn tôi “Anh cần phải bắt đầu giải thích từ đâu? Em hỏi đi, anh nói hết.”

Tôi ngồi cạnh anh ấy và hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với những comment không tốt đó vậy?”

“Vào thời điểm đó tâm lý của anh hơi không ổn định” anh ấy nói, “và đó thực sự là những gì anh nghĩ. Bây giờ nghe lại một số bài hát mà anh đã hát trong quả khứ. Cũng sẽ có nhiều sự không hài lòng khác nhau. “

“Vấn đề tâm lý là gì vậy?” Tôi nhấn mạnh.

Anh ngừng một lúc rồi nói: “Em có còn nhớ bài Old Time không?”

Tôi gật đầu, bởi đó là một trong những bài yêu thích của tôi.

Bài hát này khi mới ra mắt tuy nó không nổi lắm, nhưng sau đó được một tiền bối trong làng nhạc hát lại, chỉ sau một đêm đã nổi tiếng, ba tháng liên tục đúng đầu bảng xếp hạng bài hát.

“Nhiều người nói rằng bản cover hay hơn bản gốc. Khi đó anh còn tràn đầy sức sống của tuổi trẻ nên có chút không không phục”.

Anh còn cho tôi biết: “Thật ra lúc đó mâu thuẫn lắm, một mặt tự hào khi nghĩ nên mình không viết bài hát này thì sẽ không có bản cover hay đó , mặc khác lại cảm thấy tự ti và tủi thân, nghĩ rằng tất cả những lời chê bai và chỉ trích về mình là đúng.”

Anh cười khổ nói: “Chính vì những điều tiêu cực đó, anh đã phải mang trong người biết bao nhiêu là sự cam chịu, những sự chê bai của người khác cứ liên tục gán ghép cho mình mà không chút động lực nào để có thể cầu tiến, chính vì thế cho nên khi nghe bài nào của bản thân mình hát, anh cũng cảm thấy không ra gì cả”

“Chính em đã cho sự tự tin của anh trở lại “. anh nói với vẻ mặt chứa đầy sự biết ơn.

Anh hơi nhếch mép: “Đương nhiên là anh rất ngạc nhiên khi có người có thể yêu ca khúc của anh một cách mù quán như vậy.

“Với mục đích chữa bệnh nên anh đã cải trang thân phận của mình và tiếp cận em.”

“Giọng hát của anh thật sự rất tệ,” tôi nhận xét.

Anh cười đắc ý: “Không khó để giả.”

Tôi lại hỏi: “Vậy chuyện Tống Thời Nghiễn là sao?”

“Tô Nghi là nghệ danh của anh. Đây là tên thật của anh.” Anh ấy nói.

“Những gì anh đã cho em thấy luôn là con người thật của anh”

“Đâu ra,” tôi không thể không phản bác. “Anh nói anh là một điếc tông và bị cười nhạo tôi khi anh hát trên sân khấu, rõ ràng là anh đang lừa dối em”

“Đâu nhất thiết phải là một kẻ điếc tông mới bị người khác cười nhạo chứ”

Anh ấy nói. “Anh đã thấy tất cả những bình luận không hay trên Internet”

“Sao lại xem cái đó!” Tôi không nhịn được nổi: “Đừng xem!”

Anh lập tức đầu hàng, giọng điệu ủy khuất: “Được, anh không xem.”

Căn phòng yên tĩnh trở lại, có cảm giác ấm áp dễ chịu, khiến người ta muốn thả lỏng hết mọi cảm giác phòng bị.
Tống Thời Nghiễn nói. “Em còn điều gì muốn anh giải thích không?”

“Tạm thời không nghĩ ra”

“Vậy thì từ từ suy nghĩ đi, anh nói, “Lúc nào em muốn anh giải thích thì anh đều sẽ ở đó.”

Tôi mín môi, cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

Anh ấy hỏi. “Vậy, đây có phải quá trình yêu qua mạng của anh thành công rồi không?”

“Ừm.” Tôi cố ý mơ hồ trả lời.

“Ừm?”

“Ừm.”

“Vậy để anh ôm em một cái.” Anh nói. “Anh cũng thẳng ca đêm, sợ dỗ không được em “

Trái tim tôi ngay lập tức trở nên mềm mại.

Tôi ngã vào vòng tay anh, một cảm giác ấm áp và thoải mái lan toa khắp cơ thể tôi ngay lập tức.

Tôi cảm thấy hạnh phúc, mãn nguyện và dễ chịu, tất cả những điều đó đều do người đàn ông trước mặt tôi mang đến cho tôi.

10

Không có nhiều khác biệt giữa những ngày sau khi hẹn hò online và những ngày trước khi hẹn hò online.

Thậm chí, sự tiếp xúc của tôi với Tống Thời Nghiễn còn ít hơn cả lúc trước.

Anh ấy đang chuẩn bị cho một chuyến lưu diễn, bay khắp đất nước, anh ấy bận đến mức chân không thể chạm đất. Thời gian còn lại hoặc là tập luyện hoặc là ngủ, ngay cả thời gian nói chuyện yêu đương cũng đếm trên đầu ngón tay.

Hôm nay, tôi đang canh để mua album phiên bản giới hạn của anh ấy, thì anh đột nhiên gửi đến một tin nhắn đến:

“Anh nhớ em”

Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ đã mười hai giờ đêm.

Quấn mình trong chiếc áo khoác lông vũ, bí mật xuống giường, lẻn ra khỏi ký túc xá, chạy đến cuối hành lang để gọi điện thoại cho anh.

Anh cũng bất ngờ khi nhận được cuộc gọi “Muộn thể này em chưa ngủ à?

“Em vừa mua album của anh xong,” tôi nói trong vui vẻ “còn anh, sao anh chưa ngủ ngủ?”

“Anh vừa mới tập nhảy xong ” Anh vẫn còn hơi thở hổn hển. “Nằm trên sàn phòng tập nhảy, anh đột nhiên rất nhớ em.”

Trong lòng tôi không khỏi dâng lên một cảm giác ngọt ngào hạnh phúc.

Anh nói thêm: “Lần sau đừng thức đêm để cướp đồ nữa. Em muốn gì cứ nói với chị Tinh, anh bảo chị ấy mang đến cho em”

“Anh đặc biệt quan tâm em thế cơ à?”.

Anh rất thẳng thắn “Anh không thể chăm sóc bạn gái của mình sao””

Tôi nhủ thầm trong lòng: “Được rồi”

Anh ấy cười ngặt nghẽo đến nỗi tại tôi tê dại, anh ấy nói: “Nhưng thời gian mua như vậy có phải là quá đáng không ? Đây không phải là cố ý khiến người hâm mộ thức khuya sao?

“Đúng vậy, đã 00:00 giờ rồi ” Tôi thấp giọng phàn nàn với anh.

Anh ấy nói, “Vậy thì anh sẽ yêu cầu họ đổi thời gian thành 12 giờ trưa.”

“Có được không đấy?” tôi nghi ngờ hỏi.

Anh nói một cách ngạo mạn. “Công ty là của gia đình anh, vì vậy không có là không được nữa.”

Tôi lại một lần nữa choáng ngợp trước sự thẳng thắn của anh.

Sau một thời gian dài xa cách, đúng thật thì để có được những buổi hẹn ở bên nhau thì tôi mới cảm nhận được rằng thời gian thật sự là vô cùng quý giá, Tống Thời Nghiễn có vài ngôi nhà ở đây, khi anh ấy rảnh rỗi và tôi cũng rảnh rỗi, tôi sẽ đến nhà anh ấy tim anh ấy, nghe anh ấy hát, hoặc làm một vài điều gì đó trong chính căn nhà của anh.

Miễn đó là việc tôi cùng làm với anh ấy, thì bất cứ điều gì cũng được.

Chỉ sau khi tiếp xúc được một khoảng thời gian, tôi mới nhận ra rằng Tống Thời Nghiễn thực sự rất ngây thơ.

Hôm đó tôi chỉ tùy tiện nhắc đến tên tôi bị phát âm ngược thành tên anh ấy, thật là nhàm chán, anh ấy cười nửa tiếng đồng hồ. Và cũng vì thân thiết với anh ấy, tôi cũng dần dần biết được một số câu chuyện nội tâm mà fan khó biết được.

Ví dụ như là, khi anh ấy muốn gia nhập làng giải trí, gia đình anh ấy đã nhất trí phản đối.

Nhưng Tống Thời Nghiễn đã quyết định vào thời điểm đó, vì vậy anh ấy đã viết lời và nhạc và đăng bài hát “18” lên mạng, và nó đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm.

Sau khi “18” trở nên nổi tiếng, nhiều công ty giải trí đã đưa cho Tống Thời Nghiễn rất nhiều cành oliu*

*Kiểu là mời về với nhiều tài nguyên á.

Khi đó, cha anh cảm thấy thà tự mình làm còn hơn giao cho người khác.

Đơn giản chỉ cần để anh gia nhập công ty của chính mình, cho anh bằng tất cả tài nguyên và bảo vệ anh hết mức có thể.

Tống Thời Nghiễn còn vui vẻ nói với tôi về khuôn mặt tái nhợt của cha mình khi biết rằng ông đã trở nên nổi tiếng chỉ sau một đêm, và ông còn có cái kiểu thể hiện sự tự hào bằng cách cứ nhếnh nhếnh đôi lòng mày của mình nữa chứ.

Vừa nghe đến thế tôi cười không ngớt và ngã vào vòng tay anh, tận hưởng một giờ yên tĩnh và thoải mái như vậy.

Tuy anh luôn có lịch trình bận rộn nhưng vào đêm giao thừa chuẩn bị sang năm mới, Tống Thời Nghiễn đã cố tình bí mật trở về để đón năm mới với tôi.

Và vẫn như mọi khi địa điểm đón giao thừa là tại nhà anh.

Xuân Vãn đang được phát trên TV, tình cờ đến đoạn anh ấy xuất hiện, đó là cảnh anh ấy ghi lại vài ngày trước, và anh ấy hát bài “Old Time”.

Tôi nhìn anh ấy trên TV rồi lại nhìn anh đang bên cạnh tôi.

Thời gian và không gian lúc này như được đan xen vào nhau, mang đến cho người ta một cảm giác đặc biệt mê say.

Tống Thời Nghiễn khẽ cuối đầu, theo tiết tấu trên TV, nhỏ giọng hát bài “Old Time” bên tại tôi.

[Những ngày xưa tươi đẹp không thể quay lại, em không nhắc, nhưng anh sẽ không bao giờ quên.]

Tôi ngây người nhìn anh rồi lắng nghe giọng hát trầm ấm của anh ấy.

Từ trên xuống dưới, ánh mắt tôi rơi vào nốt ruồi nhỏ trên mũi của anh.

Đây là một nốt ruồi nhỏ gợi cảm được người hâm mộ ca ngợi là sát thủ hàng đầu trong việc thu hút con gái.

Thậm chí có nhiều fan còn ngạo mạn nói rằng nếu được lấy làm của riêng thì sẽ gặm nốt nốt ruồi này và không bao giờ cho người khác xem.

Tôi liếm môi, nghiêng đầu và hôn lên mũi anh.

Mặt Tống Thời Nghiễn thay đổi, hơi hơi nghiêng đầu, hai tay ôm lấy mặt của tôi, hôn càng sâu hơn vào đôi môi của tôi.

Mãi cho đến khi pháo hoa đêm giao thi nổ ra, chúng tôi mới chịu buông nhau ra.

Hai con người chúng tôi đỏ mặt ngượng ngừng không dám nhìn nhau lần nào nữa.

Bên ngoài khung cửa sổ, những màn pháo hoa được bắn lên bầu trời một cách lộng lẫy, nở rộ một cách đẹp nhất ở điểm cao nhất rồi biển mặt không dấu vết như thác nước chảy xuống từ rìa bầu trời.

Tôi không khỏi xúc động thở dài: “Pháo hoa tuy đẹp nhưng chỉ tồn tại trong thời gian ngắn”.

Tống Thời Nghiễn ôm lấy tôi, thấp giọng nói. “Nhưng tình yêu của anh dành cho em là vĩnh viễn “

Anh hôn nhẹ lên mái tóc dài củ tôi: “Đời này kiếp này anh đều sẽ ở bên em”

Tôi cũng nói thầm trong lòng, “Em cũng sẽ như vậy”

(HOÀN)

error: Content is protected !!