Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

17

Ngày hôm sau, tôi cầm chiếc áo sơ mi đã được giặt sạch thơm tho đi đến trước ký túc xá nam tìm Giang Sướng

Tôi cũng đã chuẩn bị cho anh một “bữa sáng tình yêu”

Dù như thế nào, cũng phải tóm được anh ấy!!

Nhưng khi tôi đến trước cửa ký túc xá nam với tham vọng lớn lao, nụ cười trên mặt tôi chợt cứng đờ.

Cô nàng hoa khôi này làm sao lại như âm hồn bất tán đến thế chứ

Tôi nhìn thấy hoa khôi của trường cũng cầm trên tay bữa sáng tình yêu, ngượng ngùng đưa cho Giang Sướng trước con mắt của tôi và bao nhiêu sinh viên

Các sinh viên đi ngang qua đều nhìn với những ánh mắt trêu đùa và ghen tị.

Giang Sướng nghiêng mặt đối diện với tôi, trong lúc nhất thời tôi nhìn không rõ toàn bộ biểu cảm của anh, nhưng nhìn từ xa, anh cũng không có vẻ lạnh lùng lắm.

Tim tôi thắt lại và tôi có một linh cảm không mấy tốt lành.

Quả nhiên, Giang Sướng nhẹ nhàng mở ra đôi môi mỏng của mình, nói cái gì đó với người đang đưa bữa sáng cho mình, sau đó giơ tay nhận lấy bữa sáng.

Hoa khôi cười rạng rỡ, giống như con chồn vừa ăn trộm thứ gì đó thành công vậy.

Các đốt ngón tay nơi tôi đang cầm áo và bữa sáng trở nên tái nhợt, cứng đờ không còn chút cảm giác nào.

Tôi giơ tay ngăn cản một nam sinh đi ngang qua, đưa áo sơ mi cho cậu bạn học kia: “Bạn học, cậu giúp tôi đưa chiếc áo này cho Giang Sướng với nhé”

“Hả?”

Trong khi bạn nam còn đang bối rối thì tôi quay người bỏ đi.

Chết tiệt, tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi.

Cùng với hoa khôi của trường sao, được nhỉ!!

Anh ta cho rằng tôi là emo* sao??

*Emo là từ viết tắt của một người có phong thái, phong cách rock, trang phục đến trang điểm đều một màu đen. Sau này được mô tả theo chiều hướng tiêu cực như: Buồn bà, mất mát, hư hỏng, trêu đùa. Trong trường hợp này nữ chính ví von mình như vừa bị chơi cho một vố trong chuyện tình cảm.

Đúng, tôi đã ăn rau câu Hỉ Chi Lang* được mấy năm, tim tôi đã ở bay lơ lửng ngoài vũ trụ từ lâu rồi**

*Hỉ Chi Lang (喜之郎): là một thương hiệu của công ty thành lập từ năm 1993, phiên âm của từ Strong trong tiếng anh, lấy ý tưởng mạnh mẽ và quyền lực của nó. Là doanh nghiệp quy mô lớn với doanh thu hơn 1 tỷ nhân dân tệ, được người tiêu dùng vô cùng yêu thích và đã được Tổng cục Giám sát – Giám định Chất lượng & Kỹ thuật trao tặng danh hiệu “Sản phẩm thương hiệu nổi tiếng của Trung Quốc (Nguồn: Baidu)

** phép ẩn dụ thể hiện sự khao khát và muốn một cuộc sống tốt đẹp hơn (Nguồn: GG)

18

Bữa sáng không đưa được cho Giang Sướng, bản thân cũng không có tâm trạng ăn, bữa sáng này liền biến thành cho em tôi. Khi tôi đưa bữa sáng cho em họ của mình, miệng em ấy đầy dầu và trông em ấy ăn rất khoái chí và hài lòng lắm

“Chị, chị đừng buồn, thân là người chị duy nhất của em, em sẽ lập tức bố trí cho chị mười mấy người đẹp trai, cool ngầu, chị thích ai thì cứ chọn, chọn xong em sẽ đánh người đó bất tỉnh rồi ném lên giường cho chị”

“Đúng là em trai của chị đáng tin cậy hơn, gọi một anh chàng đẹp trai đến đi, chị sẽ mời em một bữa”

Tôi vui vẻ chạm vào đầu em ấy, xoa xoa đầu em như thói quen

Em họ tôi làm thật sự nói là làm, một lúc sau em ấy đã gọi điện cho một anh chàng đẹp trai đến thật

Trông quen quen thế nhỉ?

Huh? Đây không phải là anh chàng cool ngầu giống với Giang Sướng mà tôi muốn trò chuyện trên sân bóng rổ ngày hôm qua hay sao?

Lạnh lạnh, lùng lùng thật sự là một bản sao hoàn hảo của Giang Sướng

“Chào học tỷ, em đến ăn chực”

Có một anh chàng đẹp trai ăn cơm cùng tôi cũng thấy dễ chịu hơn, xua tay cười tục: “Không sao đâu, chị mời các cậu ăn lẩu!”

Đi bên cạnh chàng trai hậu bối này và em trai tôi, thấy bữa cơm nay cũng lời đó chứ

Đặc biệt hai người này nói chuyện rất ngọt khiến tôi rất vui, cảm thấy được an ủi đôi phần

Nhưng chưa bước được hai bước, điện thoại của tôi reo lên.

Tôi lấy nó ra và thấy một số điện thoại lạ. Không quen biết, chắc là quảng cáo nên tôi tắt đi

Nhưng chỉ vài giây sau, số đó đã gọi lại.

Thời đại bây giờ quảng cáo còn có thể dai như thế này sao??

Đang muốn cúp máy, âm thanh trầm thấp của Giang Sướng từ phía sau truyền đến.

“Nguyễn Miên Miên, cậu thử cúp máy lần nữa xem”

Tôi giật mình quay lại thì thấy Giang Sướng đang ôm áo giận dữ nhìn tôi, có cảm giác bị áp bức mãnh liệt.

Anh ấy dường như mới dùng hết sức lực để chạy tới, vẫn thở hổn hển, trán hơi ướt, ngực phập phồng, nhịp thở không đều

Cực kì gợi cảm.

Trong sự im lặng ngột ngạt, tôi chợt xấu hổ nuốt nước bọt.

Chết tiệt, dục vọng của tôi lại trỗi dậy nữa rồi.

19

Em họ tôi là người đầu tiên phản ứng. Em ấy nhìn tôi, rồi nhìn Giang Sướng, mỉm cười nham hiểm

“Chị, có chuyện à? Xem ra hôm nay chúng ta không thể cùng nhau ăn lẩu rồi”

Tôi trợn mắt, nói: “Đừng nói bậy, cậu ấy chỉ đi ngang qua thôi”

Giang Sướng mím chặt đôi môi mỏng, ánh mắt nóng rực.

“Tớ không phải chỉ đi ngang qua, là tớ cố ý tới đây tìm cậu”

Cùng với hoa khôi của trường quấn quít bên nhau sau đó lại đến tìm tôi?

Tôi lập tức cảm thấy khó chịu liền nắm lấy cánh tay của cậu bạn cool ngầu đang xem trò vui bên cạnh, tôi cố làm ra vẻ

Cậu bạn của em tôi tính ra cũng nể mặt tôi, nên đã không vạch trần mà tiến lại gần tôi một cách trìu mến, cũng phối hợp ăn ý với những hành động của tôi lắm

“Tôi đang bận đi ăn lẩu với anh chàng đẹp trai này rồi. Bạn học Giang à, cậu nên ăn bữa sáng thật ngon với hoa khôi của trường đi, phiền cậu quá”

Nói xong răng tôi hơi nhức, trà xanh quá đi mất

Giang Sướng cau mày nói: “Cậu hiểu lầm rồi, đó là cơm chủ nhiệm khoa bảo cô ấy mang đến cho tớ, tớ không nhận thì không phù hợp cho lắm”

Chủ nhiệm khoa?

Nhìn vẻ mặt bối rối của tôi, Giang Sướng thở dài.

“Lúc trước ở quán cà phê sau khi giải vây cho cậu xong, tớ vội vàng rời đi, chỉ là để giúp trưởng khoa thôi. Trưởng khoa là người tốt, nhưng không thể cảm ơn một cách lộ liễu, điều này trái với quy định, cho nên thầy ấy mới mời tớ đi ăn sáng mà thôi”

Ồ, vậy là không phải Giang Sướng hẹn hò với hoa khôi sao

Tâm trạng của tôi bỗng trở nênthoải mái, vui vẻ trở lại, đồng thời tôi nhanh chóng buông tay khỏi cánh tay của cậu bạn của em họ tôi xuống.

Cái nhìn khó chịu, thái độ cuối cùng cũng biến mất

Dù gì người ta cũng đã đến để giải thích với tôi, tôi không thể để nam thần nghĩ rằng tôi đang cố tình chọc tức anh ấy được

Em họ tôi cười khúc khích nói: “Học trưởng, chúng ta cùng nhau đi ăn lẩu đi, càng đông càng vui mà”

Bạn em tôi đứng bên cạnh cũng đang xem chuyện náo nhiệt giữa chúng tôi, bắt đầu nói một cách tùy ý:

“Đúng vậy, ăn xong bốn người chúng ta có thể chơi mạt chược, quá đủ tay”

Ngay lúc tôi tưởng Giang Sướng sẽ từ chối thì anh ấy quẹt nhẹ cằm, ánh mắt rực lửa nhìn chằm chằm vào chúng tôi, như thể anh đang có ý đồ gì đó

“Có thể”

Nhưng tôi đột nhiên rùng mình, ngẩn ngơ nhìn anh

Khi anh nói có thể, tại sao trong mắt anh ta lại có một ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống người đối diện thế chứ, nam thần này luôn có những điều khiến tôi không thể giải thích được?

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 2 (11/08–17/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!