Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

7

Anh ấy lập tức nhận lỗi với thái độ thành khẩn và suy xét kỹ càng như thể lời thoại đã được chuẩn bị từ lâu.

“Thực xin lỗi… chị, đều là tại em làm cho chị khó chịu như vậy…”

Nói đến đây, anh nghẹn ngào, như cảm thấy có lỗi với những lỗi lầm mình đã gây ra đến mức muốn khóc.

“Không sao… lần sau chú ý một chút.” Tôi xoa xoa thái dương, cuối cùng cũng không đành lòng trách cứ anh

[Đã thế này còn không chịu kết hôn àaa ! ]

[ Tôi đề nghị họ nên về một nhà lẹ lẹ đi chứ hóng quá rồi]

[ Ngại gì nữa chời, tới luôn đi, hú hú hú hú hú ]

[ Chời ơi!!! Ai có thể bảo họ công khai yêu nhau luôn được không chứ họ cứ như vậy thì con tim yếu đối mỏng manh của tôi sẽ chịu không nỗi mất thôi.]

[Nếu họ đã kết hôn thì sao? (đầu chó) (đầu chó) (đầu chó)]

[Yếu ớt hỏi, còn ai nhớ anh từng là nam thần cao lãnh lạnh lùng không?]

[ Tôi thấy nam thần lạnh lùng gì chứ, thật chất là nam thần hài hước thì có đấy.]

[ Mấy bạn phản ứng mãnh liệt quá họ sẽ ngại chết mất thôi đấy chứ, hahahahha.]

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng và bàn bạc với Tạ Dịch Bạch xong chúng tôi sẽ đưa ra thông báo chính thức cho mọi người, nhưng quản lí của tôi bảo tôi hãy đợi thêm một khoảng thời gian nữa, vì điều này có thể là bàn đạp để thúc đẩy sự nổi tiếng của bộ phim mới sắp chiếu của tôi.

Đúng vậy, quả thật là tôi vừa quay xong một bộ phim truyền hình, và sau đó lại nhận tiếp một bộ phim mới khác. Vì vậy, sau khi chạy đây chạy đó để tuyên truyền cho bộ phim sẽ được lên sóng gần đây thì tôi vẫn còn một bộ phim truyền hình cần được quay và tuyên truyền. Thật trùng hợp, nội dung của bộ phim mới này là một chị gái dịu dàng tinh tế có một anh chàng bạn trai ấm áp, dễ thương, có điều vai lần này của tôi không phải là nữ chính mà là nữ phản diện thứ hai.

Vụ ồn ào của chúng tôi vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt xuống thì tôi buộc phải đến đoàn phim để khởi quay các cảnh.

Khi tôi vừa đến trường quay, tôi thấy Tạ Dịch Bạch mặc một chiếc áo choàng đen và đôi mắt đã được đánh khói, anh mỉm cười ngọt ngào với tôi, tôi chết lặng, anh chàng này… đến đây chỉ để đóng một nhân vật phản diện à? ! Không phải lịch trình của anh ấy thường đã kín lịch sao?

“Chị, chị đến rồi!”

Anh ấy không quan tâm đến những người khác và chạy thẳng về phía tôi, làm cho mọi sự chú ý đề đổ dồn về một phía tôi đang đứng

“Ahhh Bách Khoa couple là sự thật!!!”

Không biết cô gái nhỏ nào trong số những diễn viên quần chúng kích động hét lên, mọi người bắt đầu xì xào bàn tán, dần dần, trên mặt hầu như tất cả mọi người đều lộ ra nụ cười quái dị.

Lúc này, đạo diễn cách đó không xa vò đầu bứt tóc đi tới.

“Tiểu Khát, Dịch Bạch, luyện tập trước đi, lát nữa chúng ta quay cảnh thứ hai của mục 17.”

Trương đạo diễn cười cười, nhìn tôi vẫn có chút áy náy, nói xong liền chạy đi thật nhanh tìm máy ảnh

Lúc vừa mới được đề cử cho vai phản diện, tôi cũng có khá nhiều e ngại sợ rằng mình sẽ không hoàn thành tốt được vai diễn, nhưng khi nhận kịch bản đọc thử về vai diễn này, tôi khá ấn tượng về một số cảnh sẽ được quay và diễn biến tâm lí nhân vật mà tôi sắp phải đóng. Nữ phản diện thứ hai này, nói về cô gái Đông Phương Cổ Nguyệt, đã giải cứu được nam phản diện thứ hai, Khải Vân, người đã bị hạ dược trên vách đá, sau đó Đông Phương Cổ Nguyệt đã thích Khải Vân và đưa anh ấy trở về cung điện.

Nhưng quả thật, khi bắt tay vào quay thì tôi khá lo lắng khi có nhiều cảnh tưởng chừng như khá dễ nhưng tôi và Tạ Dịch Bạch phải quay đi quay lại khá nhiều lần

Nhất là cảnh thứ hai là cảnh bị NG* nhiều lần nhất trong số đó.

*là những cảnh quay phim bị lỗi hay không đạt chất lượng và bắt buộc phải quay lại (Nguồn: Google)

Tôi liết nhìn Trương đạo diễn đang vui vẻ, cái người này học gì không học lại học ship couple chúng tôi ? ?

Khi tôi thay quần áo và trang điểm xong, cảnh quay trước đó đã kết thúc, đến lượt Tạ Dịch Bạch và tôi.

Tạ Dịch Bạch phối hợp ấn tôi lên trên chiếc gường đã được chuẩn bị trước, với đuôi mắt đỏ hoe, động tác thô bạo, như bị hạ xuân dược rất nặng, cắn liếm cổ tôi vô cùng mạnh bạo.

Nhưng không biết vì sao, anh đột nhiên mặt đỏ như quả táo chín, trong mắt thì lại lộ ra vẻ xấu hổ mà dừng lại các hành động đang làm.

“Cắt!! Tạ Dịch Bạch, cậu đang làm cái gì vậy hả?! Tại sao lại xấu hổ?! Cái tôi muốn là dã thú!! Dã thú cậu hiểu không!! Cậu bị hạ thuốc, cậu phải tức giận, tôi muốn dã thú tức giận, cậu phải thật hung bạo lên nữa cho tôi. Không phải ngại ngùng như vậy rõ chưa!! Còn cô!! Hoắc Khát, ánh mắt của cô nên quyến rũ hơn nữa!! Này, Tạ Dịch Bạch cậu không biết hôn à! Hoắc Khát là bạn gái cũ của cậu, cậu còn chưa hôn qua cô ấy hôn sao?! Bây giờ hai người đi tập hôn cho tôi đi, diễn cứ cứng đờ thế này làm chậm tiến độ của tô quá đi mất!”

Tôi và Tạ Dịch Bạch ngoan ngoãn nghe mắng và tiếp thu mọi sự chỉ trích về diễn xuất của chúng tôi, đúng thật, đây thực sự là vấn đề của riêng bọn tôi, không nên để ảnh hưởng cả đoàn phim và đạo diễn.

Và sau đó……thì………

“Vâng ạ!”

Và thế rồi, tôi đã bị Tạ Dịch Bạch đẩy vào khung cửa phòng thay đồ, tay anh vòng qua eo của tôi còn môi của tôi thì bị môi của anh ấy cắn đau đến phát ra tiếng sau đó thì tôi bị anh khóa môi thật chặt .

8

Anh ấy vẫn chưa có cảm giác hoang dã đó giống như đạo diễn mong muốn, nhưng môi anh lại rất mềm mại và thoải mái. Trương đạo diễn nói không có gì sai, anh ấy quả thực hôn không giỏi lắm, môi tôi hơi sưng đỏ

Cứ thế này thì không được rồi, nếu không tìm được trạng thái của nhân vật này, thì anh ấy sẽ tiếp tục trì hoãn và làm chậm tiến độ của cả đoàn.

Khi anh ấy hôn tôi say đắm, tôi đang nghĩ cách để chọc giận anh ấy.

Chợt trong đầu tôi nảy số ra một ý khá táo bạo.

Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, nhìn vào mắt anh, nghiêm túc nói: “Thật ra sau khi chia tay với anh, em đã yêu đương với một người khác.”

“Cái gì?!” Hai tay anh nắm tay tôi đặt phía trên đầu tôi, mắt anh hơi mở to.

“Hmm… khoảng nửa tháng sau khi em chia tay với anh, em chỉ… ừm!”

Anh không cho tôi cơ hội nói thêm bất cứ điều gì nữa mà hôn tôi thật mạnh, với một cách rất hung dữ, như muốn cướp hết dưỡng khí trong miệng tôi khiến tôi chẳng thể thở nỗi.

Mãi cho đến khi đạo diễn Trương hét lên bên ngoài, anh ấy cắn môi tôi thêm một cái rồi mới chịu để tôi rời đi.

“Trạng thái thế nào rồi?” Đạo diễn Trương hỏi

“Có thể rồi” Tôi đáp, quay sang Tạ Dịch Bạch ủ rũ, rõ ràng là không muốn nói chuyện với tôi, sau đó qua lại chỗ quay.

Dưới ống kính, đôi mắt anh đỏ hoe đầy hung ác và tàn nhẫn, anh thô lỗ hôn tôi, nhìn tôi chằm chằm như rắn độc, như muốn nhìn thấu tôi.

“Cắt! Tốt lắm! Qua!”

Sau khi kết thúc, Tạ Dịch Bạch vẫn cái vẻ mặt u ám đó, cứ nhìn chằm chằm vào tôi giống như có người nợ anh ấy tám triệu vậy, anh ấy cũng không nói chuyện gì với tôi, mà chỉ đi theo phía sau tôi, rồi nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận như sắp giết chết tôi vậy đó.

Khi anh ấy theo tôi đến cửa phòng chờ, cuối cùng tôi cũng không thể chịu nỗi nữa cái khuôn mặt cứ lần lần khó chịu của anh nên đành nói hết sự thật.

“Được rồi, được rồi, anh đừng đi theo em nữa, em lừa anh đấy, em chỉ yêu đương với mình anh thôi”

Gương mặt của anh lúc này thay đổi nhanh như cách mấy cô bán bánh tráng lật bánh, anh từ trạng thái buồn bã, u sầu chưa được bao lâu thì vừa nghe tôi nói xong lại chuyển sang vui mừng ngay lập tức, không những không rời đi mà còn không biết xấu hổ bước vào phòng nghỉ của tôi, nắm lấy tay tôi rồi trở lại bộ dạng ngoan ngoãn.

“Chị thật tốt.”

Khi phim được công bố lịch chiếu và danh sách diễn viên chính thức,những hội fan couple đã hô hào như năm mới đến.

[ Ahhh, em trai và chị gái diễn vai couple!]

[ Ui chời, dàn cast này đỉnh quá, đã thế ròi còn có couple Bách Khoa nữa chứ.]

[ Tuy chưa lên sóng nhưng mà tôi cho phim này mười điểm, không có nhưng nhị gì hết, mười điểm là mười điểm.]

[Sau khi đọc nguyên tác, mặt tôi đã đỏ bừng. ]

[Aaaa là đường…hehe…đường…]

[ Thế là sắp chuẩn bị có vài clip douyin giựt giựt rồi đây, hahahahahah.]

[Thế này không cho cho anh tôi một danh phận? Hoắc Khát, đừng ép tôi quỳ xuống cầu xin chịii! ]

[Lầu trên cũng có một chút khí phách, nhưng không nhiều. ]

[ Thấy mọi người rộn ràng quá chừng, làm tôi cũng hóng lây.]

Thấy phản ứng của cộng đồng mạng có nhiều chiều hướng tích cực và đại đa số điều thích bộ phim này, một đại ca chuyên làm hậu kì đã đăng video đạo diễn Trương khiển trách tôi và Tạ Dịch Bạch cùng một số video tương tác của nam nữ chính lên mạng thông qua tài khoản tiếp thị, đây có thể coi là màn khởi động ra mắt những khoảnh khắc cho công tác quay phim của đoàn chúng tôi.

[Tôi đã cười đến mức không thể kìm lại được mà lăn lộn dưới sàn nhà luôn rồi này (mặt cười) (mặt cười) (mặt cười).]

[ Tạ Dịch Bạch: Ta là tiểu bạch thỏ, Hoắc mỹ nữ thích tiểu bạch thỏ. ]

[ Gọi Tạ Dịch Bạch là con thỏ còn Hoắc mỹ nữ là củ cà rốt bởi Thỏ thích ăn Cà Rốt (mặt quỷ) (mặt quỷ) (mặt cười).]

[Hoắc Khát: kiểm tra lại bạn trai cũ một chút? ]

[Xem các ngươi vui vẻ như thế nào, để ta nói cho ngươi biết, nguyên tác của Đông Phương Cổ Nguyệt và Khải Vân là BE (quỷ cười) (quỷ cười)]

[ Nhìn họ tương tác với nhau là tôi đủ hiểu hậu trường chắc sẽ hài dữ lắm đây.]

[ Hóng phim chiếu quá đi mất, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng một con tim thật vững chắc để không bị tan chảy bởi độ ngọt của cặp Bách Khoa rồi, hahahahhaha.]

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, khi nhìn thấy kịch bản, tôi đã chết lặng và cầu nguyện rằng diễn viên mà tôi đóng cặp của nhân vật Khởi Vân phải là người quen vì tôi cũng khá ngại với những cảnh quá thân mật lại phải đóng với một diễn viên chưa từng hợp tác lần nào trước đó cả. Cuối cùng… anh ấy thực sự là một người quen, và còn là loại người quen rất quen thuộc với tôi

Đóng phim với anh là sơ hở một chút là anh lại nẹo nẹo là nũng với tôi.

“Chị ơi, tay em lạnh”

Tôi liếc nhìn anh và nắm lấy tay anh một cách vô cảm.

“Ahhh, họ đang nắm tay nhau!!”

Cách đó không xa, một nhóm các cô gái tuổi đôi mươi đang tụ tập xung quanh, nhìn tôi và Tạ Dịch Bạch một cách đầy phấn khích.

Tôi liếc nhìn họ, một trong số họ bị đẩy ra và đưa cho tôi một tấm áp phích với khuôn mặt đỏ bừng bừng vì ngại.

“Chị, ký tên cho em được không? Em là fan của chị, em đã theo dõi chị rất lầu rồi ạ.”

Fan của tôi? Fan của tôi nhưng tại sao lại mang ảnh chụp tôi và Tạ Dịch Bạch để xin chữ ký, có gì đó cấn cấn ở đây, chắc hẳn bạn phải là một fan couple chứ không phải là fan của tôi đúng không.

Tôi đã ký cho cô ấy, và quả nhiên, cô ấy lại quay sang nhìn Tạ Dịch Bạch. Cùng một câu nói, cùng một cách thức tương tự nói với anh ấy.

“Anh Tạ, em là fan của anh trung thành của anh từ rất lâu rồi, anh có thể ký tên cho em không?”

Tạ Dịch Bạch đã viết tên của mình dưới chữ ký của tôi, cô bé cúi đầu 90 độ, hào hứng nói “Cảm ơn!”, và chạy về với sự phấn khích cùng các chị em của mình.

Trong lúc quay phim thì lúc nào anh cũng luôn bám theo tôi, rồi nhờ tôi hướng dẫn đủ thứ về những cách diễn nào cho đúng hớp nhân vật.

“Tiền bối Hoắc, nơi này có một cảnh anh không hiểu lắm, chị có thể tập luyện cùng em chút không?”

Nhưng nhưng, tôi đã biết quá rõ con cáo nhỏ này thật chất đang mong muốn điều gì ở tôi chứ không phải chỉ là người bạn trợ diễn không, tất cả những gì tôi có thể nói đó chỉ là cái cớ để anh ấy muốn hôn.

Sau khi anh ấy cố ý NG vô số lần, lặp đi lặp lại những nụ hôn và những cái ôm không biết bao nhiêu lần, cuối cùng tôi cũng được giải thoát, bởi vì cuối cùng cũng xong, tôi mừng rỡ ra mặt luôn ấy! !

Sau vài tháng ở phim trường thì cuối cùng bộ phim cũng đã đến hồi kết thúc, trong bữa tiệc đóng máy, Tạ Dịch bạch ngoan ngoãn ngồi đó làm việc của mình, thỉnh thoảng lấy rau cho tôi và hỏi tôi có cần giúp lấy gì hay không.

“Tiểu Khát, khi nào thì cô có thông báo chính thức?” Trương đạo diễn trực tiếp nói trước mặt mọi người.

Tạ Dịch Bạch lập tức nghiêm túc vểnh tai lên, anh còn ân cần gọi thêm đồ ăn.

“Chúng tôi không ở bên nhau.” Tôi nói, Tạ Dịch bạch lập tức sững người, nhìn tôi với ánh mắt đau khổ, nhưng anh ấy vẫn tiếp tục cầm bát đĩa đến chỗ tôi.

“Dịch bạch rất tốt, đừng bỏ lỡ!”

Tôi nghe thấy Tạ Dịch Bạch nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy!”

Sao lại dễ thương thế chứ?, anh như thế là đang cố tỏ ra quyết rũ tôi đấy à?, hmmm…hmmm….hmm.

“À, tôi biết rồi.”

Để giảm bớt bầu không khí hơi ám muội, nên tôi vào nhà vệ sinh rồi quay lại, mới phát hiện Tạ Dịch có gì đó không ổn, hai gò má ửng hồng, hai mắt mờ mịt, khi nhìn thấy tôi, anh ấy như đầy sao, tỏa sáng rực rỡ.

“chị….”

Tôi liếc nhìn chiếc ly trước mặt anh ấy, nó là ly rượu trắng của tôi.

Nhưng nhìn ly rượu thì thấy có lẽ anh chỉ uống một hớp nhỏ, nhưng anh lại không bao giờ uống rượu nên thành ra chỉ mới hớp một hớp nhỏ này cũng đủ để anh khó chịu.

Tôi xin lỗi những người khác vì sự ảnh hưởng của anh làm cho bữa tiệc này mất vui rồi quay đi và đưa anh về, còn những người khác nhìn chúng tôi đi ra ngoài với vẻ mặt “Tôi hiểu rồi, hahaha”.

“Anh thật sự không lo lắng bệnh dạ dày của mình sao? Hả?”

Ngồi trên taxi, anh ôm eo tôi, nằm trên vai tôi và cứ liên miêng gọi tôi là chị.

Anh giống như đã uống hết hai chai rượu trắng, say đến mức cả mẹ, anh cũng chẳng nhận ra..

error: Content is protected !!