Góc Của Chan

CHƯƠNG 4

16

Các bạn cùng phòng nhìn tôi với vẻ mặt lo lắng: “Mạt Mạt, cậu có sao không?”

Tôi còn chưa kịp nói, các nam sinh trong lớp đã bắt đầu nói: 

“Thầy Lục không sao! Cả lớp chúng ta có thể làm chứng cho thầy và lớp trưởng! 2 người yên tâm”

“Lớp trưởng là người như thế nào chúng ta đều hiểu rõ, nếu như mấy đứa này còn tiếp tục vu oan cho thầy, chúng ta cùng nhau hợp tác kiện hắn vào tù chơi!”

“Đúng đúng đúng! Nhất trí! Thầy Lục cũng không cần ra tay, tất cả để bọn em!”

Nghe tiếng vang trong lớp, tôi rất xúc động.

Vì là lớp trưởng nên tôi tiếp xúc với từng học sinh trong lớp.

Mặc dù chúng tôi đến từ khắp nơi trên thế giới và xuất thân từ những hoàn cảnh gia đình khác nhau, nhưng cho dù có chuyện gì xảy ra, chúng tôi vẫn luôn đoàn kết với nhau, thật sự rất đồng lòng.

“Vậy thì sao…” Tôi ho khan hai tiếng, cố nén những giọt nước mắt lấp lánh, cười nói.

“Tớ thực sự thích thầy Lục, tớ cũng đã thổ lộ tình cảm của mình với anh ấy. Mặc dù tớ không định công bố điều đó với cả thế giới nhưng tớ không muốn giấu các cậu, thật đấy….”

Nói xong, cả lớp lập tức ồ lên.

Một học sinh nam nói to: “Lớp trưởng! Ngầu! Đúng là lớp trưởng của bọn tớ”

Học sinh nữ kêu gào: “Mạt Mạt, cậu định cướp nam thần của chúng tớ sao!!!!”

Tôi ngồi trong đám đông và mỉm cười nhìn người đàn ông trên bục giảng mà nước mắt lưng tròng.

Một lúc sau, Lục Tần mới lên tiếng ổn định cục diện.

“Cám ơn lòng tốt của các em, việc trên diễn đàn tôi sẽ tự lo liệu, giờ các em tự học nhé”

Thầy Tần nhìn qua tôi: “Tang Mạt, đi với tôi”

Anh ấy gọi tôi một cách long trọng, bảo tôi đến văn phòng với anh ấy trước mặt cả lớp.

Trong lớp vang lên những tiếng la ó.

Nhưng tôi lại lo lắng không hiểu sao, luôn có cảm giác anh ấy sẽ lại cùng tôi phân tích ưu nhược điểm.

17

Đi theo Lục Tần vào phòng làm việc, anh cầm ly nước đưa cho tôi.
Tôi lơ đãng cầm lấy, không dám cúi đầu nhìn anh.

Lục Tần trầm mặc một lát, nói: “Lo lắng bài đăng trên diễn đàn?”
Tôi lắc đầu, sau đó cằm tôi bị anh nâng lên, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Lục Tần cau mày nhìn tôi, có vẻ khó hiểu: “Vậy sao em lại không vui”

Trong giọng điệu có một sự cưng chiều và dịu dàng không thể nhận ra, trái tim tôi như rạo rực, thậm chí tôi không nghĩ đến việc bày tỏ suy nghĩ của mình.

“Thầy không thể từ chối em vì những lời đàm tiếu, điều đó không công bằng với em….”

Giọng tôi nghẹn lại, và càng nghĩ về điều đó, tôi càng cảm thấy mình có lỗi, cũng có chút ấm ức.

Tôi còn chưa chính thức theo đuổi anh, làm sao có thể bị kết án tử hình như thế này?

Lục Tần dùng đầu ngón tay lau đi nước mắt trên khóe mắt tôi, mím chặt môi mỏng.

Tôi nhìn thấy một số cảm xúc trong mắt anh ấy mà tôi không thể hiểu được, giống như đấu tranh và kiềm chế.

Tôi không hiểu cảm xúc của anh ấy, nhưng tôi hiểu sự im lặng của anh ấy.

Im lặng không nói lời nào cũng giống như ngụy trang từ chối.
Nỗi buồn ập đến ngay trong lòng, tôi không kiềm chế được cơn tức giận, tôi hất tay anh ra và nói: “Quên đi, em không muốn thích thầy nữa….”

“Bạn cùng phòng của em nói đúng, tìm bạn trai cùng tuổi thì tốt hơn. Thầy sẽ không bị chỉ trích và cũng không cần lo lắng bị ảnh hưởng!”

Nói xong, tôi đã khóc và rời khỏi anh.

Cổ tay anh bất ngờ bị nắm lấy.

Tôi chưa kịp phản ứng thì một nụ hôn sâu đã đáp xuống môi tôi.
Tôi kinh ngạc mở to hai mắt nhìn Lục Tần đang ở gần trong tầm tay.

Không biết qua bao lâu, Lục Tần mới buông tha cho tôi

Anh nhướng mày, trêu đùa nhìn tôi: “Bình thường em hung dữ như vậy, kết quả ngay cả hôn cũng không biết?”

Tôi vẫn không quay đầu lại được, mặt đỏ bừng lắp bắp đáp lại: 

“Thầy, thầy, thầy… Hôn rất giỏi, nhất định là luyện nhiều lắm nhỉ!”
Lục Tần cười tủm tỉm, đột nhiên ôm tôi vào lòng.

Tựa vào ngực anh, tôi căng thẳng nắm lấy vạt áo anh, thấp giọng hỏi: “Thầy đồng ý với em sao?”

Lục Cầm trầm thấp “ừm” một tiếng

Giọng anh ôn nhu cưng chiều, tôi không khỏi cong lên khóe miệng, ngẩng đầu hôn lên mặt anh một cái.

“Vậy từ nay về sau thầy sẽ là bạn trai của em, thầy Lục!”

Lục Tần bóp mặt của tôi, cười lạnh nói: “Tang Mạt, thầy so với em thì có lẽ quá già nên nếu…….”

“Sau này nếu dám đổi ý, thầy sẽ không cho em tốt nghiệp đâu, quyết định là ở em đấy!”

Tôi không kìm được khóe miệng nhếch lên, lao vào trong lòng anh: “Em sẽ không đổi ý đâu”

18

Lục Tần chỉ hơn tôi năm tuổi, tôi hai mươi tuổi, anh hai mươi lăm.
Chúng tôi yêu nhau rồi

Khi tôi báo tin này cho những người bạn cùng phòng, họ kêu tôi gọi Lục Tần đến ra mắt

Vì vậy, có tình huống sau đây:

Thầy Lục hơn chúng tôi năm tuổi “ngoan ngoãn” ngồi đối diện bàn ăn để nhận sự kiểm tra của bạn cùng phòng với tôi.

Trương Na Na nói: “Thầy Lục, thầy lớn hơn Mạt Mạt năm tuổi, tức là khi thầy học đại học, Mạt Mạt của chúng em vẫn còn học trung học cơ sở đấy”

“Nếu thầy đối xử tệ với cô ấy, chúng em sẽ kiện thầy vì lừa gạt những cô gái chưa đủ tuổi đó”

Mặc dù cô ấy đã từng bị khuôn mặt của Lục Tần ám ảnh, nhưng vào lúc này, với tư cách là bạn tốt và bạn cùng phòng của tôi, cô ấy đã đứng bên cạnh tôi không chút do dự.

Tôi vừa cảm động vừa muốn cười nên giả vờ tức giận vỗ vỗ cô ấy: 
“Tiểu cô nương của tôi ơi, thầy Lục sẽ không bắt nạt tớ đâu”

Lục Tần nhìn tôi cãi nhau, nở nụ cười ấm áp.

Có thể trong mắt anh ấy, chúng tôi vẫn là một đám trẻ con chưa lớn, nhưng anh ấy sẵn sàng để tôi chơi đùa, bàn tay dưới gầm bàn đan chặt vào nhau.

Sau khi ăn bữa tối

Trương Na Na và những người khác viện cớ chuồn đi, trước khi đi còn nháy mắt với tôi.

Tôi đỏ mặt, giả vờ nhăn mặt trêu cô ấy

Trong lúc Lục Tần đi ra ngoài, họ đã bày kế cho tôi “ngủ” được với anh

Vậy mà tôi đã không chuẩn bị cho những điều đó.

Tôi luôn cảm thấy còn quá sớm để đạt được điều đó khi một mối quan hệ không ổn định.

Nhưng, nếu Lục Tần hỏi như vậy, tôi có nên từ chối không?
Sự vướng víu này tan biến khi xe của Lục tần đậu ở tầng dưới trong ký túc xá.

Tôi hơi sững sờ: “Anh còn có việc gì nữa không?”

Lục Tần cũng sửng sốt: “Không có, sao vậy?”

Tôi nói: “A Không sao, sao anh đưa em về sớm thế?”

Sau khi nói điều này, cách anh ấy nhìn tôi đột nhiên trở nên có thâm ý

Tôi biết anh hiểu lầm, hai má tôi nhất thời đỏ bừng, lắp bắp giải thích: “Không phải, ý em là…”

Tôi còn chưa nói xong, Lục Tần đã nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Em đang nghĩ gì vậy cô bé, anh sẽ không chạm vào em đâu”

Nghe điều này, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

May thay, may thay, anh không hỏi tôi điều đó.

Nhưng sau đó, tôi lại có hơi lạc lõng.

Tôi nghe người khác nói rằng đàn ông không thể kiểm soát ham muốn của mình khi đối mặt với người họ thích, nhưng Lục Tần dường như vẫn không có ham muốn hay ham muốn với tôi.

Có nghĩa là anh ấy không thích tôi nhiều như vậy?

19

Sau khi nghĩ đến khả năng này, tôi, người mới một giây trước còn vui vẻ, lập tức trở nên chán nản.

Lục Tần kinh ngạc: “Làm sao, anh làm sai cái gì, để cho em không vui?”

Tôi lúng túng lắc đầu, tôi nên nói gì về câu hỏi này đây?
Tôi nên hỏi anh ấy tại sao anh không muốn ngủ với em hả?
Tất nhiên tôi không thể nói như vậy.

Lục Tần khẽ nhíu mày, sau đó hỏi: “Em không muốn trở về ký túc xá, muốn ra ngoài chơi sao?”

Sau đó tôi lắc đầu, không muốn anh ấy hỏi lại, nhưng rõ ràng là anh ấy sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục đích của mình.
Anh ấy đưa tay ra và bế tôi từ ghế phụ, đặt tôi lên đùi, nhìn tôi một cách nghiêm túc.

“Tang Mạt, tại sao em không vui?”

Tôi đang mặc một chiếc váy xếp ly, cảm thấy tư thế này quá thân mật, mọi suy nghĩ đều biến mất trong giây lát.

Chỉ biết ngại ngùng, mặt đỏ bừng đến mức không dám nhìn thẳng vào anh.

Tôi cúi đầu nói nhỏ như muỗi kêu: “Để em xuống đi, ngồi thế này khó chịu lắm…..”

Nhưng anh ôm tôi không cho tôi động đậy, giọng nói trầm thấp, nhưng đầy ấm áp mê người trong màn đêm dày đặc.

Anh ấy nói: “Em có muốn anh hôn em không, Tang Mạt?”

Tôi chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu cắn môi tôi.

Một lúc lâu sau, cho đến khi hô hấp của tôi trở nên rối loạn, anh mới buông tôi ra một chút.

“Sao lại không vui?”

Hai má tôi nóng ran, như bị sốt, hơi nóng bắt đầu lan tỏa

“Hả?” Tôi ngượng ngùng nhìn anh, vừa rồi đầu tôi đã bị nụ hôn của anh làm cho rối loạn.

Thấy tôi như vậy, Lục Tần khẽ cười một tiếng, trong mắt hiện lên vẻ vui mừng.

Anh ấy xoa đầu tôi và nói: “Quên đi, chỉ cần đừng tức giận là được”.

Nói xong, anh lại lầm bầm: “Bạn gái nhỏ của anh thật dễ dỗ…”

Tôi đỏ bừng mặt trở về ký túc xá, nghe không rõ bạn cùng phòng hỏi mình cái gì, trong đầu chỉ toàn là Lục Tần.

Tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh: “Anh có ở đó không?”

Mười phút sau, anh ấy trả lời

“Đến nhà rồi, lúc đỗ xe anh mới nhớ ra. Vốn định kể cho em nghe về việc trên diễn đàn, nhưng lại quên mất”

Tôi chán nản đuổi theo hỏi: “Làm sao quên được, chẳng lẽ là do già rồi nên trí nhớ kém sao?”

Tôi nằm trên giường chờ đợi câu trả lời của anh ấy.

Lần này là nửa giờ sau, trước khi Lục Tần gửi cho tôi một tin nhắn thoại.

Một giọng nói trầm và dễ chịu phát ra từ điện thoại, khóe miệng tôi nhếch lên không kiểm soát.

“Không có cách nào khác, anh vừa mới yêu đương với một người bạn gái nhỏ, chỉ ôm em thôi là anh không thể nghĩ đến chuyện khác nữa rồi…..”

20

Vấn đề trên diễn đàn đã bị nhà trường xóa ngay khi Lục Tần biết về nó.

Chỉ là người vạch trần nó đã nói trên diễn đàn sẽ có một vụ lớn hơn

Tôi vẫn luôn không để ý tới, nếu đã chọn ở bên Lục Tần, tôi không muốn bị tiếng nói bên ngoài ảnh hưởng.

Và Lục Tần cũng nói với tôi rằng vấn đề này sẽ được giải quyết sớm
Nhưng tôi không ngờ rằng giải pháp mà anh ấy nói là từ chức.
Tôi vẫn cảm thấy hơi tội lỗi khi anh ấy báo tin cho tôi.

Lục Tần cười tủm tỉm, tinh nghịch nhìn tôi: “Làm sao, đột nhiên lại tự trách mình rồi?”

Tôi nói là không phải, nhưng mặt lại thể hiện rõ thái độ

“Có gì phải tự trách mình chứ?”

Lục Tần theo sát tôi, cười nói: “Em thật sự nghĩ như vậy?”

Tôi im lặng một lúc, rồi ngước nhìn anh: “ Thật ra cũng có chút nhưng em tin vào quyết định của anh”.

“Hơn nữa, anh giỏi như thế, chắc cũng không thiếu gì một công việc mà, phải không?”

Đối với sự tin tưởng mù quáng của tôi, Lục Tần vui vẻ cười nói.

“Tin anh đến vậy sao?” Anh thu đôi cánh tay dài của mình lại và kéo tôi vào lòng.

Tôi nắm lấy vạt áo anh, ủ rũ và nói: “Tất nhiên rồi. Em rất tin tưởng thầy Lục của em”

Nhưng nói gì thì nói, tôi vẫn tìm người dẫn tôi đến gặp hiệu trưởng.

Hiệu trưởng không chỉ trích tôi, mà chỉ thở dài nói: “Ngày hôm đó khi nhìn thấy em trong văn phòng của Lục Tần, tôi còn tưởng rằng em chỉ đang bênh vực giáo viên mà thôi.”

“Không ngờ lại phát sinh quan hệ như vậy.”

Tôi lẩm bẩm: “Xin lỗi hiệu trưởng, em thích thầy Lục là thật”

“Thầy Lục không làm gì sai, thầy có thể đừng sa thải thầy ấy được không?”

Khi nghe điều này, hiệu trưởng đã cho tôi một cái nhìn đầy ẩn ý.
Thầy ấy nói: “Tôi không sa thải Lục Tần, là thầy ấy chủ động từ chức”

“Ý thầy là…?”

“Lúc đó mối quan hệ của hai người còn chưa bị bại lộ”

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Làm sao. . . . . .”

Hiệu trưởng mỉm cười thở dài, nói: “Ừ, sao có thể?”

“Có lẽ Lục Tần đã sớm đoán trước ngày này, sớm đã có chuẩn bị”

21

Khi rời văn phòng hiệu trưởng, tôi hoàn toàn bối rối.

Tôi đến gần Lục Tần và hỏi: “Anh định từ chức từ lâu rồi à?”

Lục Tần trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Sao em lại…”

Tôi ngắt lời anh ấy: “Hiệu trưởng nói với em.”

Rất nhanh, Lục Tần có phản ứng.

Anh ấy nói: “Sau khi đón em từ đồn cảnh sát vào ngày hôm đó, anh đã nghĩ đến việc từ chức rồi”

Tôi nhớ lại ngày tôi vừa thú nhận tình yêu của mình với anh ấy.

“Vì sao?” Tôi nhìn thẳng vào anh ấy: “Lúc đó anh không nói gì với em, vì sao lại từ chức? Sao lại có thể tùy tiện như thế chứ?”

Lục Tần cong môi dưới, trong giọng nói mang theo ý cười: “Em không biết thật à?”

“Em muốn anh nói với anh” Tôi bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm.

Lục Tần khẽ tặc lưỡi, nói: “Bởi vì anh đã sớm biết mình nhất định không cách nào cự tuyệt em, cho nên muốn chuẩn bị trước.”
Tôi chưa kịp nói gì, anh lại nói tiếp:

“Để không khiến bạn gái nhỏ của anh bị vu khống….”

Tôi nhào vào lòng anh, mắt ươn ướt: “Thì ra anh thích em đã lâu, làm em cứ nghĩ anh sẽ từ chối em.”

Lục Tần ôm tôi nói: 

“Ừ, vì vậy anh xin lỗi em, anh đã làm Mạt Mạt của chúng ta buồn”

Cụm từ “Mạt Mạt nhà chúng ta” khiến tôi không tự chủ được mà nhếch khóe miệng.

Tôi áp vào ngực anh, giả vờ thâm trầm nói: “Xin lỗi cũng vô dụng, lát nữa em mới tha thứ cho anh.”

Lục Tần cười ra tiếng, ôm tôi nói: “Được.”

Sau đó, tôi đã nói chuyện với anh ấy về những dự định trong tương lai của mình.

Vì tôi là sinh viên năm cuối nên hiện tại vẫn phải đi học ở trường, những tin đồn đó sẽ không ảnh hưởng đến tôi.

Còn Lục Tần điều hành một công ty luật, công việc chính là ở đó, trường học chỉ là công việc bán thời gian mà anh bị hiệu trưởng lôi kéo đến mà thôi.

Ngày anh từ chức, thầy hiệu trưởng còn lải nhải rằng nhờ anh dạy giúp lớp, khi kết thúc sẽ tặng cho một cô bạn gái.

Tôi nghe vậy cười đến mang tai: “Nói đến đây, thầy Lục, anh đừng tán tỉnh quá nhiều người nha, sau này sẽ không phải không sống nổi sao?”

Lục Tần nhéo eo tôi xem như trừng phạt, giọng điệu nguy hiểm nói: “Cứ thử rồi sẽ biết.”

error: Content is protected !!