Góc Của Chan

VÀO NĂM THỨ BA SAU KHI TÔI VÀ TRÚC MÃ KẾT HÔN – CHƯƠNG 3: END

21

Khi đứng trước cửa chờ xe, Chu Mục lên tiếng xin lỗi tôi:

“Xin lỗi em, Tiểu Cẩm.”

“Anh hẹn em ra ngoài, lại gặp phải chuyện bực mình.”

“Nếu em rảnh…”

“Ngày mai chúng ta hẹn lại nhé…”

“Ngày mai em bận rồi.”

Tôi cắt ngang lời anh.

Không khí bỗng trở nên ngột ngạt.

Tôi tua lại đoạn video vừa quay.

Khi ngẩng đầu lên, tôi thấy Chu Mục vẫn đang nhìn tôi.

Vết bẩn sẫm màu trên áo sơ mi trắng vẫn còn, tóc anh rủ xuống, đôi mắt phượng đẹp đẽ hơi khép hờ.

Ánh mắt anh lúc chìm lúc nổi, như những con sóng dữ dội.

Lại như ánh sáng tan vỡ thành từng mảnh.

Tôi thấy khóe mắt anh đỏ hoe.

Giọng nói lại run rẩy đến vỡ vụn:

“Sao em không giận?”

Tôi đã quen Chu Mục hơn hai mươi năm.

Theo sau anh hơn mười năm.

Anh luôn ôn hòa, luôn bình tĩnh, luôn giữ mình.

Đáng tin cậy như một người anh trai.

Anh tiến lên một bước, nắm lấy cổ tay tôi, nhưng lại không dám dùng sức.

Bóng người đổ xuống.

Nhưng lại giống như một tháp thủy tinh sắp sụp đổ.

“Cô ấy nói địa chỉ là em gửi cho cô ấy.”

“Tiểu Cẩm.”

“Tại sao em không giận?”

“Em trách anh đi được không?”

“Em mắng anh, em đánh anh đi.”

“Em cãi nhau với anh một trận đi.”

“Em muốn gì anh cũng cho—”

“Làm ơn đi.”

Anh tựa đầu vào vai tôi, vai tôi có cảm giác ẩm ướt.

“Làm ơn đi, Tiểu Cẩm.”

“Gì cũng được, gì cũng được.”

“Chỉ cần em đừng rời xa anh…”

Gió cuối đông thổi vào mặt, vẫn còn chút lạnh.

Tôi bị bao bọc trong mùi đàn hương của Chu Mục.

Anh ôm quá chặt.

Hơi thở nóng hổi cứ phả vào cổ áo tôi.

Nhưng tôi chỉ giữ nguyên tư thế cứng đờ này, giống như một con búp bê gỗ.

Chu Mục không chịu buông tay.

Tôi biết anh đang chờ tôi lên tiếng.

Nhưng tôi không nói gì cả.

22

Ngày hôm sau, Chu Mục vẫn như không có chuyện gì xảy ra, sáng sớm đã dậy làm bữa sáng cho tôi.

Tôi đi vội, không kịp ăn.

Anh đến công ty thì lại gọi đồ ăn bên ngoài cho tôi.

Đồng nghiệp vào văn phòng tôi, nhỏ dãi: “Chị Cẩm, bữa sáng này chị ăn hết không?”

Tôi cười, hỏi cô ấy: “Đói không? Ăn một chút nhé?”

Mắt cô ấy sáng lên: “Cảm ơn chị Cẩm!”

Khi đến gần, cô ấy liếc thấy tờ giấy ghi chú trên hộp đồ ăn.

Chu Mục đã ghi chú lại rằng tôi phải ăn uống cẩn thận.

Cô ấy vừa định mở lời, tôi đã nhanh tay giật lấy tờ giấy đó vứt đi.

Cô ấy lập tức ngậm miệng, im lặng ăn.

Chu Mục tan ca lại đến đón tôi.

Cứ như bản thân anh không có việc gì để làm.

Chiếc xe dừng trước cổng công ty, lại khiến mấy đồng nghiệp ghen tị vì tôi tìm được một người chồng tốt.

Tôi chào tạm biệt họ, rồi kéo cửa xe lên ghế sau.

Chu Mục đưa cho tôi một chai nước lê chưng đường phèn nóng:

“Hôm qua nghe giọng em có vẻ hơi ho.”

“Cảm ơn anh.”

Tôi nhận lấy, tiện tay đặt ở bên cạnh cửa xe.

Hai chúng tôi như không có chuyện gì xảy ra, duy trì vẻ bình yên bề ngoài.

Cho đến khi về nhà.

Lúc xuống xe, Chu Mục không đi theo, mãi đến khi tôi đến cửa nhà, anh mới bước lên.

Trên tay vẫn cầm chiếc bình giữ nhiệt anh vừa đưa cho tôi lúc lên xe.

“À.”

“Xin lỗi.”

“Em đặt ở cửa xe phụ nên quên mất.”

Chu Mục không nói gì.

Anh đứng dưới bậc thang ngước nhìn tôi.

Anh đứng ngược sáng, mặt chìm trong bóng tối, không nhìn rõ biểu cảm.

Mãi sau, tôi mới nghe thấy anh lên tiếng:

“Tiểu Cẩm.”

“Em không đề nghị ly hôn, nghĩa là em vẫn còn để tâm đến anh.”

“Đúng không?”

Tôi dời tầm mắt khỏi mặt anh.

Nhìn vào khoảng không.

“Sai rồi.”

Tôi mỉm cười trả lời.

Tại sao cứ phải truy hỏi?

Tại sao cứ phải bắt tôi nói rõ ràng cho anh biết, rằng tôi không còn yêu anh nữa?

Thế giới của người trưởng thành biết rõ mọi chuyện nhưng vẫn giữ lại lớp khăn che đậy cuối cùng, tại sao cứ phải kéo nó ra?

Thế giới của người lớn liên quan đến quá nhiều lợi ích.

Tình yêu của tôi dành cho Chu Mục, đã chết vào cái ngày tôi đọc xong bài viết đó.

Vứt bỏ tình yêu.

Tôi cân nhắc giữa hôn nhân và ly hôn, cái nào mang lại lợi ích lớn nhất cho tôi.

Và cuối cùng đi đến kết luận rằng, với điều kiện tôi không rung động với ai khác, cuộc hôn nhân với Chu Mục có thể mang lại nhiều lợi ích hơn cho tôi.

Mối quan hệ, tài nguyên mà Chu Mục có thể mang lại… chính là lý do tôi ở lại.

Thương nhân chỉ theo đuổi lợi nhuận.

Nếu tình yêu cần một trái tim chân thành không vướng bận bất kỳ lợi ích nào.

Vậy khi tình yêu biến mất, tôi đối với Chu Mục chỉ còn lại sự tính toán.

Tôi nhìn Chu Mục, mỉm cười.

Ánh mắt không hề né tránh.

“Em chỉ đang tận dụng triệt để thôi.”

“Anh không hiểu sao?”

“Chu Mục.”

“Cuộc hôn nhân của chúng ta đã sớm không còn tình yêu rồi.”

Còn lại chỉ là sự tính toán bề ngoài, là sự lấy lòng muộn màng đầy hối tiếc.

Là một mối quan hệ lạnh lẽo chỉ được pháp luật bảo vệ.

Thân hình Chu Mục lảo đảo.

Tôi nghĩ anh sẽ tức giận.

Sẽ bùng nổ.

Nhưng anh không.

Anh dường như hít một hơi thật sâu, nuốt hết mọi cảm xúc vào trong.

Giọng anh rất khẽ.

Như cánh bướm rung động, khẽ đến mức dễ dàng bẻ gãy:

“Không sao cả…”

“Không sao cả.”

“Chỉ cần em không đề nghị ly hôn…”

“Bây giờ thì sẽ không.”

Tôi cười.

Không chút thương xót bẻ gãy đôi cánh của con bướm.

“Đợi đến khi em gặp được người khiến em rung động lần nữa, thì chưa chắc đâu.”

“Không được!”

“Không thể nào!”

Chu Mục lập tức suy sụp.

“Em không thể như vậy-“

“Tiểu Cẩm.”

“Anh yêu em.”

“Em không thể yêu người khác.”

“Tiểu Cẩm-“

Tôi không có hứng thú xem anh phát điên.

Trực tiếp mở cửa nhà đi vào.

“Chu Mục.”

“Đừng làm loạn nữa.”

23

Tình cảm không thể kiểm soát.

Nhưng cũng không có lý do gì để cứ nắm chặt lấy sau khi đã bị tổn thương.

Mười năm thầm mến Chu Mục của tôi không phải là giả.

Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết.

Yêu bản thân mình phải trước khi yêu người khác.

Nếu thật sự yêu anh đến mất hết lý trí.

Thì khi ra nước ngoài, tôi đã không dứt khoát chọn tương lai của mình.

Đường tình gập ghềnh, khó tránh khỏi vấp ngã.

Nhưng tôi luôn có dũng khí để yêu lại và sự quyết tâm không quay đầu.

Bởi vì tôi—

Mãi mãi yêu bản thân mình nhất.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!