Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG SÁNG NƠI ÁNH HỒ SÂU- CHƯƠNG 3

11

Lệnh cấm túc này kéo dài đúng một tháng.

Tôi kéo Trân Châu dạo quanh Quận Vương phủ mấy vòng, cũng chẳng tìm thấy một chỗ nào có thể lén lút trốn ra ngoài. 

Mà Trân Châu lại là quản sự nha hoàn trong viện, mỗi ngày còn bao nhiêu việc vặt đang chờ nàng xử lý.

Thế là, mỗi ngày đôn đốc Tiêu Tịch Ngọc uống thuốc liền trở thành niềm vui duy nhất của tôi.

“Tiêu Tịch Ngọc.” Tôi nằm sấp trên chiếc bàn trà đặt ở chính giữa phòng Lan Hiên Các, ngón tay đùa nghịch với làn khói trắng lượn lờ bay lên từ lư hương hoa sen.

Tiêu Tịch Ngọc không hề để ý đến tôi. Hắn ngồi đối diện chéo với tôi, đang nghiêm túc chép kinh văn, bên cạnh còn đặt một bát thuốc vừa mới sắc xong.

Tôi ngồi thẳng dậy, chống cằm, nhìn bát thuốc nóng hổi kia: “Ngươi biết khinh công không?”

Đầu bút của Tiêu Tịch Ngọc khẽ khựng lại, suy nghĩ một lát rồi mới gật đầu.

Tôi lập tức hứng thú, mắt không chớp nhìn hắn chằm chằm: “Vậy ngươi có thể đưa ta bay ra khỏi phủ được không?”

Sợ rằng hắn không đồng ý, tôi lại bổ sung: “Đổi lại, hôm nay ngươi có thể không uống bát thuốc này.”

“Ngươi muốn đi đâu?” Tiêu Tịch Ngọc đặt bút xuống, lộ vẻ khó hiểu.

“Xuân Phong Lâu.”

Tiêu Tịch Ngọc khẽ nhíu đôi mày tuấn tú: “…Xuân Phong Lâu?”

“Đúng vậy!” Tôi liên tục gật đầu.

Chính là Xuân Phong Lâu đó.

Cái nơi mà trong ký ức của “nguyên thân” có vô vàn món ngon vật lạ, còn cha tôi thì tuyệt đối không cho phép bước chân vào.

Tiêu Tịch Ngọc lạnh nhạt liếc tôi một cái, rồi liền nâng bát thuốc lên, một hơi uống cạn. Tua rua trên cổ tay hắn khẽ đung đưa trong không khí, tiếng nuốt khan nghe rõ mồn một.

Vài hơi sau, hắn đưa bát sứ về phía tôi, đôi môi mỏng khẽ mím còn vương chút nước.

“Uống xong rồi.” Hắn rũ mi, giọng nói như bị vị đắng làm cho hơi khản đi.

Uống xong rồi, nghĩa là không thể đưa tôi ra ngoài phủ được.

Tôi cắn răng, nhắc nhở với giọng điệu đầy đe dọa: “Tối nay còn một bát nữa đó!”

“Ừm.” Tiêu Tịch Ngọc mặt không đổi sắc.

Thật là quá đáng!

Tôi phồng má, lườm hắn: “Ta sẽ nhìn chằm chằm cho đến khi ngươi uống hết.”

“Ừm.” Thiếu niên khẽ bật cười, trong ánh mắt thoáng vương vài tia ý cười.

Tôi dời tầm mắt, khẽ hừ một tiếng thật mạnh.

12

Vài ngày trước khi lệnh cấm túc kết thúc, phong hàn của Tiêu Tịch Ngọc đã hoàn toàn khỏi hẳn.

Giờ đây, cái vẻ bệnh tật vương vấn khắp người thiếu niên cuối cùng cũng biến mất, khuôn mặt của hắn vốn đẹp đẽ tinh xảo cũng không còn tái nhợt yếu ớt như trước nữa.

Ngày Tiêu Tịch Ngọc rời khỏi Quận Vương phủ, trời đổ chút mưa.

Hạt mưa từ mái hiên rơi xuống đất, nảy lên rồi văng ra, làm tung tóe những cánh hoa rụng.

Hắn đứng trước bậc đá như ý ngoài cổng phủ, phía sau là cỗ xe ngựa đã được Vương phủ chuẩn bị sẵn.

“Sao không lên xe ngựa?” Tôi nhíu mày nhìn y phục hắn đã ướt sũng quá nửa, rồi đưa chiếc ô giấy dầu đang cầm trong tay cho hắn.

Tiêu Tịch Ngọc im lặng không đáp, chỉ nhận lấy chiếc ô, nắm trong tay.

Tiếng mưa rơi tí tách, tựa như kim bạc rơi xuống, trong trẻo dễ nghe.

Y phục dưới chân thiếu niên đã ướt đẫm.

Nửa khắc sau, hắn cuối cùng cũng khẽ nói: “Ta về Đại Chiêu Tự.”

Tôi mơ hồ chớp mắt, dĩ nhiên tôi biết hắn là về Đại Chiêu Tự rồi.

Đang nghĩ xem hắn có ý gì, lại thấy hắn cúi đầu, giọng nói có chút cứng nhắc: “Món chay trên núi, không kém gì Xuân Phong Lâu đâu.”

Chưa đợi tôi kịp phản ứng, thiếu niên đã xoay người lên xe ngựa.

Tôi chỉ kịp nhìn thấy một vệt đỏ nhạt trên vành tai hắn.

13

Ngày lệnh cấm túc được gỡ bỏ cũng chính là tiết Lập Đông.

Các vương công quý tộc ở Tuyên Thành thường tổ chức tiệc mừng đông vào thời điểm này.

Đa phần là các con cháu đến tuổi sẽ tham gia, để tránh việc khi mai mối đôi bên vẫn còn mù mịt.

Nếu trong yến tiệc mà có thể vừa mắt nhau, thúc đẩy được vài mối lương duyên thì càng tốt.

Yến tiệc mừng đông năm nay được tổ chức tại hậu sơn Đại Chiêu Tự, tôi vừa hay cũng có thể đến gặp Tiêu Tịch Ngọc.

Chỉ là trên đường đến buổi tiệc, xe ngựa gặp sự cố, nên khi đến nơi đã muộn mất nửa canh giờ.

Hậu sơn cây cối xanh tốt, trồng liền tù tì những hàng cây nữ trinh lá lớn, xen kẽ không ít trúc thiên nam, cả sườn núi đều một màu xanh biếc đậm đà tươi tốt.

Giữa những tán cây trùng điệp, tôi trông thấy bóng lưng gầy gò mà thẳng tắp của Tiêu Tịch Ngọc.

Phía trước hắn là một hàng thiếu niên mặc áo gấm thêu hoa, không biết đang trò chuyện gì.

Một hai người trong số họ dường như nhìn thấy tôi, hoặc cũng có thể không.

Chỉ thấy đôi môi họ mấp máy, rồi thân ảnh Tiêu Tịch Ngọc cứng đờ, ngay sau đó bị thiếu niên mặc cẩm phục đứng đầu đá một cước.

Tiêu Tịch Ngọc bị đá đến khom lưng, đám thiếu niên đối diện thấy hắn chật vật như vậy thì bắt đầu cười nhạo lớn tiếng, còn đưa tay xô đẩy.

Chuyện gì thế này?

Tiêu Tịch Ngọc không phải biết võ công sao?

Tôi kinh ngạc mở to mắt, có chút khó hiểu.

Trong nguyên tác rõ ràng đã viết Tiêu Tịch Ngọc biết võ công, nhưng sao giờ lại chẳng hề có ý phản kháng?

Trong đầu tôi chợt nhớ lại dáng vẻ ốm yếu của hắn khi mới gặp, lẽ nào hắn lại bệnh rồi?

Trong lúc bối rối, Tiêu Tịch Ngọc đã bị đám thiếu niên ngang ngược xô ngã xuống đất. Bọn chúng dường như vẫn chưa hả dạ, mấy tên còn định giơ chân đạp tới.

Thật là quá đáng hết sức!

Tôi tức không chịu nổi, cứ thế lao thẳng đến đó. Mặc kệ hắn có phải đang giả heo ăn thịt hổ hay không, nhưng một thiếu niên được tôi nuôi dưỡng cẩn thận trong Quận Vương phủ của mình, sao có thể để đám công tử bột này bắt nạt đến thế?

Thấy một tên nữa định giáng một cú đá hiểm vào eo hắn, tôi vội vàng đứng chắn trước người hắn.

Thị vệ phía sau lập tức xông lên, một tay giơ bội kiếm chặn lại hành động của tên công tử bột, ngăn cách tôi với bọn chúng.

Mấy thiếu niên lúc này mới bình tĩnh lại, nhìn rõ diện mạo của tôi, nhao nhao cúi đầu, cung kính hành lễ với tôi: “Tham kiến quận chúa, quận chúa vạn phúc.”

Tôi đỡ Tiêu Tịch Ngọc đang ngã dưới đất đứng dậy.

Hắn ôm lấy eo, không thể đứng thẳng lưng, trông vô cùng đáng thương.

Tôi khom người, khẽ khàng hỏi đầy quan tâm: “Ngươi không sao chứ?”

Tiêu Tịch Ngọc ngẩng đầu nhìn tôi, khuôn mặt trắng trẻo thanh tú dính vài vệt bùn đất, chi chít những vết trầy xước và vệt đỏ. Hắn cố nặn ra một nụ cười cứng ngắc, giọng nói rất khẽ: “Không sao.”

Chỉ vỏn vẹn hai chữ, rõ ràng là nói không sao, nhưng tôi lại cảm thấy hắn như chịu đựng bao nhiêu tủi hờn.

Tôi giận dữ, quay đầu nhìn đám công tử bột đối diện, lạnh giọng nói: “Các ngươi biết ta là quận chúa, nhưng lại không biết người này quý là hoàng tử sao? Hay nói cách khác, các ngươi không màng đến uy nghiêm hoàng thất, coi thường pháp luật?”

Đám công tử bột đã sớm sợ đến hồn bay phách lạc, bắt đầu líu lo phủ nhận: “Không phải thần!” “Hắn vừa đẩy là ngã…” “Quận chúa, chúng thần căn bản không dùng sức…”

Bị bọn chúng làm ồn đến đau đầu, tôi hít một hơi thật sâu, định mở lời thì Tiêu Tịch Ngọc chợt khẽ ho hai tiếng.

Hắn kéo nhẹ ngón tay tôi, rũ mi mắt: “Nơi này, hơi đau rồi.”

Vết thương nhỏ xíu nơi khóe mắt chàng hiện rõ trước mắt tôi, khiến lòng người không khỏi xót xa.

Tôi giơ tay ra hiệu cho đám người ồn ào bên cạnh im lặng, rồi dịu giọng hỏi: “Vậy về Đại Chiêu Tự trước nhé?”

Tiêu Tịch Ngọc nghe vậy, ngước mắt nhìn tôi, nhưng rất nhanh lại cúi đầu, giọng nói yếu ớt: “Chân cũng đau.”

Tôi lập tức quyết định: “Vậy để ta đỡ ngươi đi.”

Hắn lại ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng lấp lánh như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi bỗng nhận được sự vuốt ve.

Lòng tôi mềm nhũn cả ra.

14

Đại Chiêu Tự là một ngôi cổ tự trăm năm, mái chùa lợp ngói lưu ly rực rỡ, bên trong điện vàng son lộng lẫy.

Phòng tăng xá của Tiêu Tịch Ngọc lại nhỏ hẹp hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Sau khi đỡ hắn ngồi ngay ngắn trên giường, môi chàng tái nhợt, trên trán đã lấm tấm mồ hôi.

Tôi thầm nghĩ, chắc phải sai người xuống núi tìm đại phu rồi.

Ai ngờ, đúng lúc tôi quay người, ống tay áo lại bị thiếu niên trên giường khẽ kéo nhẹ.

“Người định đi dự yến tiệc sao?” Hắn hỏi.

Hắn rụt ngón tay về, rồi lại ngẩng khuôn mặt lấm lem nhìn tôi.

Tôi lờ mờ thấy trong ánh mắt hắn một chút cảm xúc mang tên oan ức.

Gió lạnh từ tấm màn vải hé mở tràn vào, thổi khiến người ta run lên bần bật.

Nhìn những ngón tay Tiêu Tịch Ngọc đã hơi đỏ vì lạnh, tôi thầm thở dài, đưa tay cởi bỏ chiếc áo choàng nhung thỏ vân cẩm trên người, đắp lên cho hắn.

“Ta đi gọi người tìm đại phu.”

“Ta không sao.” Tiêu Tịch Ngọc lại lắc đầu, lãnh đạm nói, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi.”

Tôi đành dặn dò Trân Châu đi lấy một chậu nước nóng, nhúng ướt khăn tay rồi đưa cho hắn lau mặt.

Tiêu Tịch Ngọc cầm khăn, nhưng cứ mãi không lau sạch được một vệt bụi bẩn dưới mí mắt trái.

“Để ta làm cho.” Tôi nhận lấy khăn, lau giúp hắn.

Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt thẳng tắp nhìn vào mặt tôi, dái tai ửng lên một màu đỏ bất thường.

“Tiêu Tịch Ngọc, sao ngươi lại để người ta đánh đá như vậy?” Ánh mắt tôi lướt qua cổ tay phải của hắn, không biết con dao găm kia liệu còn được buộc ở đó không.

Ánh mắt Tiêu Tịch Ngọc trầm xuống, im lặng một lát rồi mới mở lời: “Bọn họ đông người.”

Cái cớ vụng về này.

Tôi bật cười một tiếng đầy vẻ khó chịu, co ngón tay búng nhẹ vào trán hắn: “Đừng để bọn chúng bắt nạt nữa.”

Tiêu Tịch Ngọc ngạc nhiên tột độ, vệt đỏ trên dái tai lập tức lan khắp vành tai.

Khi bôi xong thuốc mỡ, trời đã gần tối, xe ngựa của Quận Vương phủ đã chờ sẵn bên ngoài.

Thiếu niên ngồi trên giường, rũ mi, mân mê chuỗi Phật châu nơi cổ tay, giọng nói đầy vẻ cô đơn: “Người còn chưa ăn chay trong chùa.”

Khí chất của hắn vốn lạnh lẽo u uất, nhưng giờ phút này thần sắc lại hiện rõ vẻ ngoan ngoãn.

Thần sắc tôi khẽ sững sờ.

Nhìn thiếu niên đã thu lại tất cả sự sắc bén của mình, tôi khẽ cong khóe môi: “Sau này lại đến.”

Tôi ngừng lại một chút, rồi bổ sung: “Đâu phải chỉ có lần này đâu.”

Thiếu niên cúi đầu, nụ cười ẩn hiện nơi khóe môi mỏng.

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!