Góc Của Chan

HOẠ ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 3

9

Đã nói là một đời.

Vậy mà chỉ mười năm trôi qua, mọi thứ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất, biển xanh hóa nương dâu.

Anh ta đem hết sự cưng chiều và tình yêu thời niên thiếu dành cho tôi, trao trọn cho một cô gái khác kiêu căng, hay cười.

Thật ra, tôi đã sớm phải nhận ra rồi.

Anh ta không còn gọi tôi là “Tiểu Đông Nhi”, không còn dành thời gian dỗ dành tôi nữa.

Khi anh ta khen tôi hiểu chuyện, biết thông cảm cho anh ta, trong mắt anh ta thật ra lại chất chứa sự tiếc nuối.

Tiếc nuối những tháng năm thơ ngây vô ưu ấy, đã dần trở nên ảm đạm vô quang trong sự mài giũa của cuộc sống.

10

Khi Tô Dĩnh mới vào văn phòng luật, lúc họ vẫn còn trong sạch, không cần né tránh, Bùi Cảnh đã nhiều lần nhắc đến cô ta với tôi.

“Mới có một cô bé đến, nghịch ngợm không chịu được, thật chẳng biết làm sao với cô ta.”

Anh ta nói thế như thể đang phiền lòng, nhưng trong mắt lại ánh lên ý cười.

“Mộ Đông, cô bé ấy thật giống em hồi nhỏ, anh chẳng nỡ phạt.”

Ngay cả như vậy, tôi cũng chưa từng nghi ngờ anh ta.

Cho đến khi Tô Dĩnh hết lần này đến lần khác vượt quá giới hạn mà khiêu khích.

Lúc căn hộ thuê của cô ta mất điện, cô ta khóc lóc gọi điện cho Bùi Cảnh, khi say rượu trong buổi xã giao, cô ta ôm chặt lấy Bùi Cảnh không buông, khiến anh ta phải chăm sóc cô ta cả đêm, trong bữa tiệc mừng công, cô ta mạnh dạn bôi kem lên mặt Bùi Cảnh rồi hôn lên đó, khiến đồng nghiệp xung quanh hò reo trêu chọc…

Vì cô ta, tôi hết lần này đến lần khác cãi vã với Bùi Cảnh.

Tôi dọa ly hôn, yêu cầu Bùi Cảnh sa thải Tô Dĩnh.

Bùi Cảnh xoa xoa vầng trán, giọng điệu đầy phiền muộn:

“Mộ Đông, Tô Dĩnh chỉ là trẻ con thôi, em trước đây cũng ngây thơ như vậy, chắc phải hiểu rõ nhất chứ, sao lại không thể dung thứ cho cô ấy được? Sa thải một cô gái trẻ chỉ vì lý do này, sau này cô ấy phải làm sao đây?”

Trong mắt anh ta là sự thất vọng sâu sắc, như thể không còn nhận ra tôi nữa.

“Mộ Đông, sao em lại trở nên khắc nghiệt như vậy?”

11

Trong những cuộc cãi vã triền miên, mối quan hệ của chúng tôi ngày càng trở nên căng thẳng.

Tôi bắt đầu rơi vào trầm cảm, mất ngủ triền miên.

Mỗi khi mệt mỏi muốn buông xuôi, hình ảnh Bùi Cảnh thời niên thiếu lại hiện về trong ký ức tôi.

Anh ta đứng thẳng tắp giữa tuyết trắng, bàn tay ấm áp, đôi mắt trong veo và đong đầy tình cảm nhìn tôi.

Anh ta có còn là A Cảnh của tôi không?

A Cảnh của tôi, sao lại nỡ đối xử với tôi như vậy? Tôi không thể rời xa anh ta, đành tự dằn vặt bản thân.

Thật sự là tôi đa nghi sao? Họ có trong sạch không? Có phải tôi nên rộng lượng hơn một chút không?

Nhưng dù cãi vã thế nào, Bùi Cảnh vẫn không chịu ly hôn, mà tôi cũng không đủ quyết tâm.

Chúng tôi cứ thế quấn quýt không dứt.

Cho đến mùa hè năm nay, tôi đến bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, vừa ra đã gặp Bùi Cảnh.

Tại cửa thang máy, dòng người đông đúc, anh ta một tay ôm eo Tô Dĩnh, một tay che chở bụng cô ta, sợ người khác chạm phải.

Sự trân trọng cẩn trọng ấy cứa vào mắt tôi đau nhói.

Tôi đứng cách đám đông, tay nắm chặt tờ giấy chẩn đoán ung thư dạ dày, tay kia giữ chiếc điện thoại đang đổ chuông bận.

Dưới cái nắng gắt 40 độ, dù tôi có hít thở sâu đến mấy, hàm răng vẫn cứ run lên bần bật không thể kìm lại.

Đó là lần đầu tiên tôi tận mắt thấy họ ở bên nhau.

Mọi sự tự an ủi, mọi hy vọng mong manh trong lòng tôi, vào khoảnh khắc ấy, đều tan vỡ thành từng mảnh.

12

Ngay khoảnh khắc Bùi Cảnh nhìn thấy tôi, chỉ còn lại sự hoảng loạn và kinh ngạc.

Tôi vứt bỏ sự “hiểu chuyện, cảm thông” bấy lâu nay, giáng một bạt tai vào gương mặt mà tôi từng yêu sâu đậm, nghẹn ngào chất vấn anh ta:

“Đây là sự trong sạch mà anh nói với tôi sao?”

Chưa kịp đợi tôi hỏi được một câu trả lời, Tô Dĩnh đã xông lên giáng cho tôi một cái tát trời giáng, khiến tôi choáng váng vài giây. Cô ta dùng thân hình nhỏ bé của mình hung hăng che chắn trước mặt Bùi Cảnh.

“Cô lấy tư cách gì mà đánh anh ấy!”

Ngày bé, tôi và Bùi Cảnh đã đánh nhau rất nhiều lần. Ai cũng biết, đánh Bùi Cảnh thì không sao, nhưng nếu đánh tôi, Bùi Cảnh nhất định sẽ như phát điên mà liều mạng với họ.

Tôi chưa bao giờ bị đánh như thế này.

Tôi bị cơn giận dữ nhấn chìm, khi định thần lại, tôi đã không còn giữ được thể diện mà xông vào giằng co với Tô Dĩnh.

Xung quanh đầy rẫy những người hiếu kỳ đứng xem. Bùi Cảnh cố gắng kéo chúng tôi ra, trong lúc giằng co, Tô Dĩnh ngã ngồi xuống đất, kêu lên một tiếng đau đớn.

Bùi Cảnh theo bản năng đẩy tôi ra, rồi ôm chặt Tô Dĩnh vào lòng bảo vệ.

Giọng anh ta đầy sốt ruột: “Mộ Đông, tất cả là lỗi của anh, nhưng Tô Dĩnh đang mang thai con của anh, em làm vậy sẽ làm cô ấy bị thương… Đừng làm loạn nữa, được không?”

Trái tim tôi như bị một lưỡi dao sắc nhọn đâm xuyên.

Bởi vì chuyện đó, tôi đã sớm không thể mang thai được nữa rồi.

Tôi cứ nghĩ đó là vết sẹo chung của tôi và Bùi Cảnh, là nỗi đau mà cả hai không muốn nhắc đến.

Hóa ra, chỉ có một mình tôi đứng lại tại chỗ.

Anh ta đã có một thế giới mới của riêng mình.

Dạ dày tôi quặn thắt từng cơn. Môi cũng đã rách, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tanh.

Tôi mơ hồ nhớ lại, ngày xưa tôi chỉ cần cắn vào lưỡi thôi là Bùi Cảnh đã xót xa nửa ngày rồi.

Xung quanh đều là những người hiếu kỳ đứng xem, có người bàn tán xôn xao, có người giơ điện thoại lên quay phim.

Tô Dĩnh được che chở rất kỹ, chỉ có một mình tôi đứng đó không chút phòng bị, bị ống kính và lời đồn đại vây lấy.

Ít nhất cũng không thể khóc được, tôi nghĩ.

Tôi cố nén chặt nước mắt.

Đừng khóc.

Đừng biến mình thành trò cười nữa.

Ơn trời, bảo vệ bệnh viện đã kịp thời đến tách chúng tôi ra.

Và cũng mang tôi rời khỏi nơi thảm hại, bi thương nhất cuộc đời mình.

13

Tối hôm đó, Bùi Cảnh đến tìm tôi.

Tôi khóa trái cửa không chịu mở, anh ta liền ngồi xuống ngay trước cửa. Cách một cánh cửa, anh ta cứ nói mãi, mặc kệ tôi có để tâm hay không.

“Mộ Đông, đứa bé đó là một sự cố ngoài ý muốn, hôm đó anh đã uống say quá, nhận nhầm Tô Dĩnh là em.”

“Cô ấy quá giống em, anh không kiềm lòng được mà chăm sóc cô ấy… Nhưng anh thật sự không hề có ý định phản bội em.”

“Chỉ là… Tô Dĩnh là một cô gái trong sạch, cô ấy lại mang thai con của anh, nếu anh không chịu trách nhiệm, cô ấy làm sao sống nổi…”

“Anh xin lỗi, Mộ Đông, đợi đứa bé ra đời, em đánh anh mắng anh thế nào cũng được.”

“Đến lúc đó, anh sẽ đưa cho Tô Dĩnh một khoản tiền rồi gửi cô ấy ra nước ngoài.”

“Chúng ta cứ xem như là nhận nuôi một đứa bé có được không? Như vậy mẹ anh cũng sẽ không ép em nữa.”

“Mộ Đông, anh sẽ không bao giờ ly hôn với em đâu.”

“Anh sẽ dùng cả đời này để bù đắp cho em.”

“Mộ Đông, em đợi anh nhé.”

error: Content is protected !!