Góc Của Chan

CÁI GIÁ CỦA SỰ BUÔNG XUÔI- CHƯƠNG 3

8

Thực tế chứng minh, tôi và Thiệu Từ Lễ ở cùng nhau, luôn có một người sẽ phát điên.

Anh ta là ông chủ nghiêm khắc với nhân viên, cuối cùng không chịu nổi việc tôi lười biếng cả ngày.

Anh ta nói với tôi, nếu tôi còn tiếp tục không chăm chỉ làm việc, anh ta sẽ tiếp tục nhốt tôi ở nhà.

Tôi: “Có chuyện hay vậy nữa à?!”

Chỗ anh ta nhốt tôi thì ngoài việc chỗ ngủ nhỏ hơn chút.

Đầu bếp trong nhà anh ta nấu ăn thì đúng là đẳng cấp hạng nhất.

Thế là tôi vui vẻ quay lại sống ở nhà Thiệu Từ Lễ.

Có lẽ vì tôi tỏ ra quá hào hứng, ngay đêm đó, anh ta đã đeo cho tôi chiếc vòng cổ đó.

Chính là chiếc vòng đặt làm riêng.

Anh ta thật thà làm y như những gì tôi yêu cầu.

Khi anh ta đeo lên, tôi không chống cự, cũng không cựa quậy.

Dưới ánh đèn, chiếc dây chuyền phản chiếu những tia sáng lấp lánh như dải ngân hà rơi xuống cổ tôi.

Ngón cái của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve một cái.

Ôm lấy tôi, anh ta đưa tôi đến trước gương.

Tôi không nhìn, anh ta nghiêng cằm tôi lại để tôi phải nhìn.

“Không được nhắm mắt.”

“Nhìn xem mình trong gương, thấy thế nào?”

Tôi ngồi trên đùi anh ta.

Ánh sáng trong phòng không rực rỡ, thậm chí hơi mờ ảo, những bóng tối lốm đốm in trên người chúng tôi, anh ta cúi xuống, nhẹ nhàng hôn quanh vành tai tôi.

Cho đến khi…

Anh ta hôn đến chiếc vòng cổ.

Tôi khịt khịt một tiếng, nói:

“Ồ, tôi biết mình đẹp.”

“Nhưng anh cũng không cần nhìn hoài đâu, dù có đẹp đến mấy thì đó cũng là mặt tôi.”

“Chứ không phải mặt của anh…”

Bàn tay đang kìm giữ tôi cuối cùng cũng buông ra.

Anh ta đặt tay lên trán, nhẹ nhàng cười:

“Thật biết cách phá hỏng không khí, đồ vật nhỏ này.”

Anh ta ngã xuống bên cạnh tôi.

Lún sâu vào chăn ga, vẫn không quên đưa tay vuốt ve mái tóc dài của tôi.

“Nhiên Nhiên.”

“Cảm giác buông xuôi rã rời rốt cuộc là thế nào?”

“Tôi cũng muốn thử…”

Tôi quay đầu lại, nhìn anh ta kinh ngạc, khi thấy hơi thở anh ta dần đều, rồi dần dần anh ta ngủ thiếp đi.

Tôi bảo mà.

Chúng tôi ở bên nhau, luôn có một người sẽ là kẻ phát điên trước.

9

Tôi thừa nhận, tôi đã từng do dựm có nên cầm cái gối bên cạnh, bịt chết người đàn ông đang ngủ ngon lành kia không.

Là anh nhốt tôi lại.

Là anh gọi tôi là “cún con”.

Nhưng nếu thật sự giết anh ta rồi… tôi lại chẳng biết mình sẽ phải làm gì tiếp theo.

Tôi biết cuộc đời này đầy rẫy những khó khăn.

Tôi biết những người dũng cảm chống chọi với nghịch cảnh luôn được ngợi ca.

Nhưng tôi chỉ muốn nằm xuống, chỉ muốn buông xuôi, chỉ muốn được thả lỏng một chút.

Chống chọi mệt mỏi quá rồi, tôi không muốn gồng lên nữa.

Bàn tay tôi từ từ đưa lên, khẽ chạm vào sợi dây đang quấn trên cổ.

Vị trí của nó rất khéo, che đi hoàn toàn vùng da đầy sẹo năm xưa.

Một vòng sẹo xấu xí quấn quanh cổ.

Đó chính là cái giá tôi từng phải trả cho sự phản kháng.

Tôi thiếp đi, rồi mơ thấy một giấc mơ.

Trong mơ, là cảnh tôi bị bố đánh.

Tôi biết ông ta thật sự không thích tôi.

Nhưng có những lần, ông ta đã đánh tôi rất tàn nhẫn.

Người giúp việc trong nhà thường xì xào: rõ ràng tôi là đứa con được sinh ra lúc ông đã lớn tuổi, vậy mà sao vẫn bị đánh đến mức ấy.

Rồi tôi lại mơ thấy chị gái.

Bố tôi thương chị ấy lắm.

Chị hơn tôi nhiều tuổi. Có những lúc bố uống say rồi ra tay với tôi, chị sẽ che tôi sau lưng mình.

Bố nhìn tôi, nói rằng tôi là một con quái vật.

Chị gái tôi từng bịt tai tôi lại, không cho tôi nghe những lời đó.

“Em gặp ác mộng rồi.”
Khi tôi giật mình ngồi bật dậy, bên cạnh vang lên giọng nói trầm thấp.

Tôi chớp mắt, nhìn sang anh ta.

Ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ trải dài mênh mang, in bóng vào đôi mắt của anh, phản chiếu lại một tôi đầy hoảng loạn và bất lực.

Thật đáng sợ… tôi cứ nghĩ ngủ rồi thì sẽ quên hết mọi thứ.

Nhưng ác mộng lại cố tình gợi nhắc tất cả những gì tôi không muốn nhớ.

Tôi chớp mắt mấy lần, nhìn người đàn ông đang ngồi bên cạnh mình.

“Anh vẫn chưa đi làm sao?”

Anh ta hơi nhướng mày.

“Tôi cũng đang buông xuôi cuộc đời mà.”

“……”

??? Gì cơ, anh ta cũng buông xuôi được à?

Không phải hình tượng của anh ta là kiểu tổng tài cuồng công việc sao?

“Sao hả, em được phép buông còn tôi thì không sao?”

Chỉ có điều, người duy nhất không nhận ra điều đó… lại là anh ta.

Anh ta dựa vào tường, rồi dựa dần, đến khi đầu nghiêng vào hõm cổ tôi lúc nào không hay.

Anh ta ngáp một cái, cười khẽ, nói nhỏ:
“Mỗi ngày chỉ ngủ ba tiếng, tôi cũng phát mệt rồi.”

“Cho tôi ngủ một lúc đi.”

“Nhiên Nhiên.”

Tôi biết, Thiệu Từ Lễ thật sự là người đi lên từ hai bàn tay trắng.

Tôi cũng không còn nhớ rõ, anh ta rời đi năm đó là dáng vẻ thế nào nữa.

Tôi chỉ biết rằng, trong vòng mười năm, từ một cậu trai nghèo túng, anh ta đã lật mình thu mua luôn cả công ty của bố tôi.

Những cay đắng và khổ sở trong quá trình đó, không phải người bình thường nào cũng chịu đựng nổi.

Mà có gắng gượng nổi đi nữa, cũng chẳng khác gì lột một lớp da sống.

Thế nhưng người đàn ông đang tựa vào vai tôi đây, nét mặt lại bình thản như chẳng có chuyện gì.

Không còn ai nhìn ra được những gì anh ta từng trải qua nữa.

Mấy ngày sau đó, Thiệu Từ Lễ thật sự cứ quấn lấy tôi.

Tôi làm gì, anh ta làm theo đó.

Danh nghĩa là:
“Trải nghiệm thử cuộc sống mà em hằng mong muốn.”

Anh ta như thế, lại khiến tôi thấy hoang mang, không biết phải làm sao.

Rõ ràng anh ta nên nhốt tôi lại.

Nên đem tất cả căm hận trút hết lên người tôi.

Bởi vì năm xưa, chính là tôi đã nhẫn tâm vứt bỏ anh ta.

Là tôi đã đẩy một người không quyền, không thế, không nơi nương tựa…vào địa ngục.







error: Content is protected !!