Góc Của Chan

CHỒNG CŨ MẤT TRÍ NHỚ- CHƯƠNG 3

05

Ngày hôm sau

Khi tôi tỉnh dậy, Lăng Tiêu đã không còn ở bên cạnh tôi nữa.

Tôi mỉm cười, trong lòng cảm thấy trống rỗng

Chỉ mới một đêm thôi, không đến nỗi như thế chứ, Lâm Lộc

Sau khi tắm rửa và mặc quần áo tươm tất, tôi đi xuống nhà. Dưới lầu, cửa phòng bếp đang mở, bóng dáng Lăng Tiêu ở bên trong đang bận rộn, lụi hụi làm gì đó ở trong bếp

Tôi phát hiện ra rằng Lăng Tiêu có thể nấu ăn nhưng có vẻ hơi bối rối. Tôi đặt chiếc túi lên sofa và bước tới.

Anh nghe thấy tiếng giày cao gót của tôi nên quay lại: 

“Vợ, em dậy rồi à? Bữa sáng xong rồi, em đợi một chút”

Tôi nhìn vào trong và nói: “Anh làm gì thế?”

”Cháo gà em thích nhất” Anh cười, có chút xấu hổ: “Đây là lần đầu tiên anh nấu, hương vị có lẽ không được ngon lắm, thím Trương dạy anh nấu đó”

Cháo gà do thím Trương làm ngon lắm, tôi vốn dĩ rất thích ăn món chào gà của thím

Thì ra Lăng Tiêu biết tôi thích ăn gì, anh ấy cũng có để ý đến sởt thích của tôi sao….

“Vậy anh làm tiếp đi”

Tôi đi đến sofa ngồi xuống, gọi tài xế bảo anh ta đợi một lát, tôi còn một tiếng nữa mới xuống.

Rất nhanh, Lăng Tiêu đã đem cháo gà đặt lên bàn: 

“Vợ, đến giờ ăn rồi!” Thanh âm của anh có chút hưng phấn: “Mau nếm thử một chút đi, xem học trò của thím Trương như thế nào, xem tài nghệ chồng em ra sao?”

Tôi rửa tay và ngồi xuống bàn. Ánh mắt của Lăng Tiêu với vẻ mong chờ, háo hức

Ngoài cháo gà còn có hai món ăn kèm đều rất ngon.

Lăng Tiêu nói: “Anh biết em không thích hành tỏi nên anh chỉ cho một ít ớt, mùi vị hẳn là có chút nhạt”

”Không cần đâu, nhìn có vẻ cũng ngon đấy” Tôi nhận xét

Tôi nếm thử.

Nói thế nào đây…

Cứ cho là tạm được đi

“Thế nào” Lăng Tiêu lo lắng hỏi: “Mùi vị có ổn không? Có hợp khẩu vị với em không?”

”Ừm! Cũng được” Tôi mỉm cười gật đầu.

Anh cũng nhấp một ngụm, có chút khó chịu nói: “Không ngom bằng của thím Trương”

“Đương nhiên rồi, điều hiển nhiên mà” – Tôi cười nói: “Thím Trương đã nấu ăn bao nhiêu năm rồi, còn anh hôm nay mới làm lần đầu mà”

Liệu đây có phải là lần đầu tiên?

”Anh sẽ chăm chỉ học tập, học hỏi tìm tòi nhiều món hơn” Anh lấy lại tự tin: “Từ nay về sau mỗi ngày anh đều sẽ nấu cho em”

Tôi gật đầu lấy lệ, không nói thêm gì

Dù sao khi anh khỏi bệnh, anh cũng sẽ không tiếp tục làm điều đó.

Tôi rời đi sau khi ăn xong.

Khi đến công ty, tôi bắt đầu lao vào làm việc. Vào buổi trưa, Lăng Tiêu đột nhiên gọi đến

“Vợ ơi, còn chưa ăn cơm sao? Bây giờ anh đến tìm em, chúng ta cùng nhau ăn cơm”

Tôi khựng lại, cảm thấy có chút phiền phức, đúng kiểu bây giờ Lăng Tiêu bị bệnh, thực sự đeo bám người quá rồi.

“Không cần, hiện tại em còn đang bận, không có thời gian”

Lăng Tiêu trầm mặt một lúc: “Được, đừng để bản thân quá mệt mỏi”

”Ừm, em biét rồi” Tôi cúp điện thoại và tiếp tục làm việc.

Tầm hơn một tiếng sau.

Thư kí đi vào và nói với tôi: “Giám đốc, tôi vừa nhận được điện thoại bảo anh Lăng đến rồi nên tôi đã bảo anh ấy lên đây”

Tôi hơi khựng lại: “Lăng Tiêu?”

Cô thư kí gật đầu

Anh ấy đến đây làm gì?

“Tôi biết rồi….” – Tôi thở dài

Thư kí đi ra ngoài không bao lâu, Lăng Tiêu cầm trên tay một cái túi tinh xảo đi vào
Anh mỉm cười bước tới, đặt chiếc túi lên bàn trà, lấy từng hộp cơm ra.

“Anh biết em vẫn chưa ăn” Anh mở hộp cơm ra: “Vừa vặn anh vẫn chưa ăn, chúng ta cùng ăn đi”

Tôi đưa mắt nhìn đống đồ anh mang tới, anh lại nói:

”Đừng làm nữa, đến ăn cơm đi” Anh thúc giục: “Mau lại đây, anh đói lắm rồi, vợ à!”

Tôi chỉ có thể đặt công việc trên tay xuống và đi đến ngồi xuống.

Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh tôi:

“Anh kêu thím Trương nấu mấy móm em thích đấy”

”Cảm ơn”

”Sao lại khách sáo với anh như vậy?” Anh lại hơi nghiêng người về phía tôi: “Chúng ta là vợ chồng rồi mà, em không cần nói mấy lời ấy đâu”

Tôi nhìn anh ấy một lúc nhưng không trả lời.

“Mau ăn đi” Tôi cầm đũa lên.

Lăng Tiêu ngồi đó nhìn tôi, một lúc lâu mới cầm đũa lên.

“Ăn thêm nữa đi” Anh gắp đồ ăn cho tôi.

Tôi không quen với anh ấy như thế này thậm chí là không thích. Có chút khó chịu với hành động của anh. 

Nếu không phải là anh ấy đang bệnh, tôi hy vọng anh ấy sẽ tiếp tục phớt lờ tôi như trước. Sau đó hai người chúng tôi đường ai nấy đi, giải thoát cho nhau

Tôi thậm chí còn đang hối hận vì khi ở cổng cục dân chính đã hứa với anh ấy sẽ không ly hôn. Sao lúc đấy bản thân nông nổi, ăn nói linh tinh, bậy bạ như vậy được chứ


Sau khi ăn xong, Lăng Tiêu dọn dẹp sạch sẽ, hỏi tôi: 

“Vợ, khi nào em tan làm? Anh đến đón em”
“…..”

Anh nói: “Tối nay chúng ta ra ngoài ăn tối đi, ăn món Tây Ban Nha em thích nhất, anh đặt bàn rồi”

Tôi thích ăn cháo gà, đồ ăn Tây ban Nha…

Anh ấy sẽ không đột nhiên biết tất cả những điều này chỉ vì bị bệnh đâu nhỉ….

Chỉ có thể là anh áy đã biết nó từ trước….

Tôi thậm chí còn không biết rằng anh ấy sẽ chú ý đến những điều này của tôi hay đơn giản anh chỉ hỏi thím Trương mà thôi

Tôi vẫn hơi bất ngờ bởi hành động của anh, anh nhìn tôi, nghiêng đầu, mong chờ câu trả lời của tôi
Tôi gật đầu: “Được”

06

Sau khi tan sở, tôi chuẩn bị ra ngoài ăn tối với Lăng Tiêu thì đột nhiên lại nhận được điện thoại của Trần Vân Như

Cô ấy nói muốn gặp tôi

????

Lại gì nữa đây, hết Lăng Tiêu làm phiền tôi, lại thêm một Trần Vân Như muốn ám tôi nữa sao?

Giọng nói của Trần Vân Như giống như đang khóc: “Cô Lâm, tôi cầu xin cô”

Tôi dọn dẹp đơn giản, tắt máy tính và đi ra ngoài. Nếu không gặp cô ấy cho cô ấy vừa lòng, tôi nghĩ Trần Vân Như sẽ còn hàng nghìn cách để gặp tôi. Tôi lại không muốn vì vậy mà ảnh hưởng thời gian tôi nhiều, nên cứ nhận lời gặp của cô ấy

Khi tôi đến quán cà phê, Trần Vân Như đã đợi sẵn ở đó.

Nhìn thấy tôi, Trần Vân Như cười nịnh nọt

“Xin lỗi cô Lâm vì đã lãng phí thời gian của cô”

Tôi ngồi xuống và nói: “Nếu cảm thấy phí thời gian của tôi, thì cô vào thẳng vấn đề luôn đi”

Nước mắt của Trần Vân Như đã rơi ngay khi tôi nói xong câu đó, gì vậy chứ? Tôi còn chưa làm gì cô ta mà, cô ta ấm ức lên tiếng: “Cô Lâm, tôi thật sự muốn nói với cô về Lăng Tiêu”

Tôi không ngạc nhiên. Bởi vì, ngoài Lăng Tiêu, tôi không có gì khác để thảo luận với cô ta.

Nhìn cô ta với vẻ thản nhiên

Nhưng sao phải muốn gặp tôi, rảnh qúa thì gọi Lăng Tiêu sao phải muốn nói chuyện với tôi.

Đơn giản, nếu cô ta muốn nói với tôi về Lăng Tiêu thì tôi cũng có liên quan gì đến 2 người họ

Tôi nhìn cô ta đáp với giọng thản nhiên:

“Tôi nghĩ cô nên đến gặp Lăng Tiêu thay vì tôi”

Cô ta lại khóc lớn hơn

“Nhưng Lăng Tiêu không muốn gặp tôi” Trần Vân Như nghẹn ngào nói: “Cô Lâm, van xin cô, cô có thể trả Lăng Tiêu lại cho tôi không?”

“Trả?”

“Đúng vậy, chị Lăng, chị trả anh ấy cho tôi đi, anh ấy với chị vốn dĩ không có tình yêu, chị buông tha cho anh ấy được không?”
“….”

Cô ta có biết mình đang nói cái quái gì không vậy?

”Tôi thật sự không thể sống thiếu Lăng Tiêu, tôi thật sự không thể sống thiếu anh ấy” Trần vân Như bật khóc: “Cô Lâm, nếu không có cô, Lăng Tiêu sẽ không bao giờ rời bỏ tôi. Tôi xin cô đấy, xin cô rời xa anh ấy, được không?”

Cô ta khóc lơn hơn, tôi hơi mất kiên nhẫn, trả lời.

”Đó là chuyện của hai người, không liên quan đến tôi”

”Có liên quan đến nhà cô” Cô ta có chút kích động: “Xuất thân của tôi không bằng cô, Lăng gia cũng không thích tôi nhưng tôi biết Lăng Tiêu thích tôi, trong lòng anh ấy có tôi. Tôi cũng yêu anh ấy, cô Lâm, cô không nên can thiệp vào”

Tôi im lặng, cô ta bắt đầu giở giọng lên mặt dạy đời tôi, cùng với dòng nước mắt lả chả: “Cô Lâm, tôi biết cô yêu anh, nhưng anh không yêu cô, cô buông tha cho anh ấy được không? Tình yêu không có sự động điều của 2 người nó sẽ không toàn vẹn được, cô để anh ấy đi được không?”

Lăng Tiêu mất trí nhớ, còn Trần Vân Như này có vấn đề về nhận thức sao?

Tôi khẽ nhìn cô ta, trong lòng cảm thấy rất bình tĩnh.

Từ đầu đến cuối, tôi không coi Trần Vân Như là đối thủ của mình, tôi cũng không muốn tranh Lăng tiêu với cô ấy.

“Cô Trần, tôi nói với cô một lần nữa. Người cô nên gặp là Lăng Tiêu, không phải tôi. Muốn nói những lời ấy cô có thể tìm Lăng Tiêu. Nếu anh ấy đồng ý ở bên cô, tôi sẽ ly hôn với anh ấy”

Thật ra tôi đã đồng ý với Lăng Tiêu rồi nhưng anh ấy không chịu ly hôn

Khi tôi vừa đứng dậy chuẩn bị rời đi, Trần Vân Như đột nhiên đi tới, nắm lấy cánh tay tôi, vừa khóc vừa van xin: “Đừng đi, cô Lâm, xin hãy trả lăng Tiêu lại cho tôi, tôi xin cô…”

Rất nhiều khách đang nhìn về phía này. Cô ta đã chọc đến giới hạn nãy giờ tôi chịu đựng

Đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy tức giận như thế này

“Cô buông tay tôi ra…”

Cô ta lắc đầu

Tôi nghiến răng: “Bây giờ cô buông tay tôi ra trước?”

Cô ta vẫn không buông, cô ta nói: “Tôi sẽ không để cô đi, nếu cô không hứa với tôi, tôi sẽ không buông ra”

Tôi nhếch mép cười khinh, lườm cô ta, cùng với giọng điệu ngân lên

”Cô đang uy hiếp tôi?”

”Cô Lâm, xin cô” Cô ta đột nhiên quỳ xuống.

Càng có nhiều người đến xem náo nhiệt, thậm chí còn có người thì thào bàn tán. Tôi nắm chặt tay, cô cho bản thân bình tĩnh hơn

Tiếng của người qua đường bắt đầu lớn hơn

“Có chuyện gì vậy?”

”Là tiểu tam sao?”

”Tiểu tam bây giờ lộng hành như thế sao, còn bắt chính thất quỳ xuống cầu xin nữa”

”Là loại đàn ông như thế nào mà phải tranh giành nhau như thế?”

”Nhìn quần áo và khí chất của cô ta, cô ấy giống như một người giàu có, cô ấy giàu như thế còn phải đi làm tình nhân sao? Có nhầm không vậy”

”…..”

Tôi hơi cố gắng thoát khỏi tay của Trần Vân Như: “Cô Trần, tôi nhấn mạnh lại lần nữa, cô có buông ra không?”

“Không, tôi không buông, trừ phi cô đồng ý…”

Tôi kìm giọng đáp trả: “Được, nếu cô còn không buông tôi ra tôi sẽ gọi cảnh sát, cô bây giờ đã phạm tội quấy rối rồi đấy”

Trần Vân Như vẫn tỏ ra yếu đuối, tôi thấy ghê tởm bởi hành động vô liêm sỉ của cô ta. Nhưng điều này đã thu hút được sự đồng cảm của nhiều người.

Tôi lấy điện thoại ra và chuẩn bị gọi cảnh sát.

“Vợ” Giọng nói của Lăng Tiêu đột nhiên vang lên

Tôi vừa quay lại liền thấy Lăng Tiêu đang sải bước đi tới, vẻ mặt nặng nề.

Đây là kết quả mà Trần Vân Như muốn đạt được phải không?

Trần Vân Như đứng dậy.

Cô ta lau nước mắt chạy tới: 

“Tiêu Tiêu, anh đừng tức giận, đều là lỗi của em, là do sự tồn tại của em khiến cho cô Lâm không vui, cô ấy đối xử với em thế nào cùng đúng cả”

?????

Màn hình điện thoại di động của tôi bị treo ở ba số “110*”
*số điện thoại cảnh sát ở Trung Quốc

Tôi nên gọi cho bệnh viện tâm thần và yêu cầu họ đến đón Trần Vân Như mới đúng.

error: Content is protected !!