Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 3

05

Ngày hôm sau, khi cả nhóm chuẩn bị trở về.

Liền có một người con trai hôm qua đón tôi chạy đến: “Này, em gái, em có bộ sơ cứu y tế đó không?”
Tôi đã sửa lại cách xưng hô của cậu và nói: “Cậu bị thương à?”

”Không, là tiểu Bạch.” Cậu ta cau mày “Không biết hôm qua cậu ấy chạy đi đâu mà khi trở về lại bị trẹo chân, cậu ấy cũng không cho em xem. Thứ 3 có một trận đấu, không biết cậu ấy có thi được không nữa”

Tôi sửng sốt, tôi không biết rằng chân của Mục Bạch lại bị trẹo.

Đi qua đám đông, tôi thấy một cậu bé đứng cạnh lều, mặc áo khoác màu xanh đậm, cậu bé cao lớn tỏa sáng giữa một nhóm người đông đúc.

Tim tôi lỡ một nhịp.

Lúc lên xe, tôi cố ý đi chậm đợi Mục Bạch để hỏi thăm vết thương ở chân của cậu ấy.

Mục Bạch lắc đầu: “Em không sao, chị đừng nghe bọn họ nói bậy. Bọn họ sợ không vượt qua được em nên mới nói thế đấy”

Để trấn an tôi, cậu còn nhảy lên hai cái: “Chị nhìn em này, em thật sự không sao”
Vẫn còn có thể nhảy vui vẻ như vậy

Tôi thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu không bị thương là tốt rồi, nếu không chị lại trở thành tội đồ cản trở con đường vô địch của cậu”

Đến khi trở về, tôi mới phát hiện, Mục Bạch nói người khác sợ không chạy lại cậu nên mới nói như vậy, thế không phải đã thừa nhận bản thân bị bị trẹo chân sao? 

Vào ngày thi đấu của Mục Bạch, tôi đã đến xem. Khi bước vào nhà thi đấu, tôi bị choáng ngợp trước sự đông đúc, nhiều người phải đứng vì chẳng còn ghế trống để ngồi. Một nhóm các cô gái ngồi ở giữa tay cầm biểu ngữ có nội dung “Mục Bạch giỏi nhất”, thậm chí còn có người cầm áp phích in hình của Mục Bạch khi đạt được chức vô địch trước đó.

Tôi đã rất sốc, rất lâu rồi tôi chưa đi xem đại hội thể thao, bây giờ ai cũng như vậy sao? Không thể nào

Và một bầu không khí náo nhiệt như thế này…

Tôi liếc nhìn xung quanh nhưng lại chẳng tìm thấy được một chỗ trống nào để có thể xem. 

Vừa nghĩ có nên trở về hay không thì có một người chạy về phía tôi với nụ cười toe toét: 
“Đây chẳng phải là em dâu đây sao?”

Tôi nhận ra người này chính là người đã hỏi tôi về đồ cứu thương.

Cùng với giọng nói của cậu ấy là tiếng hét chuẩn bị của các vận động viên ở phía sau.
“Đến xem tiểu Bạch à? Hôm nay cậu ấy không tham gia đâu”

Cậu ta còn chưa nói xong, Mục Bạch đã từ phía sau chạy tới: “Chị, sao chị lại tới đây?”

Tôi nhìn thấy một chàng trai mặc chiếc áo khoác màu xanh đậm cùng với một chiếc quần thể thao bên dưới, trang phục thường ngày của cậu ấy rất khác với trang phục của một vận động viên chuyên nghiệp.

“Sao không thay quần áo? Không tham gia thi đấu à?”

”Chị đến là vì muốn xem em thi đấy à?” Mục Bạch trong mắt lóe lên một tia vui sướng, dùng sức gật đầu bắt đầu thay đổi giọng: “Thi, thi chứ”

Nghe được Mục Bạch nói, Lý Vũ vẻ mặt kinh ngạt kêu lên một tiếng “Tiểu Bạch?”

Tựa hồ sợ đối phương nói cái gì, Mục Bạch nắm lẩy bả vai của Lý Vũ: “Mời học tỷ ngồi ở khu chúng ta nghỉ ngơi đi, tớ đi thay quần áo”

Vừa chạy đi vừa nói: “Chị, đừng đi. Đợi em, nhất định phải đợi em. Em sẽ mang chức vô địch về cho chị”

Sau khi Mục bạch rời đi, Lý Vũ nhìn tôi và gãi đầu, cười ngốc ở đấy, rồi dẫn tôi đến khu nghỉ ngơi của đội

Tôi thấy lạ nên hỏi: “Có chuyện gì thế? Có gì với cậu ấy à?”

Lý Vũ mấp máy muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra, cuối cùng nói: “Không có việc gì đâu. Đừng để tâm…”

Mục Bạch đứng ở vạch xuất phát cách tôi không xa, ánh mắt cậu ấy khóa chặt trên người tôi.

Tôi nhận ra rằng khóe miệng của cậu ấy đang nhếch lên từng chút một cho đến khi trở thành một nụ cười tỏa nắng. Giữa những tiếng la hét, cậu vươn cánh tay phải ra và đưa ngón tay trỏ lên, tôi biết cậu ấy nói với tôi rằng cậu ấy sẽ chạy đến đích đầu tiên

Lúc này, hiệu lệnh của trọng tài vang lên, các vận động viên đã vào tư thế sẵn sàng. Một tiếng súng vang lên, Mục Bạch lao đi như một cơn gió.

Giống như một con báo hung dữ, chân phải của cậu giơ cao lên rồi đều đặn tiếp đất, bắp chân vạm vỡ của cậu được kéo thành một đường đẹp mắt và đang chạy về đích với tốc độ cực nhanh.

Tiếng hét của các cô gái lớn đến mức muốn xuyên thủng bầu trời, khắp nơi đều vang lên tiêng reo hò dành cho Mục Bạch, trước tình cảnh như thế, tôi không thể không đứng dậy để cổ vũ cậu, mắt tôi dán vào Mục bạch đang phóng như môt cơn gió.

Kết thúc!

Không ngoài dự đoán, Mục Bạch giành quán quân với số điểm tuyệt đối.

Tôi buông hai tay đang siết chặt của mình, bây giờ mới nhận ra rằng lòng bàn tay của tôi đã đổ đầy mồ hôi. 

Tôi nhìn chàng trai trẻ ấy đang được bao quanh bởi đám đông như một ánh sáng rực rỡ, tôi đã không thể nhịn được mà nở một nụ cười. 

Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra Mục Bạch đẹp đến như thế, tóa sáng đến như vậy!

06

“Làm sao vậy?”

Mục Bạch xuyên qua đám đông, đi đến trước mặt tôi, tay cầm huy chương vàng cùng với một nụ cười rực rỡ.

“Làm tốt lắm” Tôi không chút do dự giơ ngón tay cái lên, không biết là vì chạy mệt hay do trời quá nóng, tôi để ý thấy hai tai của Mục Bạch lại đỏ lên.

Tôi thầm nghĩ đây có lẽ là điều tồi tệ nhất đối với làn da vào ban ngày, làn da bị đỏ khi đứng dưới ánh mặt trời.

“Thật vớ vẩn!” Lời vừa dứt, liền có một người cao lớn đi tới, hung hăng túm lấy cổ áo của Mục Bạch, “Ai bảo em chạy!”

Giọng nói này khiến toàn thân tôi vô thức run lên.

Mục Bạch đứng giữa tôi và người đàn ông đó, đưa huy chương cho tôi, nhe ra hai chiếc răng nanh nhỏ: “Chị, huấn luyện viên có chuyện muốn nói với em, chị giữ huy chương giúp em nhé”

Tôi đờ đẫn cầm lấy huy chương, cảm thấy hơi choáng váng.

“Mục Bạch không phải quán quân sao? Sao huấn luyện viên lại hung dữ với cậu ấy như thế?”

Có lẽ Mục Bạch đã bị mọi người trong đội bắt nạt hay do tôi tự suy diễn lung tung

Lý Vũ nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, nhỏ giọng nói: “Mục Bạch bị trẹo chân. Vốn là huấn luyện viên yêu cầu Mục bạch không cần phải thi đấu vì đội tuyển của tỉnh sẽ tuyển chọn người vào tháng sau. Với trình độ của Mục Bạch vào đội tỉnh không phải là một vấn đề gì lớn, miễn là cậu ấy bình phục chấn thương. Bây giờ cậu ấy lại tham gia thi đấu như thế, huấn luyện viên có lẽ rất tức giận”

Thấy sắc mặt của tôi không tốt, Lý Vũ gãi gãi mái tóc ngắn của mình: “Chị đừng lo lắng, tên tiểu tử này thật sự rất biết điều”

Tôi không thể diễn tả được cảm xúc của mình vì vậy tôi đưa chiếc huy chương cho Lý Vũ: 

“Khi nào cậu ấy quay lại, cậu giúp chị đưa cái này cho cậu ấy. Chị vẫn còn một lớp học vì vậy chị phải đi trước đây”

Nói xong tôi chạy vụt đi

Sau khi trở về kí túc xá, tôi luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn khi nghĩ về những gì vừa xảy ra.

“Cậu có cảm thấy Mục Bạch thích tớ không?”

”Bây giờ cậu mới phát hiện ra à?”

Lý Thiến thậm chí chẳng thèm nhìn tôi “Thằng nhóc đó đã rất lo lắng đến cậu khi cậu đi lạc, tớ nói nó không có ý gì với cậu, cậu tin không?”

Tôi cau mày, đây là điều tôi sợ gặp phải nhất.

Từ chối? Không ai tỏ tình thì lấy đâu ra lời từ chối. 

Không từ chối, lại không muốn làm chậm trễ Mục Bạch.

Và mặc dù tôi đã không gặp cậu ấy trong một thời gian nhưng chàng trai trẻ này lại có một vị trí khác trong trái tim tôi mất rồi

Ngay lúc tôi đang suy nghĩ lung tung, điện thoại đột nhiên vang lên 

“Chị, chị đi rồi à?”- Là Mục Bạch.

Bên kia giọng của Mục Bạch có chút lo lắng: “Chị, có phải em làm chị giận rồi không…”

Rõ ràng cậu ấy là người bị thương nhưng cậu ấy vẫn lo lắng cho tôi, tôi liền đáp lời

“Mục Bạch, cậu còn học tiếng anh không?”

Tôi lấy cuốn sổ của mình ra: “Để chị dạy cho cậu”

Sau ngày hôm đó, Mục Bạch luôn đi cùng tôi đến thư viện khi cậu ấy hoàn thành huấn luyện.

Phần lớn thời gian là tôi giao bài tập cho cậu ấy, còn tôi sẽ học môn khác, để cậu tự suy nghĩ nếu có gì không hiểu tôi sẽ giải thích cho cậu

Hình ảnh này cho tôi cảm giác như tôi đang chăm sóc cho một đứa trẻ. 

Mục Bạch cũng ngoan ngoãn hơn, nằm bên cạnh tôi như một chú cún ngoan ngoãn, không làm ảnh hưởng đến việc học của tôi.

Khi sắp đến kì thi, tôi đôi khi quên mất thời gian mà ôn bài cho đến khi thư viện đóng cửa. Mãi đến 10 giờ, mọi người xung quanh về hết tôi mới phát hiện ra. 

Tôi quay lại nhìn Mục bạch đã ngủ gục trên bàn từ lâu.

“Mục Bạch?”

Tôi huých vào cù chỏ của Mục Bạch, cậu ấy ngơ ngác tỉnh dậy: “Đi hả?”

“Nếu như buồn ngủ, lần sau làm xong thì trở về trước đi, đừng chờ chị”

”Em không buồn ngủ! Em có ngủ đâu, em nhắm mắt suy nghĩ mà”

Nói xong, Mục Bạch ngáp một cái, sau đó vội vàng che miệng như một đứa trẻ phạm lỗi.

Trên đường trở về, có rất ít người trong khuôn viên trường. Mục bạch đi bên trái tôi, đột nhiên có thứ gì đó nhảy ra từ bụi cỏ. 

Tôi giật mình, Mục Bạch lập tức kéo tôi ra sau, sau đó cậu ấy nói:

“Không sao đâu, chỉ là một con mèo”

“Ò….”

Tôi cụp mắt xuống, tập trung bàn tay đang nắm tay tôi.

Những ngón tay của cậu nhỏ bé mãnh khảnh và đẹp đẽ, nhưng khi lòng bàn tay thô ráp véo vào tay tôi lại có một sự rắn chắc.

“Xin lỗi, em…”

Phản ứng của Mục Bạch mạnh hơn tôi, cậu ấy hất tay tôi ra, hốt hoảng như thể tôi là người nắm lấy tay cậu trước.

Lúc đầu cũng không có gì to tát nhưng khi nhìn phản ứng của Mục Bạch tôi cũng đỏ mặt tía tai. Khi về đến dưới kí túc xá, tôi nhìn thấy một đôi bạn đang hôn nhau rất mãnh liệt, như thể không gian này chỉ có 2 người họ!

Tôi không biết mình đang nghĩ gì, phản ứng đầu tiên của tôi là che mắt Mục Bạch “Em đừng nhìn”

Mục Bạch lấy tay che mắt lại, khóe miệng nhếch lên: “Được, không nhìn”

Ôi trời, tôi sắp chết mất.

Tôi quay mặt đi “Chị đi lên đây”

Buổi tối nằm trên giường, tôi nhìn tin nhắn: 

“Chúc ngủ ngon” Mà Mục Bạch gửi cho tôi, trong lòng thở dài.

Đứa trẻ Mục bạch này luôn khiến tôi cảm thấy có lỗi vì đã làm hại đến mầm non của đất nước.

Một lúc sau, Lý Thiến tức giận lay tôi dậy: 

“Tô Tích, Tô tích, cậu đã thấy weibo của học trưởng Thi Vũ đăng chưa? He he he, anh ấy nói rằng anh ấy đã trở về Bắc Thành rồi!”

error: Content is protected !!