Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 3

10

Vậy là tôi và Cố An chính thức bên nhau.

Anh dẫn tôi đi gặp bạn bè, đi uống rượu, đi bar nhảy nhót, thế giới mà tôi trước đây chưa từng bước chân vào.

Đèn nhấp nháy liên tục chiếu lên người mọi người xung quanh, tiếng trống rộn ràng gõ vào màng nhĩ tôi, Cố An cúi đầu lại nói nhỏ bên tai tôi:
“Thích không?”

Không thích.

Đó là thế giới của Cố An, ồn ào, phô trương, hỗn loạn và bất an.

Anh nắm tay tôi kéo ra khỏi đám đông ồn ào.

Tôi nhìn anh cúi xuống châm điếu thuốc, ánh mắt rũ xuống, phản chiếu ánh đèn đường phố thành phố rực rỡ.

Phác họa lên những đường nét đẹp của cậu ta.

“Tại sao không vào trong?” Tôi hỏi.

Anh ngậm điếu thuốc, liếc mắt nhìn tôi, tia lửa lóe lên rồi tắt.

“Cậu quen nhảy nhót kiểu này không, hử?”

“Quen chứ, tôi không chỉ quen, mà tôi còn…”

Ngày hôm đó, thành phố vẫn ồn ào náo nhiệt, đèn neon trên phố nhấp nháy rực rỡ, tôi giật lấy điếu thuốc của Cố An, hít một hơi, làn khói trắng phả lên mặt.

Nửa khuôn mặt của anh thoáng ẩn thoáng hiện, trong mắt là ánh đèn thành phố lung linh muôn sắc.



11

“Tôi muốn ly hôn với Cố An.”

Chiều tan sở, đoán chắc tối nay cậu ta cũng không về ăn cơm, tôi quyết định hẹn bạn.

Tô Kỳ là bạn đại học, học luật, tôi muốn nhờ cô ấy giúp soạn thảo đơn ly hôn.

“Ly hôn? Sao lại đột ngột vậy? Mình nhớ chồng cậu cũng khá tốt mà.”

“Ồ…”

“Tốt cái gì chứ.”

“Vậy là… cãi nhau rồi sao?”

Nhưng tôi nghĩ lại, bao năm qua, tôi thật sự chưa từng to tiếng với Cố An.

Ăn cơm, làm việc, ngủ nghỉ, đóng vai một cặp vợ chồng lý tưởng trong mắt người khác, nhưng tôi và Cố An chưa bao giờ thực sự thân thiết.

Nhưng có một điểm cân bằng nào đó đã giữ cho chúng tôi yên ổn suốt ngần ấy năm.

Cho đến khi Bạch Tố Y xuất hiện.

“Thật ra, vấn đề của chúng mình luôn nằm ở đó.” Tôi gõ nhẹ vào thành ly, tiếng vang trong trẻo vọng lại.

“Nhưng mình đã giấu nó đi.”

“Đi nào, đi uống với mình đi.” Lúc đó đầu óc nóng lên, tôi kéo tay Tô Kỳ thật nhanh.

Trước đây, tôi hiếm khi đến bar, thậm chí chính tôi cũng không ngờ mình sẽ có ngày làm chuyện uống rượu say quên sầu nơi đó.

Bởi vì rượu giúp xua tan nỗi buồn.

“Ê ê ê, Nhiễm Nhiễm, cậu đừng uống nhiều quá.”

“Thôi mà, thôi mà, uống nhiều thế này mai mệt lắm đấy.”

“Sao cậu không nghe lời vậy, uống nữa là mình gọi chồng cậu đến luôn đấy nhé.”

“Gọi đi! Cậu mà gọi, thì cũng thấy là thằng đó chắc cũng đang say đấy! Thằng đó mà tới được thì mình đổi họ theo cậu luôn cho mà xem…”

Tôi không nhớ đã uống bao nhiêu ly rồi, bóng người cứ chập chờn thành nhiều hình, ánh đèn chói lóa khiến đầu đau nhức, nhưng rượu thì đúng là làm tê liệt thần kinh.

“Mình đổi họ theo cậu, mình thề luôn, gọi luôn… đúng rồi, gọi mình là Tô Nhiễm, ừ, Tô Nhiễm, mình chỉ gọi thế thôi nhé…”

“Ừ, Tô Nhiễm nghe cũng hay đấy.”

Bên kia bỗng đổi giọng nói, tôi ngẩng đầu lên, không nhìn rõ lắm, chỉ thấy một mảnh áo trắng.

Tôi liền túm lấy tay người đó, cau mày hỏi:
“Anh là ai vậy?”

“Là chồng của em.”
Anh tiến lại gần, vuốt mái tóc rối bù của tôi ra sau tai, ánh mắt đen sâu không đoán nổi cảm xúc.

“Người mà em vừa nói ‘thằng đó chắc cũng đang say’ đó.”

Anh ngồi xuống cạnh tôi, cầm lấy ly rượu trên tay tôi, lắc nhẹ, chống cằm nhìn tôi.

“Nói xem, tại sao lại muốn ly hôn với anh?”

“Tại vì anh là đồ khốn.”

Anh nhướng mày.

Rượu này thật sự là thứ gây rắc rối.

12

Tôi nhìn vào khuôn mặt anh, nét mặt vẫn dịu dàng như trước, dưới ánh đèn lung linh của quán bar, chính là người tôi đã yêu rất lâu.

Tôi đưa tay chạm vào chân mày của anh.

Anh không cử động, vẫn nhìn tôi chăm chú.

Tay tôi trượt từ chân mày xuống mắt, mũi, rồi đến môi của anh, tôi vẽ ra toàn bộ khuôn mặt ấy trong tâm trí.

“Đừng tưởng tôi không biết, người trong lòng anh đã trở về rồi.”

“Người trong lòng?”

“Đúng rồi, các người còn chụp ảnh, không chỉ chụp mà còn đăng lên mạng xã hội, các người còn cười với nhau nữa.”

“Em nói là Bạch Tố Y?” Anh nhận ra ngay.

“Sao cô ấy lại thành người trong lòng anh được?”

“Cô ta luôn thích anh mà!”

Tôi nghe tiếng anh cười.

Tiếng cười không thể kìm nén được, vang vang trong không gian.

Anh dùng tay vuốt qua má tôi, véo nhẹ mặt tôi.

“Nhiễm Nhiễm, em thật vui tính.”

Rồi bất ngờ, anh kéo tôi vào lòng, giữ đầu tôi, giọng khàn khàn thì thầm bên tai: “Nhất là khi say.”

Ngực anh ấm áp, đầu óc tôi vốn đã lú lẫn vì men say lại càng thêm rối loạn.

Một lúc lâu sau tôi mới nhớ không thể cứ mãi bị gã đàn ông lầy lội này ôm chặt như thế.

“Cố An, thả tôi ra, tôi muốn ly hôn với anh!”

“Đừng vậy mà, anh không hề liên quan gì với Bạch Tố Y nữa, đừng như vậy được không?”

“Không được!”

“Tôi muốn ly…”

“Thật ra, chuyện này cũng không hoàn toàn là lỗi của Bạch Tố Y đâu…”

Tôi cúi đầu, không thể nói tiếp câu sau, anh nhìn tôi một hồi không thấy tôi phản ứng, liền nghiêng người đến gần thì nhìn thấy những giọt nước mắt rơi xuống.

“Em khóc sao… Nhiễm Nhiễm?”

Anh nắm cằm tôi, nâng đầu tôi lên, ngón tay vuốt vội những dòng nước mắt trên má tôi.

Nhưng càng lau, tôi lại càng khóc nhiều hơn, khiến anh hoàn toàn hoảng hốt.

“Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, anh sai rồi…”

“Anh sai rồi, đừng khóc nữa nhé, được không, Nhiễm Nhiễm?”

Hình như tôi chưa bao giờ thấy Cố An như thế này.

Anh quỳ trước mặt tôi, có chút hoảng loạn, ánh sáng đan xen, tối sáng lẫn lộn khiến mọi thứ như mơ màng không thật.

“Nhiễm Nhiễm, đừng uống nữa, chúng ta về nhà đi.”

Anh quay người, để tôi nằm sấp trên lưng anh, tôi vòng tay ôm lấy cổ anh, bất chợt cười lên.

“Cố An, anh còn nhớ không, tôi cũng từng cõng anh như vậy.”

“…”

Tôi cảm nhận an như ngừng lại một chút.

“Lúc đó sao mà ngốc thế, thật sự đã cõng cả quãng đường.”

“Ừ, tôi đúng là đồ ngốc.”

13

Ánh đèn đường trước mặt nhấp nháy lấp lánh, tôi nhìn lên vầng trăng khuyết trên trời, bỗng thấy thật mệt mỏi.

“Cố An, về đến nhà rồi, chúng ta ly hôn nhé.”

“Không được.”

“Con mẹ nó anh không có quyền chọn đâu.”

“Sao lại nói cả mấy câu chửi thề rồi?”

Anh hơi nghiêng đầu, ánh đèn đường phủ lên nửa khuôn mặt, tôi cứ thế mà không thể nào ghét nổi gương mặt Cố An ấy.

“Nghe rõ chưa, ly hôn!” Tôi hét vào tai anh.

“Không ly hôn.”

“Sao anh muốn không ly hôn là không ly hôn? Muốn bắt nạt tôi thì cứ bắt nạt, muốn không thèm để ý tôi thì cứ làm…” Tôi kéo mạnh cổ áo anh, giọng nói ngày càng nhỏ dần.

Nhỏ đến mức cuối cùng, tôi kéo cổ áo anh mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

….

14

Đó là kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp lớp 12.

Thực ra thành tích học tập của Cố An rất tốt, anh đã gần chạm tới mức đậu vào hai trường đại học hàng đầu cả nước.

Còn tôi, dù cố gắng theo sát, cuối năm lớp 12 vẫn bị anh bỏ xa hơn 30 bậc.

Ngày công bố kết quả tuyển sinh, tôi và anh đều đậu cùng một trường đại học.

Đại học B là nguyện vọng đầu tiên của tôi, còn là nguyện vọng thứ hai của anh.

Anh định chọn Đại học A là nguyện vọng đầu tiên, nhưng vì thiếu đúng hai điểm mà trượt.

Khi biết cả hai đậu cùng một trường đại học, tôi thật sự rất vui.

Nhưng khi tôi mang theo niềm vui ấy đến gặp anh, anh chỉ đáp lại một cách thờ ơ.

“Chúng ta sẽ học cùng trường đó.”

Anh cúi đầu lướt điện thoại, trong cổ họng chỉ thốt ra một tiếng.
“Ừ.”

“Cố An?”
Tôi ngập ngừng muốn nói gì đó.

“Có phải vì không đỗ được trường A đại học không?”

“Không phải.”

“Thực ra trường B cũng khá mà, hơn nữa tôi cũng…”

“Cậu có việc gì không? Không thì đừng làm phiền tôi, tôi đang bực mình.”
anh ngẩng đầu nhìn tôi, mày nhăn lại.



Tôi cũng học ở trường B mà.

Câu nói đó, tôi đã không bao giờ thốt ra.

error: Content is protected !!