Góc Của Chan

CHỈ VÌ KHÔNG CÒN LỰA CHỌN- CHƯƠNG 3

7

Một khoản nợ nhỏ như thế, với một người đã vươn lên hàng top như Bùi Vọng, chẳng đáng là gì.

Thứ duy nhất có thể lay chuyển được Bùi Vọng… chỉ có bố anh ta.

Người đã khuất nên được yên nghỉ, không nên bị dư luận đem ra tiêu thụ mãi như một món hàng.

Bùi Vọng đành bất lực gật đầu đồng ý.

Ngày biết được sự thật, tôi sững sờ ngồi phịch xuống ghế sofa, hỏi mẹ:
“Con không hiểu… sao mẹ có thể làm vậy được?”

Mẹ tôi ở đầu dây bên kia bình thản nói:
“Dù sao thì nó cũng nợ gia đình mình.”

“Mẹ à! Người mắc nợ chúng ta đâu phải anh ấy! Chừng đó hy sinh còn chưa đủ sao?”

“Hừ, con bé này, sao cứ bênh người ngoài vậy hả?”

Mẹ tôi làm kinh doanh cả đời, giỏi nhất là mặc cả.

Cuối cùng, ngay cả hạnh phúc của con gái mình… bà cũng mang ra trao đổi.

Bảo sao Bùi Vọng lại ghét tôi.

Thật ra, anh ta đã ghét tôi từ lâu rồi…

Người vay nợ không phải anh ta, mà người trả nợ lại là anh ta.

Bị sai bảo, bị đối xử như một con chó, cũng là anh ta.

Khi Bùi Vọng đề nghị không công khai, tôi gần như lập tức đồng ý.

Một năm chúng tôi sống trong cuộc hôn nhân giấu kín đó, hầu như rất yên ả.

Cho đến khi Hoàng Tư Na quay trở lại.

Hồi ức khép lại.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Vọng đã bay sang thành phố khác.

Trên bàn có để lại một mẩu giấy ghi chú, anh ta đã chuẩn bị sẵn đồ ăn cất trong tủ lạnh.

Nhà có giúp việc, nhưng mỗi lần muốn làm hòa với tôi, anh ta đều tự tay vào bếp.

Toàn là những món tôi thích nhất.

Tôi quyết định sẽ nghiêm túc nói chuyện với Bùi Vọng.

Tôi mệt rồi.

Nếu trong lòng anh ta vẫn không thể buông bỏ Hoàng Tư Na… thì tôi sẽ là người rút lui.

Tôi nhắn cho anh ta, bảo anh ta nhất định phải về nhà vào chủ nhật tới.

Ngoài ra, chủ nhật tuần sau cũng chính là sinh nhật của tôi.

Đáng tiếc thay—đúng ngày sinh nhật, tôi lại đổ bệnh.

Tôi uống thuốc hạ sốt, gắng gượng nấu một bàn đầy đồ ăn, rồi ngồi đợi Bùi Vọng về nhà.

Anh ta nói sẽ đến vào lúc tám giờ tối.

Nhưng tôi đợi đến gần mười giờ… vẫn chẳng thấy anh ta đâu.

Chuyến bay không bị hoãn, điện thoại thì tắt máy, trợ lý cũng không liên lạc được.

Tôi không còn đủ sức chịu đựng nữa, mở WeChat ra thì thấy tin nhắn trong nhóm bạn cấp ba:

“Tớ vừa ở sân bay, thấy Bùi Vọng và Hoàng Tư Na cùng lên một chiếc xe! Hai người đó thực sự đang hẹn hò sao?”

8

Người đó còn lén chụp cả ảnh.

Dù đeo khẩu trang, tôi vẫn nhận ra họ ngay.

Họ đứng cạnh chiếc xe riêng của Bùi Vọng.

Cả người tôi lạnh toát.

Thảo nào… đến giờ anh ta vẫn chưa về.

Rồi có người còn tag thẳng tôi vào:
“Trước kia Ôn Viên cứ bám lấy Bùi Vọng suốt, giờ hai người còn liên lạc không? Kể chút chuyện hậu trường đi~”

Tôi rời khỏi nhóm chat.

Sau đó, lặng lẽ đổ hết chỗ đồ ăn vừa nấu, rồi ném đĩa xuống sàn.

Vỡ nát là chiếc đĩa, nhưng cũng giống như… tuổi trẻ và những ảo tưởng của tôi đang vụn vỡ theo.

Bùi Vọng về đến nhà, bất ngờ khi thấy cảnh hỗn độn trước mắt:
“Em lại nổi giận vì chuyện gì nữa đây?”

Tôi không đáp.

Thấy mặt tôi đỏ bừng, anh ta đưa tay chạm nhẹ: “Em sốt rồi. Đã uống thuốc chưa?”

“Tôi đưa em đến bệnh viện nhé.”

“Sao không nói gì hết?”

Tôi nhìn anh ta, chậm rãi nói:
“Hôm nay là sinh nhật của tôi, Bùi Vọng.”

Ánh mắt anh ta thoáng sững lại, rồi nói như bừng tỉnh:
“À… em đang giận vì tôi quên mua quà đúng không? Hôm nay tôi bận cả ngày… mai tôi tặng, được không? Em lo dưỡng bệnh trước đi, muốn gì cứ nói, cái gì cũng được.”

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ta:
“Thật sao? Gì cũng được?”

“Ừ.”

Lông mày anh ta giãn ra, dường như còn thấp thoáng ý cười nơi khóe môi.

Chắc trong lòng anh ta đang nghĩ—cô ta thật dễ dỗ.

Tôi cũng bật cười.

Rồi nói:
“Tôi muốn ly hôn.”

9

Bùi Vọng tưởng tôi lại đang giận dỗi như mọi lần.

Nhưng đến khi tôi đặt tờ đơn ly hôn trước mặt anh ta, sắc mặt anh ta lại tối sầm lại.

“Ôn Viên, em nghiêm túc đấy à?”

“Ừ.” – Tôi điềm tĩnh đáp – “Gương mặt này của anh, tôi đã nhìn suốt mười năm rồi. Mệt rồi, cũng chán rồi.”

“Đừng trẻ con thế. Chiều nay tôi đưa em đi mua sắm, thích gì cứ chọn…”

“Bùi Vọng,” – Tôi cắt lời anh ta – “Tôi yêu anh khi anh vẫn còn ngập trong nợ nần. Vậy anh nghĩ bây giờ tiền có thể khiến tôi lay động sao?”

Anh ta lặng đi một chút, rồi gằn giọng hỏi: “Vậy rốt cuộc em… là vì điều gì?”

Tôi khẽ nhún vai:
“Hết yêu thôi, chỉ vậy.”

Khóe mắt Bùi Vọng đỏ ngầu vì tức giận…

“Người nói yêu là em, người nói hết yêu… cũng là em. Trong mắt em, tôi từ đầu đến cuối chỉ là con chó ngoan ngoãn của nhà em mà thôi. Bố mẹ em ép buộc tôi, em chơi chán rồi cũng muốn vứt bỏ tôi sao?”

Ai vứt bỏ ai chứ?

Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà tranh cãi:
“Anh nghĩ thế nào cũng được.”

Tôi đẩy cây bút về phía anh ta:
“Ký đi. Tôi sẽ thả tự do cho anh.”

Bùi Vọng giận đến run tay, nhưng cuối cùng vẫn hằn học ký tên mình xuống.

Rồi chúng tôi bước vào quy trình làm thủ tục ly hôn.

Nhân viên tiếp nhận hồ sơ nhìn chúng tôi đầy ngạc nhiên.

Trợ lý của Bùi Vọng tiến lên ra hiệu với phía bên kia, yêu cầu bảo mật.

Thật nực cười—đến cả lúc ly hôn, tôi vẫn phải là người bị giấu đi.

Không ai biết… Tôi từng là người phụ nữ của Bùi Vọng, một ngôi sao lớn mà ai ai cũng ngưỡng mộ.

“Ôn Viên,” – Bùi Vọng lạnh lùng nói – “Bây giờ quay đầu, vẫn còn kịp.”

Tôi lắc đầu:
“Tiếp tục làm thủ tục đi.”

“Tôi có thể chuyển hết tài sản sang tên em.”

“Tôi không cần, cảm ơn.”

“Vậy em muốn gì? Công khai? Được thôi, nhưng cho tôi chút thời gian, tôi cần chuẩn bị thêm mấy luật sư…”

“Không cần phiền phức.” Tôi thò đầu hỏi qua cửa sổ: “Xong chưa?”

Bùi Vọng tái mặt: “Ôn Viên, em…”

“Xong rồi.”

Nhân viên kịp lúc đẩy ra chiếc giấy chứng nhận.

Mọi chuyện đã ngã ngũ.

Sau khi nhận giấy, lúc chia tay, Bùi Vọng gằn giọng:
“Ôn Viên, lần sau gặp lại, em đừng hối hận.”

Tôi mỉm cười với anh ta:
“Được.”

Bùi Vọng nhìn tôi sững sờ.

Nhưng anh ta không biết, sẽ không còn lần sau nữa.

Từ nay, tôi là một người bình thường, còn anh ta là ngôi sao sáng chói.

Chúng tôi… sẽ không bao giờ gặp lại nhau.

Chỉ mười năm thôi, tôi từng yêu đủ sâu, cũng đủ buông tay.

Tôi xin nghỉ học, rời xa Bắc Kinh, lên đường lang thang đến những thành phố khác.

Tôi vứt bỏ chiếc SIM điện thoại, ngoài bố mẹ và bạn thân, chẳng ai có thể tìm thấy tôi.

Sau một tháng nằm phơi nắng ở Tam Á, tôi bất ngờ gặp lại một người bạn cũ hồi cấp ba trên phố.

Chúng tôi nhìn nhau, đều ngỡ ngàng.

Cậu ta chính là người từng gọi Bùi Vọng là trẻ mồ côi, cũng là kẻ đã để lại vết sẹo nhạt trên trán tôi ngày ấy.

“Ôn Viên? Sao cậu lại ở đây?” Cậu ta ngạc nhiên kêu lên, “Bùi Vọng tìm cậu đến phát điên lên rồi!”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!