Góc Của Chan

THAY ANH NGẮM NHÌN THẾ GIỚI NÀY- CHƯƠNG 3

7

Anh trai tôi nhanh chóng bay từ nước ngoài về, giận đến mức không thể kiềm chế.

Chuyện này tự nhiên cũng truyền đến tai bố mẹ tôi.

Họ chỉ gọi một cuộc điện thoại hỏi thăm tôi thế nào.

Tôi liếc nhìn anh trai và Tống Thanh Yến bên cạnh, rồi cụp mắt xuống, khẽ nói:
“Con vẫn ổn.”

Giọng của mẹ từ bên kia đại dương vang tới, qua sóng điện thoại nghe có phần mơ hồ và xa lạ.

“Nếu vậy thì mẹ với bố sẽ không về thăm con nữa nhé. Dù sao thì cũng có anh con ở nhà rồi.
Đợi sau này bố mẹ xong việc, rồi sẽ về.”

“Dạ, được.”

“Vậy nhé, mẹ bận rồi, cúp máy đây.”

Anh trai tôi nổi cơn tam bành ngay trong trường, đi thẳng tới phòng hiệu trưởng mà không hề kiêng nể.

“Cái trường như thế này mà nói là trường trọng điểm, trường chuyên sao!? Trường trọng điểm tốt cái nỗi gì mà suýt đẩy em gái tôi đến bước đường cùng vậy? Những đứa tài giỏi mà trường này đào tạo ra, chỉ để đi bắt nạt người khác à?”

Hiệu trưởng ngồi trên ghế, vẻ mặt có phần ngượng ngùng và bối rối.

Anh trai tôi khinh bỉ cười một tiếng:
“Đúng là bọn học sinh rác rưởi.”

Lần lượt từng phụ huynh của những đứa đã bắt nạt tôi được gọi đến.

Họ nghiêm mặt, ép con mình phải tới quỳ gối trước mặt tôi, và nói lời xin lỗi.

Tôi chẳng nghĩ gì cả, chỉ thấy mình như đứng yên, câm lặng.

“Chúng tôi đã xin lỗi rồi, cậu còn muốn gì nữa?”
Một cô gái bật khóc nức nở.

Tôi nhìn cô ấy:
“Khi cậu túm tóc tôi, đè tôi xuống đất, nói quần áo tôi đẹp là do ngủ với người khác mà mua được.

“Cậu còn chửi tôi là con đĩ.”

Cậu ta im bặt.

Tôi lại nhìn sang người tiếp theo.

“Người bỏ chuột và rắn vào trong bàn tôi là cậu, tôi biết mà. Mỗi lần cậu nhìn thấy tôi sợ hãi rồi ngã ngồi xuống đất,
cậu đều rất thích thú với biểu cảm đó của tôi, tôi cũng biết. Vì cậu cười rất to.”

Rồi tôi nhìn sang người tiếp theo.

“Chính cậu là người đã khóa tôi trong nhà vệ sinh, để tôi bị kẹt rất lâu không thể ra ngoài. Việc đó cậu làm không biết bao nhiêu lần rồi, có lần còn dội cả xô nước lên người tôi. Đó là mùa đông, quần áo tôi ướt sũng, tôi lạnh run lên,
mà cậu lại cười, bảo tôi như con gà ướt mưa.”

Tiếp người kế tiếp.

“Tất cả tiền mặt của tôi đều do cậu lấy mất, cậu còn đá tôi mấy cái vào bụng nữa.”

“Tôi nhớ rất rõ, vì cậu còn nói tiền của tôi bẩn như chính tôi vậy.”

Nói đến đây, tôi nghẹn ngào không nói được nữa.

“Cậu còn nhớ không, cậu từng bỏ thứ gì vào trong hộp cơm của tôi không? Cậu bỏ keo dán vào cơm của tôi!
Tôi suýt nữa đã ăn phải rồi đấy! Lúc đó cậu còn nói gì ấy nhỉ? Cậu nói ‘thật đáng tiếc’.”

Tôi bắt đầu không kiểm soát được cảm xúc, dùng tay che đôi mắt đang rơi nước mắt không ngừng.

Từng lời từng chữ tôi kể tội họ, nhưng như thể chính tim mình đang bị tra tấn vậy.

Rõ ràng họ mới là những kẻ có tội, nhưng người chịu đau đớn nhất lại là tôi.

Thật quá bất công.

Anh trai ôm lấy tôi, một tay vuốt nhẹ mái tóc tôi từng nhịp một.

Giọng anh ấy khàn khàn:
“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, Uyển Uyển.”

“Em không thể quên được,”
Tôi nghẹn ngào nói, “Em không thể quên được, em không thể tha thứ.”

Trong đầu tôi bất chợt lóe lên hình ảnh của Tống Thanh Yến hôm đó, anh mỉm cười nói:
“Uyển Uyển, em không cần phải ép mình phải tha thứ cho những người đã làm tổn thương em đâu.
Họ là kẻ có tội.”

Chưa bao giờ ai nói với tôi rằng, khi bị đối xử như vậy, bị bắt nạt như vậy, thì mình vẫn phải đi tha thứ cho họ.

Như thể mình phải làm một người bao dung vô điều kiện vậy.

Tống Thanh Yến nói, họ là kẻ có tội.

Không ai có thể bắt tôi tha thứ cho họ, kể cả chính tôi cũng không.

Anh trai ôm chặt lấy tôi, nhìn thẳng vào họ:
“Chuyện này chúng tôi không thể kết thúc như thế được.”

Trên đường về, chúng tôi gặp Tống Thanh Yến.

Anh vừa tan học, vội vã chạy đến bên tôi.

Có vẻ anh muốn hỏi tôi thế nào, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt tôi sưng húp, lời muốn nói lại nuốt vào trong.

Anh bước bên cạnh tôi, nhẹ nhàng nói:
“Đi ăn kẹo bông nhé.”

“Anh mời hai người ăn kẹo bông.”

Con hạc giấy thứ tám trăm năm mươi tư.

8

Sau đó, tôi chuyển trường, mọi thứ trở nên bình yên trở lại.

Nhưng vẫn còn những di chứng, tôi sợ hãi mọi thứ.

Anh trai tôi vì chuyện này mà mãi không dám trở lại nước ngoài.

Anh ở nhà, cùng Tống Thanh Yến chăm sóc, giám sát tôi từng chút một.

Cho đến khi tôi khá lên nhiều, anh mới dám lên máy bay trở lại.

Tống Thanh Yến cũng đến thăm tôi thường xuyên hơn, mỗi tuần có vài ngày anh trực tiếp đưa tôi đến trường.

“Tống Thanh Yến, anh đối xử với em tốt như vậy, không sợ em sẽ thích anh sao?”

Ánh nắng ban mai luôn là đẹp nhất, không chói chang, cũng không nóng bức khiến người khó chịu.

Nó ẩn mình sau những đám mây, chỉ đơn giản là chiếu sáng thế gian này, phủ lên mọi vật một lớp ánh vàng dịu dàng, ấm áp.

Anh ấy im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi tưởng anh không nghe thấy câu hỏi của mình.

Rồi anh mở lời:
“Uyển Uyển tốt như vậy, có lẽ là anh đây sẽ thích em trước mất.”

Câu nói ấy như một cú đánh mạnh vào tôi, để lại cho tôi một cảm giác bàng hoàng không nói nên lời.

Tôi đứng đó, bàng hoàng chẳng biết phải trả lời sao.

Anh quay lại nhìn tôi:
“Sắp muộn rồi, đi nhanh thôi.”

Quả thật, buổi sáng là khoảnh khắc đẹp nhất trong ngày.

Tống Thanh Yến dẫn tôi đến trường, rồi nhẹ nhàng búng trán tôi, trên mặt nở nụ cười:
“Vào đi. Chuyện yêu đương, thích ai thì để sau khi tốt nghiệp hãy nghĩ đến. Trước hết phải học hành thật tốt.”

Tôi cũng cười theo:
“Thi đậu đại học Thanh Bắc nhé.”

“Đi đi, tối anh sẽ đến đón em.”

Thời gian trôi nhanh, đến Tết, anh trai tôi từ nước ngoài bay về.

Bố mẹ tôi vẫn chưa về, nhưng không sao, tôi đã là đứa trẻ lớn rồi, họ có về hay không, tôi cũng chẳng còn quan tâm nhiều nữa.

Tống Thanh Yến cùng chúng tôi đón năm mới.

Ba người cùng nhau xem pháo hoa, đột nhiên anh trai tôi rút ra một que pháo hoa cầm tay:
“Đút một chút đi, không thì Tết làm sao vui được.”

Tống Thanh Yến nhận lấy, rồi liền đưa cho tôi một que khác:
“Tôi mua mấy que to hơn để ở nhà cậu rồi.”

Anh trai tôi ngơ ngác:
“Khi nào vậy?”

Tôi nhanh miệng trả lời:
“Hôm qua.”

Anh trai tôi giữ chặt đầu tôi, vò mạnh:
“Này nhóc con, dạo này em với Tống Thanh Yến thân nhau dữ lắm hả? Hai đứa đúng là người một nhà, đang cấu kết lại để cô lập anh phải không?”

Tôi vừa cười vừa tránh né:
“Anh Thanh Yên cứu em!”

Tống Thanh Yến liền kéo tôi ra khỏi vòng tay anh trai:
“Ninh Cẩn, đừng có đụng vào em gái tôi.”

Anh trai tôi nổi điên:
“Này, nó là em gái tôi mà!”

Chúng tôi cãi nhau ầm ĩ, tôi nghĩ, đây chắc chắn là năm tuyệt nhất.

Cãi xong, anh trai tôi bắt đầu hò hét đòi đốt pháo hoa, tay cầm que pháo hoa cầm tay, tiếng pháo nổ rộn ràng khắp không gian, làm bừng sáng cả bầu trời đêm.

Tống Thanh Yến dùng que pháo hoa đang cháy của mình chạm nhẹ vào que của tôi.

Anh cười dưới ánh sáng của pháo hoa:
“Anh trai này đốt cho em.”

Thật đẹp làm sao.

Pháo hoa đẹp, Tống Thanh Yến cũng đẹp.

“Anh Thanh Yến, chúc mừng năm mới nhé.”

“Uyển Uyển, em cũng vậy nhé, chúc em bình an, mọi điều thuận lợi.”

Sau đó, vì ngoài trời quá lạnh, chúng tôi quyết định quay vào nhà xem Gala Tết.

Anh trai và Tống Thanh Yến đang rửa trái cây, tôi quấn chăn co ro ngồi trên ghế sofa chờ tiết mục hài kịch bắt đầu.

“Uyển Uyển, đến thử xem dâu có ngọt không nào.”

Tôi lao vội tới, vừa lúc Tống Thanh Yến rửa xong một quả, anh đưa ngay vào miệng tôi.

“Ngọt không?”

Anh cúi đầu, áp tai gần môi tôi, như muốn nghe rõ tiếng tôi nói.

Miệng còn đầy dâu, tôi lí nhí:
“Ngọt.”

Anh mỉm cười, rồi lau tay, từ trong tạp dề lấy ra một phong lì xì đưa tôi.

“Tiền lì xì của nhóc con đây.”

Tôi sững người một chút, phong bao lì xì nhìn khá dày.

Trong đầu chợt hiện lên chuyện anh tự nhận mình là kẻ nghèo khó, tôi lưỡng lự không biết lấy lý do gì để từ chối.

Anh trai tôi dừng tay thái rau, dựa vào tường nhìn tôi:
“Nhận đi.”

Anh cũng lấy trong túi ra một phong bao:
“Đây là của anh.”

Chúc mừng năm mới.

Chiếc hạc giấy thứ một nghìn.

Tôi đã gấp xong rồi.

9

Sau Tết, tuyết rơi rất dày.

Cả thành phố được phủ một màu trắng tinh khiết, trông như một vùng đất thần tiên.

Sáng sớm, anh trai tôi đã kéo tôi dậy, vừa quàng khăn vừa đội mũ cho tôi, quấn tôi tròn như một quả bóng thì mới hài lòng.

Rồi kéo tôi ra ngoài:
“Đi nặn người tuyết đi, Thanh Yến còn nặn được một người rồi kìa.”

Không ngờ, chàng trai lịch lãm, điềm đạm ấy cũng quỳ xuống đất nặn người tuyết.

“Uyển Uyển, nhìn cái này này.”

Anh đứng hơi xa gọi tôi, tôi vội vã chạy tới.

Anh cau mày:
“Chậm thôi, đâu phải anh sẽ trốn mất.”

Khi tôi đứng trước mặt anh, thở vài cái, nói:
“Chắc chắn em sẽ không ngã đâu.”

Anh thở dài, chỉ vào một người tuyết nhỏ tròn trịa đứng trên đất, rất dễ thương:
“Cái này, có giống Uyển Uyển không?”

Dù dễ thương thế, tôi vẫn giận dỗi, đứng lặng im, lông mày nhíu lại như muốn bùng nổ.

“Có giống đâu chứ!? Nó chẳng có mắt, mũi, miệng gì hết!”

Thanh Yến đứng đó, hôm nay mặc chiếc áo phao dài màu đen, quàng khăn trắng quanh cổ,
anh cười mà cả người rung lên vì vui. Thật ra anh hiếm khi nào cười vui đến vậy.

Cười như thế, đúng là giống nam chính trong phim.

Như đang toả sáng vậy.

Ai mà không thích anh chứ?

Tôi kéo vạt áo anh:
“Anh ơi—em có thứ muốn cho anh xem.”

“Ừ, muốn cho anh xem cái gì?”

“Bí mật, phải theo em đã.”

Là những chiếc hạc giấy, tôi đã gấp từng con một, gần hai năm trời.

Từ năm 15 tuổi đến 17 tuổi.

Từ lớp 10 đến lớp 12.

Khi tôi đưa cho Thanh Yến cái lọ to đầy ắp hạc giấy, anh ngẩn người, đứng bối rối mấy giây, hỏi:
“Cái này để làm gì vậy?”

Tôi cười trong sáng:
“Là hạc giấy, một nghìn con đấy.”

“Làm sao mà đưa hết cho anh được cơ chứ?”

“Em muốn thực hiện một ước nguyện của anh, vì em không có lì xì để tặng anh. Nhưng một nghìn con hạc giấy có thể giúp thực hiện một ước nguyện, nên em tặng cho anh.”

Anh nhìn cái lọ:
“Em không ước nguyện gì sao?”

“Em muốn anh ước.”

Anh cười:
“Được, vậy anh sẽ ước một điều: mong em lớn thật nhanh, khỏe mạnh bình an.”

Tôi hơi ngạc nhiên:
“Anh ơi, đó là hai điều ước rồi đấy.”

Một là lớn thật nhanh, hai là khỏe mạnh bình an.

“Thế thì chỉ cần em khỏe mạnh thôi.”

Anh nâng niu cái lọ như làn gió xuân dịu dàng:
“Chỉ cần em khỏe mạnh bình an, là anh cũng an tâm.”

Ý nghĩa thứ hai của những con hạc giấy, tôi nghĩ anh cũng hiểu.

Bởi khi anh rời khỏi nhà chúng tôi đến trại trẻ mồ côi thăm giám đốc, tôi nhận được tin nhắn từ anh:

【Anh có vài điều muốn nói với em, nhưng không kịp nên đành nhắn tin vậy, có vẻ không được trang trọng, mong em thông cảm. Anh hiểu rõ lòng em. Nhưng giờ em đang học lớp 12, anh chưa thể trả lời em ngay, nhưng đến ngày em tốt nghiệp, anh nhất định sẽ nói cho em câu trả lời đó. Trước đó, em phải học thật tốt, đậu vào trường đại học danh giá nhé? Như anh nói, phải luôn khỏe mạnh bình an. Nếu có chuyện gì buồn, hãy tìm anh. Anh sẽ luôn yêu thương em, Uyển Uyển của anh.】

Một đoạn dài như vậy.

Lúc tôi đọc được tin nhắn, thật sự đã đứng hình mất mấy giây.

Như một đứa trẻ ngây ngốc, không biết phải làm gì.

Tống Thanh Yến không phải người ngốc, cảm xúc rực cháy rõ ràng của tôi, anh ấy hiểu rất rõ.

Nhưng anh không từ chối tôi, cũng không vạch trần tôi, chỉ rất nghiêm túc nói rằng sẽ cho mình câu trả lời sau khi tôi tốt nghiệp.

Có lẽ đó cũng chính là lý do mà tôi thích anh ấy.

Quá đỗi dịu dàng, như một vì sao bên cạnh mặt trăng.

Gương mặt ấy luôn khiến người ta dễ quên đi một tính cách gần như hoàn hảo của anh.

Anh có thể cúi xuống nhặt những mảnh rác bị vứt bừa bãi trên đường, rồi bỏ vào thùng rác.

Anh giúp đỡ các em nhỏ, các ông bà già, luôn nhẹ nhàng, ân cần.

Anh nói lời cảm ơn với tất cả mọi người.

Anh chưa từng để lộ cảm xúc tiêu cực ra ngoài, cũng chưa từng xem thường tình cảm của người khác.

Tôi đã từng chứng kiến anh từ chối một lời tỏ tình.

Chàng trai ấy đứng đó, ánh mắt đầy hối lỗi:

“Tôi rất xin lỗi vì không thể nhận lời tỏ tình của em, không phải vì em không đủ tốt. Mà là vì tôi, được em thích đã là một vinh hạnh lớn rồi. Nhưng hiện giờ tôi vẫn chưa có những cảm xúc đó, khiến em thất vọng rồi.”

Cuối cùng anh ấy nói:

“Em sẽ tìm được người yêu em.”

Người tốt như vậy, tôi thật sự không thể không thích.

10

“Bao nhiêu điểm? 683!?”

“Anh—tai em sắp điếc rồi đấy.”

Anh trai tôi cười bên kia điện thoại: “Chẳng phải là mừng sao? Em đã nói với Tống Thanh Yến chưa?”

“Vẫn chưa.”

“Vậy nhanh mà nói đi, cậu ta chắc đang chờ đấy, mấy hôm nay còn nhắn tin cho anh, anh nhìn tin nhắn còn lo hơn em đấy. Nói cho cậu ấy biết điểm của em đi, để cậu ấy yên tâm.”

“Biết rồi mà.”

Cúp điện thoại của anh trai xong, lòng tôi vẫn còn thấp thỏm.

Nhưng rồi tôi vẫn gọi cho Tống Thanh Yến.

Anh ấy giờ đã bắt đầu khởi nghiệp và làm việc suốt ngày như con quay, ít khi đến thăm tôi, nhưng mỗi lần đến lại đều làm cho tôi món ngon, tôi cũng không cản được.

Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, tiếng “bíp bíp bíp” còn chưa kịp vang đủ ba tiếng.

“Uyển Uyển, có điểm chưa?”
Giọng anh nghe rất mệt mỏi.

Tôi vô thức nhíu mày lại:
“Có rồi ạ… Anh không khoẻ sao?”

Bên kia vẫn còn tiếng người nói chuyện lộn xộn:
“Cũng tạm coi là vậy… Tối qua bận một dự án, tới giờ còn chưa kịp về nhà. Em được bao nhiêu điểm?”

Tôi rót cho mình một cốc nước, ngồi xuống ghế sofa:
“683.”

“683 à…” Anh sững người trong chốc lát, sau đó cười khẽ như trút được gánh nặng:
“Uyển Uyển của anh giỏi quá. Tối nay muốn ăn gì? Anh qua nấu, hoặc dắt em ra ngoài ăn cũng được.”

“Em chỉ muốn anh Thanh Yến ngủ một giấc thật ngon.”

Anh khựng lại.

Một lúc sau, anh khẽ nói:
“Uyển Uyển sắp 18 tuổi rồi, sắp thành thiếu nữ rồi.”

“Phải đấy, đến lúc được yêu đương rồi ha?”

Tống Thanh Yến bật cười:
“Được chứ. Yêu tám người cũng được luôn.”

Trước khi tôi kịp giận, anh đã đổi lại giọng:
“Uyển Uyển nghĩ xong sẽ chọn trường nào chưa?”

“Thanh Đại.”

“Ồ, tham vọng ghê.”

“Dĩ nhiên rồi, đó là ngôi trường tốt nhất mà.”

…Còn có thể gần anh hơn một chút nữa.

Tôi thầm nói trong lòng.

Thật ra, tôi luôn biết giữa mình và Tống Thanh Yến có một khoảng cách rất lớn.

Anh là người học hành xuất sắc, thậm chí còn giỏi hơn cả anh trai tôi.

Một người như thế, sau khi đi làm nhất định sẽ là một ngôi sao đang lên rực rỡ.

Anh sẽ chỉ ngày càng tốt hơn.

Mà tôi… chỉ có thể cố hết sức để đến gần anh một chút.

Gần thêm một chút nữa.

Rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi.

“Được, anh ủng hộ em.” — Anh nói.

“Tuần sau là sinh nhật Uyển Uyển rồi nhỉ?” — Anh hỏi, “Anh dẫn em tới một nơi, được không?”

Tim tôi bắt đầu đập loạn lên…

“Được.”

Tôi nghe thấy chính mình trả lời như thế.

Khi cúp máy, tôi lại có một cảm giác mơ hồ khó tả.

Như thể linh cảm được điều gì đó, nhưng lại không dám khẳng định.

Sợ rằng đó chỉ là ảo tưởng của chính mình, là ảo mộng của một trái tim đầy hy vọng.

Sợ nó không thể thành hiện thực.

Đến bước chân cũng thấy lâng lâng.

Hôm sinh nhật, lớp tổ chức một buổi tụ họp.

Tôi kể cho Tống Thanh Yến nghe chuyện đó, anh cũng chẳng tỏ vẻ gì đặc biệt, chỉ cười bảo:
“Nên đi chứ, tụ họp tốt nghiệp mà. Anh chờ em tan tiệc rồi tới đón, vẫn kịp mà.”

Tôi chớp chớp mắt:
“Anh Thanh Yến, sao anh tốt với em vậy chứ.”

Anh không nói gì, chỉ đưa tay lên xoa nhẹ đầu tôi.

Bữa tiệc trong lớp khá ồn ào.

Thật ra ở ngôi trường này, tôi sống rất tốt — bạn bè đều dễ mến, tôi cũng đã kết thân được với một người bạn rất thân tên là Trình Giai.

Chúng tôi biết hết mọi chuyện về nhau.

Nhìn bóng lưng Tống Thanh Yến ở đằng xa, Trình Giai cười với vẻ trêu chọc:

“Sao sao? Anh ta là bạch nguyệt quang của cậu à?”

Tôi gõ nhẹ cô ấy một cái:
“Nói linh tinh gì thế.”

Ai mà biết được — không lâu sau đó, Tống Thanh Yến thật sự sẽ trở thành ánh trăng sáng mãi mãi trong lòng tôi.

Người tôi yêu sâu đậm, nhưng chẳng bao giờ còn có thể quay trở về nữa.

Đêm hôm đó, cuối cùng vẫn không kịp nữa rồi.

Vì tôi say như một con quỷ.

Điều duy nhất tôi còn nhớ là mình đã uống đến mức không còn biết gì nữa, mà Trình Giai còn say hơn cả tôi.

Trên đường về, tụi tôi quên mất… quên gọi cho Tống Thanh Yến.

Trước khi ký ức của tôi mờ dần, thứ cuối cùng tôi nhìn thấy… là vài khuôn mặt đàn ông với ánh mắt dơ bẩn, và những bàn tay đầy chai sạn đang đưa tới, thô lỗ và ghê tởm.

Tuổi mười tám tươi đẹp như vậy, có lẽ là tôi đã bị xâm hại rồi.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!