Góc Của Chan

TRÌ VŨ- CHƯƠNG 3

4

Cõng tôi đi được một lúc thì cuối cùng đã tới bệnh viện, vừa được anh đưa vào phòng để sơ cứu vết thương của chân, chợt tôi cảm nhận được có vẻ Châu Trì Vũ rất quen thuộc với các y tá trong bệnh viện.

Tôi ngồi lẳng lặng chăm chú nhìn một chị ý tá sơ cứu cho mình, thì bỗng nhiên chị ấy chợt hỏi Châu Trì Vũ về tôi.

“Cô bé này là ai thế?”

Chị y tá với vẻ mặt khá nghi ngờ hỏi anh, nhưng anh chỉ nhìn lại rồi đáp với chị ấy.

” Đây là em gái tôi.”

Anh ấy đi tới vài bước rồi ngồi trên chiếc ghế cạnh giường trong phòng tư vấn, ánh nắng dịu nhẹ bên ngoài cửa sổ của căn phòng chiếu rọi vào khuôn mặt vừa điển trai nhưng lại có chút lạnh lùng của anh. Chao ôi, phải biết nói làm sao khi mà cái cảm giác lúc anh dựa vào lưng ghế và vừa nghiêng đầu nhìn tôi, công nhận phải nói là khi đó tôi bỗng thấy mình trở nên càng nhỏ bé trong vòng tay anh ấy.

Nhưng mải mê nhìn anh một lúc thì chị y á cũng đã sơ cứu gần xong, lúc chị chuẩn bị rời đi lấy đồ để băng lại vết thương cho tôi, chị ấy vẫn hỏi lại Châu Trì Vũ một lần nữa về tôi.

“Em gái của cậu đến từ đâu thế?”

Anh chỉ lạnh lùng nói lại với chị rằng

“Ban nãy tôi bảo rồi mà, đây là em gái tôi, chị biết thế là được rồi”

Cô y tá rõ ràng là không tin, nhưng cũng không hỏi gì thêm, cô ấy quay lại bảo tôi càng tránh xa Châu Trì Vũ càng tốt vì anh ấy thường xuyên đánh nhau.

Châu Trì Vũ ôn hòa cười khẩy, khi chị y tá rời đi.

Lát sau thì chị ấy cũng quay trở lại, vừa dịu cơn đau chưa được bao lâu

Tôi suýt kêu lên sau khi chiếc tăm bông y tế được ấn vào vết thương.

Trên khuôn mặt Châu Trì Vũ lúc này từ lạnh lùng có chút chuyển sang lo lắng, anh vội nói với chị y tá.

“Chị Mai, nhẹ một chút, em ấy sợ đau.”

Thanh âm vang lên trong giọng nói của Châu Trì Vũ vẫn khàn khàn trầm thấp giống với đặc trưng của thanh thiếu niên khác, hiển nhiên là bình thường, nhưng nói xong lại có chút chói tai.

Tôi quay đầu sang hướng khác, không nhìn vào đôi mắt vui tươi và tươi cười của anh.

……
Cả tuần sau, và sau đó nữa tôi không bao giờ gặp lại nhóm người đã tống tiền tôi một lần nào.

Có lẽ Châu Trì Vũ đã giúp tôi đuổi họ đi. Tôi không biết anh đã làm gì. Thành thật mà nói, tôi thậm chí không biết anh là ai, anh có sức mạnh hay bản lĩnh đến đâu mà đe dọa bọn chúng.

Tôi chỉ biết rằng anh ấy rất nổi tiếng ở khu này, bởi vì một ngày nọ khi tan học, tôi tình cờ nhìn thấy anh ấy dẫn mọi người đi vây bắt những tên côn đồ nhỏ xung quanh trường của chúng tôi và dạy cho chúng một bài học. .

Ngày hôm đó, tôi vô tình nhìn thấy anh mặc một chiếc áo gió màu đen tuyền, trông mảnh khảnh, đứng ở trong bóng tối, hai mắt rũ xuống có chút mờ mịt.

Sau đó, anh ấy đột ngột ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt đang lén lút nhìn trộm của tôi.

Tôi chợt giật bắn mình khi chạm phải ánh mắt của anh ấy.

Tôi thừa nhận rằng vào thời điểm đó, vô số hình ảnh nhìn trộm bí mật của những người khác và sau đó phải gánh chịu hậu quả thảm khốc xuất hiện trong đầu tôi, nhưng thật may là không có gì xảy ra với tôi, Châu Trì Vũ chỉ sững người trong giây lát.

Anh nhìn tôi một lát rồi ra ám hiệu ở mắt như đang bảo tôi rời đi.

Sau đó bảo những người xung quanh đưa kẻ mà anh bắt được vào sâu trong ngõ hẻm để dạy cho hắn một bài học, nếu không sẽ ảnh hưởng không tốt đến người khác

「……」

Vừa đi, lòng tôi cảm thấy ngờ vực khó tả.

Không ngờ đến anh ấy vẫn chú ý đến hình tượng của mình?

Thế nên dù đã đi được một đoạn, nhưng tôi vẫn quyết định đi lại chỗ cũ xem xem anh đang tính là gì.

Chính vì điều này mà tôi đã theo dõi anh ấy.

Phải nói sao nhỉ, tôi cũng chả biết tại sao tôi lại phải theo dõi anh ấy trong khi chuyện cũng chẳng hề liên quan đến tôi, nhưng mà rồi chắc bởi vì tôi luôn cảm thấy rằng anh ấy không thực sự nguy hiểm.

Loại cảm giác mà anh mang đến cho tôi nó rất tinh tế, rõ ràng sự sang trọng và tinh tế luôn bộc lộ một cách tự nhiên trong cư xử của anh, nhưng không hiểu sai tôi lại luôn bắt gặp anh ấy đang làm những việc không tốt

Hoặc, chỉ là việc có vẻ nguy hiểm với tôi, hừmmm anh làm tôi thật khó hiểu.

Tuy nhiên, con người trên thế giới này luôn có nhiều bí mật, và tôi tin chắc anh cũng là người có rất nhiều bí mật muốn giữ cho riêng mình nên mới dùng vỏ bọc bên ngoài để che lắp đi chúng.

Nhưng suy nghĩ lâu rồi tôi cũng cho qua, bởi tôi tiếp cận Châu Trì Vũ chỉ để anh ấy bảo vệ tôi, để tôi có người để bản thân có thể dựa dẫm, bây giờ tôi đã tìm ra anh rồi, cần gì phải tìm hiểu xem sau lưng anh ấy ẩn chứa chuyện gì.

5

Thị trấn nhỏ đã mưa trong vài ngày qua.

Tôi thực sự không muốn về nhà sớm như vậy, tôi đã làm hết bài tập trong lớp, nhưng khi nhìn lên bầu trời, trời đã bị mây đen bao phủ.

Nếu tôi còn không nhanh chóng về nhà thì trời sẽ đổ mưa mất, trên đường đi tôi cầu nguyện rằng hôm nay người đàn ông đó sẽ không dẫn người phụ nữ nào về.

Nhưng khi tôi bước vào hành lang cũ kĩ, nghe thấy tiếng thở hổn hển của nam và nữ trong căn phòng cách âm không tốt, nỗi đau trong lòng tôi cũng đã lặng đi

Căn phòng lộn xộn, lẫn lộn với tiếng kêu của người đàn ông và phụ nữ

Bài kiểm tra của tôi ngẫu nhiên bị vứt sang một bên, hai cơ thể chồng lên nhau ở giữa phòng tách ra mà không hề xấu hổ sau khi nhìn thấy tôi.

Không khí trong phòng ngột ngạt đến không thở nổi, sau khi tạm dừng một hoặc hai giây, họ lại tiếp tục bản năng động vật ghê tởm của mình.

Với họ, tôi giống như một người vô hình, không tồn tại.

Chính những hành động của ông ấy, lúc nào cũng gieo vào đầu tôi những suy nghĩ tại sao tôi lại là người có một người cha như vậy, hay đàn ông trên thế giới này đều giống như ông ấy?

Một cảnh tượng hết sức lố bịch diễn ra trước mắt tôi, điều đáng xấu hổ là cảnh tượng này đã từng xảy ra nhiều lần.

Tôi rút ra tờ giấy được ép dưới quần lót của người phụ nữ, và chạy trốn thật nhanh ra khỏi cái nhà kinh tởm ấy trong một hơi thở.

Cảm giác tủi thân cùng với đó là sự lạc lõng giữa bầu trời đen u ám, tôi chỉ biết lủi thủi đi một mình rồi nhìn bầu trời dần dần càng một ngày một tối lại.

Có vẻ hình như trời sắp mưa, tối đen nhìn không rõ đường xa, tôi dựa vào tường nôn một lúc.

Càng muốn nôn thì cổ họng tôi càng nghẹn lại vì đắng.

Không nôn ra được vì chưa ăn tối.

Thực ra khi còn nhỏ tôi cũng thầm than cho số phận bất công, thầm ghen tị với những đứa trẻ được bố mẹ dắt vào KFC.

Bây giờ tôi đã lớn nhiều rồi, lẽ ra tôi phải tê liệt trước những thứ bẩn thỉu này.

Nhưng tôi vẫn ngồi xổm trên mặt đất và khóc khi mưa trút xuống, trong khoảnh khắc ấy, tôi cảm thấy mình bị cả thế giới bỏ rơi.

Tôi trút tất cả những lời buộc tội bất lực và sự tức giận của mình lên những con đường vắng, nghĩ rằng làm như vậy, những người trong nhà sẽ ngừng di chuyển.

Cho đến khi một bóng đen bao trùm lấy tôi.

Nhìn lên, Châu Trì Vũ đang đứng trước mặt tôi, trên taycầm một chiếc ô, đôi mắt anh ấy chứa đầy biển đêm đang dâng trào.

Tay anh ấy chỉ giơ ra trước mặt tôi.

“Đừng khóc nữa, anh dẫn em đi.”

Anh nói.

……

Không biết đi được bao lâu lối mòn của cua hẻm nhỏ thì cũng đã đến được nơi có vẻ giống như là nhà của Châu Trì Vũ.

Vừa bước chân vào sân vườn nhà anh, phải công nhận sân được giữ rất sạch sẽ, giọt mưa nhỏ giọt trên lá chuối, chiếc xích đu bị gió thổi đung đưa theo hình vòng cung, ngọn đèn trước cửa nhà ấm áp sáng trưng.

Bỗng nhiên trong nhà vọng ra với một giọng nói có chút run run, hình như có vẻ mà một người khá lớn tuổi.

“Tiểu Trì, con về rồi à.”

Sự thăng trầm trong giọng nói của bà lão lấp ló hiện ra trong tâm trí ngay khi anh mở cửa.

Tôi đột nhiên có ý định bỏ chạy, nhưng Châu Trì đã nhẹ nhàng nắm cổ tay tôi.

Anh nhẹ nhàng đáp lại và kéo tôi vào nhà.

Căn nhà không nhỏ, được sắp xếp ngăn nắp, nhưng mọi thứ trong nhà dường như đều khắc sâu dấu vết của thời gian.

Chiếc TV cũ phủ vải hoa, và bà lão ngồi xe lăn mỉm cười hiền từ với tôi.

“Tiểu Trì, Con mang em gái trở về à.”

Em gái?

Tôi với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn anh và bà lão.

Đừng nói tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, Châu Trì Vũ sửng sốt một lúc, rồi đẩy tôi đến trước mặt như thể anh ấy đã hiểu.

“Đúng vậy, bà nội, con dẫn em gái về rồi.”

Không phải, tôi……

Tôi quay lại nhìn Châu Trì Vũ kéo kéo nhẹ tà áo của anh như thể đang cần sự giúp đỡ cho tình huống có vẻ khó xử này, nhưng Châu Trì Vũ ra hiệu cho tôi phải diễn cùng anh ấy.

Khi lòng bàn tay ấm áp của bà chạm vào tóc tôi, mọi phản kháng trong lòng tôi đều biến mất.

Chắc lâu lắm rồi tôi mới được người lớn xoa đầu như thế này.

Bà liên tiếp chào mấy lần rồi quay tôi qua lại nhìn mấy lần.

Hơi ấm thấm qua da thịt đi vào tim nhưng đôi mắt mờ đục của bà không hề rời khỏi khuôn mặt tôi.

Dường như bà muốn nhớ kĩ dáng vẻ của tôi một lần nữa

Tôi đi theo Châu Trì Vũ vào phòng anh ấy và đóng cửa lại, hỏi

“Bà của anh…”

“À bà ấy bị Alzheimer*.”

*là một bệnh thoái hóa thần kinh (Nguồn: wikipedia), nói gọn lại là bệnh đãng trí ở người già

Anh ấy thật thẳng thắng trả lời với tôi

“Có lẽ bà nghĩ em là em gái đã mất của anh.”

「……」

“Em gái đã mất?”

Tôi nhắc lại lời anh ấy.

Anh ấy nhìn tôi, đôi lông mày nhướng lên.

“Châu Trì Vũ, bà ấy không phải bà nội của anh phải không.”

Thật ra bà ấy cũng coi anh như đứa cháu thất lạc của bà.

Mưa tạt vào bệ cửa sổ, phòng của Chu Trì Vũ sạch sẽ đến không ngờ, có một cái giường và một cái bàn, kỳ quái là trên bàn không có lấy một cuốn sách.

Anh ngồi trên giường, ngước lên nhìn tôi.

Khi Châu Trì Vũ lặng lẽ nhìn mọi người, anh ấy luôn rất dịu dàng, không hung dữ.

… Sự thật là gì, có vẻ như nó cũng không quá quan trọng.

Tôi hơi sợ khi bị anh ấy nhìn chằm chằm như thế này, nhưng anh ấy vẫn nhìn tôi với ánh mắt đầy ẩn ý như vậy.

Tôi ho và quay mặt về phía bàn học của anh ấy.

Tờ giấy kiểm tra đã được tôi giữ trong túi, nó đã bị nhàu nát, nhưng vẫn có thể viết được.

Tôi cầm chiếc bút gần như không thể sử dụng được mà anh ấy tìm thấy sau một hồi lâu tìm kiếm, và bắt đầu kiểm tra lại câu hỏi đầu tiên.

Anh ấy hình như ra ngoài tìm bà nội, khi quay lại thì đứng sau lưng tôi, khom người nói nhỏ gì đó vào tai tôi.

Trời bên ngoài mưa dần trở nên nặng hạt hơn nữa, tôi vẫn đang ngồi trên bàn của anh ấy, chăm chú đọc lại bài kiểm tra của mình, thì đột nhiên tôi cảm nhận thấy được một chút hơi ấm tỏa từ cơ thể.

Một hơi thở nóng bỏng của anh tràn ngập bên tai, giọng nói cuối cùng của anh nhuốm màu sương mù của đêm mưa, và những ngón tay mảnh khảnh của anh nhẹ nhàng chạm vào mép giấy kiểm tra của tôi.

Trong một khoảnh khắc, tôi chợt không hiểu anh đang muốn làm gì.

Anh có vẻ định nhấc bài kiểm tra của tôi lên, tôi vội lấy tay chặn anh lại, rồi còn bảo với anh.

“Châu Trì Vũ, có phải nhìn câu hỏi nào anh cũng không hiểu không, em cảm thấy mấy câu này sao mà khó thế không biết?”

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, không đáp cũng không phản bác.

“Đúng vậy, câu hỏi của em có vẻ khó hơn câu hỏi của trường anh.”

Tôi chỉ nhìn anh rồi ngạc nhiên…Thì ra anh có đi học

“Em làm câu hỏi khó như vậy làm gì chứ?”
Anh chợt nhẹ giọng hỏi tôi.

Tôi nói với anh ấy với vẻ mặt tràn đầy sự quyết tâm.

“Em muốn tham gia cuộc thi.”

“Tham gia thi đấu?”

Anh có vẻ khá nghi ngờ tôi, tôi vội tiếp lời.

“Nếu điểm cao, em có thể được nhận vào 985* Em muốn vào những ngôi trường này. Anh hiểu không? Chỉ có như vậy em mới có thể rời khỏi ngôi nhà ghê tởm đó.”

*Đại học 985 còn được gọi là trường đại học đẳng cấp thế giới, Trường top (Nguồn: Google)

Tôi ngước nhìn anh ấy, anh ấy nghiêm túc lắng nghe tôi nói một cách khó hiểu.

Hôm đó trời mưa to, tôi đang ngồi làm bài ở bàn học của anh ấy, còn anh ấy nằm trên giường phía sau tôi, không biết đã ngủ hay chưa.

Tôi cần phải cố gắng rất nhiều, hạng chín đương nhiên là không đủ.

Trường tôi không phải là trường tốt, mỗi năm chỉ có một suất được đề cử.

Đối với tôi, đó là cơ hội duy nhất để thay đổi vận mệnh của mình.

error: Content is protected !!