Góc Của Chan

ĐỐI TƯỢNG HẸN HÒ QUA MẠNG LÀ IDOL CỦA TÔI- CHƯƠNG 3

6

Mặc dù nói yêu đương qua mạng khá là mạo hiểm, nhưng tôi thực sự không phản đối việc gặp Tống Thời Nghiễn ở ngoài đời.

Thậm chí có thể nói là có chút kỳ vọng với buổi hẹn gặp gỡ này nữa chứ.

Quen nhau một thời gian dài, không thể tránh khỏi thắc mắc muốn biết ở ngoài thực tế anh ấy là người như thế nào.

Trong tưởng tượng của tôi, Tống Thời Nghiễn nên đẹp trai một chút , vẻ ngoài thì sẽ có nét tuấn tú, tính tình tình ôn hòa, đôi khi cũng hơi kiêu ngạo, nhưng cũng không hại gì cả.

Anh ấy rất ân cần và chu đáo, mang đến cho mọi người cảm giác ổn định và đáng tin cậy khi đồng hành bên cạnh.

Tóm lại, tất cả những gì mà tôi tưởng tượng về anh đều là kiểu người yêu mà tôi thích.

Thời gian và địa điểm cho cuộc hẹn sẽ sớm được quyết định.

Đó là buổi hẹn vào một tháng sau, trong buổi hòa nhạc đầu tiên của chuyến lưu diễn của Tô Nghi và nó sẽ được tổ chức tại thành phố bên cạnh.

Thời gian mở bán vé đã được thông báo, tôi đã rất lo lắng rằng mình sẽ không giựt được vé, nhưng Tống Thời Nghiễn nói rằng anh ấy sẽ lo liệu hết cho tôi.

Tất cả nỗi lo lắng đã được giải quyết, tôi chỉ cần đợi ngày đó đến mà thôi.

Đây thật sự là một cảm giác vô cùng tuyệt vời.

Tôi rất mong ngày này đến sớm sớm, nhưng tôi cũng hơi lo sợ ngày này đến quá sớm.

Tôi người chưa bao giờ bị tự ti về ngoại hình của mình nhưng lần này tôi lại bắt đầu lo lắng về việc liệu mình có đủ xinh đẹp và liệu mình có được Tống Thời Nghiễn thích hay không.

May mắn thay, bạn cùng phòng của tôi là người rất chu đáo, khi biết tôi sắp đi gặp bạn trai của mình, cô ấy đã cố gắng giúp tôi chuẩn bị quần áo thật đẹp để xuât hiện trước mặt người yêu một cách chỉnh chu nhất có thể.

Cuối cùng đợi đến ngày đó, chính là ngày 18 tháng 10.

Với sự phấn khích, tôi đã đến Trung tâm triển lãm và Hội nghị Quốc tế ở thành phố bên cạnh bằng ô tô.

Người hâm mộ đông ngẹt bên ngoài nhà thi đấu, còn chưa đến giờ làm thủ tục nên mọi người vẫn còn đang chờ đợi rất đông.

Giữa tháng mười, thành phố bên cạnh này thật sự hơi nóng nhưng trên mặt mọi người ở đây không có một tia thiếu kiên nhẫn nào cả, mà thay vào đó là sự tràn đầy kích động cùng vui vẻ.

Tôi vội trốn vào bóng cây, không giấu nổi sự phấn khích xen lẫn hồi hộp, nhắn tin cho cô bạn thân.

Nhan Thi: [Tớ chuẩn bị gặp được bạn trai rồi này]

Lương Hảo: [Chết tiệt! Bây giờ cậu đang ở đâu? Có an toàn không]

Nhan Thi [Có rất nhiều người tại buổi hòa nhạc của Tô Nghi nên tớ an toàn mà, cậu đừng quá lo.]

Lương Hảo: [Vậy thì tốt].

Lương Hảo: [Nhớ gửi hình cho tớ. Tớ muốn xem loại đàn ông nào có thể mê hoặc cậu như thế này.]

Cuộc trò chuyện của tôi với bạn thân đã giúp tôi giảm bớt căng thẳng một cách hiệu quả, vừa đi xếp hàng, vừa kiểm tra vé, rồi tiến thẳng vào sân, mọi thứ bấy giờ đang diễn ra theo đúng trình tự của buổi hoà nhạc.

Khi gần đi đến sân khấu, trong đầu tôi chỉ còn lại hai suy nghĩ.

Tôi sắp gặp Tống Thời Nghiễn.

Và tôi cũng sẽ sớm được gặp cả thần tượng Tô Nghi của mình.

Nhưng tôi lại không biết suy nghĩ nào chiếm ưu thế hơn, vì cả hai ai tôi cũng muốn gặp gỡ hết cả, nhưng rồi sau một hồi đấu tranh tư tưởng, thế là tôi đã bị con quỷ tình yêu thao túng tâm lí của mình, trước khi buổi biểu diễn chính thức bắt đầu, tôi quyết định xông ra trước để nhắn tin với Tống Thời Nhiễn.

Tôi vuốt lại mái tóc dài của mình, và vuốt thẳng luôn cả chân váy rồi mới dám dè dặt gửi tin nhắn cho Tống Thời Nghiễn.

Nhan Thi [Em ở chỗ này nè, anh ở đâu?]

Nhưng rất lâu anh vẫn chưa trả lời.

Cùng với màn đếm ngược rung trời của tiếng pháo hoa khai mạc, buổi hòa nhạc sắp bắt đầu.

Tôi vội vàng gửi tin nhắn thứ hai.

Nhan Thi: [Người có mái tóc xoăn màu hạt dẻ và chiếc váy dài màu trắng là em]

Trong khi gửi tin nhắn, tôi vẫn buồn bã, những chiếc ghế mà Tống Thời Nghiễn mua không phải nên ở cạnh nhau sao?

Chẳng bao lâu nữa, tôi sẽ không còn thời gian để chán nản mà thay vào đó là hoà mình vào bầu không khí náo nhiệt của buổi biểu diễn.

Bởi vì ngay lúc này đây, Tô Nghi đã bước ra trình diễn trên sân khấu.

Anh ấy dường như là bậc thầy của sân khấu, luôn có thể kiểm soát cảm xúc của mọi người có mặt, khiến họ thăng trầm, muốn sống và chết.

Tôi cũng tạm thời quên đi cái thờ ơ khó chịu này và hoàn toàn đảm chìm trong concert mà Tô Nghi mang đến cho khán giả.

Hát bài này đến bài khác, thấy thời gian biểu diễn đã sắp trôi qua được nữa đường, nhưng Tống Thời Nghiễn vẫn không trả lời tin nhắn cho tôi.

Tôi không thể chịu đựng được nữa nên gửi cho anh ấy một tin nhắn khác.

Nhan Thi: [Anh ở đâu?]

Lúc này là thời gian để cho Tô Nghi vào phía sau hậu trường để thay đồ, các fans đã tự nhiên hát các bài hát của Tô Nghi trên khán đài.

Khi bài hát gần kết thúc, điện thoại của tôi rung lên hai lần.

Tim tôi chợt thắt lại khi tin nhắn đến.

Nhấp vào tin nhắn chưa đọc, đó thực sự là từ Tống Thời Nghiễn gửi đến.

Anh ấy nói, “Anh đang ở trên sân khấu.”

Tôi ngước nhìn lên.

Kèm theo những tiếng la hét chói tai phát ra từ bên dưới khán đài, Tô Nghi đã bước vào thang máy tự động để tiến lên lại trên sân khấu và từ từ xuất hiện trước màn hình lớn.

Anh mặc một bộ đồ màu đen tuyền làm làn da trắng của anh thêm nổi bật dưới ánh đèn. Cầm micro trong tay, anh chậm rãi đi về phía trước sân khấu.

Khúc dạo đầu đã vang lên.

Trước sân khấu có mấy bậc thang, anh chọn một trong số đó rồi ngồi xuống, say sưa hát những bản tình ca, dịu dàng, trìu mến dành cho các fans hâm mộ.

Trong đêm tối mờ ảo của những ánh đèn sân khấu ấy.

Đôi mắt anh dường như chỉ nhìn vào tôi.

7

Tại sao Tống Thời Nghiễn lại là Tô Nghi.

Và tôi cũng không biết nên làm sao khi Tô Nghi là Tống Thời nghiễn.

Tâm trí tôi bây giờ nhưng đang rẽ hai hướng trái ngược nhau, một bên tin vào ý nghĩ này, một bên lại bát bỏ ý nghĩ này.

Làm thể nào có thể là anh ấy được chứ?

Nhưng rõ ràng trước đó Tống Thời Nghiễn có nói với tôi rằng anh ấy chỉ là một nhân viên văn phòng, hơi đẹp trai, thường được ông chủ gọi lên sân khấu hát vì giọng nói giống Tô Nghi, nhưng làm thế nào mà anh ấy lại trở thành một ngôi sao lớn như Tô Nghi được kia chứ?

Đúng thật trên đời này, mọi chuyện xảy ra cứ nghĩ rằng chỉ là trêu đùa nhưng thật chất lại là sự thật, ôi thôi, giờ đây trong đầu tôi không ngừng có hàng vạn câu hỏi liên qua đến anh cứ liên tục đặc ra trong tâm trí.

Nhưng nếu suy nghĩ kĩ lại thì dường như anh ấy và Tô Nghi là cùng một người thì cũng không phải là sai.

Bởi vì tôi cũng thường hay thắc mắc không biết làm như thế nào mà anh lại dễ dàng có được các loại vé khó để dùng tiền để mua được, quà tặng phiên bản giới hạn được tặng miễn phí, cũng như sự đối xử đặc biệt tại sự kiện ký tặng và sự trùng hợp ngẫu nhiên của chiếc điện thoại di động trong bữa tối.

Quả thật, tôi của lúc này đây bối rối đền mức không còn tâm trí để thưởng thức buổi hòa nhạc.

Với tâm lý muốn thử xem liệu anh ấy có phải là Tô Nghi không nên tôi đã gửi cho anh ấy một tin nhắn khác.

Trước sự ngạc nhiên và có chút bối rối của tôi hoặc có thể nói là để cho tôi có thể yên tâm hơn hay sao, mà Tống Thời Nghiễn đã gửi lại cho tôi một tin nhắn.

Anh ấy nói. “Hãy vào hậu trường sau buổi hòa nhạc “

Lúc này, tôi nhìn lên thì thấy Tô Nghi vẫn đang còn hát trên sân khấu.
Haizzz, trong lòng tôi mới bắt đầu hơi nhẹ nhõm trở lại, và tôi cũng đoán rằng Tống Thời Nghiễn không phải là Tô Nghi, anh ấy có thể chỉ là nhân viên của Tô Nghi thôi cũng nên.

Tuy trong suốt buổi diễn có rất nhiều điều có thể xảy ra.

Nhưng cuối cùng, khi buổi hòa nhạc cũng đã kết thúc trong êm đẹp, ngay sau đó tôi đi ngược lại đám đông và đi vào hậu trưòng của buổi hòa nhạc.

Lối đi được bảo vệ, vì vậy tôi đã bị chặn lại nhưng có một cô gái trẻ đội mũ lưỡi trai và quần yếm ra đón tôi vào trong.

Cô ấy có vẻ ngạc nhiên: “Là cô Nhan Thi phải không? Mời cô đi theo tôi, tôi đưa cô đến phòng nghỉ ngơi”.

Tôi đi theo cô ấy từng bước, và dường như các nhân viên đi ngang qua hoặc các vũ công vừa bước xuống sân khấu đều gọi cô ấy là “Chị Tinh”, làm cho tôi cứ liên tục nghi ngờ nhân sinh của mình.

Đột nhiên, đi cùng cô gái đó được khúc thì tôi mới chợt nhớ ra rằng hình như trợ lý của Tô Nghi được gọi là Hà Tinh.

Tôi khẽ quay đầu lại để xác nhận, khi vừa nhìn khuôn mặt có ấy dưới chiếc mũ lưỡi trai, khuôn mặt đỏ hoàn toàn trùng khớp với khuôn mặt trợ lý Tô Nghi trong tâm trí tôi.

Toàn thân tôi bắt đầu cảm thấy thiếu tự tin hơn.

Khi tôi đến phòng chờ, cô ây rót cho tôi một ly nước và nhẹ nhàng nói:

“Cô ngồi đây đợi đi, cậu ấy sẽ tới ngay”.

“Anh ấy có phải Tô Nghi không” Tôi bèn nhỏ giọng hỏi .

Cô ấy bật cười, “Không thì còn ai?”

Ở giây phút cuối cùng tôi nói. “Nhưng khi anh ấy gửi cho tôi một tin nhắn mời tôi vào hậu trường buổi hòa nhạc, không phải anh ấy vẫn đang hát trên sân khẩu hay sao?”

“Cậu ấy đưa cho tôi điện thoại cho tôi”, cô ấy nói, ” Khi em thấy tin nhắn là do cậu ấy vừa chuẩn bị vừa gửi cho em đấy, thật sự là một cuộc chạy đua với thời gian. Tôi sợ có chuyện không hay xảy ra nên không dám để cậu ấy chạm vào điện thoại nữa.

Nói với tôi được khoảng chừng đôi câu thì cô ấy đã đi ra ngoài.

Một mình ở trong phòng nghỉ đúng that là yên tĩnh đến đáng sợ.

Tôi thực sự không biết lúc này tôi đang nghĩ gì, hay là không nghĩ được gì cả, thì đột nhiên cánh cửa lại bị ai đó từ bên ngoài đẩy ra.

Có vẻ như Tô Nghi người vừa xuống sân khấu, đang bước vào trong phòng nghỉ.

Trên mặt anh vẫn còn trang điểm sân khấu, trên thái dương và má thì vẫn còn lấm tấm mồ hôi, khi nhìn thấy tôi, anh khẽ mỉm môi cười bẽn lẽn.

Tôi không biết phải phản ứng thế nào, tôi chỉ biết cứng đờ người nhìn anh.

“Làm em sợ à?” anh hỏi bằng một giọng khàn khàn của mình.

Anh đi tới vài bước. Vặn chiếc cốc giữ nhiệt trên bàn cà phê, uống liên tiếp mấy ngụm rồi lại nhìn tôi.

“Em không giận anh chứ? Anh đã nói dối em.”

Mặc dù mọi chuyên xảy ra ngày hôm nay đều là minh chứng cho sự thật rằng “người yêu qua mạng của tôi là Tô Nghi”.

Nhưng tôi vẫn không thể tin được những điều này là sự thật.

Cả người tôi không khác gì đang ở lơ lững trên hàng vạn mây, khắp người tìm không thấy chỗ dựa, trong lòng thì không thể bình yên.

Anh ngồi bên cạnh tôi, lấy hai mảnh giấy lau mồ hôi trên má, vuốt thẳng mãi tóc rối bù, quay đầu nhìn tôi khá trịnh trọng.

Anh ấy đưa tay ra: “Chúng ta chính thức làm quen với nhau đi, anh là Tô Nghi, anh cũng là Tống Thời Nghiễn.”

“Anh là ” anh nói với nụ cười nhếch mép trong mắt. “người yêu qua mạng của em”

Tôi từ từ đưa tay ra và bắt tay với anh ấy.

Lòng bàn tay anh nóng đến nỗi tôi vội rút bàn tay ra.

Bỗng chốc, căn phòng im lặng.

Tô Nghi hay còn gọi là Tống Thời Nghiễn lo lắng cười: “Anh hơi bối rối, em nói gì đi. Hay là, em mắng anh cũng được”

“Đừng giữ im lặng. ” Anh nhìn tôi đáng thương,

“Em……”

Trong ánh mặt khích lệ của anh, tôi chạm rãi bộc lộ nội tâm: “Em có chút vui, nhưng cũng có chút không vui với chuyện này”

“Tại sao em không vui?” anh nhẹ nhàng hỏi.

“Anh luôn nói dối em.” Tôi phàn nàn, rồi nói. “Hơn nữa, anh vẫn có thể tiếp tục làm người yêu online của em chứ? “

Anh ấy nói, “Anh luôn có thể làm người yêu của em.” 

error: Content is protected !!