Góc Của Chan

SAU KHI THẤT TÌNH TÔI Ở TRONG MỘNG GIÁO BÁ KHÓC- CHƯƠNG 3

8

Không khí ngột ngạt

Anh nhìn chằm chằm vào tôi, chỉ chờ câu trả lời của tôi.

Tôi cảm thấy không thoải mái khi bị anh nhìn chằm chằm.

Ngay khi định mở miệng để nói, tôi đã phát ra một tiếng ợ lớn!

Không khí yên tĩnh một lúc.

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh ấy cười to.

Đôi mắt vốn luôn sâu thẳm của anh nay lại nở một nụ cười cảm động lòng người…

Aaaaa! Tại sao tôi luôn gặp tình huống xấu hổ trước mặt anh ấy!

Hình ảnh nhục nhã nhất trong 20 năm qua của tôi đã bị giáo bá nhìn thấy

Tôi cố gắng giữ cho khuôn mặt mình căng thẳng như thể không có gì xảy ra.

Tôi ngay chính nói: “Tôi từ chối!”

Anh nhíu mày “Cho tôi một lý do.”

Tôi: “Giả vờ người yêu nhàm chán lắm, tôi không muốn ép buộc mình vì một số người không quan trọng”.

“Người khác muốn nói gì thì nói.”

Anh gõ bàn, “Xem ra bây giờ em đã quên mất những người đó đang nói về tôi.”

Tôi bế tắc: “… Ừ, đúng nhỉ!”

Vẫn là bị tôi làm liên lụy

Giáo bá lắc đầu: “Được rồi, vậy thì đừng giả vờ, chúng ta nghiêm túc nói chuyện đi.”

Tôi bối rối: “Nói cái gì?”

Giáo bá nhìn tôi một cách nghiêm túc, “Nói chuyện tình yêu”

“Sở Huỳnh, làm người yêu tôi đi.”

Tôi bối rối: “Anh đang đùa tôi à?”

Giáo bá thở dài: “Không có cách nào khác, tối nào em cũng quyến rũ tôi”

“Tôi bị em dụ dỗ rồi.”

Tôi lắp bắp và vặn lại: “Làm gì có mỗi đêm chứ, rõ ràng đêm qua….”

Tôi nhanh chóng che miệng lại.

Giáo bá tự hào nói: “Ha! Em thừa nhận đi!”

Tôi tức giận đập bàn: “Là cậu lừa tôi”

Anh ấy giơ tay đầu hàng: “Được rồi, được rồi, tôi thừa nhận.”

Bàn tay to lớn của anh đột nhiên phủ lên bàn tay đang siết chặt của tôi, nhẹ nhàng và khô ráo.

Đầu óc tôi trống rỗng trong giây lát.

Giọng anh trầm thấp và từ tính, nhẹ nhàng đến mức gần như lẩm bẩm:

“Sở Huỳnh, đêm nào em cũng xông vào giấc mơ của tôi, muốn làm gì thì làm.”

“Xin hỏi tôi nên làm gì để không bị em bị cám dỗ?”

Thẩm Kỳ Đình lẳng lặng nhìn tôi.

9

Tôi đột nhiên nhớ đến Cố Thụy

Ban đầu, lời tỏ tình của anh ta rất đơn giản đó là nhờ ai đó gửi thư tình cho tôi
Từ ngữ rất đơn giản, chỉ vỏn vẹn được một câu: “Anh thích em, em làm bạn gái anh nha”

Ở trường trung học, điều này đủ để khiến trái tim một thiếu nữ như chúng tôi rung động.

Khi tôi còn trẻ, bản thân tôi là con người tràn đầy khao khát tình yêu

Nhưng tôi chưa hề nghĩ về tình yêu là gì, chưa hề biết nó như thế nào

Đã vậy, khi nhận được lời tỏ tình của Cố Thụy, Cố Thụy lúc bấy giờ đẹp trai, học giỏi và nổi tiếng trong trường.

Nên tôi đã không ngần ngại mà đồng ý bức thư tình của anh ta

Mặc dù rõ ràng là anh ta đang theo đuổi tôi nhưng tôi luôn cảm thấy chính tôi mới là người đang theo đuổi anh ta vậy

Tôi luôn cảm thấy uể oải, mệt mỏi với mối quan hệ này, nhưng Cố Thụy thì lại không nghĩ thế, anh ta cho rằng tôi không cảm thấy gì cả.

Khoảng thời gian như thế, kéo dài tận ba năm trời

Tôi cũng dần nhận ra anh ta cũng dần dần khác xưa, dần dần bắt đầu có những biểu hiện không thích tôi lắm.

Khi tôi bộc lộ biểu cảm ngại ngùng trước mặt anh, ánh mắt Cố Thụy tràn đầy vẻ chán ghét tôi.

Khi tôi vui vẻ ăn đồ ăn vặt, Cố Thụy cũng miễn cưỡng ăn cùng tôi. Nhìn biểu cảm sắc mặt anh rất thái độ, nhưng tôi lúc đấy vẫn cố phớt lờ nó

Khi chúng tôi đi mua sắm cùng nhau, tôi đã quá tách biệt với chính anh

Cố Thụy thậm chí còn giả vờ không quen biết tôi.

Nói chính xác hơn trong ba năm yêu nhau, tôi luôn là người theo đuổi anh ta

Cần phải có can đảm để từ bỏ, nhưng tôi không làm được điều đấy

Những điều anh ta làm với tôi, tôi đều cảm nhận được chứ, chỉ là bản thân giả vờ không biết, giả vờ không quan tâm, giả vờ hạnh phúc với chính điều đó

Tôi giả vờ vô cảm đến mức không nhận ra rằng bạn trai không yêu mình, tự tôi lừa dối chính tôi lâu như vậy

Tôi dần nhồi nhét tất cả cảm xúc của mình vào một góc, để không thể suy nghĩ gì đến anh ta nữa

Cho đến khi chúng tôi chia tay, tôi chấp nhận tất cả với một cách không cam tâm, thật sự rất thất vọng

Nhưng rồi chính sự xuất hiện của giáo bá đã phá vỡ phong ấn của những cảm xúc này.

Tôi ở trước mặt anh ấy, không bao giờ cần phải ngụy trang, không cần phải bày ra bộ dạng giả tạo nào để che đậy con người thật của mình

Tôi có thể là chính mình và cười sảng khoái từ tận đáy lòng, bản thân ở bên cạnh anh ấy thật sự rất thoải mái

Ngay cả sự ngượng ngùng trước kia cũng không còn là cái gai khiến người ta khó chịu

Thay vào đó, nó biến thành một kỷ niệm đẹp của tiếng cười và chửi mắng suốt ngày lẫn đêm

Tôi bị mê hoặc bởi nụ cười của giáo bá và không thể không gật đầu đồng ý lời tỏ tình của anh ấy được

Cái này, chỉ có thể trách giáo bá sao lại vừa đẹp trai vừa tốt đến thế

Giáo bá nở một nụ cười và thở phào nhẹ nhõm

“Nguy hiểm quá đấy, xíu chút nữa là giống trận Waterloo* rồi”

*trận chiến giữa quân Pháp và liên quân Anh-Phổ, kết quả Pháp thất bại

Tôi đang tự hỏi điều đó có nghĩa là gì.

Nhận được tin nhắn của Trương Duyệt Duyệt trong điện thoại di động:

“Chuyện gì thế này, có vụ gì rồi! Mười phút trước giáo bá đã đăng trên diễn đàn nói rằng anh ấy yêu đương với cậu! Có phải vậy không?”

Tôi chưa kịp nói gì thì đầu dây bên kia cắt ngang:

“Bài viết đó đang bùng nổ luôn rồi! Đang thành chủ đề bàn tán rầm rộ lắm đấy”

“Được đó nha Sở Huỳnh, không ngờ cậu lại học cách nói dối chúng tớ rồi! Thì ra bọn tớ cũng đâu được hay biết gì”

Tôi kinh ngạc nhảy dựng lên: “!!”

Giáo bá nhíu mày “Giới thiệu với mọi người một chút về bạn gái của anh thôi mà”

Tôi nói: “Không đúng nha, mười phút trước em vẫn chưa đồng ý mà!”

Giáo bá nói: “Trước khi ra ngoài, anh đã hẹn trước đăng bài, nhưng không ngờ em lại đồng ý trễ tận mười phút, là do em đồng ý trễ chứ không phải do anh”

Tôi nhìn anh với thái độ ngang ngược: “Vậy bây giờ anh xóa đi”

Anh như con cáo già, cười đểu, dùng giọng điệu nhéch mép trêu tôi

“Nhưng những cái này không quan trọng, quan trọng là em không thể thất hứa, nếu không anh sẽ tìm em gây rắc rối đấy”

Tôi không thể tin rằng một giáo bá lại bắt đầu biết dùng mánh khóe cơ đấy

Xin hỏi, bây giờ có thể trả hàng được không?

Hai người chúng tôi đang tranh cãi qua lại, thì Trương Duyệt Duyệt lại gửi thêm một tin nhắn:

“Liễu Linh Linh, người phụ nữ này điên rồi, cô ta cũng đăng bài này!”

Tôi nghe đến cái tên, Liễu Linh Linh, như người bắt đầu nóng ran lên, đầu dây bên kia đang cố găng trấn an cơn hoảng loạn và mất bình tĩnh của tôi

“Sở Huỳnh, cậu phải bình tĩnh, đừng hoảng sợ…”

Tôi vẫn chưa định thần lại được

10

Tiêu đề bài viết của Liễu Linh Linh rất bắt mắt:

“Tôi hy vọng rằng một số kẻ cặn bã sẽ lộ rõ bản chất và không có cô gái nào bị tổn thương cả”

Mặc dù cô ta không nêu tên bất cứ ai, nhưng tôi cũng biết cô ta muốn ám chỉ ai

Bởi vì, cô ta đăng ảnh chụp màn hình của cuộc trò chuyện.

Nội dung của cuộc trò chuyện là vài lời tán tỉnh

Và tấm ảnh cuôi cùng cô ta đăng có đoạn tin nhắn như sau:

“Liễu Linh Linh, anh chỉ chơi đùa với em thôi, bây giờ anh chơi chán rồi, tạm biệt!”

Tên trên ảnh chụp màn hình của cuộc trò chuyện được che

Nhưng hình đại diện của đối phương lại là hình ảnh của giáo bá

Mọi người trong các diễn đàn đã nhanh chóng nắm bắt được vấn đề.

Những học sinh vẫn đang nhiệt tình ủng hộ tình yêu mới của giáo bá và rồi mọi thứ dập tắt ngay sau đó

Hầu hết đều im lặng, không còn xôn xao, không còn bàn tán nữa

Bầu không khí dần trở nên lúng túng hơn

Đến đây, mọi người đều tỏ ra đồng cảm với tôi

“Giáo bá thậm chí còn lừa Liễu Linh Linh, cậu ta thật sự thích bạn gái mới của cậu ta sao! Hay cũng chỉ là con mồi kế tiếp của cậu ta?”

Những bình luận như vậy đã được nhiều người lặp lại.

Trương Duyệt Duyệt vẫn đang gửi tin nhắn cho tôi:

“Cậu bình tĩnh lại đã, may mà cậu chỉ vừa mới đồng ý, bây giờ còn có thể rút lui kịp thời”

Tôi vẫn chưa hoàn hồn bởi bài đăng của Liễu Linh Linh vừa rồi, Duyệt Duyệt vẫn chêm vào

“Đừng ngu ngốc đến mức tin tưởng một người mà cậu mới gặp”

“……”
“Chúng ta không biết nhiều về anh ta, phải không?”

Tôi nhìn lên và hỏi trực tiếp hỏi giáo bá:

“Chuyện gì xảy ra?”

Giáo bá đang chờ đợi để được chúc phúc trên diễn đàn thì thấy được bài viết đó

Anh cau mày, sắc mặt rất xấu, gãi tóc cáu kỉnh:

“Không biết em có tin hay không…”

Mặc dù nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tôi đã ngắt lời anh, không cho anh chần chừ

Tôi nói chắc nịch: “Em tin, chỉ cần anh nói, em đều tin.”

Đôi mắt của anh dường như sáng lên, khuôn mặt đã tốt hơn nhiều.

Tâm trạng của anh vui vẻ hơn rõ rệt.

Mọi người cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn

Giáo bá bất lực nhún vai:

“Anh chưa bao giờ nói chuyện với cô ta, người này chắc chắn không phải là anh.”

Anh thở dài, đôi mắt đầy sự áy náy:

“Anh có thể chứng minh rằng anh không làm điều đó mà”

“Nhưng cảnh tượng này đã làm em xấu hổ”

“Anh xin lỗi”

Tôi đang định mở miệng thì nhận được một tin nhắn mới.

Nó được gửi bởi Cố Thụy

error: Content is protected !!