Góc Của Chan

CHƯƠNG 3

13

Cuối cùng tôi và Giang Sướng đã chọn một nhà hàng Quảng Đông.

Một bàn đầy những món ăn nhạt nhẽo, nói đơn giản hơn là nó không ngon miệng.

Nhưng trong mắt tôi lúc này nó vô cùng hấp dẫn.

Không hiểu sao lại có một anh chàng đẹp trai ngồi đối diện tôi, sẵn sàng ăn cùng tôi và anh ta đang ăn những món ăn rất ngon.

Sau khi các món ăn được dọn ra, bàn ăn của chúng tôi có chút yên tĩnh.

Tôi không dám nói chuyện với anh ấy, có lẽ anh ấy cũng không có gì để nói với tôi.

Suy cho cùng, trong suy nghĩ của anh ấy, tôi chỉ nên là một bạn học có ngoại hình xinh đẹp, có lẽ đối với tôi còn có chút cẩn thận

Ngoại hình xinh đẹp là tự tôi thêm vào đó, còn đối với tôi cẩn thẩn cũng là tự tôi nghĩ ra nốt

Hm, nỗi buồn khi chỉ được nhìn một người đẹp trai đang ở trước mặt mà không làm được gì

Để phá vỡ sự im lặng quái đản, tôi ho nhẹ một tiếng, Giang Sướng tựa hồ bị tôi làm chú ý, ánh mắt nặng nề ngước lên nhìn tôi.

“Tớ đột nhiên nhớ tới một chuyện buồn cười, cậu có muốn nghe không?”

Anh ấy lịch sự gật đầu và rót cho tôi một cốc nước.

“Con cá mập đực khiến con cá mập cái bị choáng váng và chụp được hai bức ảnh. Sau khi nó bị bắt và đưa về đồn cảnh sát, chú cảnh sát đã hỏi tại sao lại làm như vậy. Cá mập đực bức xúc nói rằng tôi chỉ muốn chụp hai bức ảnh với cô ấy”

“Ảnh cưới*…….”

*Hiện tượng đồng âm: [Ảnh cưới] đồng âm với [ảnh cá mập], có nghĩa là bức ảnh có thể họa cá mập ra ngoài, có thể là ảnh cưới xấu (Nguồn: Gg)

Sợ anh ấy không hiểu ý nghĩa đồng âm mà tôi vừa đề cập, tôi đã đặc biệt giải thích.

Khóe miệng Giang Sướng hơi cong lên, khuôn mặt lạnh lùng thường ngày của anh dịu đi một chút, ánh mắt sáng rực.

“Rất thú vị, còn nữa không?”

Thái độ tâng bốc này của anh khiến tôi thích thú.

Tôi không có gì khác, nhưng tôi biết tất cả các loại truyện cười dở khóc, dở cười và truyện cười đồng âm.

“Ngày xửa ngày xưa, có một con vịt nhỏ tên là “Boom Duck”, tiếng kêu của nó kêu to hơn những con vịt nhỏ khác nên những con vịt nhỏ khác gọi nó là “Ôm bạn nhé”*

*Lại là hiện tượng đồng âm

Trò đùa này thực sự không biết xấu hổ.

Thực sự muốn ôm anh ấy thật đấy!

Giang Sướng hẳn là đã hiểu, vẻ mặt có chút giật mình trong giây lát.

Tôi đột nhiên trở nên lo lắng.

Anh ấy vừa định mở miệng nói gì đó thì bất ngờ bị vỗ nhẹ vào đầu từ phía sau.

“Đồng chí Nguyễn Miên Miên, đồng chí không đãi tôi món lẩu nên tự mình đến ăn món khác!”

Chết tiệt, đó là tên em họ khốn kiếp của tôi

Hai người chúng tôi đã quen với việc đánh nhau nên tôi cũng không suy nghĩ nhiều mà vô thức quay người lại đấm em ấy một cái, vừa cười vừa mắng.

“Em nên bị đánh một trận, chị đã nói ngày mai sẽ đãi em rồi, sao em lại gấp như vậy?”

En họ lại vỗ nhẹ vào lưng tôi: “Ai nói dối làm chó”

“Gâu gâu gâu”

Sau khi người em họ của tôi rời đi, tôi quay lại nhìn Giang Sướng với nụ cười vẫn chưa tắt.

Tại sao sắc mặt của anh đột nhiên tối sầm như vậy?

14

Suốt bữa ăn sau đó, vẻ mặt Giang Sướng vẫn giữ luôn mặt lạnh lùng, mặc dù vẫn khách sáo nói chuyện với tôi nhưng trong mắt lại có sự lạnh lùng và có chút xa cách

Tôi run rẩy kể thêm vài câu chuyện hài nhưng vẫn không làm anh vui vẻ lên được

Chuyện gì đang xảy ra vậy!

Không phải vừa rồi còn đang cười rất khoái chí sao?

Lẽ nào trai đẹp đều có tính khí thất thường như thế này?

Tôi nuốt một ngụm thức ăn để ngăn cơn nghẹn trong cổ họng.

Không phải là vì mấy câu truyện cười vô tri của tôi lại khiến cho nam thần này cảm thấy bị xúc phạm và khó chịu đó chứ…

Nghĩ tới đây, tôi lập tức cảm thấy buồn bực, thậm chí có chút khó chịu trong người

Giang Sướng vẻ mặt bình tĩnh uống một ngụm nước rồi đặt cốc xuống bàn.

Tiếng va chạm khiến tôi giật mình, tôi lập tức bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

“Nước này nhìn ngon quá nhỉ, haha”

“Ừm”

“…”

Tôi đang nói vớ vẩn gì thế này.

Tôi mím môi, cầm ly lên và nhấp một ngụm, để phá tan đi không khí ngại ngùng này

Có lẽ anh ấy hơi lơ đãng, không chú ý nên khi định với tay cầm thứ gì đó, thì lại vô tình đụng trúng ly nước, làm nó đổ hết xuống bàn và người tôi

Hơn nửa ly nước chảy thẳng vào bụng và chân tôi, váy tôi lập tức trở nên trong suốt một chút.

Nhiệt độ nước hơi thấp, tôi phát ra một tiếng kêu theo quán tính, rồi đứng dậy trong nháy mắt.

Thật đen đủi mà!

Đúng lúc tôi đang định bảo với Giang Sướng đi vệ sinh thì anh đã đưa cho tôi chiếc áo sơ mi của anh ấy, hòa lẫn với hơi thở mát lạnh của anh

“Hừmm, lau xong thì buộc quanh eo”

“Được, cảm ơn cậu”

Tôi nhìn anh với vẻ biết ơn và thấy tai anh lại hơi ửng đỏ.

Nhưng ít ra anh không còn lạnh lùng, nghiêm nghị như lúc nãy nữa.

Không còn thời gian để suy nghĩ nữa, tôi lao vào nhà vệ sinh để xử lí chiếc váy dính nước của mình

Mất mặt quá đi mất!

Hành vi phù phiếm này chắc chắn sẽ không được một nam thần tu hành khổ hạnh như Giang Sướng ưa thích 

Mò mẫm trên vạt áo mềm mại của anh, tôi cảm thấy hối hận vô cùng

Với cả, tại sao tai anh ấy lại đỏ?

Tôi ngước mắt nhìn vào gương, cái nhìn này gần như nhìn chằm chằm vào thứ gì đó trong một thời gian dài

Ôi, nghiệp chướng quá đi mất, sớm biết có chuyện thế này thì thì hôm nay tôi đã không mặc quần lót màu hồng rồi….

15

Sau khi tôi mang áo sơ mi của anh ấy bước ra ngoài, Giang Sướng đã thanh toán tiền và đang đứng ở quầy thu ngân đợi tôi.

Ánh sáng của đèn ấm áp chiếu lên mặt anh, dáng người mảnh khảnh và trong trẻo khác thường, sau khi đưa áo sơ mi cho tôi, bên trong vẫn còn một chiếc áo sơ mi nửa tay.

Peppa Pig lộ diện rõ ràng, khiến nhiều người phục vụ và các cô gái thường xuyên lén nhìn anh.

Tôi hậm hực bước tới: “Giang Sướng, tớ xong rồi”

Anh ấy ngước lên nhìn tôi, nhẹ nhàng đáp lại và đưa túi cho tôi.

“Đi thôi”

Sau khi rời quán ăn, chúng tôi sánh bước về phía ký túc xá của sinh viên.

Nhiệt độ giảm xuống một chút vào ban đêm và làn gió thổi qua từng đợt làm tôi nổi da gà.

Tôi liên tục liếc nhìn anh ấy. Đây có phải là một kiểu hẹn hò khác không?

Nghĩ đến đây, trong lòng tôi có chút ngọt ngào, cũng có chút kích động

“Ngày mai cậu định đi ăn lẩu với người lúc nãy ở quán nào?”

Giang Sướng đột nhiên hỏi tôi, giọng đều đều.

Tôi ngoan ngoãn trả lời: “Tới quán lẩu cũ đó đi, em họ tớ thích món tráng miệng ở đó nên nhất quyết muốn thử lại”.

“…”

Có thể nhìn thấy bằng mắt thường, nhiệt độ xung quanh Giang Sướng đột nhiên trở lại bình thường.

Anh quay đầu lại nhìn tôi, ánh sáng từ đèn đường phản chiếu nhè nhè trên khuôn mặt anh, từng nét trên khuôn mặt anh đều trở nên đặc biệt ấm áp.

“Vậy là người đánh nhau với cậu lúc nãy là em họ cậu à??”

Tôi gật đầu bối rối: “Ừ…..”

Tôi lại thản nhiên kể vài điều ngớ ngẩn về em họ tôi.

Giang Sướng gật đầu, đôi mắt hơi nhắm lại.

Anh ấy có vẻ rất vui khi nghe điều đó sao?

A? Nam thần lạnh lùng này có vẻ thích nghe chuyện nhà người khác nhỉ?

Hay là… anh ấy đang hiểu lầm?

Nghĩ thế này, tôi nghĩ khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm nghị của anh ấy ở bàn ăn vừa rồi đã có lời giải thích.

Chẳng lẽ Giang Sướng thật sự có chút ý nghĩ đối với tôi sao?

16

Sau khi đưa tôi đến ký túc xá, Giang Sướng không rời đi ngay mà đứng trước mặt tôi, nhìn chằm chằm vào tôi.

“Nguyễn Miên Miên, ngày mai ngoại trừ đi ăn lẩu thì cậu có rảnh không?”

Đột nhiên cảm thấy không khí có gì đó không ổn, con nai nhỏ trong lòng tôi bắt đầu kêu lạch cạch.

“Có”

Anh gật đầu: “Vậy ngày mai chúng ta tiếp tục đến thư viện nhé”

“Tất nhiên rồi”

Giang Sướng nhẹ nhàng đáp lại, đôi mày xinh đẹp và đôi mắt tràn đầy cảm xúc muốn bày tỏ, như sắp trào ra.

Ngay lúc tôi tưởng anh ấy định nói gì đó, tôi chỉ nghe được một câu.

“Đã muộn rồi, cậu lên trước đi”

“Được, ngủ ngon”

Tôi nói được, nhưng thực ra sau khi anh rời đi, tôi đã lén nhìn bóng lưng trong trẻo của anh ấy ở đầu cầu thang một lúc.

Khi tôi trở về phòng ký túc xá, tôi vừa đi vừa hát ngân nga, bạn cùng phòng của tôi đang đắp mặt nạ. Thấy tôi quay lại với vẻ mặt vui vẻ, cô ấy hét lên vài tiếng.

“Này, nói thật cho tớ biết, tối nay cậu cùng Giang Sướng đi đâu, làm gì? Sau khi thấy hai cậu ở cùng nhau thì có vài cô gái đã tìm đến tớ để dò hỏi đó”

Tôi chưa kịp nói, thì bạn cùng phòng lại đáp tiếp

“Mà cái áo này cũng không phải của cậu đúng không? Đi ra ngoài lại mang một cái áo trở về? Không phải là dã chiến rồi đó chứ”

Mặt bạn cùng trầm trồ, nâng tong giọng cao:

“Thật không ngờ Nguyễn Miên Miên cậu lại ra tay trước!”

Phớt lờ lời trêu chọc của bạn cùng phòng, tôi cởi áo ở thắt lưng ra và cười ngặt nghẽo.

“Đâu ra, chúng tớ vừa đi ăn cơm, nước đổ lên váy của tớ nên anh ấy cho tớ mượn áo để che lại. Dù tớ có muốn làm giang hồ cũng không dám đâu”

Bạn cùng phòng trêu chọc, sau đó lén lút đi tới:

“Nói thật, tớ nghĩ Giang Thường thích cậu, dù sao người như anh ấy lại chủ động mời cậu đi ăn cơm, thật sự là động trời”

Tay tôi gấp áo của anh lại. 

Thực ra không cần phải nói, tôi cũng nghĩ vậy.

Sau khi tôi giả vờ nói thích những chàng trai có hình xăm, anh ấy đã đến tiệm xăm.

Mặc dù là xăm Peppa Pig nhưng tôi mơ hồ đoán được rằng nó có thể hình xăm ấy liên quan đến tôi.

Thêm nữa tối nay khi anh thấy tôi và em họ đánh nhau thì sắc mắc thay đổi, thái độ có chút tức giận liền, sau đó lại rủ tôi ngày mai tiếp tục học cùng nhau.

Nhưng tại sao?

Rõ ràng, anh ấy trông vẫn lạnh lùng với tôi mà. Thậm chí chúng tôi không tiếp xúc nhiều với nhau như hoa khôi của trường 

Sau nhiều suy nghĩ xuất hiện trong đầu, tôi đã đi đến kết luận.

Nam thần lạnh lùng như thế này chắc chắn là ngoài lạnh trong nóng rồi!

Thế nên tôi phải chủ động thôi! 

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 2 (11/08–17/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!