Góc Của Chan

CHƯƠNG 3

6

“Một trăm ngàn tệ… sếp, tiền làm thêm giờ nhiều thế á?”

Tôi chớp mắt tò mò và hỏi một cách khó hiểu.

Dựa trên sự hiểu biết hạn chế của tôi về Châu Thời Dư, anh làm chuyện khác thường như thế này nhất định là có âm mưu bất chính hay lại tính sai bảo tôi làm gì đó cho anh ta nữa chứ đâu.

Vừa mới có suy nghĩ như thế nảy ra trong đầu thì chưa gì Châu Thời Dư đã tiếp lời.

“Lâm Thiên Thiên, ngày mai cùng tôi về nhà gặp cha mẹ tôi.” Châu Thời Dư nói.

“Hả, cái gì? Tại sao?” Tôi không trả lời một lúc.

“Bởi vì bố mẹ tôi bảo tôi đưa bạn gái về.” Anh cười khúc khích đáp lại.

Một trăm ngàn nhân dân tệ? để về đóng giả bạn gái? Tôi chợt nhận ra.

“Ông chủ cứ việc yên tâm! Tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt”

“Đúng rồi, bố mẹ của anh thích mẫu con gái như thế nào? Nhẹ nhàng và ân cần? Dễ thương và tốt bụng? Hay sôi nổi và vui vẻ?”

Dù sao ân nhân cũng ra giá cao như vậy, vẫn là cần phải tìm hiểu yêu cầu một chút để hoàn thành cho tốt nhiệm vụ được giao.

Thân hình cao lớn của Châu Thời Dư dần dần đến gần, đầu tôi chỉ ngang vai anh, không nhìn rõ nét mặt anh, giọng nói trầm thấp của anh vang lên từ đầu tôi:

“Họ không có bất kỳ yêu cầu nào, chỉ cần là phụ nữ.”

Tôi: hmmmm, nghe thì cũng có lí….

Cũng đúng thôi, với cái miệng của Châu Thời Dư, thì người yêu đương với anh ấy phải uống mười chai thục can vân* mỗi ngày

* . Nó là một chất điều hòa khí , có tác dụng làm dịu gan và điều hòa dạ dày, điều hòa khí và giảm đau (Cre: Baidu)

“Lâm Thiên Thiên, chúng ta…”

Châu Thời Dư chưa kịp nói xong, đột nhiên lại bị cắt ngang bởi một tiếng kêu

“Àaaaaaaa Wooooooooooooo”

“Trời ơi! Sao…sao… giống như tiếng sói tru vậy…” Tôi sợ hãi kêu lên

Tôi vừa phát ra âm thanh, con sói bên ngoài dường như nghe thấy, chớp mắt nhảy vào sân.

Tôi sợ đến mức nhảy lên người Châu Thời Dư, ôm chặt lấy người anh, hèn nhát và sợ hãi.

“Sếp, bị sói bắt thì được trả bảo hiểm bao nhiêu?”

“Tôi còn trẻ như vậy, người yêu cũng chưa kịp có, tôi không muốn chết như vậy đâu, aaaaaaaaaaa…”

“100.000 tệ vừa mới có, tôi thực sự có thể tiêu cả đời, tôi chưa muốn chết như vậy đâu…”

Tôi sợ đến mức ôm cổ Châu Thời Dư mà khóc.

Tôi cảm thấy một sự run nhẹ trong lồng ngực anh ấy, như thể anh ấy đang cố nhịn cười vậy đó.

“Lâm Thiên Thiên, cô nhìn con sói kia có đôi mắt chứa đầy trí tuệ như thế, xem xem có giống cô không kìa?”

Sau đó, anh ấy quay người 180 độ ngay tại chỗ, tôi bắt gặp đôi mắt đầy trí tuệ đó đang nghiêng đầu nhìn chúng tôi một cách tò mò.

Tôi chóng mặt hoa mắt hết lên…

Đây không phải là husky sao ! ! ! !

Tôi thực sự cạn lời với chính mình, tại sao husky lại kêu giống sói đến vậy hả trời! ! !

“Bị người ta coi là sói, cũng đủ để nó ra ngoài khoe khoang cả đời trong thế giới loài chó rồi.” Châu Thời Dư cười khúc khích.

Còn tôi thì chỉ biết ôm mặt, thật sự là quá mệt mỏi rồi. Trời ơi!!!! Sao lại làm ra chuyện xấu hổ thế này không biết.

“Ồ, thật xin lỗi, con chó này thích chạy lung tung, đã quấy rầy hai người rồi!”

Người chủ quán trọ theo tiếng động đến sân, đến để hỏi hang tình hình.

“Đi thôi! Chó con!”

Chú chó nhìn chúng tôi rồi vặn vẹo mông, vẫy đuôi rồi nhảy ra khỏi sân.

“Được rồi, hai người cứ tiếp tục chuyện của mình đi…”

Trước khi đi ông chủ không quên dặn dò chúng tôi…

Lúc này tôi đang treo trên người Châu Thời Dư như một con khỉ, ánh mắt anh ấy đang nhìn tôi, một giọng nói có chút từ tính truyền đến loa tai:

“Tiếp tục?”

Quá bối rối, tôi đỏ mặt buông anh ra: “Làm phiền anh rồi, sếp…”

Tôi của lúc này không còn tâm trạng để quan tâm đến những thứ khác, tôi chỉ muốn lao về nhà ngay lập tức mà thôi.

Đang muốn rời đi, giọng nói của Châu Thời Dư lại vang lên:

“Bố mẹ tôi không ở thành phố này, ngày mai chúng ta đặt vé đi thành phố đi.”

“Ồhh, vâng ạ.” Tôi vội vàng nói.

“Anh ngồi vé hạng nhất hay hạng phổ thông?” Hỏi xong tôi thấy hối hận. Có CEO nào lại đi ngồi hạng phổ thông cơ chứ???

Châu Thời Dư chưa kịp mở miệng, tôi đã vội vàng nói: “Tôi biết rồi sếp, lập tức đặt vé”

Vừa nói, vừa phóng về phòng, đè nén sự lo lắng và bối rối, tôi mở phần mềm đặt vé và đặt vé hạng nhất cho Châu Thời Dư.

Còn tôi thì sao? Suy nghĩ đắng do một hồi, tôi đã quyết định đặt vé hạng phổ thông cho mình, lỡ như anh ấy không trả tiền lại cho tôi thì nếu tôi có đặt vé phổ thông vẫn có thể tự mình trả tiền được.

Ngày hôm sau, tôi đã ngủ đến sáng sớm rồi tỉnh dậy, rửa mặt xong, ngồi trong sân nhỏ, lấy túi trang điểm ra để trang điểm, dù sao cũng là bạn gái giả của ông chủ, không thể quá xấu trước mặt phụ huynh của anh ta được.

Châu Thời Dư đi ngang qua và nhìn tôi đang bôi bột trét lên mặt từng lớp một.

Cuối cùng, không khỏi hỏi: “Cái màu trông đen đen xanh xanh mà cô vẽ lên là để làm gì vậy?”

“Đây là kem che khuyết điểm đó, có nghĩa là che đi vết đỏ trên da.” Tôi nghiêm túc giải thích.

Cuối cùng, khi cầm cọ lên để đánh má hồng, anh không thể kìm lòng được:

“Còn cái này là gì?”

Tôi bất lực nói: “Má hồng là để làm cho da hồng hào hơn và tôn lên nước da.”

Anh cau mày, trông như một kẻ ngốc.

“Lâm Thiên Thiên, cô suy nghĩ cho kỹ về hai câu cô vừa mới nói, xem có giống tên ngốc không cơ chứ, mới sáng sớm ra chưa gì hết đã bôi một lớp thứ gì đó dầy cộm lên mặt rồi, trong như tên hề vậy”

Tôi: Cái gì vậy trời, sếp gì đó mà khó hiểu thế không biết……

Trời ơi!!!! cứu tôi, cứu tôi…

7

Theo lịch thì máy bay cất cánh vào buổi chiều, nên chúng tôi có thể ăn xong bữa trưa rồi mới xuất phát, đặc biệt là trong trang trại hôm nay còn có món canh vịt già* rất đặt sắc mà tôi thích ăn nữa chứ.

*Món ăn của vùng Giang Tô (Cre: Google)

Tôi nhanh nhảu xung phong nhận làm các việc linh tinh để phụ giúp cho ông chủ đang chuẩn bị nấu ăn trong bếp.

Vừa đi ra ngoài tôi liền trong thấy Châu Thời Dư đang đứng thẩn thờ bên ngoài.

“sếp, đừng lo lắng, tôi sẽ chọn con vịt béo nhất cho anh.”

Chạy đến bên chuồng vịt, tôi đi vòng quanh hai vòng như đang chọn vợ lẻ, cảm thấy đàn vịt ở chuồng bên cạnh có vẻ béo hơn, tôi chỉ vào con vịt to béo ở chuồng bên cạnh và nói với anh:

“Chính là con đó, con đó béo nhất”

Đột nhiên có tiếng kêu phát ra từ chuồng vịt.

Châu Thời Dư nhìn tôi chằm chằm như đang xem đóng kịch, ánh mắt không rõ ràng.

“Cái này, con vịt này kêu trông thật thảm quá đi mất …” Tôi vui vẻ nói.

“Cô có biết nó đang kêu cái gì không?” Châu Thời Dư nghiêm túc nhìn tôi.

“Ah, ý anh thế là sao???”

“Nó đang kêu, tôi là ngỗng, tôi là ngỗng.”

Tôi: …

Chẳng trách tôi tưởng vịt trong chuồng này béo hơn nhưng hóa ra lại là ngỗng.

“Vậy…. sếp… Nếu không chúng ta ăn ngỗng hầm trong nồi sắt nhé?”

“Cô vui là được.”

Tôi thề, đây thực sự là điều đáng xấu hổ nhất trong cuộc đời tôi sau sự cố của chú husky tối qua.

Nhưng bất cứ khi nào tôi cảm thấy điều gì đó là điều đáng xấu hổ nhất thì chắc chắn phải có điều gì đó đáng xấu hổ hơn xảy ra tiếp theo.

Buổi chiều, chúng tôi đến sân bay đúng theo lịch.

Khi sếp chuẩn bị bước vào khoang hạng nhất VIP, cô tiếp viên mỉm cười nói với ông: “Xin lỗi quý khách, hạng phổ thông của quý khách ở bên kia.”

Sau đó lấy vé của tôi và nói:

“Cô Lâm thân mến, chào mừng cô đã đến với khoang hạng nhất của xx Airlines.”

Dự cảm không lành sao câu nói đó, tôi… tôi thực sự là…lại gây hoạ nữa rồi trời ạ.

Làm thế quái nào tôi lại đặt vé hạng nhất cho mình và hạng phổ thông cho sếp của tôi được cơ chứ?

“Sếp…sếp, hình như tôi đặt nhằm rồi”

Châu Thời Dư bất lực thở dài, hỏi tiếp viên hàng không: “Tôi có thể nâng cấp lên khoang VIP được không?”

“Xin lỗi quý khách, vào ngày lễ quốc khánh rất đông nên hiện tại đã hết chỗ cho ghế hạng nhất rồi ạ.”

Tôi như muốn khóc……và chỉ biết đứng nhìn sếp đang trong tình trạng bất lực hết nói nổi với sự vô tri của tôi.

“Sếp, tôi ngốc quá phải không?” Tôi hỏi trong nước mắt.

Châu Thời Dư thở dài, vẻ mặt không biết là đang vui hay buồn.

“Sếp, lần sau tuyển thư ký, anh nhất định phải để ý…”

Vì vậy, tôi bắt đầu ngồi khoang hạng nhất lần đầu tiên trong đời và Châu Thời Dư ngồi khoang hạng phổ thông lần đầu tiên trong đời.

Không biết đôi chân dài của anh ấy có duỗi ra được không, cũng không biết có thể hoàn lại tiền vé máy bay này được không đây….

8

Cha mẹ của Châu Thời Dư sống trong một khu kiểu Trung Quốc ở ngoại ô thành phố, cách sân bay không xa.

Điều đầu tiên đập vào mắt tôi khi nhìn thấy căn nhà của cha mẹ Châu Thời Dư đang ở là những viên gạch xanh và những bức tường trắng, những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, trông có vẻ cổ kính, thoạt nhìn là tiêu chuẩn của những người có văn hóa.

Vừa bước vào cửa, tôi đã lấy ra 10.000% chuyên môn của mình và nói lên một cách ngọt ngào:

“Con chào chú và dì ạ~~~”

“Cháu đến rồi đấy à, mau vào nhà chơi đi cháu!” Vừa bước vào cửa, ngẩng đầu lên, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc một bộ sườn xám trong rất tao nhã niềm nở chào đón tôi, chắc chắn đây là mẹ của ông chủ.

Người còn lại ăn mặc trang trọng hơn, đi một đôi giày da bóng loáng, mặc quần tây cùng chiếc áo đuôi tôm. Ồhh, trong khuôn mặt này quen quá.

“Cha à, cha ăn mặc như thế này người ngoài nhìn vào gia đình mình còn tưởng là cha sắp đăng cơ đến nơi rồi đấy?” Châu Thời Dư với vẻ mặt bất lực không nói nên lời.

“Lâm Thiên Thiên, đã lâu không gặp.”

“Vâng, vâng ạ… đã lâu không gặp thầy, Giáo sư Châu.”

Bầu không khí ngay lúc này đang dần trở nên có chút khó xử…

Ai mà ngờ cha của sếp lại là giảng viên đại học lúc trước của tôi, đồng thời ông còn là “Diệt Tuyệt Phương Trượng” nổi tiếng trong khoa, một người được mệnh danh là tàn nhẫn, độc ác và rất khắt khe, ông ấy đã rất yêu thương khi tôi còn đi học, yêu thương đến mức mà có lần tôi đã được ông ấy cho hẳn số điểm 59 cho bài chuyên ngành của tôi

Trong khoảnh khắc đó, tôi run lên, như đang đi trên lớp băng mỏng…

Trên bàn ăn, giáo sư Châu nhìn tôi rồi nhàn nhã nói:

“Lâm Thiên Thiên, các yếu tố cơ bản của công văn là gì?

“Có bao nhiêu cấp độ bí mật?

“Các nguyên tắc cơ bản của quản lý quan hệ công chúng là gì?”

Tôi:”……”. Rồi đó, tới nữa rồi đó, kiếp nạn thứ 83 khi đi thỉnh kinh mà vớ phải nhà giáo sư Châu đây rồi

Nỗi sợ bảo vệ luận án của lúc trước lập tức bao trùm lấy tôi.

Kiếp trước tôi đã phạm tội gì thế này, lúc đi học thì bị người cha hành, đi làm thì lại bị người con hành tiếp

“Đưa tài liệu mà em đang viết bây giờ xem có tiến triển gì không?”

Tôi:”……”. Xong rồi…xong rồi, hết ai cứu nỗi tôi chuyến này.

“Ông có thôi đi chưa? Bây giờ Thiên Thiên đã không còn là học trò của ông nữa rồi, đừng ra vẻ như thế nữa, sẽ làm cho con bé nó sợ!”

Mẹ của Châu Thời Dư cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, cau mày nhìn Giáo sư Châu một lúc.

“Nghe bà nó thế tôi mới chợt nhớ ra, tính ra thì nói đi cũng nói lại thì khi trước em ấy cũng rất dũng cảm đấy chứ. Không có học sinh nào tôi dạy mà lại dám trốn học trong tiết của tôi. Lúc đó, hình như em ấy đã nghỉ học liên tiếp 3 ngày chỉ vì thất tình”.

Trời đất ơi!!! Ai đó có nghe con nói thì hãy đến đây cứu con đi ạ… chứ cứ như thế này chắc đến cả chư Phật chắc cũng không gánh nỗi kiếp nạn này cho tôi mất.

Giáo sư Châu nghiêm túc mắng tôi, Châu Thời Dư nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu.

“Lúc đó tôi còn nói, công ty nào thuê cô làm thư ký thì sẽ xui xẻo lắm.”

Tôi:”……”. Đúng kiểu nói không nên lời.

Tôi không nghĩ tới, công ty xui xẻo đó lại là công ty của con trai ông ấy.

“Đã nhiều năm như vậy, trình độ chuyên môn vẫn không có tiến bộ, mắt chọn đàn ông cũng không tiến bộ chút nào”

Tôi đúng kiểu cạn lời… ông ấy tàn nhẫn đến mức đến con trai mình cũng không tha.

Tôi đã biết tại sao Châu Thời Dư lại có tài ăn nói như thế rồi”Ông vẫn không chịu dừng đúng không! Con dâu của tôi ngoan như thế, ông đừng có dọa con bé!” Mẹ Châu Thời Dư không nhịn được nữa, đập bàn hét lên.

“Em ấy là đứa trẻ ngoan?” Diệt Tuyệt Phương Trượng nhàn nhã đâm vào tim tôi.

Nghe đén thế, tôi…tôi, tôi không thể giả vờ ngoan ngoãn được nữa, giả bộ ngoan ngoãn trước mặt ông ấy là như đi vào ngõ cục mất thôi, thế là tôi đã quyết định vùng dậy đòi lại công bằng cho mình.

“Thầy ạ ! ! ! ! Dù sao thì thầy trò chúng ta cũng đã từng tiếp xúc với nhau trước đây, thế nên em sẽ thẳng thắn nói cho thầy nghe và biết rõ, thầy tuy là đã khá lớn tuổi nhưng ở thầy em vẫn còn cảm nhận được sự quá bướng bỉnh, sớm muộn gì đi nữa thì em sẽ làm con dâu của thầy. Nên từ giờ trở đi, thầy không chỉ phải chăm sóc cho em, xem em là một thành viên con cái trong gia đình này thôi đâu, mà còn phải chăm sóc cho con của em sau này khi nó được sinh ra nữa.”

Tôi khịt mũi, trả lời.

Mẹ Châu Thời Dư rất vui mừng với phản ứng của tôi, bà im lặng giơ ngón tay cái lên, khóe miệng Châu Thời Dư cũng nhếch lên một nụ cười.

Diệt Tuyệt Phương Trương thu hồi vẻ mặt, chợt ho nhẹ:

“Vậy khi nào các cô các cậu định có con?”

“Hôm nay.” Không thể thua kém.

Dù sao cũng là đóng giả một lần, sau này cũng không cần giả nữa, dù sao tiền cũng đã lấy được rồi.

“Ồ, tốt quá, vậy chúng ta chỉ chờ được bế cháu trai thôi.” Mẹ Châu Thời Dư vui vẻ nói.

“Đây là chuyện tốt. Ngồi trong văn phòng mỗi ngày đối với các bạn trẻ quá không tốt cho sức khỏe. Hãy uống cái này để chuẩn bị cho việc mang thai .” Mẹ của Châu Thời Dư vừa nói vừa lấy ra một thứ giống như bình rượu rồi đặt nó lên bàn.

“Haha… Không cần đâu dì.” Tôi mỉm cười từ chối.

“Ồ, thân thể của cháu quá gầy, cháu nên bồi bổ đi. Nguyên liệu của loại trà này rất đắt, một bình 10.000 tệ lận cơ đấy.”

Thấy vậy, tôi không để ý đến điều gì khác, chỉ nghe thấy “Balabala… 10.000 tệ một bình trà.”

Tôi chưa bao giờ thấy trà nào lại đắt đến như vậy.

Vì thế tôi uống hết cốc này đến cốc khác, mẹ của Châu Thời Dư thực sự rất nhiệt tình.

Nói thế nào nhỉ, mùi vị thật kì lạ, có lẽ là mùi vị của tiền nên mới lạ như thế

Chỉ có thể nói là lợn rừng không quen ăn cám mịn.

“Mẹ, đủ rồi, mẹ đừng bồi bổ cho cô ấy nữa.” Châu Thời Dư ngăn cản mẹ mình nhiệt tình chuẩn bị nói “uống thêm một ly nữa đi con”.

Sau bữa tối, mẹ của Châu Thời Dư đã đưa Diệt Tuyệt Phương Trượng đi một cách rất lịch sự rồi nói với chúng tôi:

“Phòng của các con nằm ở lầu hai, căn phòng đầu tiên đấy”

Không đúng? Phòng của chúng tôi? Một phòng?

Châu Thời Dư không nói cho tôi biết về chuyện này.

Như thế này phải có một mức giá khác chứ.

error: Content is protected !!