Góc Của Chan

CHƯƠNG 3

12

Hành khách được các tiếp viên đưa vào các khách sạn gần sân bay.

Tôi xách hành lý và bước ra ngoài cùng đám đông.

Khi đến sảnh sân bay, tôi dừng lại. Trong phút chốc, tôi có ảo tưởng rằng mình sẽ nhìn thấy hình bóng quen thuộc đấy đang đứng chờ tôi.

Nhưng cho đến khi trời sáng

Đến cái bóng của Tạ Tân Bắc cũng không hề xuất hiện.

Tôi cười nhạo sự ảo tưởng của mình.

Rồi không kìm được tiếng thở dài thất vọng.

Quả nhiên, tôi vẫn là một nhân vật thê thảm trong cuốn sách.

Ngay cả khi một tình tiết phụ nhỏ đi chệch khỏi cốt truyện.

Thì cuối cùng nó vẫn không tạo được làn sóng nào, chỉ như bọt nước nổi lên rồi vỡ tan, bị nhấn chìm trong những cơn sóng khổng lồ mà thôi.

Nam chính sẽ luôn ở bên nữ chính.

Nhân vật nữ phụ làm bia đỡ đạn sẽ luôn là nhân vật nữ phụ.

Tôi lại nhặt hành lý và bước lên máy bay lần nữa.

Sáng sớm ở Bắc Kinh sau cơn mưa, không khí trong lành và hiếm có.

Tôi nghĩ rằng kiếp này, tôi sẽ giống như Tạ Tân Bắc mong đợi

Tôi sẽ không bao giờ quay lại Bắc Kinh nữa.

13

Giữa mùa hè năm sau, tôi sinh con gái Đoàn Đoàn ở một thị trấn nhỏ phía Nam.
Không phải cậu bé được viết trong cuốn sách.
Có lẽ từ lúc tôi ra đi đã có điều gì đó thay đổi một cách lặng lẽ.

Gió bắt đầu từ cuối thanh bình*

风, 起于青萍之末: Gió bắt đầu từ cuối thanh bình. Nghĩa là ban đầu gió chỉ lướt nhẹ trên đầu ngọn cỏ xanh, cuối cùng gầm thét thành một cơn gió mạnh và dữ dội. Nghĩa bóng nói đến ảnh hưởng lớn và trào lưu tư tưởng lớn bắt nguồn từ những nơi nhỏ bé và khó nhận thấy. Ở trong truyện ý chỉ một người nhỏ bé tầm thường bất ngờ khuấy động cục diện chung.

Nhưng tôi không hề thất vọng chút nào, trái lại, tôi thấy vui từ tận đáy lòng.

Con bé là con gái của tôi, cho dù sau này anh ấy có phát hiện ra thì anh ấy cũng sẽ không cướp con gái nhỏ khỏi tay tôi.

Và tôi chỉ muốn chăm sóc thật tốt cho cô bé dễ thương và vô cùng đáng yêu này.

Trao cho cô bé tất cả những gì tôi đã thiếu trong cuộc đời.

“Giang tiểu thư,mau qua đây xem, Đoàn Đoàn cười rồi này.”

Người hộ sinh đến bên giường tôi với chiếc khăn quấn màu hồng trên tay.

Tôi ngước lên thì thấy Đoàn Đoàn đang ngủ say, không biết mơ thấy gì vui mà miệng con bé cong lên như nở một nụ cười hạnh phúc.

“Đoàn Đoàn trộm vía đáng yêu quá. Chưa đến đầy tháng mà chúng ta cũng có thể thấy con bé là một người đẹp rồi.”

Người ta nói con gái giống bố, Tạ Tân Bắc trông rất đẹp.

Con gái của anh sinh ra cũng vô cùng xinh đẹp và ngoan ngoãn.

Tôi nhẹ nhàng nắm lấy đôi tay nhỏ bé của Đoàn Đoàn

Vị ngọt chua dâng lên trong lồng ngực tôi, cuối cùng được thay thế bằng niềm hạnh phúc lớn lao này. 

14

Khi Đoàn Đoàn được 11 tháng, đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy Tạ Tân Bắc trên TV.

Nói ra thì hơi lạ.

Dù Tạ Tân Bắc có khiêm tốn đến đâu, thì anh ấy vẫn sẽ xuất hiện trước mặt giới truyền thông vài ba lần.

Như trong hai năm ở bên anh, tôi cũng cùng anh tham dự hai ba sự kiện hoành tráng mà tôi không thể từ chối.

Dù có rất ít báo chí đến, nhưng vẫn sẽ có vài tin tức trên mạng

Nhưng từ lúc tôi rời Bắc Kinh đến khi Đoàn Đoàn được 11 tháng, tính ra thì cũng ngót một năm.

Ba chữ Tạ Tân Bắc dường như đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Đến nỗi khi đột nhiên nghe thấy tên anh ấy trên TV và nhìn thấy anh ấy.

Tôi không thể lấy lại bình tĩnh trong một thời gian dài.

Anh đã gầy đi rất nhiều.

Thân hình vốn đã gầy nay lại càng gầy hơn.

Màu da có chút nhợt nhạt, nhìn qua xanh xao giống như người đang ốm mà bị bắt lên phỏng vấn vậy.

Điều làm tôi ngạc nhiên nhất chắc là thái độ của anh ấy đã hoàn toàn thay đổi.

Nếu nói ngày xưa anh chỉ là người lạnh lùng, ăn nói cẩn trọng và không thích cười

Thì giờ đây, tất cả những gì còn lại ở anh chỉ là sự thờ ơ mệt mỏi với thế giới.

Lúc này trên TV đang quay tới cảnh một phóng viên cố gắng phỏng vấn anh:

“Anh Tạ, tour triển lãm của cô Thời vừa kết thúc thành công tốt đẹp. Tin vui của hai người phải chăng…”

“Xin lỗi, hôm nay Tạ tiên sinh sẽ không trả lời bất kỳ vấn đề cá nhân nào.”

Tạ Tân Bắc không nói một lời, vệ sĩ và trợ lý của anh đã bước tới.

Các phóng viên bị tách ra đầy thô lỗ, không chút nhẹ nhàng nào.

Trong lúc phóng viên và nghệ sĩ đang giằng co nhau thì Tạ Tân Bắc đột nhiên đứng dậy.

Vội vàng và không để ý tới hình tượng, anh bỏ đi giống như gặp chuyện không thể chậm trễ dù chỉ một giây.

Màn hình phát sóng trực tiếp bị cắt đi trong hoảng loạn của tất cả mọi người.

Tôi đã đứng trước TV vào lúc Tạ Tân Bắc đứng dậy rời đi.

Và tôi nhìn thấy bóng tối sâu thẳm trong mắt anh.

Sự u ám đấy làm tim tôi dường như bị ngàn lưỡi dao đâm vào.

Nỗi đau không thể tả.

Cho đến khi Đoàn Đoàn tỉnh dậy và bắt đầu khóc.

Tôi mới thoát khỏi nỗi đau ấy

Cúi người xuống ôm đứa con gái đang khóc của mình vào lòng để dỗ dành.

Khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt của con bé rúc vào lòng tôi như tìm kiếm hơi ấm người mẹ.

Lông mày của con bé đen và dày, rất giống Tạ Tân Bắc

Sống mũi của con bé cũng cao hơn người thường, rất giống Tạ Tân Bắc.

Nhưng Tạ Tân Bắc không biết con bé tồn tại.

Cũng có thể cả đời anh ấy sẽ không bao giờ biết được 

Trên đời này có một bé gái xinh đẹp như vậy, con bé là con gái của anh

Là đứa con của anh với Giang Sở Đường.

15

Khi Đoàn Đoàn 12 tháng tuổi cũng là lúc con bé ngừng bú sữa mẹ

Đợi đến khi con bé được một tuổi rưỡi, tôi có quay lại Bắc Kinh một lần.

Bạn cùng phòng của tôi lúc còn học đại học, người đã bao tôi bữa sáng đã kì học, giờ đây đang chuẩn bị kết hôn.

Cô ấy muốn tôi đến dự đám cưới của cô ấy.

Tôi không thể từ chối.

Những năm qua, tôi đã chịu rất nhiều lời ra tiếng vào của nhiều người

Nhưng cũng có những người đối xử tốt và quan tâm đến tôi, dù ít nhưng tôi vẫn rất trân trọng họ.

Kỳ thực lần này trở về, tôi đã hỏi thăm riêng về Tạ Tân Bắc.

Có điều gì đó không ổn với anh ấy làm tôi lo lắng vô cùng.

Đêm sau đám cưới, một người bạn đã gọi điện để cho tôi thông tin về anh.

“Tên tổ tông đó hình như là sắp kết hôn.”

“Cô dâu là họa sĩ mới nổi tiếng vừa hoàn thành tour triển lãm của mình.”

“Cảm ơn.”

“Đúng rồi, sao bạn cậu hỏi về anh ta?”

“Tôi không biết nữa. Dù sao thì, thay mặt cô ấy cảm ơn cậu.”

Sau khi cúp điện thoại, tôi đã im lặng trong thời gian dài.

Thẳng đến khi phía sau có một giọng nữ kinh ngạc vang lên: “Giang Sở Đường? Thật sự là cô!”

“Tôi nói rồi mà, nhìn bóng lưng trông rất giống cô, quả nhiên”

“Nhưng cô béo hơn xưa một chút.”

“Ngực của cô cũng lớn hơn rồi!”

“Tức chết đi được, cô lại làm cho đàn ông mê mẩn hơn rồi”

Một người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy xinh đẹp, thoạt nhìn vô cùng quyến rũ đang giậm chân tức giận.

Tất nhiên là tôi nhận ra người này

Cô ấy là một trong những cô gái nổi tiếng đã cùng tôi tham gia tiệc trà trước đây và hỏi tôi rất nhiều về việc Tạ Tân Bắc có “được” hay không.

Nhưng tôi không muốn tiếp xúc với những người trong quá khứ nên đã lịch sự gật đầu rồi quay người rời đi.

Nhưng Diêu Châu Nhi lại ngăn tôi lại: “Hình như rất lâu đã không gặp cô, cô đã đi đâu thế?”

“Xin lỗi, tôi còn việc khác phải làm…”

“Giang Sở Đường, tôi nghe có người nói…”

Diêu Châu Nhi không hề nghe lời tôi mà nắm lấy cánh tay tôi không chịu buông.

Kéo tôi đến bàn để tám sôi nổi:

“Tạ Tân Bắc suýt chết trong một vụ tai nạn xe hơi, còn cô lại lấy tiền của anh ấy rồi bỏ trốn không dấu vết…”

“Chuyện đó có phải thật không?”

“Nếu là thật, cô thế mà lại gan như vậy, dám quay về Bắc Kinh!”

error: Content is protected !!