Góc Của Chan

ABABAB – CHƯƠNG 2

3

Hàn huyên một lát, Hoàng thượng và Trọng Dạ Lan lấy cớ bàn chuyện quốc sự rồi rời đi.

Trọng Dạ Lan từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh Hoàng hậu, đương nhiên có quan hệ tốt với Trọng Khê Ngọ.

Và lúc này, Trọng Khê Ngọ vẫn chưa gặp nữ chính, hai người cũng chưa trở mặt.

Tôi thì giả vờ cười, lắng nghe Thái hậu và Thích Quý phi trò chuyện.

Thái hậu dù sao vẫn có ác cảm với tôi trong lòng nên cố ý lờ tôi sang một bên.

Thích Quý phi cũng không dám trái ý bà ấy mà bắt chuyện với tôi.

Một nhóm người cứ thế trò chuyện như chốn không người.

Tôi thì chẳng thấy chút lúng túng nào, bởi vì trước đây ở công ty, mỗi lần đi ăn với các sếp, tôi đều cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình. Thế nên, việc làm một người lắng nghe im lặng, tôi đã quá quen rồi.

Chỉ là đêm qua không ngủ ngon, đầu vẫn đau nhức.

Tôi lặng lẽ đưa tay lên xoa thái dương thì nghe thấy giọng của Thái hậu truyền đến: “Vương phi Tấn vương làm vẻ mặt này là có gì không hài lòng với lời ta nói sao?”

Tay tôi khựng lại, đối diện với ánh mắt hơi lạnh lùng của Thái hậu.

Tôi…

chỉ là lơ đễnh xoa đầu thôi mà, họ đã nói gì vậy?

May mà chưa đợi tôi trả lời, Thái hậu lại nói: “Ngươi nói xem, làm một nữ tử, điều gì là quan trọng nhất?”

Đầu óc tôi xoay chuyển cực nhanh, nghĩ đến tính cách của Thái hậu trong tiểu thuyết, tôi do dự một lát rồi trả lời: “Bẩm Mẫu hậu, người xưa có câu, nữ tử có tứ đức, gồm: Đức, Dung, Ngôn, Công.”

“Ngươi cũng biết Đức đứng đầu, sau này hãy tu thân tề gia thật tốt, làm một hiền nội trợ bên cạnh Lan nhi.”

Thái hậu thấy tôi trả lời đúng mực, chỉ nhàn nhạt dặn dò.

Quả nhiên là thấy tôi chướng mắt, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để giáo huấn.

Tội lỗi của nữ phụ, giờ tôi phải gánh.

“Thần thiếp nhất định sẽ ghi nhớ.” Tôi cúi đầu, làm ra vẻ cung kính.

Thích Quý phi thấy không khí căng thẳng, rất tinh ý chuyển chủ đề, nhắc đến những con cá vàng mới được thả trong hồ ở Ngự hoa viên. Thái hậu nghe đến cá vàng thì có hứng thú, thế là một đám người rồng rắn đi ra ngắm cá.

Tôi cũng ngoan ngoãn đi theo sau.

Nhìn một đám người đứng bên hồ bình phẩm về những con cá, trong lòng tôi dâng lên một cảm giác khó tả.

Nữ nhân trong hậu cung này sống thật tẻ nhạt, chỉ thấy vài con cá vàng thôi mà đã vui mừng đến thế.

Có một phi tần muốn lấy lòng Thái hậu, cứ luôn bám riết lấy bà ấy, tôi liền tự nhiên đứng vào một góc.

Vô tình, tôi cảm thấy Thái hậu hình như liếc nhìn tôi một cái.

Tôi nhìn lại thì không bắt được ánh mắt của bà ấy, chỉ nghĩ là mình đa nghi.

Nhìn đám người bên hồ, tôi chợt nghĩ đến những tình tiết cứu người dưới nước trong tiểu thuyết.

Mà nói đến, ở thế giới hiện đại tôi cũng từng học vài buổi bơi lội.

Nếu Thái hậu không may trượt chân rơi xuống nước, tôi có thể dựa vào ba ba bơi của mình để cứu bà ấy.

Chắc chắn sau đó bà ấy sẽ thay đổi ấn tượng về tôi, biết đâu còn có thể trở thành chỗ dựa vững chắc, khiến Trọng Dạ Lan sau này khi biết sự thật cũng không dám dễ dàng động đến tôi.

Nhưng đây cũng chỉ là tôi nghĩ linh tinh để tự mua vui thôi.

Thái hậu đâu có ngốc, sao lại tự nhảy xuống nước?

Hơn nữa, chắc cũng không ai dám đẩy bà ấy xuống.

Tôi bị ý nghĩ viển vông của mình chọc cười, nhưng chưa kịp cười thì từ phía sau, một lực đẩy bất ngờ truyền đến.

Nụ cười trên mặt tôi đông cứng lại.

“Tủm.”

Con người quả nhiên nên hướng thiện, ý nghĩ lệch lạc sẽ phải trả giá.

Giống như tôi lúc này, chỉ nghĩ thôi mà đã gặp quả báo.

“Trời ơi, Tấn vương phi rơi xuống nước rồi, mau đến giúp…” Tiếng thốt lên kinh ngạc của Thích Quý phi đột ngột im bặt.

Bởi vì bà ấy thấy tôi dùng kiểu bơi ếch, tự bơi vào bờ, rồi với sự giúp đỡ của nha hoàn, tôi trèo lên bờ.

Bản thân chỗ tôi rơi xuống rất gần bờ, nên mọi chuyện diễn ra rất nhanh, nhanh đến mức cả Thái hậu cũng sững sờ.

“Ngươi học cái… kiểu bơi này từ khi nào vậy?”

Thái hậu vô cùng khó khăn nói, dường như đang cố tìm từ ngữ để miêu tả kiểu bơi của tôi.

Bây giờ đang là đầu thu, thời tiết tuy không lạnh nhưng cả người ướt sũng khiến tôi không kìm được run rẩy.

Thấy bộ dạng lấm lem của tôi, Thái hậu ngừng tra hỏi, sai người đưa tôi đi thay y phục.

Tuy bà ấy ghét tôi, nhưng cũng chỉ là lời nói thôi chứ không cố ý để tôi phải chịu khổ.

Từ đó mà thấy, bà lão này không có những toan tính xấu xa, tôi cũng âm thầm lên kế hoạch nịnh bợ bà ấy sau này.

Đi theo hai cung nữ đến một cung điện.

Họ rất nhanh đã chuẩn bị nước nóng.

Tôi ngâm mình một lát để xua đi cái lạnh rồi vội vàng thay y phục.

Dù sao Thái hậu vẫn đang chờ.

Tôi vừa mặc xong áo ngoài, ngồi trước gương lau tóc thì đột nhiên từ trong gương, tôi thấy một nữ tử lặng lẽ đứng sau lưng mình.

Cô nha hoàn này sao lại không hiểu phép tắc thế?

Tôi quay đầu lại, thấy trang phục của nàng ta rõ ràng khác với các cung nữ trong cung, lòng tôi giật mình, lập tức nhận ra và nhìn nàng ta một cách bình thản.

Chúng tôi kỳ lạ im lặng rất lâu.

Không phải tôi cố tỏ ra bí ẩn, mà là tôi không biết nàng ta là ai, nhỡ nói sai thì sao.

Cuối cùng, mỹ nhân lộng lẫy kia lên tiếng trước: “Thiển muội muội cuối cùng cũng được như ý nguyện làm Tấn vương phi, ta là tỷ tỷ, thật lòng mừng cho muội.”

Tỷ tỷ?

Tôi nhanh chóng phản ứng lại.

Trong tiểu thuyết, Hoa Thiển là nữ nhi độc nhất của Hoa tướng, vì vậy Hoa tướng chỉ có thể chọn một nữ nhi từ chi nhánh phụ của Hoa thị để đưa vào cung.

Tính ra thì tôi nên gọi nàng ta là biểu tỷ.

Nhưng mà, người biểu tỷ này… lại là nhân vật quan trọng dẫn đến việc cả Hoa phủ bị chém đầu.

Nàng ta ban đầu lợi dụng thế lực và sự giúp đỡ của Hoa tướng, từng bước leo lên cao trong hậu cung.

Sau đó, khi thấy Hoa tướng suy yếu thì trở mặt, ngả về phía nữ chính Mục Dao.

Tất nhiên, cuối cùng nàng ta cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, loại người gió chiều nào theo chiều ấy này chỉ là một kẻ hy sinh mà thôi.

“Cách chúc mừng lẳng lặng đứng sau lưng người khác của Hoa mỹ nhân quả thật khiến người ta giật mình.” Tôi đặt miếng vải lau tóc xuống rồi mới lên tiếng.

Thấy thái độ hờ hững của tôi, mắt Hoa mỹ nhân lóe lên vẻ khinh thường, nhưng vẫn tươi cười nói: “Sao muội muội bây giờ lại khách sáo như vậy? Hồi trước hai chúng ta thân thiết lắm mà.”

Mặc dù Hoa phủ đúng là đáng đời, việc nàng ta trở mặt cũng coi như trừ hại cho dân, nhưng loại người gió chiều nào theo chiều ấy, trở mặt cũng chỉ vì lợi ích của bản thân.

Tôi vẫn không thể nào ưa nổi.

Vì vậy tôi không trả lời, quay người lại cầm lược bắt đầu chải tóc.

Từ trong gương, tôi thấy vẻ mặt của nàng ta không thể nào giữ nổi, lúc đó tôi mới nói: “Hoa mỹ nhân đã vào cung làm quan rồi, sau này đừng gọi ta là tỷ muội nữa. Ta không dám nhận lời muội muội này, kẻo người ta chê cười.”

Chỉ có nữ nhân trong hậu cung mới xưng hô tỷ muội với nhau.

Mặc dù ánh mắt Hoa mỹ nhân thay đổi liên tục, nhưng nàng ta vẫn không làm gì tôi.

Xét cho cùng, cha nàng ta không ra gì, chỉ là một quan nhỏ thất phẩm, nàng ta phải dựa vào thế lực của Hoa tướng mới có thể từng bước tiến lên trong hậu cung.

“Là ta lỡ lời. Đã lâu không gặp Tấn vương phi, khó khăn lắm mới sắp xếp được một cuộc gặp, nên nhất thời thân thiết mà lỡ lời.”

Nàng ta nói năng khéo léo đáp lại.

Tim tôi chợt thót lại, tay cầm lược siết chặt, quay đầu lại hỏi cô ta: “Sắp xếp?”

Vẻ mặt Hoa mỹ nhân thoáng chút không tự nhiên, nhưng vẫn trả lời: “Xung quanh Tấn vương phi có quá nhiều người. Thái hậu cũng để tâm đến người, ta muốn nói chuyện riêng với người nên mới phải dùng hạ sách này.”

“Vừa rồi là người ngươi sắp xếp… đẩy ta xuống nước?”

“Bên bờ đã có các ma ma giỏi bơi chờ sẵn, sẽ không để Tấn vương phi bị thương đâu.” Hoa mỹ nhân vội vàng giải thích, “Hậu cung tai mắt quá nhiều, chỉ có cách này mới không gây nghi ngờ.”

Đầu óc tôi quay cuồng, trong lòng tôi càng ngày càng lạnh, còn lạnh hơn cả lúc mới rơi xuống nước.

Nàng ta chỉ là một mỹ nhân, sao có thể một tay che trời trong hậu cung?

Nhớ lại Thái hậu lúc nãy dường như có liếc nhìn tôi, liệu bà ấy có nghĩ tôi cố tình đứng ngoài để phối hợp với Hoa mỹ nhân không?

Trong lòng tôi bỗng nổi giận.

Trong tiểu thuyết chỉ tập trung miêu tả tình tiết của nam nữ chính.

Về nữ phụ Hoa Thiển và Hoa mỹ nhân, chỉ đơn giản đề cập vài câu họ thông đồng, truyền tin cho nhau, chứ không miêu tả chi tiết cách thức.

Bây giờ tôi xuyên không, hẳn là đã bổ sung thêm những câu chuyện ngoài cốt truyện.

Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, tôi lập tức quyết định cắt đứt mọi liên hệ với Hoa mỹ nhân.

Một là để cắt đi cánh tay làm điều ác của Hoa tướng trong hậu cung, hai là để xử lý cái nhìn thiển cận của Hoa mỹ nhân, loại người gió chiều nào theo chiều ấy này.

4

“Hoa mỹ nhân suy nghĩ quá nhiều rồi. Có chuyện gì thì cứ nói thẳng với ta, cần gì phải mập mờ như vậy?” Tôi lạnh lùng nói.

Hoa mỹ nhân sững sờ, rồi khéo léo nói: “Trong hậu cung có quá nhiều chuyện, có một số chuyện vẫn cần phải nhờ muội muội bẩm báo với Hoa…”

“Vô lý!” Tôi cố gắng tỏ ra sắc sảo nhất để quát nàng ta, “Hoa mỹ nhân bị điên rồi sao? Tại sao phụ thân ta lại phải biết chuyện hậu cung của ngươi?”

Thấy tôi nói đầy chính nghĩa, Hoa mỹ nhân ngây người.

Chợt nàng ta cười, hơi đắc ý tiến lại gần vài bước và nói: “Chỗ này ta đã sắp xếp đâu vào đấy rồi, sẽ không có ai chú ý đâu, Tấn vương phi cứ yên tâm.”



Với chỉ số thông minh này thì làm sao sống sót được trong hậu cung?

Xem ra trong tiểu thuyết nàng ta sống đến sau khi Hoa thị sụp đổ mới chết, chắc chắn là do Hoàng thượng cố ý dung túng, dùng nàng ta để câu Hoa phủ ra.

Nếu không, làm sao nàng ta sống lâu được như vậy?

“Hoa mỹ nhân nói vậy ta không hiểu. Có chuyện gì mà phải giấu giếm?” Tôi giả vờ ngu ngơ, kết hợp với vẻ ngoài hiền lành của Hoa Thiển, trông thật vô tội.

Hoa mỹ nhân bị tôi giả vờ ngây ngô hết lần này đến lần khác, cũng sinh ra chút bực tức.

Nàng ta mỉa mai nói: “Tấn vương phi thật là hay quên. Lúc trước Hoa tướng đưa ta vào cung, lại bồi dưỡng thêm, không phải là để ta có thể giúp ngài ấy trong hậu cung sao?”

Nghe đến đây, tôi tỏ ra ba phần ngạc nhiên, bảy phần không tin nổi mà nói: “Hoa mỹ nhân thật hồ đồ rồi sao? Ban đầu ngươi một lòng muốn vào cung, chức quan của thúc bá quá thấp không làm được gì, phụ thân vì tình huynh đệ mới ra tay giúp đỡ. Sao đến chỗ ngươi lại thành phụ thân ta dựa dẫm quyền thế?”

Hoa mỹ nhân bị “diễn xuất” tinh xảo của tôi dọa cho ngây người, cứ như chưa từng thấy tôi bao giờ.

Tôi càng cố gắng làm ra vẻ đau lòng hơn, chưa để nàng ta kịp trả lời đã nói: “Vì tình nghĩa tỷ muội, chuyện rơi xuống nước lần này ta sẽ không nói cho ai biết và cũng không truy cứu. Chỉ mong Hoa mỹ nhân sau này đừng giở thủ đoạn như vậy nữa, kẻo làm tổn thương tình cảm xưa.”

Đẩy trách nhiệm ai mà không biết.

Mượn cơ hội này để cắt đứt mọi liên hệ với nàng ta cũng tốt.

Hoa phủ có tội, Hoa tướng quả thật là người xấu, nhưng không thể để loại tiểu nhân như nàng ta tiếp tay.

“Tấn vương phi hôm nay bị làm sao vậy? Nếu không phải muội một lòng say mê Tấn vương, Hoa tướng làm sao đưa ta vào cung để trải đường cho ngài ấy?” Hoa mỹ nhân bị tôi cướp lời hết lần này đến lần khác, cuối cùng cũng giận dữ nói.

Tôi thì ôm ngực, làm ra vẻ đau lòng, phát huy hình ảnh bạch liên hoa yếu đuối của Hoa Thiển đến mức tối đa: “Hoa mỹ nhân nói lời này thật tổn thương. Ta một lòng hướng về Tấn vương là thật, nhưng nếu phụ thân thực sự muốn sắp xếp người vào hậu cung, trong tộc Hoa thị có biết bao nhiêu nữ nhân xinh đẹp, cớ gì phụ thân lại chọn ngươi? Ngươi từng nói mình si tình Hoàng thượng, phụ thân vì tình huynh đệ với thúc thúc mới phá lệ giúp ngươi. Thật đáng thương cho tấm lòng tốt của phụ thân lại bị hiểu lầm.”

Hoa mỹ nhân bị tôi chọc tức đến mặt đỏ bừng, bởi vì tôi không chỉ trắng trợn đổi trắng thay đen, mà còn mắng nàng ta xấu.

Chưa đợi nàng ta phản bác, tôi lại cực kỳ nghiêm túc nói: “Sau này ta sẽ dặn dò phụ thân đừng vì tình nghĩa huynh đệ mà phá lệ nữa. Hoa mỹ nhân đã si tình Hoàng thượng không thay đổi, thì đừng để tâm đến những nơi khác nữa. Chuyện chung thủy từ đầu đến cuối, không cần ta phải nói đâu nhỉ?”

Nói xong, tôi buông tóc ra và đi tìm cung nữ chải đầu, bước đi rất nhanh, hoàn toàn không cho nàng ta thời gian phản ứng.

Vừa ra khỏi cửa, tôi loáng thoáng thấy một bóng áo vàng lướt qua ở góc rẽ.

Định quay lại xem thì nghe có cung nữ gọi tôi.

Dù sao lúc nãy tôi đã thể hiện mình rất chính trực, nên cũng không lo có ai nghe lén.

Vậy là tôi giả vờ như không biết, đi theo cung nữ để chỉnh trang lại dung nhan.

Chải tóc xong, tôi theo cung nữ quay lại điện của Thái hậu.

Vừa bước qua ngưỡng cửa, một bóng người cao lớn đã lao đến trước mặt tôi, đồng thời một đôi tay to lớn nắm lấy vai tôi. “Nàng không sao chứ?”

Nhìn Trọng Dạ Lan với ánh mắt đầy quan tâm, nhìn tôi từ đầu đến chân, tôi lẩm nhẩm trong lòng: Đây là nam nhân của nữ chính… Đây là nam nhân của nữ chính…

Sau khi tẩy não xong, tôi giả vờ cúi đầu e thẹn, che đi đôi mắt không có chút tình cảm nào: “Vương gia không cần lo lắng, ta không sao.”

Nói xong tôi mới nhận ra mình dùng từ sai.

Lẽ ra phải xưng “thần thiếp” mới đúng.

Tuy nhiên, không ai nhắc nhở tôi xưng hô không đúng.

Thái hậu, người nổi tiếng nghiêm khắc với lễ nghi, lại mỉm cười nói: “Vừa rồi nếu không phải ta ngăn lại, e rằng Lan nhi đã phi thẳng đến điện phụ để tìm Vương phi của mình rồi, đúng là không tin tưởng ta.”

Trọng Dạ Lan cũng không khách sáo, nửa đùa nửa thật nói: “Người quan trọng giao cho Mẫu hậu chưa được nửa ngày đã xảy ra chuyện, làm sao nhi thần yên tâm được?”

“Ngươi đúng là đồ vô lương tâm, có thê tử rồi thì quên mẫu hậu.” Thái hậu giả vờ giận dữ nói, nhưng trong mắt lại không có chút giận dữ nào.

Ánh mắt bà ấy nhìn tôi cũng trở nên dịu dàng hơn.

Quả nhiên… tôi đã đoán đúng.

“Sao lại náo nhiệt thế này? Trẫm bỏ lỡ chuyện gì à?”

Trọng Khê Ngọ vén rèm bước vào.

Mọi người lập tức quỳ xuống bái kiến.

Hắn ta không hề có vẻ kiêu ngạo của một vị Hoàng đế, mỉm cười vẫy tay ngồi xuống bên cạnh Thái hậu.

“Hoàng huynh của ngươi đã nạp thê, trong mắt chỉ có thê tử yêu dấu, còn bắt đầu giáo huấn ta, một bà lão rồi đấy.” Thái hậu cười nói với Trọng Khê Ngọ.

Trọng Khê Ngọ nhìn về phía tôi, ánh mắt dừng lại một lát rồi thu về.

Tôi thì cúi đầu, theo Trọng Dạ Lan vào chỗ ngồi.

Thái hậu đùa giỡn một lát rồi vẫy tay gọi tôi: “Thiển nha đầu lại đây với ta.”

Không khí trong phòng bỗng chùng xuống, nhiều người, kể cả Trọng Dạ Lan, đều ngạc nhiên, tò mò không hiểu sao Thái hậu đột nhiên lại thân thiết với tôi như vậy.

Tôi ngoan ngoãn đi đến.

Khi tôi đến gần, Thái hậu đột nhiên kéo tay tôi, tháo một chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay ra và đeo vào tay tôi, nói: “Đây là vật Tiên đế ban cho ta, nay ta tặng lại cho con.”

Tôi giật mình, vội vàng từ chối: “Sao thần thiếp dám nhận…”

Tuy nhiên, tay tôi chưa kịp rút ra đã bị Thái hậu nắm chặt.

Bà ấy lại nói: “Ta biết con là đứa trẻ hiểu chuyện, biết cái gì nên làm… Đã là vật ta ban cho, thì con cứ nhận lấy.”

Ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt đầy thâm ý của Thái hậu, tim tôi đập thình thịch.

Bàn tay đầy nếp nhăn của bà ấy vỗ nhẹ lên mu bàn tay tôi, như vỗ vào tim tôi, cảm giác vô cùng nặng nề.

Đây là sự hòa hoãn, nhưng cũng là… lời cảnh báo.

Quả nhiên, chuyện rơi xuống nước vừa rồi không hề đơn giản.

“Tấm lòng của Mẫu hậu, Tấn vương phi cứ nhận lấy đi.” Trọng Khê Ngọ ở bên cạnh cũng lên tiếng.

Tôi chỉ đành cúi đầu vâng lời, rõ ràng cảm nhận được những ánh mắt khác nhau đang đổ dồn về phía mình, khiến lưng tôi toát ra một lớp mồ hôi mỏng.

Dùng bữa trưa trong lo lắng, Thái hậu cũng không nói thêm gì, sau đó chúng tôi rời khỏi hoàng cung.

Trong xe ngựa.

Trọng Dạ Lan đột nhiên lên tiếng: “Hôm nay A Thiển có vẻ rất được lòng Mẫu hậu, chưa từng thấy Mẫu hậu đối xử thân thiết với nàng như vậy.”

Tôi sững người.

Lời này có nghĩa là, hắn ta luôn biết Thái hậu không thích tôi, nên hôm nay Thái hậu đối tốt với tôi một chút là hắn ta đã nhận ra.

Tôi cứ nghĩ trước đây hắn ta thấy tôi bị Thái hậu giáo huấn mà không nói gì, là vì hắn ta không biết Thái hậu có ác ý với tôi.

Hóa ra hắn ta biết tất cả.

Chỉ một chi tiết nhỏ này đã thấy sự khác biệt.

Quả nhiên, vì là nữ phụ, để thỏa mãn cảm giác hả hê của độc giả, mọi chuyện đều phải tự mình gánh chịu.

Trọng Dạ Lan tuy miệng nói yêu Hoa Thiển, nhưng từ những chi tiết nhỏ có thể thấy có điều gì đó không đúng.

Bây giờ tôi càng ngày càng cảm thấy Hoa Thiển hắc hóa triệt để có lẽ là vì thái độ của Trọng Dạ Lan.

Tôi bình thản đối diện với ánh mắt dò xét của hắn ta, cố nhịn cảm giác rợn người và dịu giọng nói: “Có lẽ là vì Vương gia, Mẫu hậu mới yêu thương luôn cả thiếp.”

Có lẽ Trọng Dạ Lan nhận ra mình lỡ lời, hắn ta không truy hỏi thêm, cười nắm lấy tay tôi an ủi: “Sao lại là vì ta, A Thiển tốt như vậy, người khác sau khi hiểu rõ rồi cũng sẽ nhận ra thôi.”

Mu bàn tay tôi cứng đờ, cố gắng kiểm soát để không hất tay hắn ta ra, nở một nụ cười chuẩn mực của bạch liên hoa.

Bí kíp bảo toàn mạng sống của nữ phụ độc ác, bước hai: Phải nhẫn nhịn những điều người thường không thể nhẫn nhịn.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!