Góc Của Chan

ÁNH NẮNG CUỐI CÙNG- CHƯƠNG 2

3

Ngày hôm sau, khi đi ngang qua cửa phòng bệnh của anh, tôi thấy cửa hé một khe, anh cô độc ngồi trên giường bệnh nhìn ra ngoài cửa sổ thất thần.

Trong đầu tôi chợt hiện ra một từ – cảm giác đổ vỡ!

Mặc dù ánh nắng chiếu lên người anh, tôi lại nghĩ đến một mỹ nhân bị bao phủ bởi bóng tối.

Lòng tôi chợt quặn thắt, tôi nhẹ nhàng gõ cửa: “Chào anh Hàn, tôi có thể vào được không?”

Anh giật mình quay lại nhìn tôi, mỉm cười nói: “Là cô sao, cô vào đi.”

Tôi bước vào phòng nhưng lại có chút bối rối, từng cử chỉ đều cứng nhắc.

Anh nhận ra sự không thoải mái của tôi: “Ngồi đi, cô đến bệnh viện có việc gì à?”

“À, anh trai tôi làm việc ở bệnh viện, tôi đến đưa cơm cho anh ấy. Anh ấy không thích đồ ăn ở bệnh viện lắm.”

Tất nhiên là còn muốn đến thăm anh nữa, nhưng câu này tôi lại không dám nói ra.

“Vậy anh trai cô chắc hẳn rất giỏi, có thể làm việc ở đây. Nghe nói muốn làm việc ở đây phải có bằng cấp rất cao.”

“Đúng vậy, anh ấy từ nhỏ đã thông minh rồi, không như tôi, phải cực kỳ chăm chỉ mới đậu được một trường đại học tàm tạm.” Tôi dần thả lỏng hơn khi ở bên anh.

“Thế cũng đã rất xuất sắc rồi, bây giờ vẫn còn rất nhiều người không thi đậu được trường đại học tốt mà.” Anh có lẽ bị giọng điệu của tôi chọc cười, khẽ cười một tiếng.

Phải nói là, ở bên anh thực sự rất thoải mái, một cảm giác dễ chịu vô cùng, tôi rất thích.

Hôm nay chúng tôi đã nói chuyện rất nhiều, nhưng vì sau đó anh có lịch kiểm tra nên tôi đành phải rời đi trước.

Ra khỏi phòng, tôi chợt nhận ra mình vẫn chưa biết anh nhập viện vì lý do gì.

Tôi chỉ đại khái biết anh và anh trai tôi ở cùng tầng, tầng này là khoa não, nhưng tình hình cụ thể thì không rõ.

Tôi định hỏi anh trai, dù sao anh chắc chắn là biết, chỉ là không biết anh có chịu nói cho tôi không thôi.

Tôi lén lút đến văn phòng của anh trai, thấy anh ấy không có ở đó.

Nhìn thấy rất nhiều bệnh án trên bàn, tôi có chút tò mò nhưng vẫn cố kìm lại, dù sao đây cũng là quyền riêng tư của người khác.

Tôi vô công rồi nghề lướt điện thoại đợi anh trai về rồi cùng về nhà.

Trên đường về, anh trai lái xe, tôi rất do dự.

Tôi muốn biết rốt cuộc anh bị bệnh gì, nhưng lại sợ bệnh của anh là nan y.

Do dự mười mấy phút, thấy sắp về đến nhà, tôi vẫn hỏi: “Khoa anh có một bệnh nhân ngồi xe lăn, trông rất nho nhã, khoảng hơn ba mươi tuổi phải không ạ?”

“Mày nói không phải là Hàn Dực đấy chứ, chính là người ở phòng bệnh đối diện thang máy ấy.”

“Đúng đúng đúng, chính là anh ấy! Anh ấy bị bệnh gì vậy, trông còn khá trẻ mà.”

“Nói ra thì tiếc thật, cậu ấy có một khối u trong não, là ác tính, nếu tình hình tốt thì có lẽ cũng chỉ sống được nửa năm thôi, tiếc thật đấy, còn trẻ như vậy, còn chưa lớn bằng anh nữa.”

“Hả?” Tôi vô thức phát ra một âm tiết, tôi đã không biết phải phản ứng thế nào nữa, chút lý trí còn sót lại chỉ đủ để tôi quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để anh trai nhận ra sự bất thường của tôi.

Bên tai tôi hiện tại là tiếng anh trai luyên thuyên: “Mày cũng thấy tiếc phải không, hơn nữa cậu ấy học rất giỏi…”

Trong lòng tôi rối bời, rất nhiều thông tin rõ ràng là có liên quan đến nhau, nhưng tôi lại không biết làm sao để kết nối chúng lại.

Tôi hạ cửa sổ xuống một chút, gió lạnh thổi vào mặt, tôi hơi bình tĩnh lại.

Mọi chuyện xảy ra gần đây dường như chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ bắt đầu ngọt ngào, nhưng kết thúc lại khiến người ta kinh hoàng.

Tôi đột nhiên gặp được người mình yêu từ cái nhìn đầu tiên, rồi hôm nay lại biết tin đối phương mắc bệnh hiểm nghèo, không còn sống được bao lâu nữa.

Tôi muốn tỉnh dậy, muốn có ai đó nói cho tôi biết đây chỉ là một giấc mơ thôi.

Nhưng giấc mơ này thật quá đỗi chân thực, chân thực đến mức tôi không thể nào tỉnh lại được, cuối cùng lại phát hiện, đây là sự thật.

Tôi thật không ngờ anh ấy lại mắc u não, hơn nữa cũng không sống được bao lâu nữa.

Lúc này, đã về đến nhà, anh trai tôi thấy tôi vẫn còn đang ngẩn ngơ: “Này, về đến nhà rồi, ngẩn ngơ cái gì đấy?”

Tôi vội vàng xuống xe, rồi chạy thẳng vào phòng mình.

Khép cửa lại, tôi tựa lưng vào cửa rồi khụy xuống.

Nỗi đau dày đặc ập đến tim, hơi thở cũng trở nên khó khăn.

Nước mắt không biết từ lúc nào đã tuôn rơi.

Sao lại như vậy chứ? Sao lại như vậy chứ?

Anh rõ ràng tốt đẹp đến thế, sao lại mắc căn bệnh này?

Tại sao lại mắc căn bệnh này?

Sao lại thành ra thế này?

Trong phút chốc, tôi không thể chấp nhận được.

Nước mắt cứ thế tuôn trào không ngừng, tôi muốn lau đi, muốn chúng đừng chảy ra nữa.

Nhưng có lẽ chúng cảm nhận được sự tủi thân của tôi, nên thi nhau tuôn ra để an ủi tôi.

Tôi càng khóc lớn hơn.

4

Một người chưa từng đối diện với sinh tử, lại bị cưỡng ép đưa đến trước mặt nó, khiến cho tôi không thể không đặt từ ngữ vốn xa xôi ấy ngay trước mắt, thật gần, thật gần.

Sự mơ hồ và sợ hãi lan tràn trong lòng, cảm giác bất lực tràn ngập khắp cơ thể.

Tôi sợ, tôi thực sự sợ hãi.

Mấy ngày nay, tôi không đến bệnh viện nữa.

Anh trai lo lắng cho tôi, tôi bèn nói với anh ấy rằng hôm qua tôi thấy một người đầy máu me được đưa đến, nên bị ám ảnh tâm lý.

Anh ấy không nói nhiều, chỉ bảo tôi nghỉ ngơi vài ngày, anh ấy chịu khó ăn đồ ăn bệnh viện cũng được.

Trong đầu tôi cứ luẩn quẩn chuyện của Hàn Dực.

Nghĩ đến nụ cười của anh ấy, tôi cũng bất giác mỉm cười theo.

Nhưng cứ nghĩ đến bệnh tình của anh ấy, tôi lại không kìm được nước mắt.

Tôi vẫn không dám chấp nhận sự thật này.

Người đầu tiên tôi yêu từ cái nhìn đầu tiên…

Những suy nghĩ miên man cứ vẩn vơ trong đầu.

Tôi chợt nghĩ, vận may của mình xưa nay vẫn luôn tệ.

Từ nhỏ đến lớn, chưa có điều tốt lành nào thực sự đến với tôi. Bạn bè rút thăm trúng thưởng, còn tôi thì rút trúng… cái phiếu đại diện lớp biểu diễn văn nghệ. Bạn bè mua mì gói được hẳn hai cái dĩa, tôi mua thì chẳng có cái nào. Bạn bè mua đồ trang sức cũ lại vớ được hàng hiệu, tôi mua hàng hiệu thì lại gặp phải đồ giả. Những ngôi sao bạn bè tôi theo đuổi đều ngày càng nổi tiếng, còn những thần tượng của tôi thì lần lượt “sập phòng” hết.

Tôi cũng từng căm ghét sự bất công của số phận, tại sao những điều tốt đẹp không bao giờ đến với tôi, tại sao tôi lại không có chút may mắn nào?

Anh trai và mọi người thường an ủi tôi rằng, tất cả may mắn của tôi đã được dùng hết ngay khoảnh khắc tôi chào đời. Bởi vì khi mẹ sinh tôi, thai nhi không thuận, rất nguy hiểm, nhưng may mắn thay tôi vẫn ra đời khỏe mạnh và sống sót.

Dù biết đây có thể chỉ là lời an ủi, nhưng tôi vẫn sẵn lòng tin.

Vì tôi nghĩ, việc mình có thể sống khỏe mạnh đã là điều tuyệt vời lắm rồi.

Sau này, tôi tích cực tham gia các hoạt động tình nguyện, xem đó như cách để tích lũy may mắn cho bản thân.

Gặp được anh, có lẽ lại đã dùng hết những may mắn mà tôi tích cóp bấy lâu. Nhưng ngay lúc này đây, tôi lại tham lam mong ước, tại sao không thể có thêm một chút may mắn nữa chứ, dù chỉ là một chút thôi, để chúng tôi có thể ở bên nhau thêm dù chỉ một tháng? Nhưng rõ ràng là không thể, tôi sẽ không thể gặp anh sớm hơn một tháng được.

Tôi bỗng nhận ra rất rõ ràng, bởi vì gặp được anh đã là một điều đủ may mắn rồi, giống như việc tôi có thể sống sót vậy.

Vậy thì, tôi còn có thể mong cầu gì hơn nữa đây?

Ngay lúc này, tôi đột nhiên rất muốn gặp anh, muốn gặp ngay lập tức, không thể chờ thêm được nữa.

Tôi bật dậy khỏi giường, vội vàng sửa soạn, rồi bắt taxi đi gặp anh.


Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!