Góc Của Chan

LỆCH NHỊP- CHƯƠNG 2

6

Định quay người bước đi, nhưng chân tôi lại hụt hẫng.

Tôi bị Trình Triệt vòng tay ôm ngang eo nhấc bổng lên.

Anh ta có chút hoảng loạn: “Chưa kết thúc, em nghe anh giải thích đã.”

Tôi ra sức đánh đấm vào người anh ta, hai chân quẫy đạp la hét: “Anh thả tôi xuống! Trình Triệt, đồ khốn nạn!”

Thế nhưng anh ta vẫn giữ chặt hai chân tôi, khiến tôi không thể nhúc nhích.

Khương Hân đứng tại chỗ, nước mắt giàn giụa gọi anh ta: “Trình Triệt…”

Anh ta như thể không nghe thấy, một mực vác tôi đi, cuối cùng ấn tôi vào trong xe.

“Trình Triệt, anh cút đi, anh cút ngay, tôi muốn xuống xe, thả tôi xuống!”

Anh ta khóa cửa xe lại, không đợi tôi nói gì đã lái xe lao vút đi.

Khi về đến nhà, toàn thân tôi như rã rời.

Vừa bước vào cửa, tôi lập tức đi thẳng vào phòng ngủ bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Lúc về đến nhà, cả người tôi cứ như rã rời.

Mở vali ra, tôi ném từng chiếc quần áo vào trong.

Trình Triệt ngăn tôi lại: “Anh có thể giải thích.”

Tôi hất tay anh ta ra, lạnh lùng nhìn sang: “Đừng chạm vào tôi, tôi thấy ghê tởm.”

Thế nhưng anh ta lại tự mình bắt đầu nói: “Anh thừa nhận lý do anh ở bên em không hề trong sáng.”

“Thời cấp ba anh đúng là có thích Khương Hân, và quả thật là vì muốn trả thù cô ấy nên mới chọn em.”

“Thế nhưng sau này anh dần yêu em, Thẩm Duyệt, bây giờ người anh yêu là em.”

“Vậy thì sao, vì anh yêu tôi mà tôi phải đội ơn anh sao?”

Anh ta liếm môi, vội vàng giải thích: “Anh không có ý đó.”

“Vừa nãy anh chỉ nhất thời nóng nảy, thấy cô ấy khóc có chút đáng thương, đột nhiên cảm thấy hả hê nên mới nói ra những lời đó.”

Tôi véo mạnh ngón tay vào đùi, buộc mình phải bình tĩnh. “Vậy lần tới nếu cô ấy có chuyện gì, anh có phải sẽ an ủi cô ấy luôn trên giường không?”

Anh ta nhíu mày: “Em không cần phải nói những lời khó nghe như vậy.”

Thấy tôi không để ý đến anh ta, anh ta lại nói: “Anh sẽ không liên lạc với cô ấy nữa đâu.”

“Ồ vậy sao, thế anh bị phân liệt nhân cách à? Vừa một giây trước còn thâm tình, giây sau đã đoạn tuyệt rồi.”

Ngoài cửa sổ bỗng vang lên một tiếng sấm chớp dữ dội.

“Anh xem, ngay cả ông trời cũng không tin lời của gã đàn ông tồi tệ đâu.”

Nói rồi tôi tiếp tục thu dọn quần áo.

Anh ta muốn ngăn lại nhưng lại không dám.

Chỉ đứng đó nói khẽ: “Duyệt Duyệt, anh yêu em mà, anh và cô ấy không có gì cả, em có thể cho anh thêm một cơ hội nữa không?”

“Cho anh một cơ hội, để lần sau anh trực tiếp cắm sừng tôi đúng không?”

“Em đừng như vậy.” Anh ta có chút bối rối, vành mắt đỏ hoe: “Đừng đi mà, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, chúng ta sắp kết hôn rồi, cứ coi như tối nay không có gì xảy ra, được không?”

7

Được không?

Sao anh ta có thể trơ trẽn nói ra những lời như vậy!

Anh ta coi tôi là cái gì chứ?

Tôi là người mà anh ta có thể tùy tiện ở bên, rồi tùy tiện vứt bỏ sao? Là kẻ ngốc mà dù biết anh ta và cô bạn thân của tôi đã phản bội mình vẫn có thể coi như không có chuyện gì xảy ra, tha thứ cho anh ta sao?

Bên ngoài bỗng chớp lên một tia sét. Rồi mưa bão trút xuống. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: “Trình Triệt, anh đã làm tôi tổn thương rồi.”

“Anh sai rồi… anh sai rồi.” Anh ta cứ lặp đi lặp lại câu này.

Tôi nhìn tấm ảnh chụp chung của tôi và anh ta vẫn còn treo chính giữa phòng ngủ.

Lòng tôi nghẹn lại.

Cái nơi đang đập mạnh đó đau nhói từng cơn.

Cứ nghẹn ứ nơi cổ họng, không thể thở ra cũng chẳng nuốt vào được, khó chịu vô cùng.

Thật sự quá khó chịu.

Tôi nhìn anh ta, rồi chụp lấy chiếc điều khiển trên tủ đầu giường, dùng sức ném thẳng vào khung ảnh.

“Rắc” một tiếng, kính vỡ tan tành, kéo theo cả tấm ảnh bên trong rơi xuống.

Tôi cầm lấy cây kéo bên cạnh, bước tới cắt nát tấm ảnh, cắt nát thêm nữa.

Trình Triệt bất chợt xông đến ôm chầm lấy tôi, ghì chặt tôi vào lòng, như thể đang an ủi, cũng như đang hứa hẹn, giọng nói trầm khàn: “Thẩm Duyệt, anh yêu em, anh chỉ yêu mình em.”

Tôi đẩy anh ta ra, nghiến răng siết chặt cổ anh ta, hận không thể bóp chết anh ta ngay lập tức.

Tôi khóc đến không thở nổi, đứt quãng.

Cứ như thể muốn rút cạn toàn bộ sức lực.

Từng giọt nước mắt rơi lã chã trên mặt anh ta.

Anh ta không chống cự, chỉ im lặng nhìn tôi.

Mặt anh ta từ từ đỏ bừm rồi tím tái.

Anh ta vẫn không hề hé răng nửa lời.

Rồi tôi buông anh ta ra. Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, mặt không chút biểu cảm: “Anh đã làm tôi tổn thương, nên vừa nãy tôi cũng làm anh tổn thương rồi, Trình Triệt, chúng ta hòa nhau.”

Anh ta bỗng dưng hoảng hốt: “Đừng.”

Rồi nắm lấy tay tôi, điên cuồng cố gắng đeo chiếc nhẫn trở lại tay tôi.

Tôi rõ ràng muốn khóc, nhưng lại không thể khóc được nữa.

Tôi rõ ràng muốn đẩy anh ta ra, nhưng dường như vừa nãy tôi đã dùng hết toàn bộ sức lực rồi.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, giọng nói khẽ đến mức không thể nghe rõ: “Trình Triệt, tôi không muốn nhìn thấy anh, anh khiến tôi cảm thấy ghê tởm.”

Sau đó, chính là vào lúc này, Khương Hân bước vào.

8

Tôi quên mất, cô ta có dấu vân tay của khóa mật mã nhà tôi.

Thật nực cười làm sao, ngày đó khi tôi ấn tay cô ta để ghi dấu vân tay, làm sao có thể ngờ được, có ngày người này lại tranh giành bạn trai với tôi.

Trên người cô ta vẫn mặc chiếc váy hai dây mỏng manh ban nãy.

Lúc này, toàn thân ướt sũng, đường cong cơ thể ẩn hiện mờ ảo.

Tóc bết vào mặt, môi tái nhợt.

Cô ta đứng ở cửa, nhìn tôi và Trình Triệt, giọng run rẩy: “Thẩm Duyệt, cậu đừng trách anh ấy, là tớ sai, là tớ đê tiện.”

Tôi nhìn sang, bình tĩnh nói: “Khương Hân, vì một người đàn ông mà cậu thực sự phải như thế này sao?”

Ánh mắt cô ấy lảng tránh một chút, do dự một lát rồi mới mở lời: “Mình không muốn bỏ lỡ, minhg và anh ấy cũng đã quen biết nhau 5 năm rồi…”

“Được, tốt lắm.” Tôi cười lạnh hai tiếng.

Hóa ra tình bạn quả thật không thể sánh bằng tình yêu.

Bao nhiêu năm qua, tôi đã chứng kiến cô ta thay đổi bạn trai không ngừng.

Tôi từng nghĩ đơn giản là cô ta chưa tìm được người phù hợp.

Nhưng không ngờ, suốt 5 năm chúng tôi ở bên nhau, cô ta lại không ngừng hối hận vì đã từ chối Trình Triệt năm xưa.

Và còn để Trình Triệt ở bên tôi.

Thế nhưng, nếu không có hai người họ. Tôi có lẽ chỉ đau lòng một thời gian vì lời tỏ tình thất bại.

Sau khi vào đại học, tôi có thể đã buông bỏ, đã quên đi.

Rồi tôi. sẽ tìm một người thật lòng yêu mình, có một mối tình trong sáng, không vướng bận. Không có trả thù, không có dây dưa không dứt.

Dù cuối cùng hai người họ có quay lại với nhau thì tôi cũng sẽ không thấy có vấn đề gì.

Sẽ không như hôm nay, bị hai người quan trọng nhất trong cuộc đời tôi đâm một nhát dao chí mạng.

Tôi siết chặt nắm đấm, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: “Vậy thì tôi chúc hai người sống lâu trăm tuổi, vĩnh viễn mang theo tiếng xấu của kẻ phản bội, sống trong bóng tối, bị người đời khinh bỉ.”

Trình Triệt không biết từ lúc nào khóe mắt đã chảy lệ. Anh ta đưa tay định kéo tôi lại, tôi lại vung tay giáng cho anh ta thêm một cái tát nữa, một góc sắc nhọn của chiếc nhẫn cứa qua thái dương anh ta.

Một vệt máu sâu hoắm từ khóe mắt kéo dài xuống xương hàm, lúc này đang rỉ máu.

Khương Hân hét lên một tiếng rồi lao tới, tìm khăn giấy định giúp anh ta lau.

Tôi tranh thủ kéo vali hành lý bước ra ngoài.

Thế nhưng lại nghe thấy Trình Triệt đột nhiên lên tiếng: “Thẩm Duyệt, ngoài nơi này của anh ra, em còn có nhà để về không?”

9

Bước chân tôi khựng lại.

Quả nhiên anh ta biết cách đâm vào chỗ nào của tôi là đau nhất.

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, có một ngày tôi sẽ phải dùng những lời lẽ cay nghiệt như vậy với anh ta.

Tôi cũng chưa từng nghĩ, Trình Triệt lại xát muối vào vết thương đau đớn nhất trong lòng tôi.

Trước đây, mỗi khi tôi cãi nhau hay giận dỗi với Trình Triệt, tôi vẫn có thể đến nhà Khương Hân để than thở với cô ta.

Chúng tôi nằm chung một chăn, cùng nhau hồi tưởng về những năm tháng cấp ba, về chuyện xưa tuổi trẻ.

Khoảng thời gian đó thật đẹp biết bao.

Có người yêu, có bạn bè. Mà hai người tôi yêu thương nhất, giờ đây lại chính là những người làm tôi tổn thương sâu sắc nhất.

Tôi không chần chừ, thẳng tay ném chiếc nhẫn xuống, rồi kéo vali hành lý bước đi.

Khi cánh cửa đóng lại, cả hai người họ đều không đuổi theo.

Tôi nghe thấy tiếng Khương Hân thút thít: “Trình Triệt, anh chảy máu rồi, em giúp anh cầm máu được không?”

Còn tôi thì không hề ngoảnh đầu lại, dù chỉ một lần.

error: Content is protected !!