Góc Của Chan

HOẠ ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 2

5

Năm mười lăm tuổi, Bùi Cảnh đã tỏ tình với tôi ở chính nơi đây.

Vào một đêm tuyết đầu mùa, anh ta gõ cửa sổ phòng tôi, bí mật nói muốn cho tôi xem một thứ.

Tôi mơ màng mặc đồ ngủ vừa bước ra, đã được Bùi Cảnh khoác lên chiếc áo khoác ấm áp, rồi cẩn thận dắt tôi ra bãi tuyết.

Giữa sân nhỏ, có một trái tim khổng lồ được in bằng dấu chân, ngay ngắn và tròn đầy. Tuyết phản chiếu ánh trăng, trong trẻo và dịu dàng.

Bùi Cảnh của thuở ấy đã lớn phổng phao, trở thành một chàng trai tuấn tú. Anh ta đỏ mặt, ngập ngừng không nói nên lời.

Mãi đến khi tôi ngáp ngắn ngáp dài giả vờ muốn quay vào ngủ, Bùi Cảnh mới cuống quýt, ấp úng thốt ra một câu: “Lâm Mộ Đông, anh thích em!”

Lúc đó tôi được anh ta chiều đến hư, kiêu ngạo hếch cằm lên: “Có chuyện nhỏ thế này mà anh cũng phải đặc biệt nói cho em biết sao?”

Bùi Cảnh ngây người vài giây, rồi lại vừa giận vừa cười cù lét tôi. Tôi cười thành một tràng, đứt quãng đáp lại anh ta:

“Em cũng thích anh, A Cảnh.”

Tôi vẫn nhớ dáng vẻ của Bùi Cảnh lúc đó.

Anh ta vui vẻ nhưng cũng thật ngượng nghịu, chỉ biết nắm chặt tay tôi, đôi mắt sáng lấp lánh, không rời nhìn tôi, như thể muốn khắc ghi khoảnh khắc này vào tận tâm khảm.

Những bông tuyết như pháo hoa từ từ rơi xuống, đọng trên mái tóc lòa xòa và hàng mi dài của anh ta. Đôi mắt thiếu niên long lanh ánh sáng, chỉ vừa đủ chứa đựng mỗi mình tôi.

Đối với chúng tôi lúc bấy giờ, thứ tình cảm ấy vốn đã không cần nói thành lời, vì tất cả đã quá rõ ràng rồi.

6

Tôi bay về ngôi nhà của tôi và Bùi Cảnh.

Chỉ là không ngờ, Tô Dĩnh cũng đang ở đó.

Bùi Cảnh có vẻ khá bồn chồn, anh ta đi đi lại lại trong phòng, cuối cùng dừng lại ở ban công, châm một điếu thuốc. Trong làn khói mờ ảo, tôi không thể nhìn rõ biểu cảm của anh ta.

Tô Dĩnh là lần đầu tiên vào nhà của chúng tôi, cô ta tò mò lật xem những bức ảnh trên tường, miếng lót ly trên bàn ăn, và chiếc chăn trên ghế sofa.

Cô ta lấy từ tủ lạnh của tôi ra một đĩa tròn màu trắng, cười toe toét chọc chọc vào đó.

“Đây là nhựa ạ? Cứng ngắc thế này mà sao lại để trong tủ lạnh, lạ thật đấy.”

Bùi Cảnh quay đầu lại: “Cái đó là bánh trôi nướng mà, nướng lên sẽ mềm ra, đợi đã…”

Nhưng đã không kịp nữa rồi, Tô Dĩnh đã tiện tay ném nó vào thùng rác.

Một tiếng “đốp” vang lên.

Tôi siết chặt nắm tay.

Nếu biết sau khi tôi chết, Tô Dĩnh sẽ đường hoàng vào nhà lục lọi đồ đạc của tôi, tôi đã nên phóng hỏa đốt trụi tất cả rồi mới đi!!

Tô Dĩnh thè lưỡi một cách ngượng ngùng: “A, tay em nhanh quá. A Cảnh, anh đừng trách em nhé?”

Bùi Cảnh nhìn chiếc bánh trôi nướng nằm trong thùng rác, im lặng một lúc.

“Thôi bỏ đi, cũng chẳng đáng giá gì, đợi Mộ Đông về rồi tự mua lại vậy.”

Tô Dĩnh có đôi mắt vô tội, khi làm nũng thì mềm mại đáng yêu, lay lay cánh tay Bùi Cảnh, luôn dễ khiến người ta mềm lòng.

Lần trước nghe cô ta làm nũng như vậy, cô ta vẫn gọi là “Bùi tổng”.

7

Khi đó Bùi Cảnh đã là đối tác danh tiếng của một văn phòng luật sư, công việc vẫn vô cùng bận rộn. Còn tôi thì vẫn giữ thói quen mang cơm cho anh ta.

Hôm đó, tôi mang cơm đến, anh ta đang họp nên tôi đặt cặp lồng giữ nhiệt xuống rồi rời đi.

Ra đến ngoài, tôi phát hiện chìa khóa xe bị rơi trong văn phòng luật, thế là tôi quay lại lấy.

Không biết từ lúc nào họ đã tan họp, bên ngoài văn phòng của Bùi Cảnh, tôi nghe thấy một cô gái õng ẹo than vãn:

“Sao cứ mãi mấy món này thế ạ, chán ngấy cả rồi, cô ta không biết đổi thực đơn khác sao?”

Tôi chợt đẩy cửa bước vào.

Bùi Cảnh và Tô Dĩnh đang ngồi cạnh bàn làm việc, cùng nhau chia sẻ và chê bai bữa tối tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh ta.

Giọng tôi có chút cứng nhắc:

“A Cảnh thức khuya nhiều, đây là thực đơn trị liệu bằng ẩm thực đặc biệt dành riêng cho anh ấy. Không chuẩn bị riêng cho trợ lý Tô một phần, thật ngại quá.”

Tô Dĩnh lè lưỡi, vẻ mặt đáng thương nhìn Bùi Cảnh.

“Em xin lỗi nha, Bùi tổng, sau này em sẽ không kén ăn nữa đâu.”

Bùi Cảnh dường như chẳng nhận ra điều gì bất thường, thậm chí còn hơi ghét bỏ mà gõ nhẹ vào đầu Tô Dĩnh.

“Mộ Đông chín chắn hiểu chuyện, sẽ không chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu, em tưởng ai cũng trẻ con như em à.”

8

Không phải như vậy.

Ngày trước, Bùi Cảnh chưa bao giờ muốn tôi phải “hiểu chuyện” cả.

Từ nhỏ cho đến lúc chớm biết yêu, từ căn nhà cũ ở sân nhỏ đến thành phố phồn hoa, anh ta luôn nói rằng Tiểu Đông Nhi cứ vô lo vô nghĩ, cứ vui vẻ là được, mọi chuyện đã có anh ta lo rồi.

Cho đến năm tôi mười bảy tuổi.

Năm ấy, gia đình Bùi Cảnh đột ngột gặp biến cố, bố anh ta vì kinh doanh thất bại mà nhảy lầu, mẹ anh ta ngày đêm đẫm lệ. Hiện thực tàn nhẫn đã cắt ngang những mộng mơ lãng mạn, tuổi trẻ ngây thơ. Bùi Cảnh bắt đầu làm vài công việc cùng lúc, gánh nặng kinh tế và tinh thần đè nén khiến anh ta không thở nổi.

Trong một lần hiếm hoi gặp mặt, anh ta không giấu được vẻ mệt mỏi, gượng gạo cười nói:

“Tiểu Đông Nhi bây giờ phải ngoan hơn một chút nhé, anh không ở bên cạnh, em phải tự chăm sóc tốt cho bản thân mình.”

Tôi rất xót xa cho anh ta, nghĩ rằng đã đến lúc tôi phải đối tốt với anh ta rồi.

Vậy thì, tôi sẽ không để anh ta chuẩn bị bất ngờ cho mình nữa, không để anh ta gọi điện thoại đánh thức tôi dậy mỗi sáng, không để anh ta đi xe một quãng đường xa đến dự sinh nhật tôi, không để anh ta phải hy sinh vì tôi nhiều đến thế.

Để giúp anh ta trả nợ, tôi cũng đã làm hai công việc.

Tôi biết anh ta sẽ không chấp nhận, nên mỗi tháng tôi đều lén lút chuyển tiền lương và cả số tiền sinh hoạt phí tiết kiệm được cho mẹ anh ta. Tôi chỉ giữ lại một chút cho mình, sống qua ngày bằng bánh bao, rau xanh và canh miễn phí, đến nằm mơ cũng thấy thịt kho tàu.

Tôi nhớ công việc ở tiệm trà sữa tan ca rất muộn, trên đường về bị người ta bám theo. Tôi cứ thế chạy như điên về đến ký túc xá mới dám ôm lấy trái tim đang đập thình thịch mà khóc òa lên. Chân bị trật mắt cá mà tôi cũng không hề hay biết, một mình tập tễnh mất mấy tháng mới khỏi.

Những chuyện này, tôi đều không kể cho anh ta.

Nhưng Bùi Cảnh vẫn rất day dứt, luôn miệng nói xin lỗi, rằng đã để Tiểu Đông Nhi phải chịu khổ cùng mình.

Tôi nói không sao đâu A Cảnh, cuộc đời còn dài lắm, sau này anh hãy đối tốt với em nhé.

Mắt Bùi Cảnh đỏ hoe, anh ta đặt tay tôi lên ngực mình mà xoa đi xoa lại.

“Mộ Đông, đừng bao giờ rời xa anh nhé, được không? Anh sẽ đối xử tốt với em cả đời, anh hứa đấy.”

Khi nói những lời này, vẻ mặt anh ta nghiêm túc đến mức gần như cố chấp.

Tôi không thể không tin.

Sao tôi có thể không tin được chứ?

error: Content is protected !!