Góc Của Chan

HỒI ĐÁP- CHƯƠNG 2

03

Tôi bị Tống Vũ Trúc ném xuống, muốn đẩy ra cũng không được. May thay, nhà tôi có lót một tấm thảm dày.

Tôi rất khó chịu với mùi rượu nồng nặc trên khắp người anh ấy.

Anh ấy bắt đầu hôn tôi, khoảnh khắc môi anh ấy chạm vào, đầu óc tôi trống rỗng.

Đây là lần đầu tiên tôi hôn anh ấy.

Tôi như bị nghiện nụ hôn này và đáp lại anh một cách nhiệt tình.

Tống Vũ Trúc hôn và nói ba từ “Anh yêu em.”

Anh ấy không nói tên và tôi không biết liệu người anh ấy nói có phải là tôi hay không.

Khi tôi nhắm mắt tận hưởng khoảnh khắc này, một mùi hương của phụ nữ thoang thoảng phát ra từ người anh.

Tôi bắt đầu vùng vẫy trong tuyệt vọng, nếu một tháng không gặp chắc hẳn anh đã đi tìm người phụ nữ khác.

Rõ ràng anh đã kết hôn với tôi…

Trong ấn tượng của tôi, anh ấy chỉ học cấp ba, sau đó thì tôi chẳng biết gì nữa.

Hầu hết các sinh viên đều có khoảng thời gian vui vẻ sau khi vào đại học.

Cách đây một thời gian, tôi đã nghe một số tin đồn.

Lớp trưởng lớp tôi thời cấp ba là một người rất thật thà, thành tích xuất sắc, cũng đã vào một trường đại học hàng đầu. Sau khi vào đại học, lại cố làm ra một số việc rất tồi tệ như lừa đảo, cắm sừng và còn rất nhiều hành vi khác nữa, khi biết tin tôi còn chẳng thể tin được.

Tôi không chắc liệu Tống Vũ Trúc có phải là người như vậy hay không.

Nhưng bây giờ, anh ấy là chồng tôi…

Trong vòng vài phút, anh ấy đã ngủ thiếp đi.

Tôi đẩy mạnh anh và thoát ra.

Tôi nhìn thấy Tống Vũ Trúc đang nằm trên mặt đất với khuôn mặt đỏ bừng và quần áo xộc xệch.

Tôi nghĩ anh không còn là người đàn ông mà tôi thích trước đây nữa.

Tôi kéo anh đến sô pha và đắp chăn lại cho anh.

Bước vào bếp, tôi bắt đầu làm canh giải rượu cho anh ấy.

Ý thức của tôi bảo không được làm điều đó nhưng tôi lại không kiểm soát được tay của chính mình.

Nửa tiếng sau, tôi nhẹ nhàng gọi Tống Vũ Trúc tỉnh lại.

Anh ấy nhắm mắt và uống canh giải rượu mà tôi đã làm cho anh ấy.

“Cảm ơn vợ.”

Tống Vũ Trúc nói rất nhỏ nhưng tôi vẫn có thể nghe được.

Chiếc thìa múc canh trên tay tôi cũng dừng lại.

Phải, tôi là vợ anh ấy.

Nhưng sau 1 tháng không gặp mặt đã có chuyện gì?

Mùi nước hoa trên cơ thể anh ấy là như thế nào?

Anh ôm tôi, mắt nhắm nghiền.

“Em yêu, anh yêu em rất nhiều!”

Đây dường như là điều tôi từng mơ ước, nhưng tại sao tôi lại không thể vui mừng khi nó trở thành sự thật.

“Vợ” mà anh ấy nói có thực sự là tôi không?

Tôi đẩy tay anh và thoát khỏi vòng tay ấm áp của anh.

Tôi chỉ vào anh và mắng:

”Biến mất một tháng, trở về trên người còn có mùi của phụ nữ. Anh cho rằng chỗ của em là nơi thu nhận người vô gia cư à?”

Sau khi nhận được giấy chứng nhận, trong một tháng tôi thậm chí không có thông tin liên lạc của chồng tôi và ngay cả gặp mặt cùng không có.

Thật nực cười khi nói ra điều đó.

Tống Vũ Trúc tựa hồ không có ngủ, anh nghe thấy những lời này.

Anh ấy cố gắng để tỉnh táo và đọc cho tôi từng con số.

“Số điện thoại của anh là…”

Tôi vẫn lấy điện thoại ra để lưu lại để lần sau khi anh biến mất tôi còn có cách liên lạc.

“Trên người anh không có mùi của phụ nữ”

Anh lắc đầu và đưa tay lên để thề với tôi.

“Đây là mùi nước hoa cả nam lẫn nữ đều có thể dùng”

Tôi tin lời Tống Vũ Trúc nói, yêu thầm bao nhiêu năm như vậy chỉ có chút chuyện nào sao có thể khiến trái tim tôi tổn thương.

Nói xong anh ấy ngủ thiếp đi, tôi đặt tay lên ngực anh và cũng ngủ thiếp đi bên cạnh anh ấy.

Khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau, tôi đang nằm trên giường.

Tôi mở mắt ra và đó vẫn là một căn phòng trống.

Tôi biết, anh ấy lại đi rồi.

Anh ấy dường như đến và đi đều không để lại một dấu vết nhưng lần này tôi sẽ không để anh ấy đi.

Tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho Tống Vũ Trúc.

Khoảng 30s người phía bên kia mới nhấc máy.

Một giọng nữ lanh lảnh vang lên.

“Xin chào, cho hỏi bạn là ai?”

Tôi trực tiếp cúp điện thoại và cuộn tròn trong chăn.

Người phụ nữ vừa nghe điện thoại là ai…Anh ấy thực sự là một người đàn ông như thế sao?

Anh ấy sẽ không lừa dối cuộc hôn nhân này chứ?

Quá nhiều câu hỏi hiện lên trong đầu tôi và tôi cũng chẳng biết cái nào là đúng.

Lúc này, chuông cửa bên ngoài vang lên.

Qua mắt mèo, tôi thấy Tống Vũ Trúc đang đứng ở cửa.

Tại sao anh ấy lại quay lại?

04

Cô gái vừa nghe điện thoại là ai…

Có phải anh ấy đang bắt cá hai tay?

Tôi không thể tin được anh ấy lại là một người đàn ông như thế nhưng nhìn thấy anh đang đứng bên ngoài cửa tôi lại có chút không đành lòng.

Tôi muốn giả vờ như không nghe thấy tiếng chuông cửa nhưng tiếng chuông ấy lại như cứa vào tim tôi.

Không chịu được, tôi ra mở cửa cho anh.

Tống Vũ Trúc nhìn vẻ mặt oán hận của tôi, quan tâm hỏi “Sao vậy, bảo bối?”

Tôi không nói gì, hờn dỗi.

Anh ấy ở phía sau lấy ra một hộp sữa hai vỏ hầm*, nhãn hiệu trên đó là nhãn hiệu của một cửa tiệm cũ ở trường cấp ba.

*Sữa hai vỏ hầm là một món ăn nhẹ nổi tiếng ở tỉnh Quảng Đông, thuộc món tráng miệng của người Quảng Đông. Da sữa hai lớp , trắng như sương, ngọt thơm, hương vị độc đáo. (Nguồn: baidu)

Tôi có chút bất ngờ.

Thời cấp ba, tôi thích ăn sữa hai vỏ hầm ở cửa hàng đó nhất, mỗi lần tôi đều ở trong cửa hàng vừa ăn vừa ngắm Tống Vũ Trúc chơi bóng rổ.

Mái tóc anh ướt đẫm mồ hôi, làm tăng thêm cảm giác nam tính của anh.

Vừa ăn vừa ngắm anh, thật sự là ngon hơn hẳn.

Thỉnh thoảng, khi nhìn thấy tôi anh ấy sẽ mỉm cười rồi vào ngồi vào trong và mua một cây kem.

Tôi có thể vui vẻ cả ngày chỉ với vài lời nói của anh ấy.

Nhưng tại sao anh ấy lại quay lại trường học để mua sữa cho tôi?

Người đàn ông này thật sự bí ẩn và khó hiểu.

Tôi vẫn không khỏi tò mò hỏi: “Sao anh lại về trường? Còn mua sữa về cho em?”

Tống Vũ Trúc xoa đầu tôi và giải thích: “Anh hiện là giáo viên dạy hóa ở trường Minh Trung”

Thì ra anh ấy quay về trường là vì anh ấy làm giáo viên ở đó…

Tôi nhớ rõ nguyện vọng ban đầu của anh ấy là trở thành ông trùm tài chính, sao bây giờ lại trở thành giáo viên?

Mọi thứ trở thành một câu hỏi trong đầu tôi, và điều quan trọng nhất đó là tôi muốn biết tại sao lại có một người phụ nữ nghe điện thoại của anh ấy.

“Điện thoại của anh…”

Tôi ngần ngại nói.

Anh lo lắng lục tất cả các túi trên người, nơi anh có thể để điện thoại nhưng không tìm thấy.

Anh đứng dậy gãi đầu, cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ được gì.

Tống Vũ Trúc không xác định nói: “Anh hình như làm mất điện thoại…”

Nếu anh bị mất điện thoại, cô gái vừa nghe máy là…

Nghĩ đến đây, tôi lập tức gọi lại.

Ngay sau đó, liền có người bắt máy.

Giọng nữ quen thuộc lại vang lên: “Xin chào, đây là chủ nhân của chiếc điện thoại này sao?”

”Đúng vậy”

“Tôi có thể để điện thoại ở phòng bảo vệ của trường Minh Trung được không? Tôi là chủ ở tiệm bán sữa hai vỏ hầm ở đây.

“Được, cảm ơn”

Sau khi cúp điện thoại, tôi dường như cảm thấy tốt hơn. 

Thảo nào giọng nói này lại quen như vậy, thì ra là cô chủ của tiệm sữa ở cổng trường lúc trước.

Có vẻ như tôi đã đổ oan cho Tống Vũ Trúc.

Tôi nhìn Tống Vũ Trúc đang xoa đầu, nhếch mét cười trêu chọc tôi, tôi nói: “Sao anh lại bất cẩn như thế, đi mua sữa thôi cũng bỏ quên điện thoại”

Có một dòng điện ấm áp trong trái tim tôi.

Vẻ mặt anh tràn đầy hạnh phúc: “Chỉ cần em thích là được!”

Tôi dường như có ảo tưởng nhất thời rằng anh ấy yêu tôi…

Anh ấy có thật sự yêu tôi không?

Tôi muốn hỏi trực tiếp, nhưng lại không có can đảm.

Tống Vũ Trúc nhìn tôi uống sữa một các ngon lành.

Ăn xong tôi giơ ngón tay lên khen 

“Sữa ở tiệm này thật sự là độc nhất vô nhị. Trên thế giới không chỗ nào có thể đánh bại được”

Tống Vũ Trúc hưng phấn nói: “Nếu như em thích, mỗi lần về lại đem cho em”

Tôi ngại ngùng từ chối.

Nếu bạn ăn quá nhiều bất cứ thứ gì, bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi, thậm chí trí nhớ của bạn sẽ bị suy giảm.

Vào buổi sáng hôm sau, Tống Vũ Trúc chỉ tắm rửa đơn giản.

Anh ấy cười nói với tôi: “Bảo bối, anh đến trường đây.”

Tôi bận phiên dịch đến nỗi không có thời gian trả lời anh ấy nên chỉ xua tay và gật đầu.

Lần chia tay này, không biết bao giờ mới gặp lại.

05

Sau khi làm việc thâu đêm trong hai ngày liên tiếp, cuối cùng tôi cũng kịp nộp bản thảo trước thời hạn.

Sau khi được nhà xuất bản đồng ý, nó sẽ được xuất bản.

Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận được một cuộc gọi từ Tống Vũ Trúc, anh hỏi tôi có ăn tối chưa nhưng tôi chỉ nói vài câu đơn giản rồi cúp máy.

Vào chủ nhật, tôi nhận được lời mời từ thầy Trương, cựu hiệu trưởng của Minh Trung, để phát biểu với tư cách là một học sinh tốt nghiệp xuất sắc tại cuộc họp vận động cho kì thi tuyển sinh đại học trong hai ngày.

“Tinh Bội, em có tiện trở về trường với tư cách là học sinh cuối cấp xuất sắc để nói một tí kinh nghiệm của em cho học sinh chuẩn bị thi đại học không?”

Khi tôi nghe được lời mời này tôi đã do dự một lúc, lý do là tôi không phải là một người quá ưu tú, có rất nhiều cựu học sinh giỏi hơn tôi…

Nhưng nghĩ đến việc Tống Vũ Trúc là giáo viên ở trường, tôi vẫn đồng ý.

Bẳng cách này, tôi có thể nhìn thấy anh ấy ở trường học và bù đắp cho sự hối tiếc khi tôi đã không dám yêu đương ở trường.

Quay trở lại trường học và trải nghiệm hương vị tuổi trẻ của tình yêu thầm kín.

“Được ạ, em sẽ chuẩn bị!”

Tôi tưởng tượng ra cảnh khi thấy Tống Vũ Trúc đứng ở bục giảng dạy học sẽ cảm thấy giống như anh ấy đang giảng bài cho các bạn cùng lớp lúc ấy.

Mọi thứ thật gần mà cũng thật xa.

Tôi đã chuẩn bị rất nhiều bản thảo về bài phát biểu và thêm một số suy nghĩ, cảm xúc của mình để soạn ra một bản thảo khá tốt.

Tôi muốn gửi bản thảo ấy cho Tống Vũ Trúc, tôi muốn biết anh ấy cảm thấy thế nào về bản thảo của tôi.

Vừa định nhấn gửi, cửa nhà lại đột nhiên mở ra.

Tôi tò mò bước ra phòng khách, muốn xem xem ban đêm ai dám đột nhập nhà mình.

Ngẩng đầu lên, tôi đối diện với ánh mắt của Tống Vũ Trúc.

Anh ấy đang cầm một bó hoa và một chiếc nhẫn, khi nhìn thấy tôi, anh ấy đã quỳ xuống.

Mái tóc tôi bù xù, mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ và có một quầng thâm dưới mắt.

Nhìn cảnh này, tôi hơi choáng ngợp, rưng rưng nước mắt vì xúc động.

Tôi cầm bó hoa hồng đỏ còn anh cẩn thận đeo nhẫn vào cho tôi, chiếc nhẫn ấy lại rất vừa tay tôi.

“Bảo Bối, không biết em có thích màn cầu hôn mà anh đã chuẩn bị cho em không?”

Tôi luống cuống gật đầu, không nói được lời nào.

Đôi mắt anh sâu và quyến rũ đến nỗi tôi không thể thoát ra được.

Rồi hai chúng tôi hôn nhau.

Tôi biết, tôi đã chời đợi giây phút này quá lâu.

Có một loại ảo giác, đó là cảm thấy anh ấy cũng đã sớm thích tôi.

Nụ hôn của anh thật cuồng nhiệt, như muốn làm tôi tan chảy vào cơ thể anh.

Đây là những gì tôi đã mong đợi bấy lâu nay.

Tôi cuống cuồng chụp ảnh, khoe hoa, khoe nhẫn kim cương.

Trần Tinh Bội: Anh ấy thật sự rất tốt, rất nhiều hoa và cả nhẫn kim cương @Tống Vũ Trúc.

Trước đây anh có thích em hay không không quan trọng, miễn là bây giờ em được sống hạnh phúc cùng với anh.

Tôi không tham lam, chỉ cần như hiện tại là đủ rồi. 

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!