Góc Của Chan

CHỒNG CŨ MẤT TRÍ NHỚ- CHƯƠNG 2

03

Tôi và Lăng Tiêu dù đã kết hôn lâu như vậy nhưng chúng tôi vẫn luôn ngủ riêng. 

Tôi đã quen với việc làm việc muộn và không muốn làm phiền đến anh ấy. Từ trước đến nay, anh ấy cũng không có ý kiến gì. Nói đúng hơn, thì từ trước đến giờ anh ấy cũng đâu có thích tôi lại gần, nên giữ khoảng cách với anh vẫn là tốt hơn

Nhưng hôm nay…

Sau khi ăn tối xong, Lăng Tiêu đột nhiên nói: 

“Vợ à, sau bữa tối em đừng làm việc nữa, chúng ta đi xem phim nhé?”

Tôi muốn cười một chút

Lăng Tiêu như thế này thật sự rất dễ thương. Trong thoáng chốc tôi cứ nghĩ nếu anh ấy từ trước đến nay đều như vậy thì thật tốt. Thậm chí, có một chút mong chờ, khoảng thời gian này có thể kéo dài một chút…!

Nhưng….

Sớm muộn gì bệnh của anh ấy cũng sẽ khỏi và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.

Tôi nhìn anh, cười một cái

“Em còn rất nhiều việc phải làm, anh tự xem đi” 

”Nhưng anh muốn xem cùng em” Anh nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng chưa từng có. 

“Bà xã à, có một số bộ phim chỉ có hai người cùng xem mới thú vị mà thôi!”

”Thật sao?” Tôi cười nhạt: “Vậy lúc trước anh xem cùng với ai?”

Trước đây, anh ấy chắc hẳn rất muốn xem phim với Trần Vân Như…

“Anh chưa xem với ai cả! Anh chỉ muốn xem phim cùng với em thôi”

”Anh thật sự muốn xem phim với em đến vậy à?”

”Đúng, đúng, chỉ cần là em cái gì anh cũng muốn!”

Chỉ cần là tôi, cái gì anh cũng muốn sao? Nếu anh ấy không mất trí nhớ, có phải câu nói ấy anh sẽ dành cho Trần Vân Như không? 

Tôi đột nhiên ghét bản thân mình như thế này, quá chú ý đến chuyện của Lăng Tiêu và Trần Vân Như, thật sự rất vô nghĩa

Đúng, phải giữ khoảng cách, không được cho bản thân mình có tình cảm với anh thêm nữa. Tôi và anh chỉ là quan hệ hợp tác, chỉ cần chờ anh nhớ lại, mọi chuyện bây giờ chỉ là dư thừa, đường anh anh đi, đường tôi tôi đi. Không còn ai liên quan ai nữa…..

Nhưng tôi vẫn sợ, tôi sợ bản thân sẽ bị chìm đắm trong đó…

“Em còn phải làm việc” Tôi quay người và đi vào phòng làm việc.

Một lúc sau, tiếng gõ cửa truyền đến

Lăng Tiêu đi vào, bưng ly sữa đặt trên bàn tôi: “Uống sữa đi, sẽ giúp em ngủ ngon hơn”

”Cảm ơn anh” Tôi nhếch môi cười, ánh mắt lại rơi trên màn hình máy tính.

Lăng Tiêu không rời đi, cũng không nói lời nào, cứ đứng như vậy ở đó

Tôi cứ cảm giác có ai đó đang nhìn, vội đưa mắt lên phía của anh. Tôi nhìn lên anh và thấy anh đang nhìn tôi.

“Có chuyện gì vậy?”

Mắt anh tối sầm lại: “Anh một chút chuyện muốn nói với em”

Tôi im lặng gật đầu: “Được, anh nói đi!”

Anh đi đến: “Em có chỗ nào không hài lòng lòng về anh sao? Nếu như có, em nói ra đi, anh sẽ thay đổi, thật sự sẽ thay đổi mà” – Hai tay anh bấu vào nhau, nói từng câu một, giọng nhỏ nhẹ với chút lo sợ tôi nói lời không hay

Tôi cười nhẹ, lắc đầu: “Không, anh không cần thay đổi gì cả”

Có một số điều không thể thay đổi được….

“Lăng Tiêu, em không cảm thấy gì hết, thật đấy” Tôi nói từ tận đáy lòng: “Ít nhất thì anh đã giúp ích rất nhiều cho công ty chúng ta”

Anh dừng lại bên cạnh tôi, ngồi xổm xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: “Em còn yêu anh không?”

”Hả? Cái gì?”

”Em có yêu anh không?” Anh hỏi lại

Dường như có rất nhiều điều không chắc chắn trong giọng nói của anh như thể đó là cảm giác bất an, anh ấy sợ, câu trả lời của tôi sẽ là không hoặc có lẽ tôi nghĩ sai rồi.

Lăng Tiêu như vậy là bởi vì anh bị bệnh… 

“Em…” Nghĩ đến lời Đường Quân nói, không nên làm kích động đến anh, nên giả vờ bình tĩnh,, nhìn anh, tôi lại bĩu môi: 
“Đương nhiên là em yêu anh rồi, sao lại suy nghĩ như thế”

Anh cúi đầu, úp mặt vào lòng tôi: “Nhưng anh cảm thấy em không còn yêu anh nữa” 

Tôi xoa đầu anh: “Đừng nghĩ đến điều đó nữa, bây giờ chúng ta là vợ chồng rồi!”

”Phải, chúng ta là vợ chồng” Anh thì thầm, nói với chính mình:“Chúng ta là vợ chồng, mãi mãi sẽ như vậy”

”Bà xã, em hứa với anh, em sẽ không bao giờ rời xa anh, được không?” Anh ngẩng đầu lên, trong mắt mang theo tình cảm mãnh liệt, nóng bỏng vô cùng.

Tôi nhìn vào mắt anh ấy, trái tim tôi có chút nóng lên, giống như lần đầu tiên tôi gặp anh ấy. 

Nhưng tôi sẽ không nói cho anh ấy biết, tôi yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên

Đúng, tôi đã yêu anh ấy từ cái nhìn đầu tiên. Từ lần đầu tiên tôi đã bị chàng trai trước mắt này thu hút 

Tôi nhìn anh, anh nhìn tôi….. Lúc đấy bản thân thật sự chỉ mong chờ anh ấy mãi như thế thôi. Đây là lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi ấm từ anh, cảm nhận được tình yêu từ anh, mặc dù đến cả tôi, còn không biết đây có phải là tình yêu của anh hay không

Dù sao tôi cũng biết, anh không yêu tôi, vốn dĩ không yêu tôi. Tôi tự trấn an và tôi cũng không cho phép mình chìm đắm trong sự ngọt ngào đó của anh.

Nhưng tôi vẫn đồng ý với anh ấy: “Được, chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau”

Lý trí mách bảo tôi làm như vậy là đúng và tốt cho bệnh tình của anh

Lý trí cũng mách bảo tôi điều đó không ổn tí nào…

Cơ mà, anh ấy ổn là được rồi!

04

Sau mười một giờ, tôi rời phòng làm việc và quay lại phòng ngủ.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ, tôi chuẩn bị lên giường đi ngủ. Đột nhiên cửa phòng ngủ bị đẩy ra.

Lăng Tiêu bước vào.

Anh ấy mặt bộ đồ ngủ màu xanh đậm.

Nếu tôi nhớ không nhằm, bộ đồ ngủ của anh ấy và tôi là kiểu đồ đôi.

Của tôi là màu rượu vang đỏ.

Tôi thường mặc nó vì thật sự rất thoải mái, nhưng Lăng Tiêu thì đây chính là lần đầu….

Tim tôi đập nhanh hơn một chút, có chút ngỡ ngàng

“Có chuyện gì à? Sao, sao lại ăn mặc kiểu này?” Tôi ngồi dậy nhẹ giọng hỏi.

Lăng Tiêu đi tới bên giường, vén chăn lên nằm trên giường.

Trong một khoanh khắc, tôi thậm chí không thể thở được.

Anh ngồi bên cạnh tôi, cười khúc kích nói: “Ngủ đi thôi”

“Ngủ?”
“Đúng vậy, vợ chồng có ai lại ngủ riêng bao giờ?”

Chúng tôi đã kết hôn hơn một năm và đây là lần đầu tiên chúng tôi ngủ chung giường.

Vào đêm tân hôn, anh âý đã nhận được cuộc gọi từ Trần Vân Như và rời đi không một chút lưu luyến.

Sau khi anh ấy trở về, tôi hỏi anh đêm qua đã đi đâu, anh ấy nói: “Lâm Lộc, em không cảm thấy em đang kiểm soát anh quá nhiều sao?”

Khi đó, vẻ mặt của anh ấy rất châm chọc, như thể anh đang hỏi tôi, em có quyền gì mà xen vào chuyện của anh? Em chẳng là cái thá gì mà chen vào cuộc sống của anh cả

Kể từ đó, tôi không bao giờ quan tâm đến chuyện của anh nữa dù anh có về muộn thế nào tôi cũng ngó lơ và chưa một lần hỏi han.

Bây giờ anh ấy bị bệnh, bệnh đến nổi như thể một con người khác vậy. Tôi cảm thấy mình đã làm hết sức mình vì trách nhiệm vợ chồng.

“Nhưng đây đâu phải cuả phòng của anh” Tôi nhắc nhở.

Nụ cười trên môi Lăng Tiêu dần biến mất

“Vợ…” giọng anh hơi khàn.

Tôi hít sau một hơi, nghiêm túc nhìn anh: “Lăng Tiêu, em biết bây giờ anh đang bệnh, lẽ ra em không nên nói với anh những chuyện này, nhưng mà em không thích như vậy, anh về phòng đi”

”Anh chỉ muốn ôm em ngủ” Anh nói thêm “Anh sẽ không làm gì cả, sẽ không làm gì hết, được chứ?”

Tôi vẫn lắc đầu.

“Tại sao?” Anh hỏi.

Câu hỏi này anh không nên hỏi tôi, mà nên hỏi chính mình, hỏi Trần Vân Như thì tốt hơn

Tôi hơi thiếu kiên nhẫn

“Không có việc gì, về sau chờ trí nhớ của anh phục trở lại, anh sẽ biết thôi! Em chỉ đang giúp anh tuân thủ nguyên tắc của anh trước khi mất trí nhớ mà thôi” Tôi ngưng mắt nhìn anh “Anh trở về phòng đi, em buồn ngủ rồi”

“…..”

Tôi nằm xuống, nhắm mắt lại, trong lòng khó chịu, chỉ cần nhớ anh với Trần Vân Như, lại khiến tôi vô cùng khó chịu

“Vợ, anh chỉ muốn ôm em thôi mà…” Anh nhào tới ôm lấy tôi: “Không có em, anh không ngủ được”

”…..”

Quên đi, tôi so đo với bệnh nhân làm gì.

“Vậy em sẽ tắt đèn”

Đèn đã tắt…..

Căn phòng tối đen như mực, cả hai chúng tôi nằm xuống.

Bên tai tôi vang lên tiếng sột soạt, Lăng Tiêu đi tới ôm tôi vào lòng.

Lăng Tiêu thì thầm vào tai tôi: “Em à, bây giờ anh thật sự rất hạnh phúc, anh thật hy vọng chúng ta sẽ mãi như thế này”

Tôi cũng muốn như thế, giá mà anh yêu tôi như vậy….

Nhưng cái giá của sự vĩnh cửu này chỉ là anh phải luôn bị bệnh. Và tất nhiên anh sẽ không thể bệnh mãi như thế được

Nó không đáng, cả với tôi và anh ấy…..

Tôi trấn an mình, nói với anh:
“Trễ rồi, ngủ sớm thôi, ngủ ngon”

”Ngủ ngon nhé vợ” Anh hôn nhẹ lên má tôi “Anh yêu em”

Tôi nhắm mắt lại, cố gắng duy trì sự bình tĩnh trong tôi.

Chỉ cần tôi luyện tập nhiều, tôi sẽ cảm thấy bình tĩnh khi đối mặt với sự ngọt ngào của Lăng Tiêu hiện tại. Cũng phải kiềm chế bản thân, tôi không muốn bản thân phải bị tình yêu mất trí nhớ làm cho rung động được…

Chỉ cần đó là điều tôi muốn làm, nhất định sẽ thành công

Nhưng mà ngoại trừ một điều

Đó là… Khiến Lăng Tiêu yêu tôi….

error: Content is protected !!