Góc Của Chan

CHẠY ĐẾN SƯỞI ẤM CHO ANH – CHƯƠNG 2

03

Khi trở lại ký túc xá, nhìn thấy quần áo trên ban công, tôi mới nhớ ra mình đã quên trả lại áo khoác cho Mục Bạch. Tôi đang tính dành chút thời gian để trả lại quần áo cho cậu ấy, nhưng tôi không ngờ rằng lại gặp cậu ấy ở lớp.

Cuối tuần, lớp tổ chức chuyến đi chơi mùa thu, địa điểm được chọn là một khu rừng ở ngoại ô thành phố. Thật bất ngờ, người giám sát lại triệu tập các thành viên trong đội thể thao để giao lưu. 

Một lý do có vẻ hợp lí: “Lớp mình có 38 người, 36 bạn nữ và 2 bạn nữ còn tương đối nhỏ con nên rất cần sự bảo vệ của các bạn nam”. 

Kết quả là, sinh viên của đội thể thao liền bước vào tầm nhìn của chúng tôi. Khi nhóm sinh viên này xuất hiện đã đánh thức trái tim thiếu nữ của tôi. Mục Bạch bị kẹp giữa một đám người, cậu ấy nổi bật như có ánh sáng chiếu vào. 

Nhìn thấy tôi, nụ cười trên khóe miệng cậu ngày càng tươi, giống như hoa bồ công anh, chạy về phía tôi: “Học tỷ, hôm nay chị thật đẹp”. 

Miệng của đứa trẻ này còn ngọt hơn mật làm cho tôi rất phấn khích, tôi chưa kịp trả lời thì mọi người xung quanh đã rất phấn khích nói: “Tiểu Bạch, bình thường cậu trông rất lạnh lùng nha, không ngờ rằng cậu lại giấu một cô bạn gái đấy”

Sau đó, một số thanh niên lại gần tôi, tranh nhau giới thiệu: “Chào em! Bọn anh là đồng đội của Tiểu Bạch”

Nhờ có Mục Bạch mà tôi từ “học tỷ” lại trở thành “học muội” chỉ trong vài giây, trực tiếp hạ cấp.

Tôi nghĩ đây là thời điểm tốt để giải thích mối quan hệ của chúng tôi, vì vậy tôi nháy mắt với Mục Bạch, ra hiệu cho cậu ấy nhân cơ hội này làm rõ mối quan hệ giữa tôi và cậu

Nhưng tôi đã đánh giá cao quá mức độ hiểu ngầm giữa tôi và Mục Bạch, nhìn thấy ám hiệu bí mật của tôi, Mục Bạch cau mày, vội vàng chạy đến bên cạnh tôi: 
“Học tỷ, mắt của chị bị chuột rút à?”

Tôi thật sự: “Tên tiểu tử này sao mà ngốc đến thế chứ”

Chúng tôi đi đến vùng ngoại ô, con đường vô cùng gập ghềnh. Lúc đầu, tôi đang tận hưởng phong cảnh bên đường với tinh thần phấn chấn nhưng sau đó tôi đã bắt đầu cảm thấy chóng mặt và buồn nôn. Giằng co một hồi, bỗng có một bàn tay ấm áp chạm vào trán tôi và kéo tôi dựa vào người. 

Tôi mở mắt ra và bắt gặp ánh mắt của Mục Bạch: “Đánh thức chị à?”. Tôi nhìn xung quanh, rồi quay qua hỏi:
“Lý Thiến đâu?”

Mục Bạch rút tay về: “Em thấy chị say xe, nên muốn đến chăm sóc cho chị”

Tôi nhìn Lý Thiến, cô ấy nháy mắt với tôi, rõ ràng là có ý định mai mối cho tôi và Mục Bạch.

Mục Bạch có lẽ sợ tôi nổi giận: “Em có một cách trị say xe, vì lúc trước đi thi đấu thường bị nên em mới biết đến cách này”

Nhìn thấy sự chân thành của cậu ấy, tôi quyết định cho cậu ấy một cơ hội để thử.

Tôi nhắm mắt lại, chờ đợi xem cậu có loại thuốc chữa bách bệnh gì thì một chiếc tai nghe được gắn vào tai tôi, giọng nói của Quách Đức Cương* từ bên trong truyền đến.

*Một diễn viên hài người Trung Quốc

“Âm lượng ổn chứ?” Mục Bạch lắc điện thoại, ghé đầu vào xác nhận, sau đó hỏi: “Đừng nghĩ cái gì hết, nghe nói chuyện phiếm là được rồi”

Vì vậy, bây giờ Mục Bạch đang nói với tôi rằng Quách Đức Cương có thể trị bách bệnh?

Tôi hoàn hoàn không nói nên lời.

Tôi không biết liệu Quách Đức Cương có thể chữa hết chứng say tàu xe không nhưng nó dường như thôi miên tôi làm tôi ngủ thiếp đi. 
Khi tôi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang tựa đầu vào bờ vai rắn chắc của Mục Bạch, tôi cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.

Mục Bạch nhìn chằm chằm vào mặt tôi, vừa thấy tôi mở mắt ra, cậu ấy liền nói: “Chuẩn bị một chút, sắp đến nơi rồi”

Tôi gật đầu, tôi căn bản không thân với Mục Bạch nhưng hành vi hôm nay quá lố khiến tôi có ảo tưởng chúng tôi thật sự đang yêu nhau.

Vừa định nói vài câu cảm ơn giả tạo nhưng khi nhìn thấy một vệt nước nhỏ trên vai Mục bạch, những lời cảm ơn liền trở thành: “Khi đến trại, cậu hãy cởi quần áo ra”

Mục Bạch có lẽ bị tôi nói đến ngơ người, tôi nhìn khuôn mặt trắng nõn non nớt của cậu ấu từng chút đỏ lên “Không, không tốt lắm đâu”

Trái tim tôi đập thình thịch

Chết rồi, cậu nhóc hiểu lầm rồi!

04

Khi đến nơi thì trời đã tối, Mục Bạch theo một nhóm sinh viên thể thao đi dựng lều và nướng thịt, chăm chỉ như một chú ong nhỏ.

Các cô gái ngồi cạnh nhau uống trà sữa và cổ vũ bằng miệng rất hòa hợp với nhau.

Phải công nhận đội trưởng đúng là có mắt nhìn xa trông rộng, lúc này chúng tôi mới nhận ra nam nhân quả nhiên hữu dụng.

Nếu uống quá nhiều trà sữa, bụng của cậu sẽ phình to.

Khi tôi bước ra khỏi trại và đi tìm nhà vệ sinh, tôi thấy rằng nơi này thật sự là một ngọn núi cằn cỗi và tôi đã bị lạc đường khi đi tìm nhà vệ sinh nữa cơ chứ, khổ quá mà

Trời tối dần, xung quanh không có ánh đèn, thậm chí còn không có một chút mùi của thịt nướng và tôi nhận ra tôi đã cách trại quá xa, chết mất thôi

Điện thoại tôi lại còn hết pin, trái tim tôi trở nên lạnh giá cùng với nỗi buồn kiểu 
“Chúa sắp giết tôi rồi”

Cỏ dại và cây mọc um tùm trên mặt đất, rễ cây chằng chịt làm tôi trượt chân ngồi bệt xuống đất. 

Nhìn lên bầu trời đầy sao và bất giác nhẩm những từ tiếng anh để lấy dũng khí.
“Tô Tích! Tô Tích!”

Đột nhiên, một giọng nói truyền đến, tôi chưa bao giờ cảm thấy thích Mục Bạch trừ lúc này. 

Tôi từ dưới đất nhảy lên, hai mắt sáng như một con sói đói lâu ngày, sau đó cái mông đau nhức khiến tôi phải ngồi phịch xuống, giơ hai tay lên và kêu to: “Chị ở đây, Mục Bạch”

Sau hai tiếng chờ đợi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy được một người, tôi thật sự vui mừng đến mức sắp rơi nước mắt.
“Làm sao cậu tìm được chị, chị còn tưởng rằng sẽ chết ở chỗ này rồi đó”

Lời con chưa dứt, tôi đã trực tiếp bị Mục Bạch ôm vào lòng, không một kẻ hở.

Mùi thơm từ quần áo của cậu xộc vào mũi tôi, lần đầu tiên tôi được cậu ôm, thay vì ngọt ngào tôi lại cảm thấy hơi đau ngực vì cậu siết quá chặt.
“Mục Bạch, bình tĩnh, đừng hoảng, chị không sao”

Tôi vỗ nhẹ vào lưng Mục Bạch. Một lúc sau cậu mới thả tôi ra, tôi để ý thấy, một cậu bé luôn tươi cười giờ đây có vẻ mặt nghiêm túc và ánh mắt lạnh lùng nhìn tôi, thật sự có chút không quen. 

“Tô Tích, chị có biết một mình chạy ra ngoài nguy hiểm cỡ nào không? Nếu như em không phát hiện chị rời khỏi hoặc là không tìm thấy chị, ban đêm nhiệt độ giảm xuống, nơi này không biết được liệu có động vật gì nguy hiểm không, chị sẽ qua đêm ở đây thế nào?”

Tôi sững sờ, phản ứng đầu tiên của tôi là: Mục Bạch nổi giận, cậu ấy thậm chí không còn gọi tôi là học tỷ

Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, Mục Bạch đang nói ra những sự lo lắng trong lòng……

Tôi, một người không bao giờ khóc, hôm nay lại khóc òa lên: “Mục Bạch, chị vừa mới ngã, mông đau như búa bổ, cậu còn mắng chị nữa”

”Em, em không mắng chị, chỉ là em lo lắng…” Thấy tôi khóc, Mục Bạch hoảng sợ, vội vàng lau nước mắt cho tôi: “Hay là…em xoa cho chị nhé? Nhé?”

Tôi: “Hả????”

Mông của tôi bị thương, cậu ấy lo lắng rằng tôi lại bị ngã nên không được sự đồng ý của tôi cậu ấy đã trực tiếp bế tôi lên. Đúng vậy, đó là cái ôm tiêu chuẩn của công chúa.

Khoảnh khắc được câu bế lên, trái tim tôi đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra ngoài.

Tôi vùng vẫy: “Không sao, chị có thể tự đi được”
Mục Bạch bế tôi như thể hiện sức mạnh: “Chân em dài, đi nhanh hơn chị”

Vậy là giờ đây tôi đã bỏ mặc đôi chân ngắn của mình để mặc cậu ấy bế. 

Hehe, chân cũng dài thật đấy!!

Đứa trẻ gầy gò này, không ngờ lại rất có năng lực, xứng đáng là sinh viên thể thao.

Tôi thoải mái cuộn tròn trong vòng tay của Mục Bạch, suy nghĩ lung tung, tự hỏi liệu cậu ấy có cơ bụng tám múi trong truyền thuyết hay không nhỉ?

“Có”

Người đang ôm tôi đột nhiên nói, nhìn xuống tôi: “Chị có thể chạm vào nó”

“Chạm…chạm?? chạm vào cái gì? Cậu nói cái gì đấy” – thầm suy nghĩ: ”Mẹ ơi, tôi nói ra khi nào vậy chứ?”

Là một đàn chị làm sao tôi có thể lộ liễu như vậy.

“Chị không phải có ý đó, em hiểu lầm rồi” 

Vừa nói, tay vừa không tự chủ được sờ sờ bụng Mục Bạch

Mẹ ơi, Mục Bạch thật sự có cơ bụng.

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!