Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 2

5

Thời trung học, là quãng thời gian tôi không muốn nhớ lại nhất.

Lúc đó tôi không gầy như bây giờ, thật ra cũng không phải béo, nhưng khá khỏe mạnh, bởi mẹ tôi luôn thích cho tôi ăn no đủ, túi tôi lúc nào cũng đầy đồ ăn vặt.

Từ nhỏ tôi đã không phải người nói nhiều, thật ra bây giờ tôi cũng không giỏi giao tiếp lắm, không thích đến bar hay nhảy nhót, điều này còn bị Cố An đem ra trêu chọc.

Tôi và Cố An đúng là hai người của hai thế giới khác nhau.

Anh từ nhỏ đã phóng khoáng, thích chơi bời khắp nơi, có rất nhiều bạn tốt, từ cấp hai đã liên tục thay bạn gái.

Còn tôi thì sao?

Cấp hai vẫn ổn, yên bình một mình sống qua ngày, nhưng đến trung học thì gặp Bạch Tố Y.

Tôi bị cô ta cùng nhóm bạn của cô ta cô lập.

Thật ra tôi đã quen với sự cô đơn, nhưng tôi không chịu nổi việc họ lôi kéo người khác nói xấu sau lưng tôi, chê tôi khỏe mạnh quá mức, chê tôi xấu xí, rồi còn lan truyền tin tôi thích Cố An.

Đúng vậy, tôi thích Cố An.

Ai lại không thích một chàng trai cười tươi như ánh nắng mặt trời, nói chuyện dễ nghe, tính cách tốt, mà còn có thể gặp hàng ngày chứ?

Nhưng thích Cố An là một bí mật thầm lặng của tôi, tôi yếu đuối, nhút nhát, luôn cẩn trọng giấu kín.

Nhờ Bạch Tố Y và nhóm bạn nhỏ của cô ta, việc tôi thích Cố An đã trở thành trò cười mà hầu như ai cũng biết ở trường trung học.

Tôi nhớ lúc đó, khi Cố An mới nghe chuyện, anh vẫn thản nhiên cười một cách vô tư.

“Này, cậu thích tôi à?”

Anh chính là kiểu người như vậy, vô tình nghiền nát chút tự trọng yếu ớt của tôi.

6

Ồ, còn nữa, Cố An đã quen Bạch Tố Y.

Cô ta là bạn gái lâu nhất trong số những người mà anh từng hẹn hò, tôi đều biết, lúc đó, anh là thật lòng.

Nếu là tôi, tôi cũng sẽ rung động thôi.

Bạch Tố Y xinh đẹp, lại còn là chủ tịch hội học sinh, cô ta và Cố An cùng một kiểu người, phô trương, đến việc bắt nạt người khác cũng công khai rõ ràng.

Bạch Tố Y cùng đám tay chân đặt biệt danh cho tôi, đứng đầu trong việc cô lập tôi, tố tôi lén mang bài vào lớp, rồi xé sách của tôi ném qua cửa sổ.

Chỉ vì tôi không vừa mắt cô ta, cô ta thẳng thừng nói rằng ghét tôi.

Tôi bị họ bắt nạt rất tàn nhẫn, trốn trong lớp khóc, rồi bị Cố An tìm thấy lúc đi tìm Bạch Tố Y.

“Nè, đừng khóc nữa, ai bắt nạt cậu? Anh đây sẽ giúp cậu trả thù.”
Anh nửa quỳ xuống cạnh tôi, giọng nửa thật nửa đùa.

7

Lúc đó chắc tôi khóc xấu lắm, cô gái nhỏ hồi đó ai cũng để ý hình tượng khi đứng trước người mình thích.

Tôi rất ghét việc bản thân không thể hiện được mặt tốt trước mặt Cố An.

Hồi đó, khi mới biết yêu, người mình thích dường như là tất cả.

Với tôi, Cố An vừa là thuốc độc vừa là mật ngọt.

Anh biết rõ ai đang bắt nạt tôi.

Nhưng vẫn đứng bên cạnh, nói những lời mỉa mai, lạnh lùng.

Bởi vì Cố An và Bạch Tố Y là một kiểu người, đều phô trương, đều có phần tàn nhẫn, đứng bên nhau lúc nào cũng rất hợp.

Nhưng rồi họ chia tay.

Tôi nghĩ, ngay lúc biết tin họ chia tay, ít nhất tôi cũng thấy vui mừng chút ít.

Nhưng tôi lại nhìn thấy gương mặt tối sầm của Cố An mấy ngày sau đó.

Anh rất để ý, rất để ý Bạch Tố Y.

Trước đây anh chia tay cũng chưa bao giờ có biểu cảm như vậy, nhưng những ngày đó, anh cau có, lúc nào cũng nhăn mặt, ánh mắt u uất.

Dù chúng tôi đã kết hôn nhiều năm, tôi cũng chưa từng thấy anh như vậy.

8

Có một ngày, chỉ còn mỗi tôi ở lại trực nhật.

Khi hoàn thành hết công việc, mặt trời đã lặn hẳn xuống dưới đường chân trời.

Tôi bước ra khỏi lớp, nhìn thấy Cố An một mình dựa vào lan can hành lang, hút thuốc.

Dáng người anh cao lớn, thả lỏng tựa vào đó, nửa bên mặt ẩn trong làn khói, mắt không biết đang nhìn chỗ nào.

Nhìn là biết đã hút không ít điếu rồi.

“Bớt hút đi.” Tôi tiến lại bên cạnh anh.

Anh hạ mắt nhìn tôi, giọng khàn khàn đáp lại một tiếng.

“Cậu chia tay rồi sao?”

Anh nhếch mày, dập điếu thuốc, nhìn tôi một hồi lâu rồi lên tiếng.

“Ừ.” Giọng có chút đứt quãng.

“Khó chịu lắm sao?”

“Cũng bình thường.”

Rồi sau đó chúng tôi không nói gì thêm nữa.

Khi bước đến cầu thang, Cố An dừng lại.

Anh nghiêng đầu nhìn tôi, tôi bỗng có linh cảm không hay.

“Chơi trò gì vui vui đi?”


“Được thôi.” Ít ra nếu như vậy làm anh vui hơn thì cũng được.

Trò chơi là “Kéo – Búa – Bao”, người thua phải cõng người thắng về nhà.

Nghe thì thật vô lý, đúng không?

Nhưng khi tôi thật sự phải cõng Cố An, thì không chỉ là vô lý nữa.

Ba ván hai thắng, Cố An thắng toàn bộ.

Nói thật, một chàng trai cao gần 1m8 như vậy, cõng thật sự rất nặng.

Điều khó chịu là anh không chịu yên, còn dùng tay nghịch tai tôi, giọng nói lúc đó pha chút cười khúc khích:
“Lâm Nhiễm, cậu giỏi thật đấy.”

Anh hoàn toàn không có ý định chịu xuống, còn tôi thì chẳng biết tại sao lại cõng anh suốt đoạn đường đó.

Tôi bước đi khó nhọc, còn anh thì nhẹ nhàng ngân nga hát trên lưng tôi.

Đến cửa nhà, tôi mệt đến mức thở dốc.

Anh nhảy xuống khỏi lưng tôi, cúi mắt nhìn tôi, không nói gì, đối lập rõ rệt với vẻ lúng túng, bối rối của tôi lúc đó.

Một lúc sau, cuối cùng anh mới lên tiếng, giọng bình thường gọi tên tôi.

“Lâm Nhiễm.”

“Ừ…Sao vậy?”

“Nếu cậu giảm cân xuống còn 45kg, tôi sẽ để cậu làm bạn gái của tôi.”

9

Lời nói đó của Cố An, thực sự đã ảnh hưởng sâu sắc đến tôi lúc ấy đến mức nào?

Ít nhất là rất sâu, khắc sâu vào tận đáy lòng tôi.

Tôi bắt đầu giảm cân, đầu tiên là mua thuốc giảm cân, uống liên tục mấy tuần liền, nhưng hiệu quả rất yếu ớt, rồi tôi tìm đủ mọi cách giảm cân trên mạng, thử qua hết.

Thật ra tôi vốn là người không kiên trì, vậy mà lần này tôi đã bền bỉ tập nhảy ếch lên cầu thang suốt vài tháng.

Khi tôi chạy vòng quanh dưới sân, tôi thậm chí còn không biết ý nghĩa của việc này là gì.

Tất cả bắt đầu từ một câu đùa có thể là lời Cố An nói qua loa cho có.

Tôi chạy dưới ánh hoàng hôn, thở dốc không ngừng.

Lúc mới bắt đầu ăn kiêng thật sự rất đau khổ.

Mẹ tôi nấu món nào cũng thơm ngon hấp dẫn, có lúc tôi đói đến nỗi nằm trong chăn khóc vì đói.

Lúc ấy tôi chẳng hiểu gì, làm theo mấy cách trên mạng một cách mù quáng, quá sốt ruột.

Có khi cả ngày chỉ uống nước hoặc chỉ ăn trứng, lại còn kết hợp với tập luyện cực độ.

Cuối cùng tôi đã tự đẩy mình vào bệnh viện.

Đến giờ tôi vẫn bị đau dạ dày, chính là do lúc đó tôi đã hành hạ mình quá nhiều.

Nhưng dù thế, kết quả là tôi đã từ một đứa béo 72kg, cuối cùng giảm xuống còn 45kg.

Nhưng có một điều tôi không muốn thừa nhận, dù tôi gầy đi thì vẫn không xinh bằng Bạch Tố Y.

Thậm chí dường như chẳng ai để ý đến sự thay đổi của tôi.

Ngay cả Cố An cũng vậy.

“Gọi tôi ra đây làm gì, hả?”Anh khoanh tay, nhìn tôi không mấy nghiêm túc.

Kể từ khi chia tay cũng hơn ba tháng rồi, trông anh đã trở lại bình thường.

Nhưng trong ba tháng đó, anh không quen một ai khác.

“Cậu thấy tôi có gì thay đổi không?”

“Ừ… có vẻ thon gọn hơn?” Anh nghiêng đầu nhìn tôi.

“…Cậu còn nhớ cậu…” Tôi không thể nói hết câu.

Rõ ràng anh đã quên mất rồi.

Tôi cảm thấy lúc đó mình suýt nữa thì òa khóc.

“Ồ, tôi nhớ ra rồi.”

Nhưng ngay lúc đó, tay anh bất ngờ chạm lên đỉnh đầu tôi, xoa nhẹ vài cái.

“Tôi có nói rằng, nếu như gầy đi tôi sẽ để cậu làm bạn gái tôi?”

Anh nhìn tôi, tôi chưa bao giờ có thể phủ nhận trong mắt anh là cả dải ngân hà, nụ cười của anh làm sáng lên cả một bầu trời đầy sao nhỏ lấp lánh.

“Mong được chỉ giáo nhiều hơn, bạn gái.”

error: Content is protected !!