Góc Của Chan

SAU KHI THẤT TÌNH TÔI Ở TRONG MỘNG GIÁO BÁ KHÓC- CHƯƠNG 2

5

Có lẽ tôi hiểu suy nghĩ của Liễu Linh Linh, tôi cũng dần cảm nhận được những điều Liễu Linh Linh làm

Nếu là tôi, tôi cũng muốn xem sẽ như thế nào khi có người nào đó thay thế tôi trong ba năm.

Rõ ràng, nhìn thấy tôi khiến cô ấy khá tự hào và đắc ý đến như vậy mà

Nhưng vậy thì sao, với cái giá phải trả là tiếp quản một người bạn trai ngu ngốc, thuộc về một người khác ba năm sao?

Nói đúng hơn là tôi vẫn giữ sự thương hại cho cô ấy

Mang theo đậu phụ nhồi thịt băm và quay lại với vẻ mặt vẫn chưa định thần lại được

Giáo bá nhìn thấy tôi, ra giọng điệu trách móc: “Tôi chuẩn bị gọi cảnh sát nếu em không trở lại đấy”

Tôi nhún vai: “Vừa đụng phải hai tên ngốc.”

Nói chuyện lâu đến nỗi ly trà sữa cũng tan hết cả đá rồi

Dù sao, nếu bây giờ tôi không nói ra, không đề cập đến những chuyện vừa rồi, thì giáo bá cũng sẽ biết trong giấc mơ của tôi mà thôi

Nên tôi đã nói đầy đủ những lời của Liễu Linh Linh nói

Cậu ấy cười, thấy tôi đang cương lên với thái độ không mấy vui vẻ, con người này lâp tức xoa dịu tình hình 

“Thật không ngờ, anh ta lại nghĩ mình là nam chính đấy”

“…..”

“Sở Huỳnh, đừng nghĩ quá nhiều, chuyện này không liên quan gì đến em”

Tôi tức giận không nói được gì, chỉ biết im lặng ngồi nghe giáo bá nói từng câu, từng chữ

Nghe nói ba năm trước, Liễu Linh Linh đến thành phố tôi tham gia kỳ thi nghệ thuật.

Tình cờ kì thi đó lại ở dưới đường nhà tôi.

Cố Thụy vô tình yêu tôi từ cái nhìn đầu tiên, vì vậy anh ta đã nhờ ai đó hỏi thăm.

Người bạn cùng lớp hỏi xung quanh và biết rằng nhà tôi là nhà duy nhất ở đó.

Anh ta đã viết một bức thư tình và nhờ các bạn cùng lớp đưa nó cho tôi.

Ban đầu tôi nghĩ rằng tình yêu của tôi vừa kết thúc một cách tồi tệ

Bây giờ lại có người nói với tôi, tình yêu của tôi là một sự hiểu lầm tai hại

Trong ba năm yêu nhau, tôi trở thành sai lầm nực cười nhất. 

Chỉ vì một thằng ngốc nhìn nhầm tôi mà dẫn đến sự hiểu lầm nực cười chết tiệt này

Một bàn tay to ấm áp đột nhiên xuất hiện đặt lên trên đầu tôi và xoa đầu tôi.

Không biết giáo bá đi đến bên cạnh tôi lúc nào

Anh cúi xuống và thì thầm nhẹ nhàng vào tai tôi:

“Đừng khóc, nếu không mọi người sẽ nghĩ rằng tôi đang bắt nạt em đấy!”

“Nếu muốn khóc hãy khóc vào ban đêm và khóc trong giấc mơ của chúng ta.”

Nước mắt tôi chực rơi, đưa đôi mắt đầy sự ủy khuất nhìn giáo bá, anh ấy nhẹ nhàng nói tiếp:

“Đừng lo, không sao hết, tôi vẫn luôn ở đây”

Tôi sững sờ một lúc, nhưng ngay lập tức bật khóc. Mọi sự chịu đựng của tôi là quá đủ, nó thật sự đã đạt đến sức chịu đựng mà tội gặp phải

Tất cả là do giọng điệu của anh quá nhẹ nhàng. Tôi đột nhiên không kìm nén được sự bất bình của mình. Anh mang lại cho tôi cảm giác an toàn, một nơi thật sự yên bình để tôi trút bỏ được những áp lực

Hôm đó, giáo bá đã quay lại trường với khuôn mặt tràn đầy sự bối rối

Tôi đi theo phía sau, nắm chặt góc áo khoác của anh, nước mắt thì vẫn rơi, khung đường ít người qua lại, chỉ có tiếng khóc, cùng với hơi thở sụt sịt nhỏ của tôi vang lên

Khóc suốt quãng đường về ký túc xá.

Vô số người qua đường thường xuyên quay đầu lại.

Có rất nhiều cuộc thảo luận trong diễn đàn của trường: “Ôi Chúa ơi, giáo bá lại bắt nạt người ta rồi”

Phải làm sao đây, tôi thật xấu hổ khi đối diện với anh ấy trong giấc mơ tối nay…

6

+N phiên bản của câu chuyện về tôi và giáo bá đã xuất hiện.

Cái gì mà lời tỏ tình của tôi bị giáo bá từ chối

Giáo bá bắt nạt tôi, tôi mặt dày bám lấy anh để xin lỗi

Một số người còn nói rằng tôi và giáo bá là anh chị em thất lạc từ lâu

????

Những suy luận của mọi người đều thái quá lên như vậy 

Tôi quay lại và mở cửa ký túc xá, với thái độ tức giận

Tôi thấy ba người bạn cùng phòng của tôi đã ngồi thành một hàng. Đưa ánh mắt dò hỏi nhìn tôi

Đã bày trận địa sẵn sàng đón địch

Người đứng đầu Trương Duyệt Duyệt cầm chuột đập mạnh xuống bàn, mắng:

“Sở Huỳnh, khai mau! Nhanh lên!”

Tôi vẫn đang sững sờ, cậu ấy liền hỏi dồn tôi

“Cậu có quan hệ gì với giáo bá?”

Thấy tình hình này, tôi khó đường chạy, thú nhận sẽ được khoan hồng nên tôi dứt khoát nói với họ rằng giáo bá đã bị tôi xử lí rồi

Giáo bá bây giờ rất nghe lời tôi

“Cố Thụy à, là do tớ bảo anh ấy đánh”

Tôi tự hào.

Chắc chắn rằng, bạn cùng phòng của tôi đã chạy đến khen ngợi tôi:

“Cậu được đó nha Sở Huỳnh, bây giờ cậu đã có thể tự mình trả thù tên cặn bã đó rồi nha”

Trương Duyệt Duyệt cũng sờ sờ lồng ngực thẳng đứng của tôi:

“Vậy cậu và giáo bá không có chút gì hết sao?”

Tôi ôm ngực nói: “Hả?”

Thấy vậy, Trương Duyệt Duyệt thì thầm trước mặt tôi:

“Xem ra tên ngốc cậu vẫn này còn chưa thông suốt!”

“Không gấp, giáo bá có thể bị cậu chèn ép như vậy, nhất định là tự nguyện!”

“Đúng vậy, đúng vậy, không ngờ Sở Huỳnh ngốc nghếch của chúng ta lại có thể cùng với giáo bá mập mập mờ mờ nha.”

Tôi vội vàng nói rõ: “Không phải!”

Nhiều nhất chỉ tôi chỉ là chạm vào cơ bụng của anh trong một giấc mơ.

Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy xấu hổ

Trương Duyệt Duyệt nhìn thấy liền cười xấu xa.

Tôi vội vàng đổi chủ đề: “Các cậu không biết Cố Thụy tức giận như nào đâu.”

Để tớ kể cho các cậu nghe

Sau khi nghe xong

Những người bạn cùng phòng gắt gỏng của tôi bắt đầu đập bàn và la hét.

“Tên Cố Thụy ngu ngốc này làm sao có thể làm được cái gì chứ”

“Liễu Linh Linh trông có vẻ là một người thông minh, nhưng không ngờ lại bị chậm phát triển trí tuệ.”

Tiếng mắng chửi làm rung chuyển bầu trời.

Đến nỗi quản lý ký túc xá phải đi lên gõ cửa cảnh cáo.

Cả phòng chỉ im lặng được trong một khoảnh khắc

Trương Duyệt Duyệt thấy tôi trợn tròn mắt, cô ấy mỉm cười và hỏi tôi: “Sở Huỳnh, cậu thấy giáo bá như thế nào?”

Tôi giả vờ ngẩn người: “Cái gì mà như thế nào…”

Trương Duyệt Duyệt cố ý nói: “Nếu cậu không có gì với cậu ấy, tại sao lại không giới thiệu cho bọn tớ?”

Tôi biết Trương Duyệt Duyệt đang trêu chọc tôi, nhưng khi tôi nghe thấy điều này,

Tôi cảm thấy hơi khó chịu không thể giải thích được.

Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói:

“Nhưng mà, lần trước cậu nói giáo bá lãnh đạm, tớ đã vô tình để cậu ấy nghe thấy rồi”

“Cậu ấy có thể có chút oán hận…”

Sắc mặt Trương Duyệt Duyệt thay đổi rất nhiều.

Cô nghiến răng nghiến lợi nắm tay tôi: “Sở Huỳnh, sống chết của tớ phụ thuộc vào cậu.”

“Cậu! Phải! Tóm! Được! Giáo! Bá!”

Tôi: “???”

Cậu ấy đang nói về điều gì vô nghĩa vậy?

Trương Duyệt Duyệt không quan tâm chuyện này.

Vì cuộc sống của chính mình, cô ấy tuyệt vọng cho tôi lời khuyên.

Nói rằng đây là một thủ thuật đẹp đẽ, có thể biến sự thù địch thành bạn bè

Tôi chóng mặt đến mức ngủ thiếp đi.

Tôi luôn cảm thấy như mình đã quên một điều gì đó quan trọng.

Cho đến sáng hôm sau.

Tôi tỉnh dậy.

Tôi nhớ ra.

Tôi đã mơ về điều đó một lần nữa!

Trong giấc mơ, Trương Duyệt Duyệt đang dạy tôi cách quyến rũ giáo bá

Ngay cả tôi cũng đang mặc một chiếc váy nhỏ ngọt ngào và dễ thương

Lộ rõ đường cong chữ S

Hình ảnh này khiến tôi nổi da gà khi nhớ lại!

Lời nhắc tin nhắn WeChat trên điện thoại di động vang lên.

Giáo bá gửi tin nhắn… Tôi đã không có can đảm để nhấn vào nó.

Tôi phải làm gì đây???

Tôi có thể lao vào ký túc xá nam và đánh giáo bá để anh mất trí nhớ không?

Làm thế nào để đánh, phía sau đầu hay thùy trước trán?!

Thật sự vô cùng khẩn cấp

7

Dù sao tôi vẫn đọc tin nhắn.

Giáo bá: “Tôi biết em mời tôi ăn nhiều đậu hũ như vậy là vì ý đồ xấu của em.”

Tôi: “… Tất cả đều là hiểu lầm.”

Giáo bá: “Thực sự, tôi không tin điều đó”

Má ơi cứu tôi, nếu đã không cứu được, vậy thì…. hủy diệt đi

Tôi đã rời khỏi trường học với giáo bá

Đi đến tại một quán trà sữa trân châu ở trung tâm thành phố.

Có thể xem như là cuộc gặp mặt ngầm của các gián điệp

Giáo bá hôm nay mặc áo phông dài tay và quần dài.

Rất kín đáo

Tôi thắc mắc: “Trời nóng quá, cậu không sợ say nắng sao?”

Giáo bá ôm lấy mình: “Nam sinh phải tự bảo vệ mình bên ngoài.”

Anh nhìn tôi đầy ẩn ý, “Nếu không, tôi sẽ bị hổ ăn thịt.”

Tôi: “…”

Tại sao trước đây tôi không thấy giáo bá đáng yêu như vậy cơ chứ?

Được rồi

Tôi chắp tay đầu hàng và cầu xin anh im lặng.

Thấy vậy, anh ấy càng lúc càng hung hăng càn quấy: “Tôi đoán em có ham muốn với tôi.”

“Bây giờ em đã làm hoen ố danh tiếng của tôi.”

Giáo bá đang nói đến những bài đăng trên diễn đàn trường

Tôi đột nhiên cảm thấy tội lỗi hơn.

Giáo bá bận rộn giúp tôi nhiều ngày như vậy, trong mơ tôi còn quấy rầy đến anh, làm anh mệt mỏi

Nghĩ về điều này, tôi đã hứa với sự ngay chính: “Nếu không, tôi sẽ đi và đăng một bài làm rõ.”

Giáo bá liếc nhìn tôi vỗ ngực, “Em định nói rõ như thế nào?”

Tôi suy nghĩ cẩn thận, nhân tiện uống hai ngụm trà sữa thật mạnh.

Anh ấy chế nhạo: “Trước khi em kịp tính toán, trà sữa đã uống hết trước rồi.”

Tôi bực mình, “Đừng làm ầm ĩ, tôi đang dùng trí tuệ của mình!”

Anh ấy làm một cử chỉ “mời” và dựa lưng vào ghế một cách đẹp trai và nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi bị nhìn chằm chằm: “Hay là cứ nói là tôi ăn vạ cậu đi”

Anh ấy tỏ ra không vui: “Tôi bị một cô gái nhỏ như em đụng chạm dễ dàng như vậy, mặt mũi của tôi để ở đâu?”

“Vả lại, tôi đẹp trai như vậy, nếu em nói như thế thì sau này các cô gái nhỏ đến ăn vạ tôi, tôi phải làm sao đây?”

Anh ta tự luyến quá đi mất, nhưng hình như cũng có lý

Tôi không nói nên lời.

Những ngón tay mảnh khảnh của anh gõ lên bàn, khiến tôi tỉnh táo trở lại.

Anh dường như thản nhiên nhắc tới:

“Tôi có một đề nghị, chúng ta hãy giả làm bạn trai và bạn gái, chuyện này sẽ coi như cuộc cãi vã của cặp đôi thôi”

Tôi xoa xoa tai.

Tôi bắt đầu nghi ngờ thính giác của mình: “???”

Giáo bá ngước lên trời và thở dài: “Em đã âm mưu chuyện này từ lâu rồi phải không?

“Haizzz, vẫn là em thành công rồi”

“Mãn nguyện đi nào, cười lên đi nào, em đã kiếm được một người đàn ông tốt cho gia đình”

Tôi: “…”

Khoan đã, tôi dường như thấy tai của anh đang lặng lẽ đỏ lên.

error: Content is protected !!