Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

5

Khi tỉnh dậy, tôi đã nằm trên giường trong ký túc xá.

Bầu trời sáng sủa.

Tôi nhìn vào điện thoại và thấy đã mười một giờ.

Khi tôi mở miệng, giọng nói của tôi trở nên khàn khàn: “Châu Huyên? Cậu có ở đó không?”

Chau Huyên mở rèm, rót cho tôi một ly nước mật ong rồi đưa cho tôi.

“Uống đi, bổ sung nước.”

Đầu tôi đau đến mức tưởng như sắp vỡ ra.

Mặt và tay tôi cũng đau, ánh nắng chiếu qua cửa sổ chiếu vào tôi thấy cánh tay mình bầm tím

Tôi do dự: “Hôm qua tớ uống rượu cùng cậu, bị cậu đánh à?”

Châu Huyên tức giận chống tay lên hông: “Cái gì mà tớ đánh cậu chứ? Chúng ta bị kẻ biến thái đánh đó được không?”

Cô ấy leo lên giường tôi và lay vai tôi.

“Đại tiểu thư của tôi ơi, đừng nói với tớ là cậu đã quên hết chuyện tối qua nhé.”

Tôi bị cô ấy lay đến mức choáng váng, tôi nằm xuống và nhìn chằm chằm lên trần nhà trong sự bàng hoàng.

“Cậu nói tối qua, biến thái?”

Những mảnh vỡ vụn ùa vào. Có khi là kẻ biến thái đưa tay kéo áo khoác của tôi, có khi là tôi khóc trong vòng tay Tống Thần.

Tôi lấy tay che mặt: “Chắc chắn là tớ đang mơ.”

Châu Huyên không hề có ý định để tôi đi nên cô ấy đã kéo tay tôi ra và nói với tôi một cách rành mạch

“Hôm qua, cậu…”

Cô ấy nói hôm qua Trần Kỳ bị bạn gái gọi đi nên Tống Thần chỉ có thể bắt taxi để đưa chúng tôi đến bệnh viện.

Tôi đã khóc sướt mướt suốt chặng đường.

Khiến người lái xe để ý đến tôi và liên tục quan sát chúng tôi qua gương chiếu hậu, đặc biệt là Tống Thần như nhìn một tên bắt cóc phụ nữ

Làm Tống Thần phải xuất trình thẻ trường của mình cho tài xế để chứng minh mình không phải là người xấu.

Khi bác sĩ bôi thuốc lên đầu gối và cánh tay của tôi, tôi ôm Tống Thần và khóc cho đến khi kiệt sức.

Cuối cùng, Tống Thần lấy tăm bông ra và khử trùng vết thương của tôi từng chút một.

Bác sĩ thấy buồn cười và nói với Tống Thần rằng cô bạn gái nhỏ của anh khá khó tính.

Tống Thần chưa kịp nói gì thì tôi đã khóc và nói rằng tôi không đủ tư cách làm bạn gái của anh ấy.

Lúc anh đưa tôi về trường, đã gần bốn giờ sáng

Nghe đâu, tôi đã nắm lấy tay áo của Tống Thần và không chịu buông ra.

“Anh đi thì sẽ không quay lại. Tôi biết, anh đi rồi thì chúng ta sẽ không liên quan gì đến nhau nữa. Tôi biết”

Tống Thần vẫn im lặng, cúi đầu nhìn tôi và để tôi kéo anh ấy.

Tôi nhìn anh và lau nước mắt.

Cuối cùng, tôi đột nhiên buông tay, nghẹn ngào nức nở, nhưng lại rất kiên quyết: “Anh đi đi, anh không yêu đương cũng không sao, tôi có thể tự yêu một mình. Không sao đâu, thật sự không sao đâu”

Bảo vệ không nhịn được muốn ra ngoài kiểm tra, làm Châu Huyên xấu hổ kéo tôi vào trong.

Nhưng tôi vẫn nói những điều vô nghĩa, cứ mỗi bước đi lại quay đầu ba lần và khóc.

Tống Thần không nói gì, chỉ nhìn chúng tôi cho đến khi chúng tôi hoàn toàn biến mất.

6

Châu Huyên còn đang bắt chước một cách sinh động: “Thích một người là sai sao? Châu Huyên, sao cậu lại bảo tớ im lặng? Huhuhu”

Tôi che mặt bằng một chiếc gối và cố gắng bóp cổ mình.

Không còn mặt mũi nào nữa rồi, thật đấy trời ơi

Châu Huyên giở gối của tôi ra, lấy đưa điện thoại cho tôi.

“Cả đêm hôm qua cậu lẩm bẩm nhắn tin cho ai. Cậu xem nhanh đi, chẳng lẽ là cậu nhiệt tình tỏ tình với các thầy cô”

Tôi rất phấn khích và ngồi dậy cầm điện thoại.

Tuy nhiên, WeChat trống rỗng, chỉ có những tin nhắn chưa đọc từ một hình đại diện xa lạ.

Anh ấy nói: [Đúng]

Cái quái gì vậy?

Tôi bấm vào hộp thoại trò chuyện và trượt lên trên cùng.

Trước mặt tôi có mấy chữ khó hiểu, có lúc thì tôi nói tôi khóc vì đau, có lúc tôi lại nói là tôi sợ.

Người ở phía bên kia thực sự đã rất kiên nhẫn hợp tác.

Những câu trả lời tuy ngắn gọn nhưng có thể cho mọi người biết rằng anh vẫn chưa rời đi.

Tiếp tục cuộn xuống, tôi bắt đầu chơi xỏ anh

“Anh có tin vào duyên phận không?”

“Cuộc đời quá dài, phải nắm bắt cơ hội . Chúng ta tung súc sắc đi, 1:3, em thắng, 4:6, anh thắng.”

“Tôi chỉ cần một ít thời gian , chứ không phải cả đời, được không?”

Không có câu trả lời từ bên kia.

Phải gần hai mươi phút sau mới có tin nhắn mới.

Câu trả lời của anh là hình ảnh anh ném một con súc sắc.

Bốn nút

Anh ấy thắng.

Hai người không bao giờ nên gặp lại nhau.

Nhưng tôi đã gửi đi một biểu tượng cảm xúc vui vẻ, nói một cách chắc chắn:

“Là 3, tôi thắng rồi”.

Anh vẫn im lặng.

Mãi đến tám giờ sáng nay, khi tôi còn đang ngủ say, anh mới trả lời tin nhắn.

Anh ấy nói: [Đúng]

Đúng vậy, cô thắng.

Đúng vậy, chúng ta có thể bên nhau một thời gian ngắn ngủi

7

Tôi là một con m.a men chơi xỏ người khác

Nhưng anh ấy lại ngầm đồng ý

Tôi cảm thấy hơi đau ở viền mắt

Châu Huyên kích động đến mức gần như hét lên: “Kỷ Hiểu Hiểu, cậu thật có năng lực! Cậu lúc ấy thật sự say sao? Sao lại tốt hơn lúc tỉnh táo chứ?’

Tôi lắc đầu, cảm thấy tim mình đau nhói, không nói được lời nào.

Khi tôi rời khỏi giường để tắm rửa, tôi thoáng thấy chiếc áo khoác màu đen treo trên lưng ghế.

Một số ký ức của đêm qua lại hiện về.

Tôi lạnh đến mức run rẩy trong vòng tay của Tống Thần, còn anh ấy cởi áo khoác ngoài và quấn quanh người tôi như thế nào.

Tôi ôm cổ áo anh ấy mà khóc, anh ấy thực sự nhìn xuống tôi, đôi mắt đen như hắc diện thạch*

*Đây là tên một loại đá

Không nghĩ về nó nữa

Tốt nhất là mình nên tránh mặt anh ấy vài ngày.

Bên kia, Châu Huyên nhận điện thoại: “Alo, là cảnh sát à, vâng được rồi, khoảng nửa tiếng nữa chúng tôi sẽ đến đó.”

Cô ấy lẻn đến phía sau tôi và nhìn tôi trong gương.

“Tớ quên nói với cậu. Hôm qua Tống Thần hỏi chúng ta có cần gọi cảnh sát không. Tớ đang nghĩ làm sao có thể để tên biến thái ấy trốn thoát, nhất định phải gọi cảnh sát.”

Sữa rửa mặt dính vào mi mắt, tôi vội vàng rửa sạch.

Tôi nghe thấy Châu Huyên nhiệt tình tuyên bố: “Cho nên, cậu chuẩn bị một chút, chúng ta đến đồn cảnh sát. Nhân tiện để cậu gặp người yêu của mình”

Đột nhiên, tôi bị sặc nước

Tôi ho đến mức không thể thở được.

Lúc đầu chỉ là sặc nước, về sau giống như ho do gió lạnh.

Châu Huyên rót cho tôi một ít nước, mở hộp thuốc đưa cho tôi

“Tống Thần đã chuẩn bị thuốc cảm cho cậu, bác sĩ nói anh không bị sốt nên sẽ không kê đơn, ông ấy nói cậu sẽ sớm khỏi. Không thể không nói, anh ấy đã biết trước rồi đúng không”

Tôi cầm viên thuốc nhỏ và bị phân tâm trong giây lát.

8

Tại đồn cảnh sát, Tống Thần đã tới.

Chỉ là nhìn từ phía sau thôi nhưng vẫn có thể thấy anh ấy rất đẹp trai.

Tôi đội mũ và đeo khẩu trang, đi theo sau Châu Huyên, cố gắng làm cho mình trở nên vô hình.

Cũng may Tống Thần không nói gì với tôi mà chỉ nói chuyện với cảnh sát, kể lại toàn bộ sự việc ngày hôm qua.

Tôi im lặng nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy có chút khó chịu nên xin phép đi uống nước rồi bước ra ngoài.

Nước đã chảy tràn ra ngoài, nhưng dường như tôi không để ý, cứ cầm cốc giấy lơ đãng.

Một bàn tay vươn ra bên cạnh tôi và tắt vòi nước cho tôi.

“Nước tràn rồi.” Một giọng nói quen thuộc.

Tôi hoảng hốt ngước lên và bắt gặp ánh mắt của Tống Thần

“Sao hôm nay em tránh mặt tôi vậy?” Anh trầm ngâm vài giây, như đang cố gắng sắp xếp lời nói, “Không phải nói là, phải nắm bắt cơ hội sao?”

Tay tôi đột nhiên run, nước nóng tràn ra ngoài.

Cũng may Tống Thần phản ứng nhanh, vững vàng bắt được.

Anh dừng một chút rồi nói: “Tôi nghe nói người say nói thật, cũng nghe nói người say nói bậy, hôm qua tôi không biết nên xếp em vào dạng nào.”

Những lời nói ngày hôm qua…

Tai tôi đỏ bừng vì xấu hổ và tôi không dám ngước lên nhìn anh.

Tống Thần quan sát vẻ mặt của tôi, nghĩ rằng đã có câu trả lời nên cười nói: “Tôi hiểu rồi, lời nói hôm qua tôi sẽ coi như em nói đùa

Anh quay người rời đi.

Tôi chợt ngước lên và buột miệng nói: “Đó không phải nói đùa đâu”.

Anh ấy dừng lại.

Tôi cảm thấy mặt mình nóng bừng, giọng nói run run nhưng tôi vẫn cố gắng nói hết câu.

“Đó không phải là nói đùa, đó là những gì tôi cảm thấy trong lòng, nhưng tôi chỉ không dám nói ra mà thôi.”

Tống Thần nhìn tôi, vẫn rất bình tĩnh, kiên nhẫn và chờ đợi.

Tôi chợt cảm thấy lo lắng và xấu hổ.

“Tối hôm qua, tôi không nên làm vậy. Tôi xin lỗi, nó như là một kiểu ép buộc, ép anh phải đồng ý. Nhưng thực ra, tôi không cần anh phải đồng ý, tôi chỉ cần lắng nghe chính mình thôi.. .”

Tống Thần ngắt lời tôi: “Tôi hai mươi tuổi.”

Tôi do dự: “Hả?”

Anh bình tĩnh nói: “Cho nên, tôi là người lớn và biết mình đang làm gì”.

Đầu tôi lại choáng váng, giọng nói lơ lửng: “Ý anh là…”

Tống Thần đút hai tay vào túi, vẻ mặt bất an hiếm thấy.

“Ý tôi là, có lẽ chúng ta có thể thử tìm hiểu nhau. Tôi chỉ đang nghĩ, làm thế nào để em không bị tổn thương.”

Sự suy đoán của tôi đã được xác nhận.

Tôi vui mừng đến mức nhảy dựng lên và bất chấp ôm lấy cánh tay anh ấy.

“Em sẽ không tổn thương đâu, tuyệt đối không!”

Anh mỉm cười, nhìn tôi nhảy lên nhảy xuống rồi đưa tay vuốt mái tóc rối bù của tôi.

Anh ấy dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì.

error: Content is protected !!