Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

3

Bước ra khỏi văn phòng của Châu Thời Dư, một nhóm người ăn dưa ở bên ngoài nhìn tôi với vẻ mặt đầy thông cảm.

Khi biết mình không bị đuổi ngay khỏi công ty, tôi lại trở thành đối tượng để mọi người hóng dưa rồi các hội nhóm ăn dưa các thể loại, trước đây tôi cũng là một trong những người ăn dưa, nhưng bây giờ lại ăn dưa của chính mình, đúng là tạo nghiệp rồi nghiệp lại đi quật chính mình đây mà.

Sau sự việc này, Hiệp hội Bát Quái đã đặt cho tôi biệt danh “Lâm Đại Dũng”.

Hàng ngày, những người ăn dưa đều nhắn tin đến để ‘hỏi thăm sức khỏe’ của tôi, xem tôi ngày hôm nay đã làm nên cơm cháo gì chưa với sếp.

“Lâm Đại Dũng hôm nay đã đè được ông chủ chưa?”

“Vậy nhất định phải cố lên nhé”

Này, tốt hơn là tôi nên đi vệ sinh một chút…

Châu bóc lột đã gửi tin nhắn WeChat:

“Thư ký Lâm, tôi bảo cô xem công ty là nhà chứ không phải xem nhà vệ sinh của công ty là nhà”

“Tôi cho cô 1 phút, có mặt tại văn phòng của tôi với bản kế hoạch tôi đã kêu cô chuẩn bị”

Sau khi gửi lời chào tổ tiên tám đời của Châu Thời Dư trong lòng, tôi đáp:

“Đã biết”

Tôi biết rõ là mình thực sự…thực sự không hề thích anh ta một tí nào nữa, nhưng rồi, dù thế nào thì tôi vẫn còn ở trong công ty và vẫn còn làm nhân viên dưới tay anh ta, nên lúc nào cũng luôn phải thể hiện ra một khuôn mặt của một cô thư kí vui vẻ, ngây thơ và còn phải luôn vâng lời sếp.

Chỉ mới bước vào văn phòng được ít phút, vừa đặt kế hoạch xuống bàn thì Châu Thời Dư đi tới cầm nó lên xem rồi tỏ vẻ cau mày nhìn tôi:

“Thư ký Lâm, cô vừa làm ppt này trong nhà vệ sinh à”

Tôi: ? ? ?

“Trước giờ cô chưa từng làm ppt à? Tại sao cô lại dám đưa cho tôi thứ ôn quỷ chẳng ra gì này vậy, trong nó còn thua cả những đứa tầm mời lăm tuổi làm ra nữa”. Anh nói thêm

Tôi chỉ biết im lặng cúi đầu trong ấm ức:……

“Vậy tôi sẽ đi sửa lại…” Tôi nghiến răng cười.

Tôi tải xuống một số mẫu ppt cấp cao từ Internet, đưa vào kế hoạch và giao cho Châu Thời Dư xem lại một lần nữa.

Anh nhìn nó, nhếch mép cười nói:

“Ồhh, Lâm Thiên Thiên, cô đưa cái này cho là đã sửa rồi à? Trong chúng nhìn cũng thú vị phết đấy chứ, khi nãy tôi vừa nhìn thôi đã thấy chẳng ra ôn gì rồi, còn lần này, nhìn cái cách cô sửa lại, tôi đoán chắc cô lại đi tải những mẫu ppt ất ơ nào đó trên mạng rồi làm chúng để nộp đại cho tôi à, nhìn nó y hệt cô luôn đấy chứ, cả hai đều trong rẻ tiền như nhau.”

Sau khi nghe mắng một trận tới tả lên bờ xuống ruộng từ trong văn phòng, tôi cũng chỉ biết cảm thán cho số phận quá đáng thương khi phải làm một nhân viên hèn mọn dưới tay tên tư bản đó, ôi thôi, một ngày của tôi hôm nay quả thật là tệ…tệ…tệ… và tệ hơn chữ tệ nữa.

Tại sao tôi lại phải cứ nhịn mãi như vậy làm gì chứ, thôi.. không nhịn nữa,… nhưng nếu làm thế rồi công việc của tôi sẽ đi về đâu đây chứ…thôi bỏ đi, tôi vẫn nên nhịn thì hơn.

Dù sao thì cũng sắp đến quốc khánh rồi tôi định ra ngoài chơi thật vui vẻ để bù lại những ngày vừa rồi phải chịu biết bao là dày vò từ tên tư bản xấu xa đó.

Nhưng kết quả là tôi vừa đặt vé xong thì nhận được thông báo từ Châu Thời Dư gửi đến.

“Thư ký Lâm, quốc khánh ở lại tăng ca.”

Ai có thể chịu đựng được điều này?

“Sếp, tôi đặt vé xong rồi.”

“Ồ, vậy thì lùi lại đi” Châu Thời Dư nói mà không ngẩng đầu lên.

“Bây giờ tôi không có hứng làm việc, tôi chỉ muốn tổ chức sinh nhật cho mẹ. Hơn nữa, ngày quốc khánh không phải là nên nghỉ ngơi hay sao?” Tôi thấp giọng phản đối.

“Cô có biết ơn vào ngày lễ tạ ơn không? Cô có làm việc vào ngày lễ Lao động không? Cô có chết vào ngày tảo mộ không?” Châu Thời Dư mắng tôi từng chữ một.

Chết tiệt, làm sao cãi lại được đây…..tôi thật sự muốn cãi thắng anh ta dù chỉ một lần thôi cũng được.

Từng dòng suy nghĩ “Không nhịn nữa, nhịn mãi như vậy làm gì chứ” cứ liên tục hối thúc tâm trí tôi, nhưng rồi tôi lại gạt nó đi, tôi vẫn nên nhịn thêm lần này thì hơn.

Tôi của lúc này đúng với kiểu: Bạn có lý tưởng mà bạn hằng mong đợi, nhưng cuộc sống sẽ dập tắt nó dù nó ở rất xa.

Thế giới rộng lớn như thế, dù cho tôi muốn đi khám phá chúng đi nữa, thế nhưng ông chủ lại bận quá nên đành không thể đi được.

Tôi chửi rủa trong lòng và buộc phải trả lại vé.

Tôi cắn răng, mỉm cười hỏi: “Sếp, tiền tăng ca là bao nhiêu?”

“Người trẻ không chỉ nhìn vào lợi ích trước mắt mà còn phải nhìn về lâu dài, phải nhìn thấy giá trị của công việc này, cô xem trình độ của cô bình thường như thế, tôi cũng chưa sa thải cô . ..” Châu Thời Dư hùng hồn nói.

Tôi nghi ngờ anh ta là dụ dỗ tôi và còn đang cố tình bốc lột sức lao động của một cô gái yếu đuối mỏng manh như tôi nữa chứ, nhưng tôi lại không có bằng chứng…

4

Ngày đầu tiên nghỉ lễ Quốc khánh, mới sáng ra tôi đã phải dậy đi làm với những lời chửi thầm, đã thế khi đến công ty thì vắng tanh không một bóng người, tôi chỉ biết bàng hoàng vì không thể tin được tên sếp vô lại đó chỉ kêu có một mình tôi đến để tăng ca trong cái ngày mà đáng ra tôi phải được nghỉ này.

“Sếp… chỉ có tôi làm thêm giờ thôi???”

Châu Thời Dư mặc đồ bình thường, nhưng trông anh tỏa nắng và đẹp trai hơn, bah bah bah… nhưng chắc là ảo ảnh lu mờ tâm trí tôi mà thôi.

“Thế nào? Có ý kiến?”

Tất nhiên là tôi có ý kiến…

“Không… có ý kiến, kế hoạch hôm nay là gì?”

Châu Thời Dư ném cho tôi một chùm chìa khóa xe: “Cô có bằng lái xe không?”

“Ờ thì… Có.” Tôi đáp.

“Hôm nay làm thêm giờ với tư cách là tài xế.” Anh nói thẳng thừng.

“Không phải…công ty có tài xế sao” Tôi bối rối.

“Ồ… tài xế đi du lịch rồi.” Anh vẫn nói mà không ngẩng đầu lên.

Chết tiệt…tôi thật muốn đá cho anh một cái thật đau mới chịu được! ! !

Không ngờ tôi phải chịu đựng sự bất công lớn như vậy.

“Được rồi, anh muốn đi đâu?” Tôi nghiến răng nghiến lợi cười hỏi.

“Leo núi ở ngoại ô.” Châu Thời Dư đáp.

Tôi… tôi thề điều tôi ghét nhất trong đời là leo núi, đã thế còn lại phải đi leo núi với cái tên tư bản vô lại này nữa mới cay chứ.

Ngày nào cũng đi làm rồi tăng ca mệt không thể chịu được, bây giờ lại còn phải đi leo núi, ôi ông trời ơi, ông có thể nào đứng đối xử với con như thế nữa được không…

Tôi không khỏi than trời trách đất, phải chăng kiếp trước tôi thật sự đã đào phải mộ tổ tiên nhà họ Châu hay gì mà kiếp này tôi lại vớ phải cái tên oái âm này làm sếp thế không biết.

Ngồi vào ghế lái, tôi nhớ lại các bước trước khi khởi động xe, chỉnh ghế, chỉnh gương chiếu hậu.

Tôi ngơ ngác nhìn những chiếc nút bấm trên xe và bối rối, chắc là không có vấn đề gì, chỉ cần nhấn thử vào từng cái thì sẽ biết nó dùng để làm gì thôi ấy mà.

Tôi ấn nó hết cỡ, kết quả là chiếc ghế dần bị hạ xuống, tôi nằm thẳng…

Tôi… điều này thật quá xấu hổ…

“Trời hôm nay nắng quá, chắc không ổn lắm nhỉ? ”

“Thư ký Lâm có thích những điều…thú vị không”

Châu Thời Dư nghiêng đầu hỏi một cách khinh thường.

“Tôi…tôi không biết cách điều chỉnh chỗ ngồi này.” Tôi xấu hổ đến mức gần như bật khóc trước mặt anh ta.

Châu Thời Dư tháo dây an toàn ở ghế phụ, đột nhiên nghiêng người tới, dùng tay đỡ tôi, tư thế này quá mơ hồ.

Ánh mắt nóng bỏng quét qua mặt tôi, tôi nghe thấy tiếng tim mình đang đập, anh càng ngày càng gần, tôi ngượng ngùng nghiêng đầu.

“Đừng cử động.” Giọng nói trầm thấp của Châu Thời Dư vang lên.

Tôi cảm thấy bị giọng nói của anh đốt cháy, anh càng ngày càng gần, tôi đỏ mặt nhắm mắt lại chờ đợi…

“Mắt cô có thứ gì kìa.” Giọng nói từ tính của Chu Mặc Thạch truyền đến màng nhĩ.

Tôi hơi bối rối? Có cái gì bẩn à?

Sau đó tôi cảm thấy hơi đau ở mí mắt.

Anh chàng này thực sự đã xé miếng dán mắt kích mí của tôi! ! ! !

Anh kẹp nó giữa các ngón tay với vẻ mặt bối rối và cẩn thận quan sát…

Tôi thật sự không biết làm gì hơn ngoài muốn nhảy ra khỏi chiếc xe sau đó ngay lập tức chuồng đi rồi kím cái lỗ nào đó mà chụi tọt luôn xuống dưới.

“Thư ký Lâm, mí mắt của cô sáng quá.” Châu Thời Dư nghiêm túc nói, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Hehe… Đây là kiểu trang điểm mắt mèo gần đây rất được ưa chuộng đấy.” Quên đi, một người thẳng thắn như anh ấy không hiểu nổi.

“Ồ, nhìn giống nhân vật phim truyền hình,” anh nói.

Cũng biết ăn nói đó chứ, trong lòng tôi cũng có chút tha thứ cho anh.

“Giống như mấy tên yêu quái trong Tây Du Ký.”

Mẹ nó…cái tên vô lại này…anh ta đây là đang chê tôi xấu đấy à

Bầu không khí mơ hồ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là sự xấu hổ.

Giờ tôi chỉ muốn đập chết anh ta thôi.

Cuối cùng, Châu Thời Dư cũng điều chỉnh lại chỗ ngồi cho tôi.

Tôi nhớ lại các bước và bắt đầu, với vẻ mặt bối rối.

“Sếp, xe này tại sao không chuyển động, lại có dấu chấm than màu đỏ, xe bị hỏng à?”

“Có khả năng là nó đang nhắc nhở cô chưa nhả phanh tay?”

Tôi: Thôi chết, mình nói vậy là tự vả vô mặt mình rồi còn gì……

“Sếp, chỗ này có người đàn ông nhỏ mang một thanh kiếm lớn*, chuyện gì xảy ra?”

*đèn báo chưa thắt dây an toàn

“Cô thắt dây an toàn vào?”

Tôi: Thôi rồi, lại bị hớ nữa rồi, trời ơi……

Châu Thời Dư nghiêm túc nhìn tôi: “Thư ký Lâm, cô mua bằng lái xe à?”

Hừ! Sao dám chất vấn tôi, tôi tràn đầy tự tin: “Tôi thi từ ba năm trước rồi, OK?. Tất cả đều được 100 điểm.”

Châu Thời Dư nhìn tôi bằng ánh mắt “ồ, cô thật tuyệt vời, quả thật là cô thư kí đầy tố chất nhân tài của tôi”.

Tôi run rẩy khởi động xe, thầm nhớ lại những điểm mấu chốt được huấn luyện viên đã dạy hồi đó và lao về phía trước với tốc độ nhanh.

“Thư ký Lâm, cô có nhìn thấy ông già đang đẩy xe lăn trước mặt cô không?” Châu Thời Dư chán ghét nhìn tôi.

“Ờ, thấy rồi…” tôi nói.

“Vừa rồi ông ấy ở phía sau cô, cô có dám vượt qua ông ấy không?”

……

Tôi cảm thấy thật tàn nhẫn, đạp ga tăng tốc, trái tim bé nhỏ của tôi đập thình thịch, tôi không thể kiểm soát được tốc độ này, hồi mới học lái xe tôi cũng chưa từng tập như thế này…

Tôi run rẩy hỏi: “Sếp, xe của anh là hãng gì?”

“Volvo.” Châu Thời Dư không ngẩng đầu nhìn điện thoại.

“Vậy… nó có an toàn không?” Tôi hỏi lại.

“Dù thế nào đi nữa, nó cũng không thể để cô chết trong xe được đâu.” Châu Thời Dư lại trả lời.

Điều đó tốt, điều đó tốt…

Cuối cùng tôi cũng tự tin dám bay lượng tự do, xe lao vào con đường quê, xung quanh là núi non nước xanh, không khí trong lành.

Liếc nhìn Châu Thời Dư, hình như người này nhắm mắt ngủ thật rồi thì phải.

Đúng lúc tôi đang tận hưởng thiên nhiên một cách thoải mái thì bất ngờ có một con chó lao ra đường, tôi sợ quá vội quay tay lái để né, thấy con chó không bị làm sao, tôi trấn an bản thân “ổn rồi ổn rồi”

Thật may là không có đụng trúng con chó tội nghiệp đó.

Ngay sau đó, chiếc xe lao thẳng sang một bên, tôi vội vàng đạp phanh.

Phanh? Chân trái hay chân phải? Xong rồi… tôi hồi hộp và quên mất…

Ngay sau tiếng “ầm”…

Tôi như chết lặng…trong đầu không ngừng suy nghĩ: thôi rồi mẹ ơi, chuyến này chắc mình theo Đường Tăng đi thỉnh kinh mất thôi, nhìn đóng hỗn độn do bản thân vừa gây ra, haizzz, đúng thật là hết cứu.

“Sếp, anh có thể nhắm mắt lại trước được không?” Tôi run rẩy nói.

“Đụng trúng người rồi?” Giọng nói của Châu Thời Dư rất bình tĩnh.

“Không có… chỉ là… tôi chỉ muốn hỏi liệu thịt lợn trong căng tin có thể mua của tôi không?” Tôi gần như sắp khóc.

“Cô đừng nói với tôi là, cô đụng trúng lợn rồi?” Châu Thời Dư lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhẹ nhàng thở dài, “Được thôi, cô sẽ chịu trách nhiệm về thịt lợn của căn tin trong tháng này.”

Nhìn tôi có lẽ trong thật sự rất sợ hãi nên hiếm khi Châu Thời Dư không lột da như cách bình thường anh ta vẫn hay làm với tôi mỗi khi tôi vô tình gây họa.

“Chỉ sợ một tháng không đủ…” Tôi run rẩy nói.

“Con lợn lớn thế nào, một tháng ăn không đủ sao?”

“Đâm vào chuồng lợn…”

Châu Thời Dư cau mày hỏi tôi: “Không phải cô nói với tôi đã thi bằng lái xe ba năm rồi sao? Kinh nghiệm lái xe thì sao?”

“Nửa…nửa ngày…” tôi thì thầm.

5

Ôi tôi thật sự là tôi, chỉ cần nhìn vào chính mình là tôi đã tức giận rồi

Sau sự việc này, tôi không còn là người tiêu 500 tệ mà phải suy nghĩ rất lâu nữa, giờ đây tôi phải suy nghĩ sâu sắc về việc tiêu 5 tệ.

Cuối cùng, Châu Thời Dư xuống xe và thương lượng với vài người dân làng đang cầm cuốc ở đó.

Sau đó, anh nói với tôi cùng với một chút mỉa mai:

“Lâm Thiên Thiên, tất cả mọi người đều biết chuồng lợn này là do cô thầu rồi”

Tôi: Mẹ ơi!!!! Hãy đến cứu con ra khỏi kiếp nạn thứ 82 này.

Tâm trí hồn bay phách lạc của tôi không nghe thấy gì ngoài việc bản thân nói lời cảm ơn nhiều lần với những cô chú ở đó. Đúng thật thì đây là những lời nói mà tôi phải nói đến ngấy thế nào cơ chứ.

Tất nhiên, chuyến leo núi ở ngoại ô của Châu Thời Dư cũng gián tiếp hủy bỏ vì chuyện tốt mà tôi làm ra.

Ăn cơm xong ở sân trang trại, tôi trằn trọc trên giường không tài nào ngủ được.

Bởi vì trong WeChat có năm tin nhắn chưa đọc nên nội dung nhất quán một cách đáng ngạc nhiên: “Tình yêu à, tớ sắp kết hôn, cậu phải đến tham gia đấy nha~ ~”

Tạm dịch là “Nửa tháng lương của bạn đã bị mất”.

Tôi khổ quá mà, không biết phải do tôi bị con quỷ sao thủy nghịch hành dán cho một vố không đây nữa.

Mở WeChat và gửi cho “Châu bóc lột”:

“Sếp, anh ngủ rồi à? Tôi khó ngủ quá.”

Tiền lương làm thêm giờ khi nào mới được trả thế?

Không, thứ tôi kiếm được bây giờ chắc không còn là tiền làm thêm giờ nữa rồi, mà bây giờ nó lại chuyễn thành tiền lương không công do phải trừ hao việc hỗn loạn tôi vừa làm khi sáng.

“Ồ, vậy đứng dậy làm PPT đi.” Châu Thời Dư trả lời.

Tôi kiểu: Hết đâm xe vào chuồng lợn rồi đến tham dự lễ kết hôn của bạn lại còn bonus thêm combo làm việc không lương nữa chứ. Trờiiiiii, kiếp nạn còn nhiều hơn kiếp nạn đi thỉnh kinh nữa chứ.

“Đang mơ thôi, làm phiền rồi.”

Tốt nhất là tôi nên giả chết.

“Ra ngoài ngắm trăng cùng nhau đi” Châu Thời Dư gửi tin nhắn WeChat.

Ngắm cái em gái nhà anh! Tôi chửi rủa trong lòng và phớt lờ anh.

“Tính là làm thêm giờ.” Châu Thời Dư lại gửi một tin nhắn WeChat khác.

Anh ấy thực sự thấm nhuần câu nói nổi tiếng “tiền bạc có thể mài mòn tôi”

Tôi chán nản rời khỏi giường và đi về phía sân trang trại nhỏ.

Đêm mát mẻ như nước, ngoại ô không khí lạnh lẽo, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống mặt đất.

Châu Thời Dư đứng ở một góc trong sân, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt anh, đôi mắt lạnh lùng nhìn về phương xa, trong rất đẹp.

Lúc này Châu Thời Dư im lặng không nói, cũng có cảm giác “Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song*”.

*nghĩa là người ở trên đường đẹp như ngọc, các công tử trên đời không ai so sánh bằng, là một câu thơ bình đẳng ở trên mạng, dùng để miêu tả người đàn ông thanh lịch, ôn hòa. (Cre: Google)

Ồ, ồ, ồ… nhất định là tại tối nay ánh sáng của trăng đẹp quá nên tôi mới nghĩ như thế, không…không, chỉ là ảo giác thôi.. chính xác là ảo giác.

Anh ấy nhìn thấy tôi bước ra và vẫy tay chào tôi.

“Ánh trăng đêm nay thật đẹp.” Châu Thời Dư trầm giọng nói.

Hehe… Ánh trăng rất đẹp, nhưng làm được bao nhiêu ăn bấy nhiêu không đẹp*, tôi vẫn đang vật lộn với cảnh nghèo khó, sẽ không bao giờ có thể đồng cảm được với cảm xúc nghệ thuật của anh trong lúc này.

*Hiện tượng đồng âm

“Ồ, nhìn trăng kìa, nó to và tròn, trông giống cái bánh anh vẽ phải không?”

Tôi đã suy nghĩ về điều đó và rồi tôi thực sự đã nói ra điều đó…

Đây… cái miệng hư hỏng này của tôi…

Châu Thời Dư cười hắc hắc, cầm điện thoại lên gõ hai cái.

Tôi nhận được một tin nhắn

Má nó! Tôi thực sự đã nhìn thấy cuộc sống của tôi trở lại! Đây không phải là mơ.

“Sếp, 10.000 nhân dân tệ tiền làm thêm giờ! Cái này…anh đừng lo lắng, tôi sẽ làm việc chăm chỉ và cống hiến hết mình cho đến khi chết.”

Tôi vui mừng đến mức không thể nói được! Lập tức thể hiện lòng trung thành của mình.

Không phải chỉ là ngắm trăng thôi sao, Nào cùng nhau ngắm ! !

Tôi không chỉ có thể cùng anh ngắm sao trăng mà còn có thể cùng anh trò chuyện về triết lý sống, thơ ca….

Chỉ cần trả đủ tiền làm thêm giờ, dù làm trâu làm bò cũng không mệt.

Châu Thời Dư bất lực thở dài:

“Lâm Thiên Thiên, cô thật sự chưa hoàn thành cấp giáo dục bắt buộc* à, cô đếm lại xem có bao nhiêu số không?”

*Gồm tiểu học và trung học cơ sở

Tôi: Hả? ? ?

Má nó! Phải chăng tôi chỉ đang hạnh phúc trong tưởng tượng thôi sao, tôi đếm dư vài con số không à?

Tâm trạng trong phút chốc tụt xuống đáy, tôi nhấc điện thoại lên và đếm lại từng cái một: một, hai, ba, bốn, năm…

Năm số không? ? ? ?

Khoang… dừng khoảng chừng 2 giây, hình như có điều gì đó không đúng ? Đếm lại thì…

Một hai ba bốn năm…

Một trăm ngàn nhân dân tệ! ! ! mẹ ơi!!!! Là năm con số không thiệt cơ á,…

Tôi véo mình, rít lên…đau quá, không phải mơ.

Tâm trạng đêm nay của tôi thật thăng trầm nhưng cũng thật phấn khích.

error: Content is protected !!