Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

3

Tạ Dịch Bạch vẫn trầm mặc không nói một lời nào với chúng tôi, quả thật đúng là phù hợp với tính cách cũng lạnh lùng của anh.

Tôi biết rất rõ rằng tôi và anh đã không thể trở lại được như trước, tôi sẽ không thể nào còn được nghe anh chia sẻ những chuyện buồn hay những khó khăn xảy đến với cuộc sống như thuở xưa, và điều có lẽ cũng đáng tiếc nhất đối với tôi hơn nữa đó là sẽ không còn được anh che chở, không còn được ăn từng bữa cơm nào là những món tôi thích ăn nhất như thịt chiên, canh sườn hầm do tự tay anh nấu nữa rồi.

Ở ngoài cũng khá nhàm chán, nên tôi tạm thời gạt hết suy nghĩ sang một bên mà đi vòng ra sau bếp để xem thử các món ăn đã được chuẩn bị như thế nào.

Vừa bước vào bếp, tôi thấy tuy Vu Trạch nấu rất nhiều món ăn, nhưng có vẻ kỹ năng nấu ăn của anh ấy không tinh xảo, khá quê mùa.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Tạ Dịch Bạch đi từ đằng xa lại ngồi sát bên cạnh tôi, điều này làm tôi ngạc nhiên, tôi còn tưởng rằng anh ấy muốn trốn tránh tôi, nhưng ai mà có ngờ??.

[Có phải chỉ mình tôi nghĩ rằng bầu không khí của hai người họ là kỳ lạ sao? ]

[ Sao tôi lại cứ thấy giữa họ có cảm giác kì kì thế nhỉ?]

[Mặc dù bạn không nói hai người nào, nhưng tôi dường như đã biết là hai người nào rồi. ]

[Không phải là mối tình đầu của Tạ ảnh đế đấy chứ …]

[ Cũng có thể họ quen biết từ trước mà giả vờ như không biết nhau chăng??]

Khi đồ ăn vừa nấu nóng hổi được bưng ra, đối với một người có khẩu vị mạnh như tôi mà nói thì đồ ăn không cay không được, nhưng khi nhìn lại khẩu vị của Tạ Dịch Bạch thì ngược lại, khẩu vị của anh ấy ăn rất nhạt, đến nỗi mà đối với tôi giống như chả có vị gì cả, tôi nhớ lúc trước còn có lần tôi từng cho anh ấy nếm một miếng kiều mạch* không quá cay.

*là món mì truyền thống của người Hán ở Sơn Tây

Chắc lúc đó là do tôi đút cho nên anh ngoan ngoãn ăn mà không phản kháng gì cả, kết quả là hôm đó tôi đã có một trận cười nghiêm ngã khi nhìn thấy khuôn mặt điển trai của anh gần như một giây sau anh ăn xong cay đến phát khóc, uống ba ly nước thật to cũng không đủ làm giảm khuôn mặt cùng đôi môi đỏ bừng vì cay nóng.

Lúc đó tôi mới biết anh bị bệnh dạ dày không ăn được cay, anh ôm tôi rất lâu, trong lòng tôi rất khó chịu, nhìn anh trầm mặc, ngoan ngoãn ôm tôi.

“Hoắc tiền bối cũng thích ăn cay sao?” Vu Trạch chú ý tới tôi đang lấy rau, cười nói: “Tôi cũng rất thích ăn cay, chúng ta cũng khá hợp nhau đấy chứ.”

Tự nhiên tôi khựng lại và chỉ biết cười cười cho qua , ấn tượng tốt của tôi về tài nấu ăn của anh ấy vừa rồi đã biến mất ngay lập tức, tôi nghĩ trong bụng vừa nãy tôi còn thấy anh ấy có thể ăn nhiều đồ cay như vậy, nên chẳng lẽ nào tôi không biết anh ấy cũng thích ăn cay giống chứ còn gì nữa, chính chủ đề bắt chuyện của anh ấy khá nhạt nhẽo làm cho tôi thật là có đôi chút hơi sượng để tiếp lời.

Nói thật, tôi không thể chấp nhận được việc hợp tác cùng mà cứ xào couple như thế kiểu như nó quá nhàm chán và chẳng có gì mới mẻ cả.

Hơn nữa, việc một nam diễn viên cũng không bắt buộc phải xào couple như thế.

“Thật sao? Xem ra nếu có cơ hội nhất định phải cùng nhau đi ăn lẩu nhé, tôi có biết có chỗ bán món đó rất ngon đấy.”

Tôi vẫn nở một nụ cười thoải mái trên khuôn mặt, và tôi không thể nói rằng mình đang giả vờ

[Ồ! ! Cái couple tôi chèo là thật kìa! ! ]

[ Cái này không chừng là mượn cớ đi ăn lẩu mà đi hẹn hò bí mật đây nè!!]

[ Ngọt quáaa~ Tôi nghĩ Hoắc Khát muốn ăn tối với Vu Trạch nên mới nói vậy! ! ]

[Nhất định là hai người đó cũng thích nhau rồi! ]

[ Có khi nào nhờ lần đóng phim chung lúc trước mà phải lòng nhau không ta?]

[ Ê ê không chừng là phim giả tình thật đó]

[Chết tiệt, Tạ Dịch Bạch đang làm gì vậy? ! ]

[Má ơi, Tạ Dịch Bạch điên rồi à? ! ]

“Diễn viên Tạ cũng ăn cay sao, ồ thú vị quá?” Vu Trạch đột nhiên hỏi, như có chút ý định muốn lôi kéo làm quen

Tôi vô thức qua lại nhìn anh ấy nhưng vẫn không kìm được ánh mắt nghi ngờ.

Anh ấy từ từ bỏ một con tôm vào miệng và nuốt nó mà không có bất kỳ biểu hiện thay đổi nào trên khuôn mặt. Trên đĩa của anh thì có rất nhiều vỏ tôm và anh ấy lại còn ăn món tôm càng cay nữa chứ? !

Nhìn anh cho từng con tôm đã bóc vỏ vào miệng như một cái máy

“Anh điên rồi!” Tôi phản ứng bất ngờ, giật nhanh lấy con tôm anh đang bóc vỏ tính bỏ tiếp vào miệng, tôi vội cởi bao tay ra, nhéo má anh một cái rõ đau.

“Nhổ ra đi, nhanh!”

Giọng điệu của tôi rất hung hăng giống như sắp anh thịt anh ấy tới nơi vậy, nhưng đại khái là bởi vì tôi hơi hung dữ nên nên đuôi mắt anh hơi đỏ lên nhìn thẳng vào tôi, ngoan ngoãn há miệng phun ra hết những gì trong miệng và cả những con tôm còn chưa nhai hết.

Mọi người xung quanh lúc bấy giờ không biết tại sao, nhìn chúng tôi với một ánh mắt khó hiểu.

Sau đó, tôi mới nhận ra sự hớ hênh của mình và điều chỉnh trạng thái của mình để giải thích sự hiểu lầm này cho họ.

“Anh ấy không ăn được đồ cay vì có vấn đề về dạ dày.”

“Thành thật xin lỗi mọi người khi tôi lỡ phá hỏng bầu không khí vui vẻ của bữa ăn.”

Vừa nói, tôi vừa rót một ly nước và đẩy nó đến trước mặt Tạ Dịch Bạch rồi biểu hiện cho anh rằng phải uống hết ly nước đó. Thế là anh ngoan ngoãn uống nó hết mặt tôi và mọi người.

Tôi nhìn xung quanh mọi người rồi nở nụ cười như thể không có chuyện gì xảy ra

[Hình như tôi đã biết gì đó..]

[Có vẻ như cũng không phải là không thể chấp nhận được …]

[Dù là thật thì cũng chia tay rồi, chị tôi một mình cũng xinh đẹp như thế]

[Đúng vậy, ai có con mắt tinh tường đều có thể nhìn ra Tạ Dịch Bạch cố ý đúng không? Tiểu Khát sợ gây ra tai nạn chết người. ]

[ Ôiiiiii, cảm ơn Hoắc mỹ nữ vì đã ngăn cản anh nhà tôi ! ]

Cũng hên cho lần cản trở đó của tôi mà từ đó về sau, Tạ Dịch Bạch bình yên vô sự, không gây chuyện nữa.

Những người khác dường như cũng tìm thấy điều gì đó, tôi không có gì để giải thích, ai mà chưa có mối quan hệ yêu đương ở trường đại học?

Thấy không khí có vẻ hơi ngột ngạc, nên tôi đành xin phép mọi người lên ban công để hút thuốc, tôi đứng trên tầng thượng được một lúc châm điếu thuốc trên tay tính hút thì Tạ Dịch Bạch cũng đến, nói rằng anh ấy đến đây để hít thở không khí.

Anh ho nhẹ một tiếng, tôi không khỏi nhíu mày với anh, dập điếu thuốc vừa mới bắt đầu hút trên tay, mới phát hiện khóe môi anh cong lên một đường cong dường như vô hình.

Có phải anh ấy đang cười cười?

[Hoắc Khát lại dập điếu thuốc? ! ]

[Hai người có thể kết hôn tại chỗ không? ? ]

[Chào mừng đến với “Âm mưu của ảnh đế”]

[ Hẹn hò bí mật trên sân thượng nữa kia kìa.]

Tạ Dịch Bạch tựa hồ lúc này có vẻ không đúng lắm, sắc mặt thì tái nhợt, trên trán thậm chí toát ra mồ hôi lạnh đến nỗi tôi nhìn còn cảm thấy lạnh cả theo. Chậc chậc, đúng là để anh tùy ý ăn cay, anh sẽ chịu khổ đúng không? xứng đáng cho mấy người lắm ,cho chừa cái tật đã ăn không được mà còn làm cố làm màu!

Tuy vẫn có chút đắc ý trong bụng nhưng tôi vẫn rất lo cho anh.

“Thuốc đâu?” Thật sự là anh phiền toái quá đi đó! Tôi chỉ lo anh ấy ảnh hưởng đến tâm trạng người khác thôi nên tôi mới hỏi! Đúng rồi thì là vậy đấy!

“Không mang theo…” Anh yếu ớt thốt ra hai chữ này, giống như hai chữ này vắt kiệt toàn bộ sức lực của anh.

Người đàn ông này từ trước đến nay chưa bao giờ biết chăm sóc tốt cho bản thân, giờ mới biết mình đau bụng rồi tỏ ra hối lỗi các thứ.

“Tôi sẽ kêu tổ đạo diễn đưa anh đến bệnh viện.”

“Không cần.”

Tôi phớt lờ anh vì anh chả thèm để lời nói của tôi lọt qua tai.

“Đau quá…” Anh không kìm được cảm giác quặn thắt trong bụng.

“Uống nước nóng đi.” Tôi kiềm chế không muốn ôm anh, nhẹ giọng nói.

“Tay anh lạnh.” Tạ Dịch Bạch nói

“Uống nước nóng đi cho bớt lạnh.”

Tạ Dịch Bạch mím môi và ngừng nói, rõ ràng là tâm trạng không tốt, sắc mặt cũng trở nên tát nhợt hơn.

[Tôi cảm thấy có lỗi với anh ấy, nhưng tôi thực sự muốn cười, tôi nên làm gì đây hahaha. ]

[Dỗ anh ấy đi! ]

[Có vẻ như chị tôi không có ý định quay lại. ]

[Nhưng cô ấy đã dập thuốc vì anh ấy đấy chứ! ]

Như mọi người đồng nghiệp cũng như quản lí của tôi đều biết rằng tôi là người khá nghiện thuốc lá và tôi đã bị nhiều người mắng mỏ trong một thời gian dài vì điều này ảnh hưởng rất xấu đến hình tượng của tôi trước công chúng. Nhưng quả thật là nếu không có thuốc lá, tôi cảm thấy ngứa ngáy khó chịu đến nỗi buộc phải muốn hút một điếu trên ngày.

Nếu là tôi của trước đây, vì Tạ Dịch Bạch, tôi đột nhiên có thể từ bỏ được thuốc, cũng là bởi vì trong thời gian tôi bỏ thuốc, mỗi khi muốn hút thuốc, tôi sẽ hôn anh ấy, vì anh ấy đối với tôi dường như còn nghiện hơn thuốc lá.

Mặc dù anh ấy có hơi xụ mặt vì những hành động có chút hơi lỗ mãn lúc nãy của tôi khi anh ấy bị bệnh nhưng tôi vẫn hành xử kì cục như vậy, nhưng rồi có vẻ như anh đã bỏ qua chuyện đó sang một bên và anh vẫn đến và ngồi cạnh tôi trên máy bay.

[“Tôi có thể chịu oan ức, nhưng tôi không thể không có vợ” ]

[Lầu trên là giun trong bụng của Bạch Bạch sao? ]

Haizzz, phải biết nói sao ta, tuy nhìn Tạ Dịch Bạch có vẻ ngoài lạnh lùng, nam tính thế thôi chứ anh ấy là một người có vô vàng rất nhiều vấn đề, chẳng hạn như say tàu xe, say máy bay, bệnh dạ dày, ừm … và sợ ma.

Tuy cũng có nhiều lần anh ấy muốn quay lại với tôi, nhưng tôi không muốn điều đó xảy ra, cũng bởi vì một phần nếu quay lại với nhau, có lẽ sẽ có người nói rằng tôi đã bỏ rơi Tạ Dịch Bạch khi anh ấy chưa nổi tiếng, bây giờ lại quay lại khi anh đã ở trên đỉnh kim tự tháp thì chết tôi mất thôi.

Ngồi kế bên tôi, Tạ Dịch Bạch đã kéo kéo lấy vạt áo tôi như thể đang rất cần sự giúp đỡ của tôi vậy.

“Tiền bối Hoắc, anh hơi chóng mặt.”

Tạ Dịch yếu ớt nói điều gì đó, sau đó quay đầu nhìn tôi, trong mắt anh ấy có sự yếu đuối và khó chịu.

“Ồ.” Tôi buộc mình không được nhìn vào mắt anh, trả lời một cách có lệ

[Vợ, anh chóng mặt, cho anh dựa đi mà. Má ơi, ngọt chết tôi rồi]

[ Lầu trên bạn thật hiểu Tạ Dịch Bạch, hahahah. ]

[ Ban đầu tôi không định cười, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Khát hai mắt trợn lớn, tôi thật sự ngây người. ]

“Tiền bối Hoắc, tôi có thể dựa vào vai cô ngủ một lát được không?” Tôi rất yên tĩnh, không chảy nước miếng.”

Có thể thấy rằng bây giờ anh ấy không thoải mái khi nói một từ nào, âm lượng thấp hơn nhiều so với bình thường.

Tạ Dịch Bạch chỉ nhìn tôi như thế này, bướng bỉnh và cố chấp, giống như lúc anh ấy ở trường đại học.

“Chậc.”

Tôi bực bội trong lòng, không khỏi tặc lưỡi, tức giận nhìn anh.

[Má ơi, đây là lời mà ảnh đế có thể nói ra sao? Cười chết tôi rồi]

[ Rồi rồi, chưa gì cô ấy đã “chậc” lưỡi rồi kìa.]

[Khi tôi nghe thấy tiếng “chật” này, tôi biết cô ấy sẽ thỏa hiệp. ]

[Lúc này nhân cơ hội tỏ vẻ khốn khổ tôi cho anh ấy max điểm luôn. ]

Tôi liếc anh một cái, không thèm nói gì, nhắm mắt ngồi thiền cho qua, anh biết tôi đồng ý, nên càng yên tâm nhẹ nhàng dựa vào vai tôi.

[ a a a a a a chết mất! ! ! ]

[ Nhìn họ cũng đẹp đôi quá trời ]

[ Fan của Tạ Dịch Bạch thật đúng là tiêu chuẩn kép, chị tôi thì không được, nhưng là Hoắc Khát thì được đúng không?]

[Lầu trên đánh răng mà chưa kịp nhổ ra à? ]

[Người bám anh tôi và anh tôi bám, sao có thể giống nhau được? ]

[Đừng ngụy biện nữa, một lũ chó tiêu chuẩn kép! ]

[Đúng vậy, tôi cảm thấy tiếc cho bé Cầm cầm của mình. ]

[Liễu Ngọc Cầm rẻ mạt mà thực sự nghĩ rằng mình là một sản phẩm cao cấp nào đó à. ]

[ Bớt so sánh chị tôi với Cầm gì đó dùm, cảm ơn.]

Nhìn thấy Tạ Dịch Bạch đang thực sự rất khó chịu, lông mày hơi cau lại lộ ra vẻ đau đớn, lông mi run rẩy và đôi môi tái nhợt.

Như thế này rất khác với trước đây…

4

Trước kia dù anh ấy bị thương, khó chịu hay bị bệnh, nhưng anh ấy chưa bao giờ nói với tôi, cũng không thể hiện ra ngoài để khiến lo phải lo lắng, anh ấy thấu tình đạt lý đến nỗi khiến người ta đau lòng. Tôi đã nói với anh ấy vô số lần là đừng chịu đựng như thế này mà hãy nói ra để tôi có thể cùng anh ấy vượt qua hay có thể giúp gì được cho anh ấy đỡ hơn.

Nhưng anh ấy không tiến bộ bao nhiêu, vẫn như quen thói cũ, đến lúc tôi nhiều lần tức giận muốn chia tay anh ấy mới yếu ớt nói sau này sẽ không như vậy nữa, nhưng lần nào anh ấy cũng không chịu sửa.

Vì vậy, lần này anh ấy tỏ ra yếu đuối với tôi và nói với tôi rằng anh ấy không thoải mái, tôi cảm thấy khá nhẹ nhõm trong lòng, có lẽ thời gian thật sự đã thay đổi được anh ấy khá hơn hồi trước rồi.

Khi đến nước F, ngồi trên khoang máy bay, chúng tôi nhanh chóng phải đối mặt với nhiệm vụ đầu tiên: “Check-in các điểm tham quan nổi tiếng ở địa phương hoặc các điểm thu hút người nổi tiếng trên internet.”

[Ồ, chị ấy chọn đi Công viên hoang dã Lobuto kìa!!]

[Thật sự là đáng tiếc, nếu không đi nhà ma với chủ đề Alpha Horro! ! ]

[ Tôi muốn cô ấy đi chỗ khác, chỗ cô ấy chọn không có gì vui cả.]

[ Ai đó có thể bảo cô ấy đi nhà ma thử xem, vui lắm ấy.]

Vừa đáp xuống máy bay, đội ngũ đạo diễn tuyên bố rằng họ sẽ không cung cấp dịch vụ di chuyển, cũng như không niêm yết phí giải trí và chúng tôi cần tìm ra con đường của riêng mình.

“Mời mọi người chia thành hai nhóm và bắt đầu cuộc hành trình của mình!”

Chia thành hai nhóm sao? Không thể không nói, đạo diễn đã nắm chắc được mấu chốt để làm tăng độ hot của chương trình lên hay sao nên bây giờ đã để Tạ Dịch Bạch và tôi vướng vào nhau.

Tôi và Tạ Dịch Bạch luôn đứng bên cạnh nhau, Vu Trạch và Liễu Ngọc Cầm vô thức nhìn sang, nhưng khi họ thấy tôi đứng cùng Tạ Dịch Bạch, họ đã không mời chúng tôi tham gia cùng họ.

Mọi người dường như đã chấp nhận mối quan hệ của tôi và Tạ Dịch Bạch, và không muốn làm phiền tôi.

Tôi đã nghĩ đến việc đi thẳng đến nơi gần nhất để tới nhanh địa điểm tôi cần đến, nhưng khi tôi liếc nhìn Tạ Dịch Bạch, tôi phát hiện ra rằng anh ấy đang nhìn vào nhà ma trên bản đồ, như thể anh ấy đang suy nghĩ về điều gì đó.

Nhưng tôi không nghĩ anh ấy muốn đến đó vì anh ấy sợ ma, nên tôi cố kéo anh đi lẹ lẹ để kịp hoàn thành thử thách.

Nhưng rồi, tôi nghĩ chế độ độc tài của tôi là không tốt, chơi gameshow thì dân chủ vẫn cần thiết, chưa kể anh còn ở đây, vì vậy tôi đã hỏi ý kiến của Tạ Dịch Bạch một cách có ý nghĩa.

“Diễn viên Tạ, anh có ý kiến gì không?”

“Tôi muốn đi nơi này có được không? Không được cũng không sao, tôi nghe lời em.”

Tôi chỉ cảm thấy ba vạch đen hiện trên trán mình. Anh đã nói vậy, tôi có thể nói không thể sao, tư nhiên lại ép tôi vô thế khó chi không biết?

[Ding Dong——Bạch trà* của bạn đang trực tuyến! Hãy chú ý để kiểm tra! ]

*Chắc là chỉ kiểu người giả nai, tôi không chắc nữa. Ai biết thì cmt để tui sửa nheee

[Tạ Dịch bạch biết làm trà xanh kìaaaa]

[“Không được cũng không sao”]

[ Nhìn mặt Tạ Dịch Bạch ngây thơ vô số tội quá chừng kìa.]

[Tôi tin chắc, Tạ Dịch Bạch này rất mưu mô, vợ tôi không thể từ chối, không nói nên lời, anh ta chỉ thích làm khó người khác thôi đúng không? ]

Tôi liếc nhìn anh, tuy cũng lỡ vô thế khó xử nhưng lỡ rồi đành đi vậy

“Được, chúng ta đi nhà ma đi.”

Anh ấy nghĩ về việc đi taxi, nhưng nhìn anh có vẻ miễn cưỡng.

“Tôi bị say tàu xe, không thoải mái. Chúng ta đi xe buýt được không? Đương nhiên, không được cũng không sao.”

[Má nó, đừng cản tôi, để tôi làm tiểu trà xanh này hiện nguyên hình! ]

[“Không được cũng không sao”]

[ Chỉ cần mặt dày mày dạn vào trong lòng vợ là được.]

[ Chời ơi!!! ngọt chết tôi mất rồi này.]

Theo lời anh, chúng tôi chọn bắt xe buýt, vừa gật đầu chào bác tài lái xe taxi đi rồi cùng nhau đứng đợi ở trạm dừng.

Tôi cứ tưởng rằng hôm nay cũng giữa giữa tuần nên chắc các trạm xe sẽ không đến nỗi quá đông, nhưng tôi đâu có ngờ rằng có khá nhiều người nên chỗ đứng hơi hơi chật, Tạ Dịch Bạch loạng choạng một chút, và dính lấy tôi, cho đến khi chúng tôi xuống xe.

Tôi để ý rằng vành tai của anh ấy cũng đỏ lên cho đến khi anh ấy bước ra khỏi xe, cũng khá dễ thương nhỉ.

[Đã học được. ]

[Đã học được +1]

[ Đã tiếp thu tuyệt chiêu + 11111.]

Khi chúng tôi đến ngôi nhà ma, chúng tôi thấy một nhóm người đang tụ tập quanh một chiếc bàn, dường như đang làm gì đó, chúng tôi đi tới thì thấy bảng thông báo khá to ở đó.

“Các cặp đôi có thể được giảm 10% cộng với một vé xem phim khi tham gia và chụp ảnh để quảng cáo!”

Tiếng nước F cỡ lớn trên bảng quảng cáo trông đặc biệt hấp dẫn.

“Hoắc tiền bối…”

[Đến rồi! Đến rồi! Anh ấy lại sắp bắt đầu! ]

[ Tôi muốn biết lần nay anh ta lại ra tuyệt chiêu gì nữa đây.]

[ Hóng quá~~~ hóng quá đi thôi]

[Hoắc Khát lần này có thể chịu được Bạch trà công kích sao? ? Hãy tiếp tục để xem]

“Đi thôi.”

[Ahahaha trực tiếp cắt ngang ý nghĩ của bạch trà luôn .]

“Nhưng… chúng ta không có đủ tiền…” Tạ Dịch Bạch vẻ mặt vô tội nhìn về phía tôi, giống như đang suy tư nhắc nhở chúng ta tình hình kinh tế hiện tại.

Tôi nhìn một tờ tiền do nhóm chương trình nhét vào, nhìn giá cho hai người trong ngôi nhà ma… và tôi phải đi ô tô trở về sau…

[Anh ấy lại thành công rồi! ]

[ Qúa đỉnh anh trai ơi!! Em bắt đầu hâm mộ anh rồi anh ơi.]

Tôi thỏa hiệp một lần nữa, cắn răng chịu đi chung với anh thôi, dù sao đâm lao cũng phải theo lao.

“Nhưng… nếu chúng ta không nắm tay nhau, liệu họ có nghi ngờ chúng ta không phải một đôi không?”

Anh ấy ra hiệu cho tôi nhìn những cặp đôi đã đăng ký vừa đi ra, tất cả họ đều đang nắm tay, khoác tay nhau thật chặt, thỉnh thoảng hôn nhau.

Tạ Dịch Bạch hoàn thành tâm nguyện, đặt tay vào tay tôi, tay anh rất rất lạnh, lạnh thấu xương, tôi không nhịn được nắm chặt hơn, muốn sưởi ấm tay anh một chút.

[Cô ấy mềm lòng rồi kìa! ]

[Mỹ nhân khó mà thoát khỏi được ải quân tử.]

[Ôi anh đã thế này rồi thì sao mà chị tôi chịu cho nỗi được đây anh ơi là anh.]

[Vợ tôi chỉ yêu tiền thôi! !]

[Nhà ma là thứ đắt nhất trong tất cả các trò chơi, thành thật mà nói, tôi đã từng đến đó, nó rất nhàm chán và chả có gì thứ vị cảm sao mọi người có vẻ hứng thú thế không biết.]

[Chúng ta sẽ đi xem nhà ma à? Chúng tôi ở đây để xem một cặp vợ chồng trẻ nào đó cảm thấy buồn chán!]

[Lầu trên chú ý câu chữ một chút, đây chính là xem hành trình theo đuổi vợ bằng cách của trà xanh.]

Bằng tất cả sự diễn xuất của hai bọn tôi thì cuối cùng cũng đi được vào trong, anh nắm chặt tay tôi, khóe môi mơ hồ nở một nụ cười, lặng lẽ đi theo tôi, nhưng khi xung quanh tối đen, anh lại không kìm được lại gần tôi, tay thì còn run run nữa chứ.

Thấy vậy nên tôi đành đứng ra như một vi nữ huyện cứu anh ra khỏi khoảng trời đen u tối.

“Đừng sợ, có tôi ở đây.” Tôi dùng ngón cái xoa xoa mu bàn tay anh trấn an.

[Tôi còn tưởng rằng Tạ Dịch Bạch muốn đợi Hoắc Khát sợ hãi trốn vào trong ngực anh, nhưng tôi sai rồi.]

[Anh ấy sợ, lại tới nhà ma sao? ?]

[Haizzz, Cứ tưởng anh hùng cứu mỹ nhân chứ, có ai dè được lại là…]

[Tạ Dịch Bạch: Vì vợ, chút hy sinh nhỏ bé này chẳng là gì cả. ]

[Vợ ơi, anh sợ sợ, nên anh cần ôm ôm]

[Lầu trên, im lặng! ]

Thực ra nhà ma ở nước F không đáng sợ như trong tưởng tượng mà khá nhàm chán, nhưng Tạ Dịch Bạch lại sợ, quả thật là làm chậm tiến độ của tôi.

Đột nhiên, một cái đầu đầy máu trong bóng tối bay ra, sau đó NPC duỗi ra móng vuốt giống như ma nữ “Oa!”

Trong giây tiếp theo, tôi đã được ôm vào lòng anh ấy.

error: Content is protected !!