Góc Của Chan

CHƯƠNG 2

4

Sáng hôm sau

Thẩm Diên Đình nằm trên vật vã trên giường, sắc mặt của anh trong tái nhợt, còn đôi môi thì không còn chút máu, giống như một con búp bê sắp hỏng, trông vô cùng yếu ớt.

Trong đầu tôi lúc này chỉ có một từ duy nhất: vẻ đẹp bệnh hoạn

Quả thật, biệt danh này nó rất hợp với Thẩm Diên Đình, với thân hình trắng trẻo và sạch sẽ ấy, nó lại càng khiến trái tim người ta rung động khi nhìn thấy tận mắt ở khoảng cách gần.

“Có phải em đang yêu thầm anh không?”

Đột nhiên, giọng nói của Thẩm Diên Đình đưa tôi trở lại thực tại, và tôi nhận ra rằng mình đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh quá lâu thì phải.

Bởi vì động tác ngồi dậy của anh, cổ áo sơ mi mỏng hơi bị mở ra, lộ ra làn da trắng nõn phía dưới, có chút ửng hồng bên trong.

Thành thật mà nói, tôi không phải là một người mê trai cho lắm, và tôi không thích những người đàn ông cơ bắp, nhưng lần đầu tiên, tôi có những suy nghĩ tội lỗi về Thẩm Diên Đình trong đầu.

Nghe đến đây, cảm giác tội lỗi trong tôi càng dâng cao hơn:

“Nếu như thật sự thích, chỉ sợ sẽ có lỗi với Tiểu Tề mất.”

Thẩm Diên Đình nhíu mày: “Có liên quan gì đến cậu ấy?”

Lời còn chưa dứt, trên mặt tôi có một luồng nhiệt ấm áp. Thẩm Diên Đình vươn tay kéo cổ tôi lại gần, gần như kéo tôi về phía trước mặt anh ấy.

Ngay lập tức, trán anh dán vào trán tôi.

“Nóng quá.” Tôi vô thức tránh né.

Giọng anh vang bên tai tôi, hơi thở anh nóng bỏng truyền từ từ lên cổ.

“Bị sốt rồi à, em nói nhảm gì thế?”

Anh nheo mắt, nở một nụ cười nhẹ trên môi.

Tuy nhiên, đầu óc tôi bị lời nói của anh làm choáng váng, quên luôn việc tránh ra, lắp bắp trả lời: “Đó là… anh bị sốt.”

“Đừng tin.”

Thẩm Diên Đình nhanh chóng phản bác lại, và tôi gần như có thể cảm nhận được hơi nóng tỏa ra từ anh ấy khi anh ấy nói.

Anh tiến lại gần tôi, gần đến mức như muốn hôn lên môi tôi, và còn tôi như ngừng thở nữa nhịp.

Nhưng, anh đột nhiên ngất đi vì sốt nặng.

Cảm nhận được những ý nghĩ tội lỗi trong đầu, tôi nhanh chống trốn khỏi phòng của Thẩm Diên Đình ngay lập tức.

Tôi không dám nói với bạn thân của mình rằng tôi đã thích Thẩm Diên Đình, tôi gần như có thể tưởng tượng những gì cô ấy sẽ nói: “Cậu điên rồi! Anh trai tớ là gay!”

Nhưng không kìm được nỗi lòng, tôi nói với cô ấy rằng tôi thất tình rồi.

Cô bạn thân của tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn bị Trình Chi làm tổn thương, vì vậy cô ấy đã vội vã về nhà sau một chuyến công tác và đưa tôi đến một quán rượu để giải sầu cho tôi.

“Cậu với hắn đã yêu nhau từ thời đại học đến giờ? Đã trải qua nhiều năm đến như vậy, hắn lại tùy tiện bị một người con gái khác cuỗm đi mất, nhất định không phải người tốt gì!”

Thẩm Nguyệt an ủi tôi, nhưng tôi càng buồn hơn, nên đã uống hết một chai rượu.

“Bảy năm…bảy năm cũng có thể dễ dàng đưa cho người khác như thế này sao.” Tôi nước mắt lưng tròng, tôi chỉ thấy xót xa cho những gì bản thân đã bỏ ra quá nhiều cho một tên cặn bã như Trình Chi.

Thẩm Nguyệt chớp chớp mắt: “Y cậu là…,cậu có mục tiêu mới sao?”

Mọi người đều nói uống rượu để có thêm dũng khí, tôi cũng mặc kệ thân phận của Thẩm Nguyệt, đáp: “Cậu thấy Thẩm Diên Đình thế nào?”

“Là cậu điên hay tớ điên rồi?”

Nửa đêm, Thẩm Nguyệt cũng đặc biệt đau đầu về việc này, kéo tôi uống hết cốc này đến cốc khác.

Không biết Thẩm Diên Đình đến từ khi nào và muốn mang tôi đi, nhưng còn tôi lúc này như đã biến thành một vũng bùn nằm trên bàn, và chỉ nghe thấy Thẩm Nguyệt nói ngăn cản anh mang tôi đi.

“Anh gọi tài xế cho em, em tự trở về đi.”

Sau khi Thẩm Diên Đình nói chuyện với Thẩm Nguyệt xong, anh ấy bế tôi lên nằm vòng tay anh ấy.

Tuy là có hơi ngà ngà say, nhưng tôi vẫn nghe rõ ràng tiếng của Thẩm Nguyệt đằng xa vẫn còn đang mắng Thẩm Diên Đình sau lưng anh ấy.

“Lần này làm sao vậy? Lần trước chia tay cũng không có uống nhiều như vậy.” Thẩm Diên Đình cau mày đẩy tôi vào trong xe của anh.

Thành thật mà nói, nếu mà chỉ quan tâm đến cách đối xử và ngoại hình của anh thôi, thì ngoài chuyện anh là gay ra, Thẩm Diên Đình quả thật là người bạn trai khá ổn để bước vào mối quan hệ yêu đương.

“Còn đau hơn chia tay, còn chưa bắt đầu yêu…”

Thẩm Diên Đình có chút kinh ngạc: “Mấy tháng nay không ra khỏi nhà, ngoài anh ra em còn quen ai khác đâu?”

“Đúng vậy, chính là anh”

Có lẽ bởi vì không nghĩ tôi sẽ trả lời lại, Thẩm Diên Đình sửng sốt ngừng việc đang thắt dây an toàn giúp tôi.

Nước mắt của tôi không khống chế được nữa, chảy xuống tại chỗ:

“Nhưng tại sao anh lại là gay… Em thậm chí…một cơ hội cũng không có…”

“Em nói, anh là cái gì?”

Thẩm Diên Đình nắm lấy vai tôi.
“Gay, đã thế còn có cả người yêu rồi nữa chứ.”

“Ai nói với em thế?”

“Thẩm Nguyệt, anh không những đi tất trắng, mà ngày nào anh cũng tẩy lông… Em cũng thấy, tuần nào anh cũng đưa Tiểu Tề về nhà, ở trong phòng làm những chuyện không thể tả nổi…”

Thẩm Diên Đình nhìn tôi trong bộ dạng khó chịu, mỉm cười.

Nhưng tôi không biết anh ấy đang cười cái gì, không, chính xác là, tôi nghĩ anh ấy nên có chút tức giận mới đúng.

Và trong giây tiếp theo, tôi đã biết Thẩm Diên Đình đang cười cái gì.

“Chị Kiều Kiều, lúc đầu chị chăm anh Thẩm thế nào vậy? Nói cho em biết đi?”

Giọng nói của Tiểu Tề vang lên sau lưng tôi.

Đèn trong xe không bật, tôi không chú ý đến Tiểu Tề đang ngồi ở ghế sau, cậu ấy đột nhiên phát ra tiếng động khiến tôi giật mình.

Tiểu Tề nhìn tôi và hỏi lại một lần nữa.

Tôi vừa định thần lại nghĩ, lúc đó tôi còn lo lắng Thẩm Diên Đình một tuần sẽ phải làm chuyện xấu hổ mấy lần, sợ cơ thể anh ấy chịu không nổi mấy ngày liền, trong một nhiều ngày liên tiếp tôi đã cho anh anh hàu xào cật heo các thứ.

Tôi nhìn Tiểu Tề, rồi lại nhìn Thẩm Diên Đình: “Anh có… muốn cho cậu ấy ăn không? “

Tôi lại bị Thẩm Diên Đình sa thải rồi à?

Tiểu Tề trông có vẻ mờ mịt: “Không phải, người yêu của em nói rằng sức khỏe em hơi yếu … Em chỉ là đang xem mình nên ăn gì để khôi phục cơ thể nhanh nhất có thể mà thôi.”

Nghe những lời nói đó từ Tiểu Tề, tôi vô cùng choáng váng.

“Không phải cậu hẹn hò với Thẩm Diên Đình sao?”

“Hả? Người yêu của em đang ở nhà, anh Thẩm chỉ là tiền bối của em thôi”

Tôi nhìn Thẩm Diên Đình, nhưng anh ấy không muốn giải thích gì cả, chỉ nhếch khóe môi nhìn tôi.

“Vậy tối qua cậu và anh ấy làm gì trong phòng? Và phát ra những… tiếng động lạ.” Tôi hỏi lại.

Tiểu Tề: “Tháng trước em bị tai nạn, người yêu của em lại đang đi công tác, vì vậy em chỉ có thể nhờ anh Thẩm giúp em thay thuốc.”

Tôi lạnh lùng nói: “Tôi không tin”.

Sau đó, Tiểu Tề vén một góc quần áo của mình lên, để lộ những vòng gạc trắng quanh eo.

“Em thật sự là trai thẳng, anh Thẩm với em, thật sự là không có gì cả.. Chị đừng hiểu lầm.”

Nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt của Tiểu Tề, cuối cùng tôi cũng tin những gì anh ấy nói.

Nhưng chỉ là……

“Anh vẫn là gay sao?” Giọng điệu của Thẩm Diên Đình có chút trêu đùa, anh cười xin lỗi với Tiểu Tề, nói rằng anh không thể đưa cậu ấy về nhà.

Tiểu Tề nhìn tôi rồi cũng hiểu ý định của Thẩm Diên Đình, vì vậy cậu ấy đã mở cửa xe và chạy đi, để lại tôi một mình đối mặt với Thẩm Diên Đình trên xe.

“Cái đó… thật ra…là…”

Khoảnh khắc tôi nói, hơi thở của tôi như ngừng lại, tôi không biết mình nên làm gì cũng như nói cái gì, tất cả những gì tôi có thể cảm nhận được bây giờ là sự chạm nhẹ vào môi mình.

Tôi chỉ cảm thấy lúc này tôi đã gần như tỉnh rượu hẳn.

Thẩm Diên Đình nhéo cằm tôi, nụ cười trên khóe môi dưới ánh đèn mờ ảo trong xe vô cùng quyến rũ.

Anh ấy nói, “Mắt thấy tai nghe rồi. Bây giờ em còn tin cô ấy không. Kiều Kiều của anh?”

Sáng hôm sau, đầu tôi vẫn còn khá đau vì tối qua cũng uống khá nhiều với Thẩm Nguyệt. Tôi của bây giờ đã quên mình làm sao quay trở về nhà với Thẩm Diên Đình, cũng quên luôn việc tại sao tôi lại nằm trên giường anh ấy mà ngủ say như chết, lúc tỉnh dậy chỉ nhớ đến nụ hôn của tối hôm qua.

Khi Thẩm Diên Đình nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi tôi, một tiếng hét vang lên.

“Hai người, hai người”

“Tên họ Thẩm, anh nói cho em biết đi! Anh chỉ là vừa mới thổi bay cát khỏi mắt Kiều Ngữ thôi đúng không?”

Thẩm Nguyệt đứng ngây ra ở cửa phòng.

Thẩm Diên Đình chỉ mỉm cười, nói xin lỗi với tôi: “Xin lỗi anh quên đóng cửa”

Tôi giật giật khóe miệng, nói với Thẩm Nguyệt tội nghiệp ở cửa: “Ừm, có lẽ, chúng tớ… hôn nhau.”

Khuôn mặt Thẩm Nguyệt dần dần tối lại, cô ấy đe dọa sẽ g..iết tên gay Thẩm Diên Đình ra khỏi gia phả nhà họ Thẩm.

Không nói đến còn ổn, nhắc đến một cái liền thấy mặt Thẩm Diên Đình đen lại, anh lập tức đem Thẩm Nguyệt ném ra khỏi phòng, nói rằng cô ấy sẽ phải trả giá cho việc tung tin đồn thất thiệt tự bịa ra của mình.

error: Content is protected !!