Góc Của Chan

TẨY DUYÊN HOA – CHƯƠNG 19: ĐẠI KẾT CỤC ( ĐỔI GÓC NHÌN)

58

“Tiểu thư, nhớ đến tìm ta nhanh lên. Bằng không ta sẽ quay lại tìm người đấy.”

Hoa Nhung Châu để lại câu nói này, rồi lật người lên ngựa.

Khuất sau lưng, khóe môi hắn không khỏi cong lên.

Ban đầu hắn không muốn rời xa Hoa Thiển.

Nhưng sau khi nghe nàng nói câu đó, hắn đã thay đổi ý định.

Nàng nói, “Đó là nơi chúng ta sẽ sống sau này.”

“Chúng ta”, “sống”…

Những từ ngữ thật đẹp đẽ.

Nghĩ đến thôi cũng khiến người ta không kìm được mà mỉm cười.

Hắn đã cố gắng bao lâu nay, cuối cùng cũng có thể ở lại bên cạnh nàng.

Ban đầu, khi bị bắt vào ngục, hắn đã không hợp tác để chọc giận tên ngục tốt và bị ăn một trận đòn roi.

Bởi quá khứ của hắn quả thật không đáng nhắc đến, hắn sợ nàng sẽ trách móc nên mới tự phạt mình trước, cẩn thận muốn làm nàng mềm lòng.

Chỉ là hắn không ngờ rằng, ngay cả khi không có trận đòn roi đó, Hoa Thiển cũng vẫn sẵn lòng đứng về phía hắn. Đồng thời, ý nghĩ muốn mượn chuyện đó để được thương hại, vì sợ bị bỏ rơi, bỗng trở nên vô cùng hèn hạ.

Khoảnh khắc Hoa Thiển đưa tay ra trước cửa ngục và nói “Ta đến đón ngươi về” là khung cảnh đẹp nhất trong cuộc đời hắn.

Với tâm trạng đầy mong đợi đó, Hoa Nhung Châu ngày đêm không ngừng nghỉ, đi liền tám ngày mới đến được trấn nhỏ Giang Nam mà Hoa Thiển đã nói.

Nơi này phong cảnh quả thật hữu tình, là một nơi tốt để ẩn cư.

Tùy tiện tìm một quán trọ, hắn bắt đầu vội vã đi hỏi thăm nhà cửa ở địa phương.

Liên tiếp xem rất nhiều ngôi nhà nhưng đều không ưng ý.

Căn nhà này không được.

Nàng luôn thích yên tĩnh, mà hàng xóm xung quanh lại quá ồn ào.

Căn nhà kia cũng không được.

Lúc rảnh rỗi nàng thích chăm sóc cây cảnh, mà cái sân này lại quá hẻo lánh, e rằng cây cối khó mà sống được.

Căn nhà này vẫn không được.

Nàng thích ăn trái cây nhưng lại chê người khác mua không đủ tươi, vậy nên tốt nhất là tìm một căn có sân sau, có thể trồng vài cây ăn quả mà nàng thích.

Xem hết căn này đến căn khác, hắn cảm thấy căn nào cũng sẽ khiến nàng phải chịu thiệt thòi.

Tìm kiếm khoảng bốn năm ngày, hắn lại xem được một căn nhà khác.

Sân sau của căn nhà này có một cây đại thụ cao chót vót.

Hoa Nhung Châu lật người nhảy lên, thoải mái nằm trên cành cây.

Cái cây này thật tốt, tiện để che bóng mát và hóng gió.

Nàng luôn thích ngồi trên ghế dài dưới mái hiên để ngẩn ngơ.

Đến lúc đó, hắn có thể buộc một cái xích đu dưới gốc cây cho nàng, nhất định sẽ thoải mái hơn cả ghế dài.

Vậy thì chọn nơi này thôi.

Hoa Nhung Châu mở mắt ra.

Đôi mắt nâu như mắt cáo, lộ ra vẻ tinh ranh.

Cũng nên quay về gửi một bức thư cho nàng, nói là đã tìm được nhà rồi, bảo nàng mau đến.

Trên đường về quán trọ, hắn thấy bên đường có người bán hạt dẻ rang.

Nhớ lại vẻ mặt Hoa Thiển hỏi mình có muốn ăn không hôm đó, hắn không nhịn được mà đi tới: “Cho ta một cân.”

Người bán hạt dẻ vừa thoăn thoắt tay chân đóng gói, vừa thỉnh thoảng liếc trộm người đứng trước mặt.

Người này sao mà chưa từng gặp bao giờ vậy?

Trông thật sự rất tuấn tú.

Nhận thấy ánh mắt không hề che giấu của người bán hàng, Hoa Nhung Châu cau mày, trong mắt lộ ra chút sát khí.

Từ nhỏ, hắn đã phải chịu vô số ánh mắt xấu xa vì vẻ ngoài của mình.

Vì vậy, hắn nhạy cảm nhất và cũng cực kỳ ghét người khác đánh giá mình.

Ngoại trừ Hoa Thiển, ai nhìn hắn thêm một cái, hắn đều cảm thấy khó chịu toàn thân.

Người bán hàng sợ hãi, tay run rẩy, run rẩy đưa gói hạt dẻ đã được đóng gói xong cho hắn.

Hoa Nhung Châu ném một thỏi bạc xuống rồi rời đi.

Không thể ra tay.

Nàng luôn không thích những người vô cớ gây chuyện.

Về đến quán trọ, vừa định lên lầu, bên tai hắn vang lên tiếng trò chuyện rôm rả dưới đại sảnh.

Cái tên đó khiến hắn không khỏi dừng bước.

“Vương huynh có nghe chuyện của Hoa tướng ở kinh thành chưa?” Vài người trông như học giả ngồi quanh một bàn, trò chuyện.

Một người học trò mặt dài lập tức chen vào: “Sao lại không nghe? Một phủ Thừa tướng đường đường chính chính, nói sụp đổ là sụp đổ.”

“Nghe nói Hoa tướng còn bị chính người con gái nuôi của mình vạch trần tội lỗi.

Tôi nói thật, Hoa tiểu thư đó thật là nhẫn tâm.

Dù sao cũng là phụ thân mình, vậy mà không để lại chút tình cảm nào.” Người học trò đầu tiên lên tiếng đầy vẻ thở dài.

“Ngươi hiểu gì? Hoa tiểu thư đó là người hiểu đại nghĩa, mới dám đại nghĩa diệt thân. Chuyện này đổi lại là một cô gái bình thường, ai mà dám? Ta nghe nói nàng còn cầu xin chỉ dụ để thay cha gánh tội…” Người học trò thứ ba chen vào.

“Còn có chuyện này sao? Nếu nói như vậy, thì Hoa tiểu thư đó thật sự khiến chúng ta phải hổ thẹn…”

Tiếng bàn luận của các học trò không ngừng lại.

Họ hoàn toàn không nhận thấy có một thiếu niên tuấn tú đang đứng lặng ở cầu thang.

Chiếc túi giấy trong tay chàng bị rách.

Hạt dẻ rơi ra, lăn đầy cầu thang.

Hóa ra Hoa Thiển đã lừa hắn.

Vậy mà hắn vẫn tin là thật, vui mừng khắp nơi tìm nhà.

Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng bước nhanh lên cầu thang, vào phòng, cầm lấy gói đồ rồi xuất phát.

Giang Nam cách kinh thành quá xa.

Tin tức từ kinh thành truyền đến luôn chậm hơn khoảng mười ngày.

Hắn cũng không biết nàng bây giờ ra sao.

Hắn không ở bên cạnh, nàng giờ đây chắc chắn là cô độc không nơi nương tựa, ngay cả một người giúp đỡ cũng không có.

Vừa mở cửa, ngoài cửa đã có một người.

Hình bóng này không quá xa lạ.

Họ đã từng giao đấu.

Ngũ Sóc Mạc từ từ ngẩng đầu lên, đôi môi mỏng khẽ mở: “Thật ngại quá, được người nhờ, bây giờ không thể để ngươi rời đi.”

Ngoài Ngự Thư phòng, một tiểu thái giám chạy vội vã đến, vì quá gấp gáp nên vấp ngã một cái.

Cao Vũ vẻ mặt khó chịu đỡ hắn dậy, giáo huấn: “Tên tiểu tử, ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện phải bình tĩnh.”

Tiểu thái giám vấp ngã này tên là Tống An, là đệ tử mới nhận của Cao Vũ.

Cao công công thấy hắn thật thà, nhanh nhẹn, nên có lòng bồi dưỡng, giữ bên mình.

Nhưng dù sao cũng còn nhỏ, chưa trải sự đời.

Lần trước hắn hoảng loạn vấp ngã trước mặt Hoàng thượng, giờ lại ngã trước cửa.

Tống An lắp bắp nói: “Sư… sư phụ, Ho… Hoàng… Hoàng thượng… người…”

Cao Vũ tát một cái vào đầu Tống An: “Có nói chuyện tử tế không?”

“Hoàng thượng có ở trong đó không ạ?”

Tống An cuối cùng cũng nói được một câu trôi chảy.

Cao Vũ liếc hắn một cái, rồi nói: “Hoàng thượng hôm qua uống chút rượu, vừa hạ triều thì đầu đau, giờ vẫn đang nghỉ. Có chuyện gì đợi Hoàng thượng tỉnh dậy rồi nói.”

Tống An lần này không lắp bắp nữa: “Nhưng sư phụ, vừa nãy nô tài thấy Thái hậu nương nương đi về phía cung của… vị đó.”

Sắc mặt Cao Vũ lập tức trắng bệch.

Hắn quay người vội vã đi vào phòng.

Không biết có phải quá hoảng loạn không, hắn cũng trượt chân một cái.

May mà có Tống An đỡ, hắn mới không ngã.

“Vừa nãy còn nói ta không bình tĩnh.”

Tống An thầm lẩm bẩm trong lòng.

Nhưng sau đó, hắn lại thấy một bóng người càng không bình tĩnh hơn.

Cao Vũ vừa vào được một lát, một bóng người màu vàng rực đã lướt qua trước mặt Tống An.

Tống An còn chưa kịp quỳ lạy, bóng người đã biến mất.

Chỉ thấy sư phụ của mình cầm chiếc giày, loạng choạng chạy theo ra.

Góc tây nam của hoàng cung bốc cháy.

Lửa đỏ rực cả nửa bầu trời.

Khi Trọng Khê Ngọ đến nơi, hắn chỉ thấy những bức tường đổ nát dưới ngọn lửa ngùn ngụt.

Ánh lửa cũng chiếu đỏ hốc mắt hắn.

Hắn dường như không biết gì, cất bước tiếp tục đi vào bên trong.

Cao Vũ đi sát phía sau thấy vậy, vội vàng chạy lên giữ lấy vạt áo chàng, quỳ xuống nói: “Hoàng thượng, lửa lớn quá, không thể vào được ạ!”

Trọng Khê Ngọ dường như không nghe thấy.

Cao Vũ chỉ có thể nắm chặt vạt áo hắn mới có thể ngăn bước chân hắn lại.

Trọng Khê Ngọ quay người đá một cú, trúng ngay vai Cao Vũ.

Cao Vũ đau điếng người nhưng không dám buông tay.

Lâm Giang vẫn luôn ở trong bóng tối thấy vậy cũng xuất hiện.

Hắn quỳ xuống chắn trước mặt Trọng Khê Ngọ: “Hoàng thượng, thuộc hạ vừa kiểm tra rồi, trong nhà đã không còn… người sống nữa.”

Xung quanh một mảnh yên tĩnh.

Chỉ có tiếng gỗ cháy lách tách.

Trọng Khê Ngọ đứng sững lại ngoài cửa, không xông vào nữa.

Chỉ có lớp gạc quấn trên tay hắn, từ từ chuyển sang màu đỏ.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng hắn vang lên, mang theo sự kìm nén đến nghẹt thở: “Trần Uyên đâu? Phó sứ của ngươi đi đâu rồi?”

Lâm Giang cúi đầu chạm đất, nhưng không trả lời thẳng: “Thái hậu nương nương vừa đi.”

Thái hậu nếu muốn điều một người đi, đương nhiên rất dễ dàng.

Dù sao Trọng Khê Ngọ từ trước đến nay chưa từng đề phòng bà ấy.

Hắn nghĩ Thái hậu cũng giống hắn, thích Hoa Thiển, nên nhất định sẽ không ra tay với nàng.

Nhưng hắn đã sai.

Hóa ra trong hậu cung này, chỉ có một mình hắn muốn Hoa Thiển được bình an.

Thấy Trọng Khê Ngọ bất động, Cao Vũ mới cẩn thận buông tay, đưa chiếc giày trong tay cho Trọng Khê Ngọ đi vào.

Sau đó, hắn thấy hoàng thượng quay người rời đi.

Trong cung Thái hậu, các cung nữ, thái giám quỳ đầy đất.

“Các ngươi làm nô tài kiểu gì vậy? Sao lại để Hoàng thượng chạy ra ngoài với y phục xộc xệch? Còn lười biếng nữa, ai gia sẽ lấy đầu các ngươi.” Thái hậu đập bàn, tức giận quát mắng.

Uy quyền của Thái hậu thể hiện rõ ràng.

Một loạt tiếng cầu xin vang lên, nhưng không thể át được giọng nói lạnh lùng của Trọng Khê Ngọ: “Mẫu hậu tại sao lại làm vậy?”

Vẻ mặt Thái hậu không đổi: “Nô tài phục vụ không chu đáo, ai gia còn không thể trách phạt sao?”

Ánh đỏ trong mắt Trọng Khê Ngọ vẫn chưa tan: “Mẫu hậu biết rõ con không nói chuyện này.”

Những ngày qua, hắn đã tốn bao công sức để bảo vệ Hoa Thiển, đỡ thay cho nàng áp lực từ gia tộc họ Thích.

Đồng thời cũng không để bất kỳ phi tần nào trong hậu cung đến làm phiền nàng.

Nhưng người duy nhất hắn tin tưởng, người duy nhất hắn không đề phòng, lại đâm một nhát dao vào lưng hắn.

Hai người giằng co rất lâu.

Sợ đến mức một đám nô tài trong phòng không dám thở mạnh.

Cuối cùng, Thái hậu đưa tay lên, họ mới nhẹ nhõm lui ra khỏi cung điện.

Khi chỉ còn lại hai người, Thái hậu mới lên tiếng: “Ta làm vậy là vì tốt cho con.”

Câu nói quen thuộc này đâm vào tai Trọng Khê Ngọ.

Hắn đột nhiên hiểu được, mỗi lần hắn lấy danh nghĩa này để làm việc, Hoa Thiển sẽ bất lực đến nhường nào.

“Ta làm vậy là vì tốt cho ngươi.”

Loại lời lẽ này khiến người ta ngay cả phản bác cũng trở nên vô nghĩa.

Cảm giác bất lực này quả thực có thể khiến người ta phát điên.

“Ha ha.”

Trọng Khê Ngọ đột nhiên bật cười.

Cười đến nỗi bản thân không thể đứng thẳng được nữa.

Cuối cùng, hắn ngẩng đầu lên, quay người đi ra ngoài.

Giọng Thái hậu lại vang lên: “Hoàng thượng…”

Giọng nói mang theo vài phần khuyên răn đầy xót xa.

Trọng Khê Ngọ không dừng bước, vừa đi vừa nói, như đang lẩm bẩm với chính mình, giọng nói nhẹ đến mức gần như không nghe thấy: “Mẫu hậu, con chỉ muốn có một người. Tại sao lại không thể được như ý con muốn?”

“Bởi vì con là hoàng đế.” Giọng Thái hậu bay đến, trong giọng nói uy nghiêm dường như có vài phần run rẩy.

Cho nên không có quyền được tùy hứng.

59

Cảm giác như đang ngủ trên một đám mây, xung quanh cứ chao đảo.

Cuối cùng không nhịn được nữa, nàng mở mắt ra.

Đập vào mắt là một chiếc giường và một căn phòng xa lạ.

Hoa Thiển cũng không quá kinh ngạc.

Đã quen rồi.

Dù sao cũng đã vài lần nàng tỉnh dậy ở những nơi khác nhau.

Ngồi dậy, nhìn quần áo trên người, vẫn là cổ trang.

Đưa tay nhéo mình một cái, vẫn đau.

Hóa ra mình thật sự không chết.

Đoạn ý thức cuối cùng trước khi hôn mê là nghe thấy giọng Thái hậu nói đưa mình ra ngoài.

Bà ấy đã lén đưa mình ra khỏi cung sao?

Đúng là một bà lão kiêu ngạo.

Cho người ta uống thuốc giả chết mà còn làm vẻ nghiêm túc.

Hoa Thiển không nhịn được lắc đầu cười.

Cứ tưởng mình thật sự sắp chết rồi.

Vui mừng một hồi uổng công.

Nàng vốn đã mang theo quyết tâm phải chết để đến yến tiệc, vậy nên mới không kiêng nể gì mà ra tay với Thích quý phi. Cứ nghĩ rằng chết đi có khi sẽ được quay về thời hiện đại.

Giờ xem ra, có lẽ cả đời này nàng sẽ phải sống ở thời đại này thôi.

Nhưng… đây là đâu vậy?

Sao lại không có một ai?

Hoa Thiển lật người xuống giường.

Chân vừa chạm đất, nàng đã mềm nhũn, suýt nữa quỵ xuống, trước mắt tối sầm.

Mất một lúc lâu mới hồi phục lại được.

Nàng cũng không biết mình đã hôn mê bao lâu, mà đến cả người cũng không còn chút sức lực.

Gắng gượng tinh thần nhìn xung quanh, đập vào mắt là một căn phòng cổ điển trang nhã. Mọi vật dụng sinh hoạt đều đầy đủ.

Nếu không phải nhìn thấy lạ lẫm, Hoa Thiển đã nghĩ mình sống ở đây từ lâu rồi.

Thấy cửa sổ còn đang mở, Hoa Thiển nhấc chân đi tới.

Vừa đến bên cửa sổ, nàng bỗng sững sờ.

Bởi vì ngoài cửa sổ là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ.

Đây dường như là một trấn nhỏ ven sông.

Ngoài cửa sổ là một con sông.

Hai bên bờ là nhà cửa.

Ngói xanh tường gạch, lại giống hệt những điểm du lịch mà nàng đã từng đến ở thời hiện đại.

Quay đầu lại nhìn căn phòng, lần này nàng phát hiện trên bàn có để vài thứ.

Đi đến xem, là một vài hộp bánh.

Vốn đã không còn chút sức lực, Hoa Thiển không chút khách khí ngồi xuống ăn.

Bánh vẫn còn ấm.

Xem ra người chuẩn bị cũng có tâm, chắc là thấy nàng sắp tỉnh nên mới rời đi.

Ăn xong bánh, Hoa Thiển cảm thấy có chút sức lực.

Vừa định dọn dẹp tàn dư, tay nàng chạm vào một phong thư dày cộm, được đặt dưới hộp bánh.

Mở ra xem, đầu tiên là một tờ khế ước nhà đất, sau đó là một xấp ngân phiếu dày cộm, cuối cùng là một bức thư.

Trên thư viết:

“Khế ước đất và ngân phiếu đều là của ngươi. Nếu ngươi mãi mãi không rời khỏi đây, Hoa phủ sẽ được bảo toàn bình an.”

“Thái hậu này quả thật ra tay hào phóng.” Hoa Thiển không khỏi cảm thán.

Mỗi tờ ngân phiếu đều có mệnh giá rất lớn, đủ để một người phụ nữ sống nửa đời sau không phải lo âu.

Huống hồ còn có một căn nhà nữa.

Nhưng nàng cũng không thiếu tiền.

Sau khi xuyên không, thu nhập từ các cửa hàng hồi môn của nàng vẫn còn nằm trong ngân hàng mà.

Hoa Thiển bỗng nhớ lại, trong những cuốn tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà mình đã đọc, mẹ của tổng tài luôn khinh thường cô Lọ Lem, rồi đưa ra một tấm séc nói: “Cầm năm triệu này, rời xa con trai ta.”

Giờ đây, trải nghiệm của nàng lại có phần tương tự với những cô Lọ Lem đó.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoa Thiển bật cười, rồi cười xong lại muốn khóc.

Đây cũng coi như là kết quả tốt nhất rồi.

Bảo toàn được Hoa phủ, bản thân cũng có được cuộc sống mà mình hằng mong muốn.

Vậy thì cứ an phận ở đây, đừng nghĩ đến… những thứ khác nữa.

Hoa Thiển đứng dậy, vươn vai rồi đi ra ngoài.

Ngoài sân là hàng liễu và con hẻm tre, trông vô cùng tĩnh mịch và giản dị.

Vừa đi được hai bước, có người đã chào nàng: “Ngươi mới dọn đến mấy hôm trước phải không? Cuối cùng cũng gặp được người rồi. Ta sống ở con đường phía trước. Có thời gian đến tìm ta chơi nhé.”

Đập vào mắt là những khuôn mặt hiền lành, không có chút đề phòng nào.

Hoa Thiển cũng thuận theo mà ngồi xuống, trò chuyện với mấy lão bà, mấy nữ tử đó.

Trò chuyện vui vẻ, nàng còn được họ kéo về nhà ăn cơm.

Tình bạn của những nữ nhân cứ thế mà được xây dựng.

Hoa Thiển bịa ra một câu chuyện, nói rằng gia đình mình sa sút, giờ chỉ còn lại một mình, nên mới phải chạy nạn đến đây. Chuyện này càng khiến đám nữ tử đó thương cảm.

Thế là nàng dễ dàng mở rộng được các mối quan hệ xã giao.

Người ở đây đơn giản hơn nhiều so với những quý nhân ở kinh thành.

Họ có chuyện gì đều viết hết lên mặt.

Hoa Thiển cũng dần dần thả lỏng những dây thần kinh đã căng thẳng bấy lâu.

Thái hậu quả thật đã tìm cho nàng một nơi tốt.

Cuối cùng nàng cũng không cần phải cẩn thận, đề phòng mỗi ngày nữa.

Nói ra thật lạ, mấy ngày trước vẫn còn đấu đá, tốn hết tâm cơ để sống sót.

Giờ đây lại có thể cầm một đống tiền lớn, mỗi ngày ngủ đến khi tự nhiên tỉnh, chán thì đi tìm người khác trò chuyện, chơi đùa.

Chuyện trước đây cứ như đã là năm cũ, giờ đây nàng gần như đang sống một cuộc sống về hưu mà người hiện đại hằng mơ ước.

Ở một trấn cổ Giang Nam khác, Ngũ Sóc Mạc tốn không ít công sức mới hạ gục được Hoa Nhung Châu.

Hắn còn chưa kịp thở phào thì đã đối diện với đôi mắt của Hoa Nhung Châu.

Lòng hắn không khỏi giật mình.

Chỉ thấy đôi mắt của Hoa Nhung Châu đỏ ngầu.

Chỉ cần nhìn vào cũng khiến người ta không kìm được mà rùng mình.

Lời nói của hắn chứa đựng sự hận thù khiến lòng người tê dại: “Chuyện này liên quan gì đến ngươi?”

Ngũ Sóc Mạc theo phản xạ né tránh ánh mắt của hắn: “Ta nợ nàng một ân tình. Bây giờ chỉ là đến để trả nợ thôi.”

“Buông ta ra…”

Khuôn mặt vốn tuấn tú của Hoa Nhung Châu giờ trở nên méo mó.

Đôi mắt đỏ ngầu như muốn khóc vì ấm ức.

Nàng trước mặt mình xưa nay không bao giờ nói dối.

Lần này thật sự lợi hại.

Hết bẫy này đến bẫy khác.

Đầu tiên là dùng lời ngon ngọt để lừa hắn đi.

Rồi còn nghĩ cách để giữ chân hắn lại.

Nàng rốt cuộc muốn làm gì?

Không có hắn ở bên cạnh, ai sẽ bảo vệ nàng bất kể đúng sai?

Chẳng lẽ hắn thật sự không đáng để nàng tin tưởng chút nào sao?

Ngũ Sóc Mạc nhìn Hoa Nhung Châu đang không ngừng giãy giụa, cảm thấy đau đầu.

Hắn ta vung tay, ra hiệu cho người bên cạnh đánh ngất Hoa Nhung Châu.

Suốt mấy chục ngày liền, Hoa Nhung Châu không ăn không uống, tìm mọi cách để rời đi.

Sợ hắn chết trong tay mình, Ngũ Sóc Mạc đành phải cho hắn uống một ít thuốc bổ dưỡng, tiện thể bỏ thêm chút thuốc mê vào trong để hắn ngủ say.

Lúc đó hắn ta mới thở phào.

Đúng là một vụ mua bán lỗ vốn.

Phải dốc hết đống thuốc quý ra.

Nhìn Hoa Nhung Châu sau khi hôn mê vẫn nắm chặt tay, cau mày, Ngũ Sóc Mạc không khỏi vuốt cằm cảm thán: “Người này trông không lớn tuổi, nhưng lại là một cục xương cứng. Nếu đi làm mật thám, chắc chắn là một hạt giống tốt. Cho dù bị bắt, cũng có thể chịu được cực hình.”

Vài ngày sau, thuộc hạ của Ngũ Sóc Mạc vội vã chạy đến.

Hắn ta ghé vào tai Ngũ Sóc Mạc nói gì đó.

Ngũ Sóc Mạc đầy vẻ khó tin, hỏi lại mấy lần mới chấp nhận tin tức đó.

Hắn ta im lặng rất lâu.

Khi thuộc hạ của hắn ta không nhịn được định nói lại một lần nữa, hắn ta nghe thấy Ngũ Sóc Mạc nói: “Thật đáng tiếc… Nếu nàng ấy dùng ân tình này để đổi lấy mạng sống của mình, ta cũng chưa chắc đã từ chối. Lại cố tình dùng ân tình quý giá như vậy vào tên… ‘sói con’ trong phòng kia. Nàng ấy cuối cùng vẫn quá lo nghĩ…”

Ngũ Sóc Mạc đứng dậy đi ra ngoài.

Khi đến cửa, hắn ta nói: “Chúng ta dọn đồ rời đi thôi. Tên trong phòng… cũng không cần quản nữa.”

“Ta đã hứa với nàng ấy, nàng ấy chết rồi thì coi như xong.”

Hoa Nhung Châu tỉnh dậy, bên cạnh không có một ai.

Hắn vận khí một chút, tác dụng của thuốc đã hết.

Vội vã xông ra khỏi phòng.

Quả nhiên không có ai cản hắn.

Cố nén sự bất an trong lòng, hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.

Tìm một con ngựa, lật người lên cưỡi và phi nước đại về phía kinh thành.

Quãng đường tám ngày, Hoa Nhung Châu đã cố nén còn sáu ngày để đến được kinh thành.

Vào đến kinh thành, trời đã chạng vạng.

Hắn xông thẳng đến Hoa phủ.

Nhưng lại thấy toàn bộ phủ đều mặc tang phục.

Suốt chặng đường này, hắn chưa từng nghỉ ngơi.

Vì vậy, không có thời gian để ý đến tin tức khác, cũng chưa từng nghe bất kỳ tin tức nào.

Chắc là Hoa tướng đã qua đời rồi?

Chắc chắn là ông ấy.

Dù sao tội danh nhiều như vậy, ông ấy chắc chắn không thể sống sót.

Hoa Nhung Châu cứ nói đi nói lại với chính mình.

Nhưng tay hắn lại không ngừng run rẩy.

Hắn chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.

Ngay cả khi mười tuổi bị bán vào ổ sói, hắn đã giết người để trốn thoát, cũng không sợ hãi như vậy.

Không có ai ở bên cạnh Hoa Thiển.

Nàng luôn là người có chuyện buồn chỉ giữ trong lòng.

Không được, phải nhanh chóng tìm thấy nàng.

Không thể nhìn thấy nàng buồn.

Ngay cả nghĩ đến thôi cũng thấy xót xa.

Ở cổng Hoa phủ, hắn bị người ta chặn lại.

Tên thị vệ chặn người có lẽ là người của hoàng gia, giọng nói cứng rắn: “Thái hậu có lệnh, Hoa phủ bị giam lỏng. Không có lệnh, không được ra vào.”

“Hoa Thiển đâu?” Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng lên tiếng.

Tên thị vệ liếc nhìn chàng, rồi đáp: “Hoa… tiểu thư để thay cha chuộc tội, đã tự thiêu trong hoàng cung mười ngày trước.”

Giọng nói không còn cứng rắn như vừa nãy, mà mang theo chút kính trọng.

Tuy nhiên, Hoa Nhung Châu lại cảm thấy tai ù đi.

Trong đầu hắn chỉ còn lại hai chữ đó—tự thiêu.

Hắn không tin.

Hoa Thiển đã nói sẽ đợi mình.

Sao có thể tự thiêu như vậy?

Nỗi sợ hãi dâng lên trong lòng như muốn bóp nghẹt cổ họng hắn.

Hắn chưa bao giờ hối hận như vậy.

Tại sao lúc đó lại phải lấy việc hủy hoại bàn tay phải của mình để dọa nàng?

Nếu khi ấy nàng đuổi mình đi, mình cứ giả vờ rời đi rồi âm thầm bảo vệ nàng chẳng phải tốt hơn sao?

Có lẽ như vậy đã có thể cứu nàng.

Có lẽ như vậy nàng sẽ không phải một mình đối mặt với nhiều chuyện đến vậy.

Tại sao mình lại tham lam đến thế, tham lam đến mức không muốn rời xa nàng dù chỉ một khắc, tham lam đến mức nhất định phải đứng bên cạnh nàng một cách danh chính ngôn thuận, để rồi ép nàng phải tìm người giam giữ mình?

Hoa Nhung Châu đứng sững lại rất lâu.

Dưới ánh mắt ngày càng cảnh giác của tên thị vệ, hắn không nói một lời, quay người rời đi, nhưng lại hướng về phía hoàng cung.

Ở trong trấn nhỏ, Hoa Thiển chỉ sống một tháng, nhưng đã hoàn toàn hòa nhập.

Rảnh rỗi, nàng còn học thêm vài nghề thủ công nhỏ.

Ví dụ, bây giờ nàng đang cầm kim chỉ, ngồi giữa một nhóm nữ nhân để học thêu thùa, và nghe họ trò chuyện.

“Vài ngày trước, chồng ta đi buôn về, mang về một tin tức lớn ở kinh thành.” Một nữ nhân mặt tròn lên tiếng, vẻ mặt đầy bí ẩn.

“Chuyện gì thế?” Lập tức có người hưởng ứng.

Nữ nhân mặt tròn đáp: “Nghe nói nữ nhi của vị Thừa tướng ở kinh thành đã tự thiêu trong hoàng cung.”

“Cái gì? Nữ nhi Thừa tướng? Là Hoa tiểu thư đã vạch trần tội lỗi của cha mình sao?” Một người khác há hốc miệng kinh ngạc.

“Chính là nàng ta. Phu quân ta nói về nàng ấy đầy vẻ kính phục. Đầu tiên là không nể tình riêng mà tố cáo tội lỗi, sau đó lại hùng hồn tự thiêu để thay cha gánh tội. Ngay cả Thái hậu nương nương cũng cảm động trước lòng hiếu thảo đó, ban chiếu miễn tội chết cho toàn bộ gia tộc họ Hoa, chỉ cách chức và giam lỏng họ ở kinh thành.”

“Ta cũng nghe nói. Tương truyền Hoàng thượng ở kinh thành nghe tin nàng tự thiêu, còn không kịp đi giày đã chạy ra ngoài.” Một nữ nhân khác chen vào, mắt sáng rực lên vì tò mò.

“Ngươi xem ngươi nói kìa. Ngươi có tận mắt thấy đâu? Toàn thích nghe những tin tức bát nháo. Đừng quên Hoa tiểu thư đó từng là hoàng tẩu của Hoàng thượng.” Nữ nhân mặt tròn ban đầu nói với vẻ khinh bỉ.

Nữ nhân bị phản bác vẻ mặt không phục: “Ngươi cũng có thấy đâu? Sao biết ta nói không phải sự thật? Theo ta thấy thì giữa Hoa tiểu thư và Hoàng thượng… chắc chắn có tư tình…”

60

Đầu ngón tay truyền đến một cơn đau nhói.

Một giọt máu lớn rỉ ra, làm hỏng nửa tác phẩm thêu vừa thêu xong.

Hoa Thiển đưa tay lau đi, nhưng vết máu lại loang ra càng lúc càng lớn.

“Thêu thùa cần sự tỉ mỉ. Ngươi đừng nóng vội. Ngón tay không sao chứ?” Nữ tử ngồi bên cạnh Hoa Thiển là người đầu tiên nhìn thấy, lên tiếng an ủi.

Những nữ nhân đang trò chuyện cũng dừng chủ đề vừa nãy lại.

Chỉ có nữ nhân mặt tròn đột nhiên như nhớ ra điều gì, nói: “Nói ra thì, A Thiển, tên của ngươi giống hệt tên của nữ nhi Thừa tướng đó.”

Hoa Thiển mím môi cười, không hề tỏ ra chút không tự nhiên nào: “Trên đời này người trùng tên thì nhiều lắm. Ta nào dám so với vị quý nhân ở hoàng thành kia.”

Nói vài câu rồi nàng khéo léo chuyển sang chủ đề khác.

Ai cũng nói dân phong ở đây chất phác, quả thật không sai chút nào.

Ngồi giữa nhóm nữ nhân, Hoa Thiển vẫn mỉm cười, nhưng suy nghĩ đã bay đi mất.

Nghe người khác kể chuyện của chính mình, thật sự có cảm giác như đã qua một năm.

Không biết đây là trấn nhỏ ở đâu, mà tin tức truyền đến cũng chậm hơn nửa tháng.

Nhưng xem ra, Thái hậu quả nhiên giữ lời, thật sự đã bảo toàn được mạng sống của cả Hoa phủ.

Có những chuyện dù cố giả vờ quên, nhưng vẫn sẽ có người nhắc nhở.

Chuyện giữa nàng và Trọng Khê Ngọ… không thể đơn giản dùng hai chữ “tư tình” mà nói rõ được.

Trọng Khê Ngọ từng hỏi, tại sao duy nhất lại không thích hắn.

Hoa Thiển không trả lời, vì không thể nói ra.

Làm sao có thể… chưa từng thích hắn chứ?

Chỉ là tâm ý của nàng đã quyết, không muốn để lại đường lui cho cả hai, nên mới không hé răng nửa lời mà thôi.

Từ khi Trọng Khê Ngọ đỡ thay nàng bát canh giải rượu, nàng đã không thể làm một người ngoài cuộc tỉnh táo nữa rồi. Ánh mắt ngoái lại nhìn trong chợ, cái nhìn nhau trên Tinh Lâu, sự bầu bạn ở căn cứ… Từng chuyện, từng chuyện một, sao nàng có thể mãi vô cảm được?

Nói ra thật mỉa mai, là một người hiện đại, Hoa Thiển lại thật sự từng nghĩ đến việc có nên nhập cung hay không.

Nhưng nàng xưa nay là người lý trí.

Luôn luôn cân nhắc lợi hại rồi mới đưa ra lựa chọn.

Cho nên nàng mới luôn dao động giữa tình cảm và hiện thực, giấu kín tâm tư không dám nói ra, sợ một chiêu sơ sẩy, mất tất cả.

Vì nghĩ rằng, nếu muốn nhập cung, Hoa phủ không thể sụp đổ.

Nên nàng đã vô số lần muốn đốt những tờ tố cáo tội lỗi đó.

Nhưng cuối cùng, nàng không thể thắng được hai chữ “công đạo” trong lòng, lại còn cho Trọng Khê Ngọ cơ hội để uy hiếp nàng sau này.

Điều đó chẳng khác nào một cái tát trời giáng vào mặt nàng, khiến nàng hoàn toàn hiểu rõ, giữa nàng và hắn có những khoảng cách gì.

Nàng có thể hiểu được hoài bão đế vương của Trọng Khê Ngọ.

Đồng thời, nàng cũng đau buồn nhận ra rằng, ngay cả khi sống cô độc đến già, nàng cũng không thể giành giật một vị hoàng đế với giang sơn này.

Bởi vì nàng sẽ không thắng.

Và Trọng Khê Ngọ cũng vĩnh viễn không thể từ bỏ vị trí đó vì nàng.

Vậy nên nàng đã nhanh chóng và tàn nhẫn sắp xếp lại tình cảm của mình, không để lại cho bản thân một chút đường lui hay suy nghĩ nào nữa.

Bên ngoài hoàng cung, Hoa Nhung Châu cuối cùng vẫn giữ được chút lý trí, không xông vào.

Hắn mượn bóng đêm để lẻn vào.

Hắn đã theo Hoa Thiển đến hoàng cung vài lần, nên đã thuộc nằm lòng bố cục nơi này.

Hắn không tin Hoa Thiển đã chết.

Nhất định là bị người ta giấu trong hoàng cung.

Chỉ cần gặp nàng một lần nữa thôi.

Chỉ cần có thể thấy nàng bình an vô sự, thì dù phải sống cả đời không được ở bên cạnh nàng, hắn cũng cam lòng.

Chỉ cần nàng còn sống, những thứ khác hắn không dám tham cầu nữa.

Trốn trong bóng tối, hắn tùy tiện bắt một tên thái giám nhỏ, kề dao vào cổ hắn, hỏi: “Hoa Thiển ở cung điện nào?”

Tiểu thái giám nước mắt nước mũi tèm lem, chỉ về một hướng.

Lòng Hoa Nhung Châu nhẹ nhõm.

Hắn giơ tay đánh ngất hắn, vứt vào bụi cỏ, rồi một mình tiến về hướng đó.

Nhưng khi đi đến góc tây nam, hắn chỉ thấy một cung điện… đã bị đốt cháy.

Toàn là những thanh gỗ đen kịt bị gãy.

Sức lực của cơ thể hắn trong một khoảnh khắc bị rút cạn.

Hắn run rẩy bước chân, định đi vào đống gỗ vụn đó.

Nhưng lại nghe thấy một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Ai?”

Hoa Nhung Châu quay đầu lại.

Có một người đứng trong bóng tối.

Dáng người đơn bạc đến mức rất khó để gây chú ý.

Trông như đã đứng đó rất lâu.

Hoa Nhung Châu đã bị một loạt chuyện này dày vò đến mất trí.

Cái ý nghĩ Hoa Thiển thật sự đã chết như muốn xé nát toàn bộ con người hắn.

Trong đầu hắn chỉ còn lại câu nói của Hoa Thiển trước khi rời đi “Nơi chúng ta sống”.

Hắn không thể nhớ lại lời nàng nói không được làm tổn thương người khác nữa.

Hắn lập tức rút kiếm, đâm về phía Trọng Khê Ngọ trong bóng tối.

Chưa kịp đến gần, một bóng người đã lóe lên, chắn hắn lại. Hoa Nhung Châu nhìn thấy, đó là người đã đánh hắn ở tửu lầu.

Hóa ra hắn là người của Hoàng thượng.

Mối hận cũ, mối hận mới cùng lúc bùng lên.

Hoa Nhung Châu lại rút dao nghênh chiến.

Hai người cuối cùng chênh lệch thực lực quá lớn.

Hơn nữa, Hoa Nhung Châu những ngày này cũng không ăn uống gì.

Trong vòng hai mươi chiêu, Hoa Nhung Châu đã bị người đó đánh ngã xuống đất.

Khi người đó chuẩn bị ra tay kết liễu, lại nghe thấy giọng Trọng Khê Ngọ vang lên: “Trần Uyên, tha cho hắn một mạng, ném hắn ra khỏi hoàng cung.”

Trần Uyên nghe xong liền thu chưởng, giơ tay muốn bắt lấy Hoa Nhung Châu.

Tuy toàn thân đau nhức không chịu nổi, Hoa Nhung Châu vẫn lên tiếng: “Nàng đâu? Ngươi giấu nàng ở đâu rồi?”

Trọng Khê Ngọ vẫn ngồi yên trong bóng tối: “Nàng chết rồi.”

“Không thể nào.” Giọng Hoa Nhung Châu run rẩy.

Hắn chống một tay xuống đất, cố gắng đứng dậy.

Không nhìn thấy vẻ mặt của Trọng Khê Ngọ, nhưng lại nghe thấy giọng hắn: “Tại sao không thể?”

Hoa Nhung Châu không nói gì, nhưng vẫn cố hết sức muốn đứng lên.

“Dù trẫm là hoàng đế, nhưng trên đời này vẫn có những việc không thể làm được và những người không thể bảo vệ.”

“Không bảo vệ được, tại sao còn phải ép nàng ở lại trong cung—”

Một tiếng rên rỉ bi thương vang lên, chỉ thấy Hoa Nhung Châu như một mũi tên rời cung, lao về phía Trọng Khê Ngọ.

Trần Uyên vừa nãy thấy hắn thoi thóp nên đã lơ là cảnh giác.

Cú ra đòn này của hắn nhanh đến mức không kịp ngăn cản.

Tuy nhiên, Hoa Nhung Châu vẫn không thể đến gần Trọng Khê Ngọ.

Lần này là Lâm Giang ra tay.

Nhổ một ngụm máu tươi, Hoa Nhung Châu nằm ngửa trên đất.

Trong lòng lại có một cảm giác được giải thoát.

Là hắn đã sai, sai lầm lớn rồi.

Khi nàng một mình trong cung điện này, bốn bề đều là người lạ, nàng sẽ bất lực đến nhường nào?

Và sự cố chấp của mình đã khiến Hoa Thiển không còn tin tưởng hắn nữa.

Thà dùng thủ đoạn để giam giữ hắn, rồi nàng một mình đơn độc chiến đấu.

Bên tai vang lên tiếng bước chân, khiến mặt đất như rung chuyển nhẹ.

Tiếp theo, khuôn mặt của Trọng Khê Ngọ hiện ra trước mắt hắn.

Đồng tử Hoa Nhung Châu không khỏi co lại.

Chỉ thấy Trọng Khê Ngọ mặt mày gầy gò, ánh mắt toàn là sự lạnh lẽo: “Thật không biết nàng… nhìn trúng ngươi ở điểm nào. Ngươi muốn giết trẫm, trẫm sẽ cho ngươi một cơ hội. Sau này mỗi tháng vào ngày mùng năm, trẫm sẽ để lại một lối đi cho ngươi ở trong cung này. Nếu ngươi có thể đánh bại người bên cạnh trẫm, đến lúc đó hãy đến nói chuyện… của nàng.”

Nói xong, Trọng Khê Ngọ quay người rời đi.

Mắt Hoa Nhung Châu sáng lên, cố gắng giãy giụa một lúc lâu, nhưng vẫn không có chút sức lực nào.

Hắn chỉ có thể mặc cho Trần Uyên tùy tiện ném mình ra ngoài, vào một y quán.

Ở trấn nhỏ, tháng thứ ba, đột nhiên có người gõ cửa nhà Hoa Thiển.

Nàng mở cửa ra, là một nữ nhân mặt tròn xa lạ, khoảng ba mươi tuổi, trông vô cùng thân thiện.

Nữ nhân đó xách theo một ít đồ ăn nói: “Ta mới dọn đến bên cạnh. Mới đến, có nhiều chuyện sau này phải nhờ ngươi giúp đỡ nhiều. Những món ăn này là chút lòng thành của ta. Ngươi có thể gọi ta là Vân nương.”

Thảo nào lại thấy lạ mặt, hóa ra là hàng xóm mới.

Hoa Thiển mỉm cười từ chối nửa ngày cũng không được, cuối cùng đành nhận lấy.

Vân nương cười tươi rồi trở về.

Về phòng, Hoa Thiển mở giỏ ra, bên trong toàn là những món nàng thích ăn.

Vân nương rất thân thiện và hiếu khách.

Bà luôn thỉnh thoảng mang đồ ăn đến.

Món nào cũng hợp khẩu vị của Hoa Thiển.

Họ hợp nhau đến kỳ lạ. Không chỉ tính tình tương đồng, mà cả khẩu vị cũng giống nhau.

Sau khi thân thiết, nàng mới biết Vân nương sau khi kết hôn mười mấy năm không sinh được con, nên bị nhà phu quân đuổi đi.

Họ không cần, phụ mẫu không dung, bà chỉ có thể tự mình ra ngoài kiếm sống.

Hoa Thiển nghe xong không khỏi kính nể.

Những nữ nhân ở đây, sau khi bị bỏ, đều coi đó là một nỗi nhục nhã lớn, ngày ngày tìm chết.

Hiếm có người nào lại thông suốt như vậy.

Vân nương tính cách phóng khoáng lại thấu hiểu lòng người. Thế nên bà cũng nhanh chóng hòa nhập vào vòng giao tiếp của trấn nhỏ này.

Trấn nhỏ ven sông này vốn đã nhỏ, người cũng ít, nên mọi người đều quen biết nhau.

Sau một năm trôi qua, những nữ nhân khác dần nảy ra ý định.

Thấy Hoa Thiển vẫn một mình, họ bắt đầu bận rộn… làm mối cho nàng.

Chứng kiến trong vòng bằng hữu của các nữ tử, bóng dáng của các nam tử ngày càng nhiều, và đều là những chàng nam tử chưa lập gia đình, Hoa Thiển không khỏi cảm thấy buồn cười.

Vốn dĩ nguyên chủ Hoa Thiển đã có vẻ ngoài xinh đẹp.

Giờ nhờ vào vẻ ngoài này, bên cạnh nàng cũng không thiếu những thiếu niên mới lớn.

Trong số đó, người theo đuổi nàng một cách lộ liễu nhất là thiếu gia của một thương gia buôn muối trong trấn—Từ Minh.

Trong thời cổ đại, muối là một mặt hàng lớn.

Vì vậy, nhà họ Từ là một trong những gia đình giàu có nhất nhì trong trấn.

Còn Từ thiếu gia thì cũng có vẻ ngoài tuấn tú.

Được nuông chiều từ nhỏ, trên người đầy vẻ kiêu ngạo, ngang bướng của một thiếu gia nhà giàu.

Lão gia và phu nhân nhà họ Từ lại vô cùng hiền lành.

Họ không có quan niệm môn đăng hộ đối, không hề chê bai Hoa Thiển là một nữ tử mồ côi không rõ lai lịch.

Thấy Hoa Thiển xinh đẹp lại khiêm tốn, họ vô cùng yêu thích, thường xuyên mời Hoa Thiển đến uống trà, ăn cơm.

Vì vậy, Hoa Thiển cũng không tránh khỏi sự lạnh nhạt của một số nữ tử. Nhưng dù sao người ở đây cũng đơn giản, Hoa Thiển cũng không để ý đến những suy nghĩ trẻ con đó.

Trong số các cô gái, Bạch Lạc là người thù địch với Hoa Thiển nhất.

Bởi nàng ta là fan hâm mộ số một của Từ Minh.

Chỉ là tính cách của nàng ta luôn bộc trực, nên không được Từ Minh yêu thích.

Quả nhiên là câu chuyện muôn thuở, bất kể đi đến đâu, đều sẽ có một “Đạo Minh Tự” được mọi người tôn sùng.

61

Mùng năm tháng Mười, cuối giờ Hợi.

Cao Vũ lui ra từ Ngự Thư phòng.

Đến cửa, lòng hắn có chút bất an, lại hỏi: “Hoàng thượng, nô tài xin cáo lui.”

Một lát sau nghe thấy tiếng “ừm”, Cao Vũ chắp tay, rồi đi ra khỏi phòng, hô lớn với những người đứng ngoài cửa: “Tất cả lui xuống đi, hành động nhanh nhẹn lên.”

“Vâng.”

Tiếng đáp lớn nhỏ vang lên. Một lát sau, ngoài Ngự Thư phòng chỉ còn lại ba người. Cao công công chắp tay với hai người kia nói:

“Lâm thị vệ trưởng, Trần phó sứ, lão nô xin cáo từ. Làm phiền hai vị.”

Lâm Giang và Trần Uyên gật đầu.

Cao Vũ khom lưng lui đi.

Vừa ra khỏi tường, hắn đã thấy một tiểu thái giám cầm một chiếc lồng đèn đứng đó.

Lòng Cao Vũ ấm áp.

Tên tiểu tử này cũng biết ơn nghĩa.

Còn biết đợi mình.

“Sư phụ, tiểu nhân thắp đèn cho người.” Tống An nhanh nhẹn cầm lấy chiếc lồng đèn trong tay Cao Vũ.

Cao Vũ cũng tự nhiên đi trước hắn.

Vừa đi được vài bước, Tống An không nhịn được lên tiếng: “Sư phụ, mùng năm rốt cuộc là ngày gì vậy?”

Cao Vũ trợn mắt, khuôn mặt luôn tươi cười giờ trở nên nghiêm nghị, trông khá đáng sợ: “Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi. Cái gì không nên hỏi thì đừng hỏi. Cẩn thận cái đầu của ngươi.”

Tống An rụt cổ lại, cười nịnh nọt: “Đây chẳng phải trước mặt sư phụ sao? Biết sư phụ luôn thương tiểu nhân, tiểu nhân mới dám hỏi.”

Cao Vũ liếc hắn một cái, rồi nói: “Ngươi chỉ cần biết, mỗi tháng vào ngày mùng năm, cứ tránh xa Ngự Thư phòng là được. Nếu không kìm được sự tò mò, cẩn thận thị vệ chém đầu ngươi.”

Tống An đảo mắt, không nói gì thêm.

Cao Vũ quay đầu nhìn lại Ngự Thư phòng, thở dài rồi tiếp tục đi về phía trước.

Giờ Hợi vừa qua được một khắc, Ngự Thư phòng đã có động tĩnh.

Tiếng đao kiếm va chạm không ngừng vang lên.

Trọng Khê Ngọ ngồi trong phòng, Lâm Giang đứng bên cạnh.

Hai người như thể không nghe thấy gì, bất động.

Một ngọn đèn dầu soi sáng căn thư phòng.

Trọng Khê Ngọ cầm trên tay vài tờ giấy mỏng, trên đó là những hàng chữ nhỏ li ti, trông giống như một bức thư.

Có thể lờ mờ nhìn thấy chữ ký “Tần Vân kính thượng”.

Trọng Khê Ngọ xem rất chăm chú.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua từng chữ, dường như muốn khắc tất cả chữ trên bức thư này vào mắt.

Tiếng đánh nhau ngoài kia vang lên bao lâu, hắn cũng đọc bức thư này bấy lâu.

Khoảng nửa canh giờ sau, Trần Uyên đi vào.

Tóc tai rối bời, thở hổn hển, trên người cũng có vài vết thương.

Trọng Khê Ngọ lúc này mới ngẩng mắt lên, nhìn hắn hỏi: “Thế nào rồi?”

Trần Uyên quỳ một gối xuống, nói: “Bẩm Hoàng thượng, lần này hắn đã có thể đỡ được hơn một trăm chiêu của thuộc hạ. Cứ thế này… xin tha cho thuộc hạ vô năng, e là không thể ngăn cản được nữa.”

Khuôn mặt Trọng Khê Ngọ không có chút dao động nào: “Không sao. Ngươi không được thì đổi sang Lâm Giang. Thật sự không được thì cả hai ngươi cùng lên. Trẫm muốn xem hắn có thể kiên trì đến bao giờ.”

Trong phòng bỗng chìm vào một sự tĩnh lặng kỳ lạ.

Trần Uyên lại không nhịn được lên tiếng: “Hoàng thượng, lần đầu tiên hắn đến, chỉ sau hai mươi chiêu đã thua dưới tay thuộc hạ. Bây giờ chưa đầy một năm, thuộc hạ đã phải dốc hết sức mới có thể đánh lui hắn. Cứ thế này chẳng khác nào nuôi hổ làm hại. Theo ý kiến của thuộc hạ, vẫn nên xử lý sớm thì tốt hơn.”

“Không thể giết hắn.” Trọng Khê Ngọ lên tiếng, nhưng không giống đang nói chuyện với Trần Uyên.

“Nếu giết hắn… nàng ấy sẽ oán hận trẫm.”

Vài chữ “hắn” mơ hồ, nhưng không ai hỏi.

Trọng Khê Ngọ cẩn thận gấp bức thư trong tay lại.

Động tác nhẹ nhàng như đang chạm vào một món đồ sứ dễ vỡ.

Sau đó hắn lấy ra một chiếc hộp tinh xảo, đặt bức thư vào trong.

Thêm bức thư này, trong hộp đã có gần ba bốn mươi bức.

Mỗi tờ giấy đều phẳng phiu, không có một nếp gấp nào.

Làm xong tất cả, Trọng Khê Ngọ mới đứng dậy đi về phía tẩm cung của mình.

….

Thoáng chốc, thời gian đã trôi qua gần hai năm.

Có lẽ cuộc sống quá thoải mái và an nhàn, nên Hoa Thiển không cảm thấy thời gian trôi qua chậm.

Nếu tính theo tuổi của cơ thể này, năm nay nàng cũng đã hai mươi mốt tuổi.

Lễ Thất Tịch thả đèn hoa đăng.

Dân phong ở trấn này chất phác, không có nhiều quy củ nam nữ.

Vì vậy, một đám nam tử, nữ tử đều chen chúc nhau để thả đèn.

Trời vừa tối, Hoa Thiển đã bị các nữ tử trong trấn kéo ra đường, cùng nhau làm đèn hoa đăng và ước nguyện bên bờ sông.

Hoa Thiển xưa nay không tin vào những chuyện này, nên không làm đèn, chỉ đứng nhìn từ bên cạnh.

Đột nhiên, một bàn tay đưa ra, cầm theo một chiếc đèn tinh xảo.

Hoa Thiển quay đầu nhìn lại, đúng là Từ thiếu gia.

“Thấy ngươi quên làm đèn, nên ta làm cái này cho ngươi.” Từ Minh lên tiếng.

Hoa Thiển mỉm cười, không nhận lấy, nói: “Ta không tin vào những thứ này, nên chiếc đèn này cho ta cũng phí thôi.”

“Tại sao không tin?” Từ Minh tò mò hỏi.

Hoa Thiển cười, không trả lời.

Từ Minh cũng không để ý, ngồi xuống bên cạnh nàng: “Đây là mẫu thân ta làm cho ngươi.”

Hoa Thiển sững sờ, vội vàng cười nói: “Vậy thì thật ngại quá, làm phiền phu nhân…”

Từ Minh đột nhiên cười: “Ngươi đúng là dễ lừa. Mẫu thân ta đã lớn tuổi rồi, làm sao có thể làm những thứ này.”

Sắc mặt Hoa Thiển trong khoảnh khắc trắng bệch.

Trong đầu nàng toàn là câu nói đó, “Ngươi đúng là dễ lừa.” Một câu nói bình thường, lại khiến nàng nhớ đến người đã từng nói câu này.

Nhưng dưới ánh đèn mờ ảo, Từ Minh không nhận ra, vẫn tiếp tục trêu chọc nàng.

Một giọng nói rõ ràng không vui xen vào, cắt ngang lời của hắn ta: “Từ Minh, chúng ta đều đang bận rộn làm lồng đèn, sao ngươi lại ngồi đây lười biếng?”

Đúng là Bạch Lạc.

Từ Minh cau mày nói: “Ngươi có thể nói nhỏ lại một chút được không? Cả con phố này đều có thể nghe thấy tiếng ngươi rồi.”

Bạch Lạc có vẻ không phục: “Đây đâu phải chuyện gì đáng xấu hổ. Ta nói lớn tiếng thì sao?”

Từ Minh cuối cùng không thể ngồi yên được nữa.

Hắn ta đứng dậy và cãi nhau với Bạch Lạc.

Tình yêu tuổi thiếu niên, luôn là phải đối đầu với nhau.

Trong khung cảnh phồn hoa này, Hoa Thiển luôn cảm thấy mình không thể hòa nhập.

Nàng lợi dụng lúc không ai để ý, lặng lẽ rời đi.

Đi đến một con hẻm yên tĩnh hơn, sắc mặt Hoa Thiển cũng không khá hơn chút nào.

Nàng cứ nghĩ chỉ cần mình không nghĩ đến, cộng thêm không nghe được bất kỳ tin tức nào, thì thật sự có thể giả vờ không quan tâm, có thể quên đi.

Chẳng phải một năm nay nàng đã sống như vậy sao?

Để bảo toàn Hoa phủ, không liên lụy đến người khác, từ khi đến trấn nhỏ này, nàng đã luôn sống an phận, chưa từng dám nghĩ đến việc liên lạc với ai.

Bởi thân phận Hoa Thiển đã chết trong lửa rồi.

Nhưng… nàng cố chấp vẫn dùng cái tên này, chẳng phải là… còn một chút hy vọng sao?

Hy vọng có người nào đó có thể tìm đến đây?

Hy vọng có người nào đó… chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm nàng?

Hóa ra, dù bình thường có tỏ ra mạnh mẽ và lý trí đến đâu, nàng cũng vẫn có những kỳ vọng tự lừa dối bản thân.

Hoa tướng, Hoa phu nhân, Thiên Chỉ. Và… Hoa Nhung Châu.

Lúc đó đi vội vàng, cũng không kịp lo liệu hôn lễ cho Thiên Chỉ.

Không biết nàng ấy và Nam Phong thế nào rồi.

Còn Hoa phu nhân, biết nàng đã tự tay lật đổ Hoa phủ, liệu có oán hận không?

Sức khỏe Hoa phu nhân vốn không tốt, không biết có chịu nổi cú sốc này không.

Còn Hoa tướng, từ đầu đến cuối chưa từng trách nàng.

Khi nghe tin nàng tự thiêu, ông ấy chắc chắn sẽ rất đau buồn.

Cả hai người con đều không có kết cục tốt đẹp.

Cuối cùng là thiếu niên khi rời đi đầy vui vẻ, nói rằng nếu nàng không đến, ta sẽ quay lại tìm nàng… Lúc đó đã lừa được hắn đi, còn viết thư cho Ngũ Sóc Mạc để canh chừng hắn.

Với tính cách của hắn, chắc chắn sẽ tủi thân chết mất.

Ký ức như một cái xô bị đâm một lỗ.

Nước bên trong từng giọt, từng giọt không ngừng chảy ra.

Hoa Thiển một mình đi dọc con hẻm.

Càng đi, nàng càng không kìm được mà ngồi xổm xuống.

Ngực quá đau.

Chắc chắn là di chứng của việc đỡ tên ngày xưa.

Trong trấn nhỏ yên bình này, ngày ngày nàng giả vờ vui vẻ, giả vờ vô tư, giả vờ đến mức chính mình cũng sắp tin rồi.

Người ở đây tuy thân thiện, nhưng dù sao cũng không cùng Hoa Thiển trải qua những tháng ngày sống trong lo sợ.

Nàng một bụng tâm sự không có ai để tâm sự.

Dù nhìn ai cũng thấy có một bức tường vô hình ngăn cách, không thể thực sự thân thiết với họ.

Vì vậy, có ai đó không, bất cứ ai cũng được, hãy đến đây xem nàng đi.

Đừng để nàng cảm thấy những người đã từng kề vai sát cánh với mình đều… quên nàng.

Ngoài Ngự Thư phòng, tiếng đao kiếm va chạm không ngừng.

Đây hẳn là lần thứ hai mươi sáu tên tiểu tử kia đến.

Tính ra cũng đã hơn hai năm rồi.

Nhưng lần này, Hoa Nhung Châu cuối cùng cũng bước chân vào Ngự Thư phòng.

Hắn cầm dao, khắp người chi chít vết thương.

Còn hai người nằm ngoài cửa chính là Lâm Giang và Trần Uyên.

Vết thương của họ nặng hơn, nhưng vẫn còn một hơi thở.

Trọng Khê Ngọ từ từ ngẩng mắt lên.

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào thiếu niên này.

Hắn không ngờ rằng, Hoa Nhung Châu lại có thể kiên trì lâu đến vậy.

Không chỉ kiên trì, mà còn tiến bộ thần tốc.

Lưỡi kiếm lạnh lẽo dính máu kề vào cổ Trọng Khê Ngọ.

Nhưng vẻ mặt hắn không hề thay đổi.

“Ngươi giấu nàng ở đâu?” Giọng nói của một nam nhân vang lên, đã không còn vẻ trong trẻo của thiếu niên, mà thay vào đó là sự trầm khàn.

“Ta đã nói, nàng chết rồi.”

Lưỡi dao tiến gần thêm một chút, trên cổ Trọng Khê Ngọ có một vết xước nông.

“Ta không tin. Ngươi nói nếu ta có thể đánh bại thị vệ của ngươi, ngươi sẽ nói cho ta chuyện của nàng.” Hoa Nhung Châu nắm chặt chuôi kiếm.

“Ta bây giờ chẳng phải đang nói chuyện của nàng với ngươi sao? Ngươi nghĩ nếu nàng còn sống, ta sẽ để nàng rời khỏi bên cạnh ta sao?” Trọng Khê Ngọ nhếch khóe môi, đầy vẻ mỉa mai.

Tay Hoa Nhung Châu run lên.

Đôi mắt màu nâu như muốn bốc cháy.

Một người đứng, một người ngồi, nhưng khí thế của cả hai không hề kém cạnh.

Cuối cùng, Hoa Nhung Châu có động tác.

Hắn thu dao, quay người rời đi.

“Ngươi đi đâu?” Trọng Khê Ngọ cau mày lên tiếng.

“Ta đi tìm nàng.” Hoa Nhung Châu không quay đầu lại.

Ánh mắt Trọng Khê Ngọ run lên: “Ngươi không giết ta nữa sao?”

“Giết ngươi… nàng sẽ không vui.”

Ngón tay Trọng Khê Ngọ khẽ co lại, nhưng vẻ mặt lại cười lạnh: “Ngươi có thể tìm nàng ở đâu?”

“Cùng lắm thì lật tung cả thiên hạ lên. Ngươi không nói, ta chưa chắc đã không tìm được. Dù sao ta có rất nhiều thời gian.” Hoa Nhung Châu quay nửa mặt lại, giọng nói đầy vẻ chế giễu. Nhưng nhìn vào vẻ mặt, có thể thấy hắn rất nghiêm túc.

“Nếu nàng ấy thật sự đã chết thì sao?” Trọng Khê Ngọ hỏi ngược lại.

Bước chân Hoa Nhung Châu dừng lại.

Hắn nói: “Ta vốn dĩ chẳng có gì. Nên bây giờ cũng chẳng có gì để mất nữa.”

“Lúc đó nàng ấy đã đuổi ngươi đi. Nếu bây giờ nàng ấy không muốn nhìn thấy ngươi thì sao?” Trọng Khê Ngọ vẫn tiếp tục hỏi.

Tay Hoa Nhung Châu nắm kiếm run lên.

Hắn cúi đầu, giọng nói thậm chí mang theo chút mềm yếu: “Ta chỉ muốn tận mắt thấy nàng bình an vô sự. Dù chỉ là một cái nhìn cũng được. Nếu nàng không muốn gặp ta, ta sẽ lén nhìn một cái, rồi sẽ không bao giờ xuất hiện nữa…”

Hoa Nhung Châu đứng ở cửa rất lâu.

Giọng Trọng Khê Ngọ mới lại vang lên: “Vậy thì ngươi đi tìm nàng đi…”

Hoa Nhung Châu đột nhiên quay đầu lại.

Nhưng trên khuôn mặt Trọng Khê Ngọ lại không thể thấy được bất kỳ cảm xúc nào.

Cuối cùng, Hoa Nhung Châu vẫn không nói gì, quay người lao vào bóng tối.

Khoảng một khắc giờ sau, Lâm Giang mới từ từ đi vào.

Trọng Khê Ngọ vẫn ngồi trước bàn sách, bất động.

“Hoàng thượng, thuộc hạ làm việc không tốt…” Lâm Giang quỳ xuống thỉnh tội.

“Không liên quan đến ngươi.”

“Nhưng, Hoàng thượng tại sao lại nói… cho hắn biết?” Lâm Giang vẫn có chút bất bình.

“Ngươi đưa một tin tức ra ngoài, bảo Tần Vân trở về đi. Sau này không cần mỗi năm ngày lại gửi thư báo cáo chuyện của nàng ấy nữa. Bởi vì…” Trọng Khê Ngọ lên tiếng, giọng đầy vẻ giải thoát. “Có người sẽ bảo vệ nàng ấy thật tốt. Cũng là người mà nàng ấy vẫn đợi.”

Trọng Khê Ngọ đứng dậy đi vào bên trong, lấy ra chiếc hộp mà chàng vẫn luôn trân quý như báu vật.

Mở ra, hắn lấy từng bức thư bên trong ra, đặt lên ngọn nến chưa tàn.

Từng bức, từng bức thư hóa thành tro tàn, như thể cũng đốt cháy tất cả tình cảm sâu đậm của hắn.

62

Đã hơn hai năm rồi.

Từ thiếu gia vẫn ngày ngày bám riết.

Hoa Thiển đã từ chối vô số lần, nhưng hắn ta lại nhất quyết không để ý.

Vì vậy, mỗi ngày đều diễn ra màn kịch tình tay ba sướt mướt giữa nàng, Từ Minh và Bạch Lạc, khiến Hoa Thiển đau đầu không thôi.

Ngủ dậy, Hoa Thiển chuẩn bị đi qua nhà Vân nương để thảo luận về chiếc túi thơm hôm qua chưa thêu xong.

Nhưng vừa đến nơi đã thấy nhà trống không.

Căn nhà bên cạnh đã hoàn toàn trống rỗng.

Chuyện này là sao?

Bà ấy dọn đi rồi?

Lòng Hoa Thiển có chút không thoải mái.

Hai năm nay, nàng và Vân nương rất thân thiết.

Vân nương đối với nàng gần như có cầu là đáp.

Vân nương đối xử với mình tốt đến mức Hoa Thiển từng nghi ngờ, có phải bà ấy bị đàn ông làm tổn thương, nên chuyển sang thích…

Thế mà bây giờ bà ấy dọn đi ngay cả một tiếng cũng không nói.

Thời cổ đại cũng không có điện thoại hay gì cả.

Vân nương dọn đi như vậy, có nghĩa là họ hoàn toàn mất liên lạc.

Như mất đi một người bạn tri kỷ, Hoa Thiển vô cùng buồn bã.

Nhưng biết đâu người ta cũng chưa bao giờ để mình trong lòng, chỉ là mình đơn phương mà thôi.

Dù sao Vân nương tính tình hiền lành, đối xử với ai cũng tốt.

Buồn bã hai ba ngày, nàng nghe tin Từ Minh ra ngoài không cẩn thận ngã ngựa gãy chân.

Nghĩ đến phu nhân nhà họ Từ luôn chăm sóc mình, Hoa Thiển mang theo một ít đồ đến thăm.

Từ phu nhân vẫn như thường lệ muốn tác hợp cho hai người họ. Nhưng Từ Minh lại né tránh một cách bất thường.

Mặc dù vậy, Hoa Thiển vẫn bị Từ phu nhân giữ lại ăn tối mới được rời đi.

Nàng từ chối lời đề nghị của Từ phu nhân cho người đưa về.

Dù sao đây cũng chỉ là một trấn nhỏ.

Mọi người đều quen biết nhau.

Đi vài bước là về đến nhà, rất an toàn.

Từ phu nhân cũng không ép buộc.

Hoa Thiển xách một chiếc lồng đèn, một mình đi chậm rãi dọc bờ sông.

Giờ đây nàng đã quen với việc một mình.

Đi đến một ngã rẽ, nàng đột nhiên giật mình, toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì nàng thấy dưới chân mình, ngoài bóng của nàng, còn có một cái bóng nữa.

Người đó dường như vẫn cách nàng một khoảng, vì Hoa Thiển chỉ thấy một bóng hình trên đỉnh đầu.

Đã nửa đêm rồi, ai lại đi theo sau người khác mà không lên tiếng thế này?

Cũng lạ thật.

Thường ngày, các nhà ven sông đều mở cửa.

Hoa Thiển đi dọc đường có thể vừa đi vừa chào hỏi.

Nhưng hôm nay, tất cả đều đóng cửa chặt.

Điều này khiến Hoa Thiển không có cả dũng khí để quay đầu lại nhìn.

Nếu là một kẻ có ý đồ xấu, thì quay đầu lại chẳng phải là tự lộ diện sao?

Thế là Hoa Thiển giả vờ như không biết gì, nhưng lại lặng lẽ tháo chiếc vòng tay ra, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Người trong trấn nhỏ này đều quen biết nhau.

Không thể nào có ai lại lặng lẽ đi theo sau mình như vậy.

Điều này chứng tỏ, người phía sau nàng lúc này, chắc chắn là người ngoài.

Hơn nữa, cái kiểu theo dõi lén lút này, vừa nhìn đã biết không phải người tốt.

Càng nghĩ càng hoảng, Hoa Thiển không kìm được mà tăng tốc bước chân, nhưng bóng người kia vẫn như hình với bóng đi theo.

Lòng hoảng loạn, chân vấp phải một hòn đá gồ ghề, cả người chao đảo suýt ngã.

May mà nàng kịp bám vào lan can bên cạnh, đứng vững lại.

Nhìn kỹ, cái bóng đó đã đi đến bên cạnh nàng.

Trông cao hơn nàng một cái đầu.

Hắn còn đưa một tay ra, dường như muốn chạm vào nàng.

Lúc này không ra tay thì đợi đến bao giờ?

Hoa Thiển giơ tay đâm ra sau, nhưng cũng theo bản năng tránh những chỗ hiểm.

Và cổ tay nàng bị một bàn tay lớn nắm chặt.

“Thôi rồi.” Đây là suy nghĩ duy nhất trong đầu Hoa Thiển.

Đang định vùng vẫy một trận, người đó đột nhiên lên tiếng: “Ta cuối cùng lại tìm được nàng rồi.”

Giọng nói trầm thấp, khàn khàn, nhưng lại có chút quen thuộc.

Ngay cả câu nói này cũng rất quen.

Hoa Thiển cứng đờ người, quay đầu lại.

Đập vào mắt là khuôn mặt quen thuộc đó.

Chỉ là hắn cao hơn một chút, ngũ quan đã hoàn toàn phát triển, không còn vẻ bầu bĩnh.

Đôi mắt màu nâu được khắc trên khuôn mặt góc cạnh.

Tiếng nước sông không ngừng chảy.

Ánh trăng chiếu sáng…

Một khung cảnh y hệt, một câu thoại y hệt, hai con người y hệt…

Nhưng lúc đó là ở đáy vực, họ chật vật hơn ai hết.

Bây giờ họ ở trong trấn nhỏ, một người… vui vẻ hơn.

Vĩ thanh

Trong cuộc đời quá khứ của Hoa Nhung Châu, chưa bao giờ có khái niệm thiện ác đúng sai, bởi chưa ai dạy hắn những điều đó.

Tất cả ánh sáng trong cuộc đời chàng đã mất đi cùng mẫu thân hắn vào năm lên năm tuổi.

Có lẽ ông trời vẫn có chút không nỡ, nên đã để hắn gặp Hoa Thiển.

Một người sẵn sàng vô điều kiện bảo vệ hắn.

Một người dạy hắn phải học cách tự bảo vệ mình trước.

Một người khiến hắn muốn trở nên tốt hơn, mạnh mẽ hơn.

Lần đầu gặp gỡ, hắn đã ăn trộm tiền của thương nhân, trên đường chạy trốn thì đâm vào xe ngựa của nàng.

Nhưng Hoa Thiển lại tin vào lời nói một chiều của hắn và đuổi người thương nhân đi.

Đó là lần đầu tiên Hoa Nhung Châu muốn sống một cách nghiêm túc như một con người, chỉ để khi gặp lại lần nữa, hắn có thể ngẩng cao đầu, nói rõ ràng cho nàng biết tên của mình.

Hắn đã hạ quyết tâm không làm ăn mày lừa gạt nữa.

Nhưng hắn còn chưa chuẩn bị xong thì lại gặp nàng.

Lần gặp gỡ này khiến hắn biết mình hèn mọn, bất lực đến nhường nào.

Đồng thời, hắn cũng thấy được, nàng dù ở vị trí cao, nhưng vẫn sống không dễ dàng.

Vì vậy, hắn đã thay đổi suy nghĩ, đi làm lính phủ, liều mạng học võ, nghĩ rằng sau này nếu nàng có cần, hắn sẽ có thể bảo vệ nàng.

Tuy nhiên, càng đến gần nàng, hắn càng thấy mình tham lam hơn.

Bởi cuộc đời hắn khó khăn lắm mới lại có ánh sáng. Thậm chí hắn đã cố gắng một năm trời chỉ để được đứng bên cạnh nàng.

Vì vậy, hắn bắt đầu sợ mất mát, muốn chiếm trọn tất cả ánh mắt của nàng.

Thế nên hắn chưa bao giờ nói với Hoa Thiển rằng, dưới Tinh Lâu ngày đó, Trọng Khê Ngọ thực ra đã đuổi theo ra.

Là hắn nhất thời nảy sinh tư tâm, ôm Hoa Thiển trốn đi, không ngờ lại có được một nụ hôn ngoài ý muốn.

Vì lần thân mật này, lòng tham của hắn càng trở nên mạnh mẽ.

Vì vậy, hắn cũng chưa bao giờ nói với Hoa Thiển, rằng khi thấy nàng và Trọng Khê Ngọ ở một mình, chính hắn đã tự tay xé vết thương đã được băng bó của mình, rồi cố tình ngất xỉu trước mặt Thúy Trúc.

Tất cả những điều này là những tiểu xảo, thủ đoạn mà hắn đã sử dụng.

Đối với chàng thiếu niên mười sáu tuổi khi đó, chỉ cần Hoa Thiển có thể nhìn hắn thêm một cái, gọi tên hắn thêm một lần, hắn đều nguyện ý đánh đổi bất cứ điều gì.

Một bước sai thì tất cả đều sai.

Hắn thậm chí vì muốn ở lại bên cạnh Hoa Thiển, biết rõ nàng sẽ không vui, nhưng vẫn lấy việc phế bỏ võ công của mình ra để uy hiếp, như một đứa trẻ vô lại lăn lộn ăn vạ đòi kẹo.

Và đứa trẻ vô lại là bởi có người chiều chuộng.

Nhưng cũng không ai có thể mãi mãi là trẻ con.

Người ta luôn phải trả giá cho hành động của mình, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Hoa Thiển dù đã cho hắn ở lại, nhưng hắn còn chưa kịp vui mừng thì đã bị quả báo.

Vì sự tùy hứng của hắn, Hoa Thiển đã không cân nhắc việc cùng hắn vượt qua hoạn nạn.

Nàng đã dùng thủ đoạn để đưa hắn đi.

Cuối cùng, hắn đã phải trả giá cho sự tùy hứng của mình bằng gần ba năm trời, chịu đựng sự giày vò cả về thể xác lẫn tinh thần, suýt nữa còn mất cả mạng, mới có cơ hội được nhìn thấy nàng một lần nữa.

Một ngàn ngày đêm suy ngẫm và hối hận đã khiến hắn không còn dám làm mọi việc chỉ theo ý mình nữa.

Thực ra, mấy ngày trước hắn đã đến trấn này, nhưng không dám trực tiếp đi tìm nàng.

Sợ như Trọng Khê Ngọ nói, nếu nàng không muốn gặp mình thì sao?

Nhưng vô tình thấy một nam nhân đang quấy rầy nàng, lại thấy vẻ mặt không vui của Hoa Thiển, hắn đã tự ý ra mặt cảnh cáo.

Chỉ là nam nhân đó quá hèn nhát, bị vài câu nói của chàng dọa cho bỏ chạy, không may ngã ngựa gãy chân.

Hoa Nhung Châu biết mình lại làm sai rồi, hoảng sợ đến mức càng không dám xuất hiện trước mặt Hoa Thiển.

Cho đến khi tận mắt thấy Hoa Thiển đi ra từ phủ của gia đình đó.

Biết đâu nam nhân đó đã nói với Hoa Thiển rằng đã gặp hắn rồi. Nghĩ rằng dù sao hắn cũng phải giải thích vài câu, rằng hắn không cố ý, hắn không nhịn được đi theo.

Lại thấy nàng một mình xách đèn đi trong đêm, dáng vẻ quá đáng thương.

Hắn theo bản năng muốn ở bên cạnh, trong lúc lơ đễnh đã không chú ý khoảng cách giữa họ đã quá gần.

Hoa Thiển suýt ngã.

Hoa Nhung Châu đưa tay ra muốn đỡ, lại bị nàng đâm một nhát.

Hắn theo phản xạ đưa tay ra nắm chặt.

Đây là một cảnh tượng quen thuộc biết bao.

Nhìn vào mắt Hoa Thiển, Hoa Nhung Châu biết mình xong rồi.

Những suy nghĩ rằng chỉ cần nhìn nàng một cái là đủ, trong khoảnh khắc đó đều vứt bỏ tất cả.

Bởi vì trong mắt nàng có sự mừng rỡ.

Hắn cũng thấy trong đôi mắt ấy, có một người cũng đang vui mừng, chính là hắn.

Hoa Thiển… sẵn lòng nhìn thấy hắn.

Hắn đã giấu Hoa Thiển rất nhiều chuyện, nhưng mỗi lần đến gần nàng, hắn cũng đều móc toàn bộ trái tim mình ra cho nàng xem, chưa bao giờ để ý xem mình có bị tổn thương không.

Lần này cũng vậy.

Nhưng khác với trước đây… Lần này, hắn tuyệt đối sẽ không tùy tiện lợi dụng sự mềm lòng của Hoa Thiển nữa.

Hắn sẽ học cách thực sự bảo vệ nàng, để nàng biết rằng, hắn có thể cùng nàng vượt qua hoạn nạn.

Vì vậy nàng không cần phải gánh vác mọi thứ một mình nữa.

Chỉ cần nàng đồng ý.

Mà cũng may… nàng đã đồng ý.

…….

Trong hoàng cung, Tống An bưng một chiếc khay, đứng ngoài tẩm cung của Trọng Khê Ngọ, do dự không biết có nên vào hay không.

Vừa lúc thấy bóng dáng Cao Vũ, hắn liền tiến lại nói: “Sư phụ, đây là xưởng thêu vừa gửi đến. Mất hai năm rưỡi, tốn vô số lụa là gấm vóc, mới thêu xong.”

Tống An chờ được khen thưởng, nhưng lại thấy sư phụ mình biến sắc: “Đưa đây, mau đưa đây… Đừng để Hoàng thượng nhìn thấy…”

“Có chuyện gì?” Giọng Trọng Khê Ngọ truyền đến.

Cao Vũ và Tống An đều giật mình.

Cao Vũ vội vàng bước lên một bước: “Tiểu thái giám không hiểu chuyện, đã kinh động đến Hoàng thượng.”

Nhưng Trọng Khê Ngọ không để hắn qua mặt.

Hắn đi vòng qua hắn, nhìn về phía Tống An: “Đây là cái gì?”

Tống An nuốt nước bọt, rồi nói: “Là xưởng thêu gửi đến. Nói là y phục đã làm xong rồi…”

“Đồ nô tài không có mắt…” Cao Vũ đứng bên cạnh không nhịn được lên tiếng.

Tống An sợ hãi, hai chân mềm nhũn quỳ xuống.

Nhưng lại thấy một bàn tay đưa ra, vén tấm vải đỏ trên khay lên, rồi nhấc bộ y phục đó lên.

Tống An liếc nhìn, trên đó có thêu phượng hoàng.

Đây lại là một bộ phượng bào.

“Nếu nàng ấy mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp.” Giọng Trọng Khê Ngọ vang lên, như đang tự nói với chính mình, không có ai đáp lời.

Tống An thấy sư phụ mình dường như đưa tay lau khóe mắt. Hoàng thượng nói đến ai?

Tống An chỉ cảm thấy chiếc khay trong tay mình nặng trĩu.

Rồi nghe Trọng Khê Ngọ lên tiếng: “Đem xuống đốt đi.”

Đốt đi sao?

Tống An sững sờ.

Chỉ thấy Trọng Khê Ngọ đi xa dần.

Hắn không khỏi xót của.

Một bộ phượng bào tốt như vậy tại sao phải đốt đi?

Vừa nãy nghe xưởng thêu nói, bộ phượng bào này phải mất mấy nghìn lạng vàng.

Trọng Khê Ngọ đi trong hoàng cung này. Dù phía sau có vô số người đi theo, nhưng hắn vẫn cảm thấy mình chỉ có một mình.

Đột nhiên hắn nhớ lại, trong bữa yến tiệc khi cãi nhau với Hoa Thiển, câu nói nàng chưa kịp nghe hết.

Điều hắn muốn nói là: “Ngươi vì đại nghĩa mà diệt thân, thực là tấm gương cho nữ giới. Ta sẽ không trách móc hay đối xử tệ bạc với ngươi. Vị trí… hậu vị trong cung của ta đã bỏ trống từ lâu. Bây giờ xem ra, ngươi ngồi vào là vừa.”

Ngay từ đầu, điều hắn muốn nàng làm là… hoàng hậu độc nhất vô nhị của chàng.

Dù đã sớm biết nàng không muốn nhập cung, nhưng ta vẫn cố chấp muốn giữ nàng lại.

Hắn lo sợ rằng sau khi Hoa tướng từ quan về ở ẩn, nàng sẽ không còn vướng bận gì mà rời đi ngay.

Vì vậy, Hoa tướng nhất định phải ở lại kinh thành, ngay cả khi phải dùng đến việc uy hiếp nàng. Khi nàng đỡ mũi tên cho Hoa Thâm, hắn nghe nàng nói “Dù sao đó cũng là huynh trưởng của ta”, hắn đã biết trong lòng nàng, gia đình là vô cùng quan trọng.

Ép nàng làm việc này, chẳng qua hắn muốn mượn nó để nàng có được tiếng thơm là người hiểu đại nghĩa, không vì tình riêng.

Thái hậu luôn hiểu hắn.

Vì vậy, ngay từ đầu bà ấy đã không nghĩ cái chết của Hoa Thiển có thể lừa được hắn. Nhưng cho dù hắn tìm được nàng vào tháng thứ ba sau khi nàng được đưa đi thì sao?

Thái hậu đã dùng hành động để nói cho hắn biết, dù hắn là hoàng đế, hắn cũng vĩnh viễn không thể bảo vệ một người một cách kín kẽ.

Vì vậy, nếu muốn nàng sống tốt, hắn chỉ còn cách duy nhất là buông tay.

Thế nên hắn đã dùng hơn hai năm để thử thách và bồi dưỡng, cuối cùng tự tay gửi đến cho Hoa Thiển… một người có thể bảo vệ nàng suốt phần đời còn lại.

hắn thực sự rất ghen tị với tên tiểu tử không biết lượng sức kia.

Ghen tị với việc hắn chẳng có gì, ghen tị với việc hắn chẳng có gì để mất.

“Cao Vũ, cùng ta ra khỏi cung một chuyến.”

Cao Vũ vội vã đi nhanh vài bước theo sau, hỏi: “Hoàng thượng muốn đi đâu? Nô tài có cần gọi thị vệ theo không?”

“Không cần.” Trọng Khê Ngọ không dừng bước, để lại từng dấu chân trên mặt đất.

“Đi cùng ta đến Trích Tinh lâu. Ta nghĩ ở đó… Sương sớm đã đọng lại rồi.”

Xem Bảng vàng Donate – Tuần 1 (1/09–7/09)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!