Góc Của Chan

CUỐI CÙNG CŨNG TỚI LƯỢT EM TỪ BỎ – CHƯƠNG 10

35

Đối với truyện tranh, thái độ của Hạ Tuyết rất kiên quyết, cô nhất định không bỏ cuộc cho đến giây phút cuối cùng.

Đã vậy, Lâm Hải cũng không nói gì thêm, chỉ dặn dò cô phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Những lời cần nói đều đã nói, cũng đã thăm hỏi rồi, Lâm Hải đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Từ Xuyên đi cùng anh ấy, đương nhiên cũng sẽ đi cùng.

Phó Thâm có chút không nỡ, hỏi: “Anh Xuyên, khi nào thì ‘Thiên Sứ’ ra chương mới ạ?”

“Hôm nay về sẽ đăng.” Từ Xuyên cười đáp.

Anh đã vẽ xong bản thảo từ lâu, chỉ là khoảng thời gian này bận rộn nên chưa đăng.

“Anh có thể tiết lộ trước một chút không?” Phó Thâm mạnh dạn hỏi.

Cậu thật sự rất muốn biết diễn biến tiếp theo.

Những ngày không có chương mới, cậu đã đọc lại hai lần những chương đã đăng, mỗi lần đọc đến cuối đều cảm thấy khó chịu không ngủ được.

Hạ Tuyết nghe cuộc trò chuyện của họ, cảm thấy mơ hồ. “’Thiên Sứ’ kể về chuyện gì vậy?”

Cô vô thức hỏi ra, hỏi xong lại thấy không ổn, vừa định xin lỗi thì Từ Xuyên đã bắt đầu trả lời.

“Đây là bộ truyện mới tôi vừa ra mắt trong năm nay.”

“Thiên Sứ” là một bộ truyện tranh chữa lành tâm hồn, kể về câu chuyện của một chú vịt con xấu xí và một chú thiên nga trắng.

Vịt con xấu xí từ nhỏ đã khác biệt với những đứa trẻ khác, là một cậu bé béo ú, nhút nhát, luôn bị người khác cười nhạo và bắt nạt. Một ngày nọ, một chú thiên nga trắng đến bên cậu, đuổi những kẻ xấu đi. Sự xuất hiện của thiên nga trắng giống như một thiên thần, đáp xuống trái tim chú vịt con, khiến cậu vừa không dám chạm vào lại vừa luôn nhớ mãi không quên. Sau này, vịt con xấu xí nỗ lực thay đổi bản thân, hy vọng một ngày nào đó mình sẽ trở nên giống như thiên nga trắng, để có thể đường đường chính chính đứng bên cạnh thiên nga trắng, chứ không phải đứng ở phía sau nhìn từ xa.

Truyện chỉ mới được cập nhật đến đây.

Dù câu chuyện khá cũ kỹ, nhưng tình cảm trong đó có thể lay động rất nhiều người.

Phó Thâm ban đầu nghe rất chăm chú, nhưng khi ánh mắt cậu chạm vào đôi mắt của Từ Xuyên, cả người cậu sững sờ.

Anh Xuyên… anh ấy lại nhìn chị dâu bằng ánh mắt như thế!

Họ mới chỉ gặp nhau lần thứ hai thôi mà, dù có là “Yêu từ cái nhìn đầu tiên” thì cũng chưa đến mức sâu nặng thế này chứ?

Hạ Tuyết rất thích nghe những câu chuyện như vậy, nhưng Từ Xuyên lại dừng lại ở đó.

Cô thắc mắc: “Rồi sao nữa?”

“Phần sau chưa cập nhật, biết trước nội dung thì mất hay. Tự đọc tiếp đi nhé,” Từ Xuyên dịu dàng cười, mọi tình cảm đều đọng lại trong ánh mắt. Có lẽ anh đã hơi vội vàng, dù sao Hạ Tuyết đến bây giờ vẫn chưa biết anh là ai.

“Được rồi.” Hạ Tuyết có chút thất vọng.

“Tôi hay đăng những nội dung liên quan đến truyện tranh trên Weibo, cô có muốn theo dõi tôi không?”

“Tôi ít dùng Weibo lắm,” Dù nói vậy, Hạ Tuyết vẫn lấy điện thoại ra, mở Weibo, tìm kiếm tên Từ Xuyên và nhấn nút theo dõi.

Từ Xuyên nhìn thấy tên của Hạ Tuyết ở đầu danh sách người hâm mộ, nụ cười trong mắt anh như muốn tràn ra ngoài.

Anh cũng nhấn nút theo dõi.

Nhiều năm trôi qua, cuối cùng anh cũng có thể dùng tài khoản chính để công khai theo dõi cô.

Chuyện cũng đã nói, Weibo cũng đã theo dõi nhau. Lần này, họ thật sự phải rời đi.

“Chúc cô sớm hồi phục.” Từ Xuyên nói một câu bình thường rồi cùng Lâm Hải bước ra ngoài.

Phó Thâm do dự một lúc rồi đuổi theo. “Anh Xuyên, em có chuyện muốn nói với anh.”

Lâm Hải nghĩ họ quen biết nhau nên nói: “Anh Từ, vậy tôi đi trước nhé, hai người cứ nói chuyện thoải mái.”

Từ Xuyên cười gật đầu: “Anh Lâm đi thong thả.”

Đợi Lâm Hải đi rồi, Phó Thâm kéo tay anh đến cầu thang bên cạnh, vẻ mặt đầy băn khoăn.

Thấy cậu không nói, Từ Xuyên hỏi: “Tiểu Thâm, anh gọi em như vậy được không?”

Phó Thâm gật đầu lia lịa, vẫn còn đang suy nghĩ nên hỏi thế nào.

“Tiểu Thâm, em muốn nói gì với anh?”

“Anh đã quen biết…Chị ấy từ trước rồi sao?” Phó Thâm suýt chút nữa đã thốt ra hai từ “Chị dâu”, may mà kịp dừng lại.

Từ Xuyên không trả lời thẳng câu hỏi này, mà hỏi: “Em thấy ‘Thiên Sứ’ thế nào?”

“Rất hay ạ, truyện của anh Xuyên thì không có gì là không hay cả.” Phó Thâm trả lời một cách hiển nhiên.

Thần tượng mà cậu hâm mộ suốt mười năm, mỗi bộ truyện đều là một tác phẩm chất lượng.

Từ Xuyên mỉm cười điềm đạm.

“Chú vịt con xấu xí trong truyện chính là anh, còn thiên nga trắng là Hạ Tuyết. Anh và cô ấy là bạn học cũ.”

36

Phó Thâm sững sờ.

Anh Xuyên và chị dâu là bạn học cũ sao?

“Vậy tại sao chị ấy lại có vẻ như không nhận ra anh?”

“Lúc đó anh rất bình thường, cô ấy không nhớ cũng là chuyện đương nhiên.” Từ Xuyên nói một cách nhẹ nhàng, như thể hoàn toàn không để tâm.

Phó Thâm nhất thời không biết nói gì.

Mấy năm thầm yêu đơn phương như vậy, anh Xuyên của cậu thật sự đã rất vất vả.

“Còn gì muốn hỏi nữa không?” Phó Thâm nhìn Từ Xuyên đang mỉm cười, lắc đầu.

“Hết rồi ạ.”

“Chúng ta có thể kết bạn trên WeChat, em muốn hỏi gì thì cứ hỏi bất cứ lúc nào.”

Bằng cách này, anh cũng có thể cập nhật tình hình của Hạ Tuyết bất cứ lúc nào.

Từ Xuyên lấy điện thoại ra, đọc số WeChat cho Phó Thâm.

“Kết bạn WeChat ạ? Thật không ạ?” Phó Thâm có chút không tin được, sững người một lúc mới hoàn hồn.

Từ Xuyên bật cười: “Đương nhiên là thật rồi, anh đã đọc cả số WeChat rồi mà.”

“He he.”

Sau khi kết bạn WeChat, Từ Xuyên rời đi, Phó Thâm đứng một mình ở cầu thang, cười ngây ngô vài tiếng.

Thật không ngờ cậu lại kết bạn WeChat với anh Xuyên! Có fan nào may mắn như cậu không?

Buổi trưa

Phó Thận Hạo bước vào phòng bệnh, tay cầm một hộp giữ nhiệt đựng đồ ăn dinh dưỡng của căng tin bệnh viện.

Phó Thâm thấy vậy, nở nụ cười rạng rỡ. “Anh, anh mua gì cho em ăn vậy?”

Vừa nói, cậu vừa bước tới hai bước, định nhận lấy hộp giữ nhiệt, nhưng bị Phó Thận Hạo đưa tay đẩy ra.

“Không có phần của em, muốn ăn thì tự gọi đồ ăn bên ngoài.”

Lại gọi đồ ăn bên ngoài? Phó Thâm lập tức bất mãn.

“Tại sao? Em vất vả giúp anh chăm sóc chị dâu ở nhà, vậy mà anh lại để em ăn đồ bên ngoài?”

Nói đến chuyện chăm sóc, Phó Thận Hạo liếc nhìn cậu một cách lạnh lùng, không che giấu vẻ mỉa mai. “Người được em chăm sóc đến mức phải vào bệnh viện rồi, em còn mặt mũi nhắc đến sao?”

Phó Thâm nghẹn lời.

Chuyện này… cũng không thể trách cậu được, phải không?

Phải rồi, chính vì cậu đã để Hạ Tuyết xem tin tức, khiến chị ấy lo lắng.

Lúc này, Hạ Tuyết đang tỉnh táo, tựa vào đầu giường xem truyện tranh.

Phó Thận Hạo thấy có chút kỳ lạ, bình thường anh chỉ thấy cô vẽ truyện, nên tiện miệng hỏi một câu: “Sao em lại xem cái này?”

“Truyện của Từ Xuyên, rất hay.” Hạ Tuyết không ngẩng đầu lên, rõ ràng là đang xem rất say mê.

Sắc mặt Phó Thận Hạo lập tức sa sầm.

Xem ra anh đã không đoán sai, Từ Xuyên này đến đây là vì Hạ Tuyết!

“Ăn cơm đi.”

Hạ Tuyết “ừm” một tiếng, nhưng vẫn không có hành động gì, mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.

Vẻ mặt Phó Thận Hạo lập tức trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng pha thêm hai phần tức giận.

“Hạ Tuyết.”

Hạ Tuyết vừa định trả lời, thì lúc này, giọng của Bành Kiều vang lên ở cửa: “A Hạo, điện thoại của bố em.”

Cô lập tức đặt điện thoại xuống, ngước nhìn ra cửa.

Bành Kiều đưa điện thoại của mình cho Phó Thận Hạo, ánh mắt nhìn Hạ Tuyết đầy vẻ đắc thắng.

Hạ Tuyết, rất nhanh thôi cô sẽ không còn là vợ của A Hạo nữa.

“Thầy.” Phó Thận Hạo có thái độ rất tôn trọng với người ở đầu dây bên kia.

Hạ Tuyết nghe vậy, tay vô thức nắm chặt lấy chăn.

“Em biết rồi, tối nay em sẽ đến.”

Anh chỉ nói hai câu đó rồi trả điện thoại lại cho Bành Kiều.

Khi Bành Kiều nhận lại điện thoại, cuộc gọi đã kết thúc.

Những lời cô ta định nói đã không được sử dụng, khiến cô ta có chút không vui, nhưng cô ta xoay mắt, trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ khác.

Cô ta nhìn Hạ Tuyết, khóe môi khẽ nhếch lên. “A Hạo, tối nay chúng ta cùng về nhà ăn cơm nhé.”

“Được.” Phó Thận Hạo lạnh nhạt đáp một tiếng, trong suốt quá trình không hề nhìn Bành Kiều một lần.

Phó Thâm nghe vậy thì không vui.

Cậu không hề kiêng nể mà hỏi: “Anh, anh đi ăn cơm ở nhà cô ta làm gì?”

Phó Thận Hạo không muốn nói chuyện.

Bành Kiều có chút ngượng ngùng cười, tử tế giải thích: “Hôm nay là sinh nhật tôi.”

Vẻ làm duyên làm dáng đó khiến Phó Thâm suýt nôn ra, vì vậy, giọng nói của cậu mang theo sự chán ghét rất rõ ràng. “Sinh nhật cô thì liên quan gì đến anh tôi?”

Bành Kiều vẫn không thể thích nghi với sự đanh đá của Phó Thâm, trên mặt thoáng hiện lên vẻ khó xử.

Nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, mỉm cười nói: “Bố tôi muốn bàn chuyện đính hôn với A Hạo.”

Nói đến chuyện đính hôn, cô ta liếc nhìn Hạ Tuyết một cách kín đáo.

Quả nhiên, sắc mặt của Hạ Tuyết đã trắng hơn lúc nãy một chút.

Cô ta nhếch mép cười nhạo, vẻ đắc thắng trong mắt càng thêm đậm.

Hạ Tuyết, tôi đã nói rồi, A Hạo nhất định sẽ là của tôi.

37

“Nói xong chưa? Nói xong thì ra ngoài đi, một hôn ước giả tạo mà cô cũng đáng khoe khoang nhiều lần như vậy sao?”

Phó Thận Hạo lạnh lùng nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia chán ghét.

Dù giọng nói của anh vẫn khá bình tĩnh, nhưng sắc mặt Bành Kiều lúc này đã trắng bệch.

Tại sao anh lại đuổi cô đi? Tại sao trước mặt Hạ Tuyết lại không nể mặt cô chút nào?

Bành Kiều che mặt khóc chạy ra ngoài.

Cô ta thậm chí còn không dám quay lại nhìn xem Hạ Tuyết lúc này có đang đắc ý và cười nhạo cô như cô vừa làm không.

“Anh, khi nào anh đính hôn với cô ta vậy? Loại người như vậy mà anh cũng muốn ư?”

Phó Thâm nói rất to, trong lời nói không hề che giấu sự khinh bỉ.

Phó Thận Hạo nhìn chằm chằm Hạ Tuyết, nghiêm túc nói: “Tôi sẽ hủy hôn ước với cô ta.”

Hạ Tuyết nhếch môi cười, lắc đầu.

“Không cần, khi nào chúng ta đi ly hôn?”

Sắc mặt Phó Thận Hạo lập tức tối sầm lại.

Anh nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Em vẫn còn nghĩ đến chuyện ly hôn sao?”

“Không ly hôn thì làm sao anh đính hôn với cô Bành được? Chẳng lẽ anh muốn phạm tội trọng hôn?” Hạ Tuyết nhìn anh một cách kỳ lạ.

Ánh mắt đó không có một chút tình yêu nào, như thể sự quan tâm của cô dành cho anh trước đây chỉ là ảo giác của Phó Thận Hạo.

Trái tim anh như bị ai đó kéo mạnh, từng chút một, đau đớn khiến anh càng thêm bực bội.

“Hạ Tuyết, tôi đã nói rồi, tôi sẽ hủy hôn ước với cô ta.”

“Phó Thận Hạo, trước đây anh làm việc chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng rồi thay đổi ý định cả.”

Những chuyện như đã nói ly hôn rồi lại không ly hôn, đã nói đính hôn rồi lại không đính hôn, không nên xảy ra với anh.

Lời nói của Hạ Tuyết như một con dao, khoét sâu vào trái tim Phó Thận Hạo.

Anh đột nhiên nghẹn lời: “Tôi hối hận rồi.”

Anh hối hận vì đã đề nghị ly hôn chỉ vì sợ hãi tình cảm, hối hận vì đã đồng ý đính hôn với Bành Kiều để đối phó với thầy.

Hạ Tuyết im lặng.

Cô có một câu hỏi muốn hỏi: Có phải anh hối hận là vì trong lòng cũng có một chút tình cảm với em?

“Hạ Tuyết, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện này. Chuyện ly hôn, em đừng nghĩ đến nữa.”

Giọng Phó Thận Hạo trầm thấp, nhưng mang theo một chút không thể chối cãi.

Vừa nói, anh vừa lấy đồ ăn trong hộp giữ nhiệt ra.

“Ăn cơm đi.”

“Em cũng ăn nữa.”

Phó Thâm mắt tinh, nhìn thấy có ba đôi đũa, lập tức sáp lại gần, mặt dày ăn ké một bữa.

Buổi tối

Sau khi tan làm, Phó Thận Hạo cùng Bành Kiều về nhà họ Bành.

Mẹ Bành đã nấu cơm xong từ lâu, chỉ chờ họ đến.

“Thầy, cô.”

Bành Văn Bách gật đầu, cười nói: “A Hạo đến rồi, mấy ngày nay vất vả rồi phải không? Cô em đã đặc biệt nấu vài món em thích, lát nữa phải ăn thật nhiều nhé.”

“Cảm ơn cô.”

“Thằng bé này sao cứ khách sáo mãi thế? Không phải lần đầu đến, cứ coi như nhà mình đi.” Mẹ Bành là một người rất hiền lành, đặc biệt là khi cười, khiến người ta vô thức cảm thấy thoải mái.

Phó Thận Hạo rũ mắt xuống, che đi những cảm xúc đang cuộn trào trong mắt.

Ở nhà, anh cũng không thể thoải mái như vậy.

Chỉ khi ở bên Hạ Tuyết, anh mới có thể hoàn toàn thả lỏng.

Khi ăn cơm, Bành Văn Bách hỏi về công việc của Phó Thận Hạo trong mấy năm nay, tỏ vẻ tiếc nuối khi anh chuyển từ khoa nội tim mạch sang khoa cấp cứu.

“Em có tài năng trong lĩnh vực này rất lớn. Nếu không chuyển sang khoa cấp cứu, thành tựu hiện tại chắc chắn không chỉ có thế.”

Đối với điều này, Phó Thận Hạo có chút không đồng tình.

Anh giải thích: “Thưa thầy, em học y để cứu người, không phải vì danh dự.”

Bành Văn Bách cười lớn hai tiếng, trong mắt là sự khen ngợi không hề che giấu dành cho anh.

“Nói hay lắm, là thầy hồ đồ rồi.”

Bành Kiều thấy không khí giữa họ rất hòa hợp, bàn tay dưới gầm bàn khẽ kéo áo mẹ Bành.

Mẹ Bành liếc nhìn cô một cách trách móc, nhưng vẫn làm theo ý cô, quay sang Phó Thận Hạo.

“A Hạo này, chuyện đính hôn mà em và Kiều Kiều đã nói, đã quyết định ngày nào chưa?”

38

“Thưa cô, em đến đây lần này cũng là để nói chuyện này với cô và thầy.”

Phó Thận Hạo đặt đũa xuống, giọng trầm thấp không thể nghe ra cảm xúc.

Tim Bành Kiều đập thình thịch, ngay lập tức nhận ra những gì anh sắp nói, sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên tái nhợt.

“A Hạo!”

Mẹ Bành thấy phản ứng của cô có chút kỳ lạ, nhưng bà vẫn nhẹ nhàng nói: “Kiều Kiều, ngắt lời người khác là rất bất lịch sự.”

Bành Văn Bách, người nãy giờ không nói gì, dường như đã đoán được điều gì đó.

Ông nghiêm khắc liếc nhìn Bành Kiều rồi quay sang Phó Thận Hạo: “A Hạo, em không cần phải e ngại gì cả, muốn nói gì thì cứ nói thẳng.”

Phó Thận Hạo đột nhiên đứng dậy, cúi gập người thật sâu trước mặt Bành Văn Bách.

“Thưa thầy, em không thể đính hôn với Bành Kiều. Em xin lỗi.”

Bành Văn Bách ngây người trong giây lát, nhưng ông nhanh chóng trấn tĩnh lại và bắt đầu hỏi lý do.

“Sao đột nhiên lại thay đổi ý định? Có phải Kiều Kiều đã làm sai chuyện gì không? Nếu là vì chuyện Kiều Kiều đi nước ngoài trước đây…”

“Không, là vì em đã kết hôn rồi.”

“Kết hôn rồi?”

Lúc này, Bành Văn Bách hoàn toàn sững sờ.

Ông nhớ rất rõ, Phó Thận Hạo đã yêu con gái ông nhiều như thế nào, làm sao có thể dễ dàng kết hôn như vậy?

Mẹ Bành cũng rất ngạc nhiên.

Bà vội vàng hỏi: “Kết hôn từ khi nào? Sao không thông báo cho chúng ta? Cô gái đó là người ở đâu? Làm nghề gì?”

Phó Thận Hạo trầm giọng trả lời: “Không lâu sau khi chia tay, mẹ cem đã sắp xếp một cuộc xem mắt. Cô ấy tên là Hạ Tuyết, là một họa sĩ truyện tranh.”

Chuyện này… Bành Văn Bách và mẹ Bành nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hoang mang.

“Vậy chuyện em và Kiều Kiều nói đính hôn…”

Lúc đó đã kết hôn rồi, sao còn có thể đính hôn?

“Là lừa thầy cô thôi. Thầy luôn lo lắng cho cô ấy một mình không chăm sóc tốt bản thân, nên mới bày ra vở kịch này.”

Phó Thận Hạo bỏ qua đoạn anh đã đề nghị ly hôn, chỉ nói rằng Bành Kiều đã nói với anh rằng hôn ước chỉ là tạm thời.

Sau khi nghe xong, sắc mặt mẹ Bành lập tức sa sầm.

Bà ôm lấy Bành Kiều, nghiêm giọng hỏi: “Kiều Kiều, có phải con đã ép A Hạo lừa dối chúng ta về chuyện đính hôn không?”

“Mẹ…”

Bành Kiều không ngờ Phó Thận Hạo lại kể hết mọi chuyện.

Cô ta chưa chuẩn bị cách đối phó, trong lòng chỉ cảm thấy hoảng loạn tột độ, không thể giải thích gì được.

Mẹ Bành nhìn thái độ của cô ta, biết ngay chuyện này là thật. Bà trừng mắt nhìn Bành Kiều, rồi quay sang Phó Thận Hạo hỏi: “A Hạo, khoảng thời gian Kiều Kiều về nước chắc đã gây cho em nhiều phiền phức lắm phải không?”

Trong thời gian đầu khi mới về nước thì không có, nhưng Phó Thận Hạo nghĩ đến tấm vé xem hòa nhạc bị kẹt trong khe bàn và chuyện Hạ Tuyết tỉnh lại nhưng bị giấu diếm, anh mím môi không nói gì.

Nhìn dáng vẻ đó của anh, mẹ Bành còn gì mà không hiểu.

Bà nghiêm khắc nhìn Bành Kiều, quát: “Kiều Kiều, mau xin lỗi A Hạo.”

Bành Kiều nhìn Phó Thận Hạo, môi run rẩy, nước mắt không kiểm soát được chảy xuống. “Em xin lỗi.”

“Không sao.”

Phó Thận Hạo vẻ mặt bình thản, dường như không để tâm đến những chuyện đã xảy ra, nhưng Bành Kiều biết, cô ta và anh sẽ không còn tương lai nữa. Cô takhông thể ở lại đây thêm được nữa, khóc lóc chạy về phòng.

Mẹ Bành có chút lúng túng, nhất thời không biết phải đối mặt với Phó Thận Hạo như thế nào.

Mục đích tối nay đã đạt được, Phó Thận Hạo bây giờ chỉ muốn nhanh chóng về nhà, kể hết mọi chuyện cho Hạ Tuyết.

Thế là, anh nhìn Bành Văn Bách với vẻ áy náy: “Thưa thầy, thưa cô, em xin phép về trước.”

Bành Văn Bách thở dài, dặn dò: “Buổi tối lái xe cẩn thận, chú ý an toàn.”

“Em biết rồi.”

Sau khi Phó Thận Hạo đi, Bành Văn Bách nghe thấy tiếng khóc nức nở vọng ra từ trong phòng, có chút bất lực.

Ông nhìn mẹ Bành, trầm giọng nói: “Bà vào khuyên con bé đi.”

39

Mẹ Bành đến cửa phòng Bành Kiều, gõ cửa nhẹ nhàng: “Kiều Kiều, mẹ vào được không?”

Bành Kiều không nói gì, nhưng cửa rất nhanh đã được mở ra.

Mẹ Bành nhìn thấy con gái với đôi mắt sưng đỏ vì khóc, nói không đau lòng là nói dối, nhưng khi con làm sai thì phải được giáo dục.

“Kiều Kiều, con có biết mình đã sai ở đâu không?”

Bành Kiều không cho rằng mình đã sai, nhưng cô biết, để có thể ở bên Phó Thận Hạo, bây giờ cô phải giả vờ nhận lỗi trước mặt bố mẹ.

“Con xin lỗi mẹ, con không nên để A Hạo lừa dối bố mẹ. Nhưng con thật lòng muốn ở bên anh ấy. Anh ấy không có tình cảm với vợ anh ấy đâu. Nếu không phải vì dì Phó, anh ấy đã không kết hôn.”

“Kiều Kiều, nếu con không thể quên A Hạo, tại sao trước đây con lại nhất quyết chia tay?”

Đây là điều mà Bành Văn Bách và mẹ Bành đã không thể hiểu nổi trong mấy năm qua.

Phó Thận Hạo là một người rất ưu tú.

Dựa vào tình cảm của anh dành cho Kiều Kiều, ngay cả khi cô đi nước ngoài, tình yêu của anh cũng sẽ không giảm đi một nửa, thậm chí còn sâu đậm hơn vì sự xa cách tạm thời.

Bành Kiều mấp máy môi, không nói gì.

Cô ta của ngày xưa quá ngây thơ, cho rằng nước ngoài rất tốt đẹp, sẽ có người đàn ông ưu tú hơn Phó Thận Hạo yêu cô, nhưng thực tế đã cho cô ta một cú tát đau đớn. Đất nước đó rất bài ngoại, cô ta bị xa lánh khắp nơi, ngay cả kiến thức chuyên môn mà cô tự hào cũng trở nên thua kém. Sau khi vất vả hoàn thành việc học, cô ta chỉ có thể quay về nước.

Cô ta nghĩ rằng các bệnh viện trong nước sẽ trân trọng một nhân tài du học về như cô ta, nhưng lại phát hiện mọi thứ không như cô tưởng tượng, thậm chí người đàn ông từng thề non hẹn biển rằng chỉ cưới cô ta cũng đã kết hôn.

Nghĩ đến đây, cô ta lại hối hận.

Lẽ ra năm xưa cô ta không nên từ bỏ Phó Thận Hạo.

Nếu thực sự gặp được người đàn ông tốt hơn, lúc đó chia tay cũng chưa muộn.

“Mẹ, lúc đó con không biết khi nào mình mới có thể về nước, con không muốn làm lỡ dở A Hạo nên mới đề nghị chia tay.”

Nghe giọng nói nức nở của Bành Kiều, mẹ Bành thở dài một hơi.

Bà nói với giọng đầy tâm trạng: “Dù thế nào đi nữa, nó cũng đã kết hôn rồi, con đừng nghĩ đến những chuyện viển vông nữa.”

Bành Kiều gật đầu, như thể đã đồng ý với mẹ.

Mẹ Bành dịu nét mặt, hỏi: “Con vẫn muốn làm việc ở bệnh viện này sao? Nếu con không muốn…”

“Không sao đâu mẹ, cứ bệnh viện này đi.” Bành Kiều vội vã ngắt lời mẹ mình. Dù thế nào đi nữa, cô ta cũng sẽ không từ bỏ.

Hạ Tuyết, một người không biết còn sống được bao lâu, có tư cách gì để đứng bên cạnh A Hạo?

“Vậy thì con nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải đi làm.”

“Con biết rồi mẹ.” Bành Kiều ngoan ngoãn đáp lời.

Sáng hôm sau, cô ta trang điểm đậm để che đi đôi mắt sưng đỏ.

Vừa đến cổng bệnh viện, Bành Kiều đã bị một y tá khoa tim mạch chặn lại. “Bành Kiều, mấy năm không gặp, đến cả tôi cũng không nhận ra rồi sao?”

Bành Kiều nhíu mày, nhìn chằm chằm một lúc mới nhận ra người đến.

Đó là Lưu Thi Văn, bạn học cũ, người vẫn luôn đối đầu với cô vì thích Phó Thận Hạo.

Là cô ta.

Bành Kiều cười khẩy, ánh mắt lộ rõ vẻ mỉa mai. “Cô có đáng để tôi phải nhớ không?”

Vẻ mặt Lưu Thi Văn méo mó trong giây lát, nhưng cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhếch mép, khinh thường nhìn Bành Kiều. “Cô cũng chỉ giỏi nói suông thôi.”

Bành Kiều lạnh lùng liếc nhìn cô ta, định đi vòng qua.

Lưu Thi Văn vội vàng đưa tay chặn lại.

“Bành Kiều, tôi tìm cô là để nói cho cô một tin tốt.”

“Xin lỗi, tôi không có hứng thú.” Bành Kiều không cần đoán cũng biết miệng người này không nói ra được lời hay ho gì.

“Sao lại không có hứng thú? Tôi sắp kể chuyện của cô và Phó Thận Hạo đấy.”

Nghe thấy tên Phó Thận Hạo, cơ thể Bành Kiều lập tức cứng đờ.

Lưu Thi Văn cuối cùng cũng thấy được điều mình mong muốn, nụ cười trên mặt càng thêm sâu.

“Có lẽ cô không biết, chuyện cô đá Phó Thận Hạo rồi lại mặt dày bám lấy anh ấy để đòi đính hôn không chỉ lan truyền khắp bệnh viện, mà còn lan đến cả trường học nữa.”

“Bành Kiều, bây giờ cô là người nổi tiếng rồi đấy.”

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!