Góc Của Chan

ĐOẠT VÂN- CHƯƠNG 10

10

Năm ta lên chín, ta bị bọn buôn người bắt lên hậu sơn, chúng toan bán ta sang Bắc Địch làm nô lệ.

Bởi ta có vẻ ngoài thanh tú, ắt bán được giá cao, bọn buôn người cũng vì thế mà chiếu cố ta hơn đôi phần.

Khi những đứa trẻ khác phải chịu đói khát, ta vẫn được ban cho chút cháo loãng cầm hơi.

Có một tiểu nam hài gầy trơ xương, hắn liên tục phát sốt cao.

Bọn buôn người nói hắn sắp chết, liền quẳng hắn vào một góc, mặc kệ cho hắn tự sinh tự diệt.

Ta chẳng rõ tên hắn là gì, thấy hắn gầy guộc như một chú khỉ, bèn gọi hắn là Tiểu Hầu Tử.

“Tiểu Hầu Tử, uống cháo đi, ta đã giấu được nửa bát, mau uống đi.”

Ta đút cháo cho hắn, hắn uống xong lại nôn mửa.

“Tiểu Hầu Tử, ngươi khó chịu lắm sao?”

Hắn mắt đỏ hoe, gật đầu: “Ta rất nhớ nương.”

“Nương ngươi tên gì?”

“Ta không biết.”

“Nương ngươi trông thế nào?”

“Ta… không biết.”

“Ngươi ngay cả nương mình trông thế nào cũng không biết sao? Nương ta xinh đẹp lắm.”

Hắn chớp chớp đôi mắt ướt đẫm, ghen tị nhìn ta: “Ta là cô nhi, chưa từng gặp nương ta.”

Thấy những giọt lệ lớn của hắn rơi xuống, ta nói: “Đừng khóc, Tiểu Hầu Tử.”

“Ta không muốn khóc, nhưng lòng ta khó chịu.”

Ta thở dài một hơi, lấy ra một viên kẹo hoa quế, nhét vào miệng hắn: “Lòng khổ sở, ăn viên kẹo sẽ thấy ngọt ngào.”

Sau đó, hắn kỳ diệu thay đã khỏe lại.

Một thời gian sau, hắn dẫn ta bỏ trốn. Chúng ta chạy trong rừng núi, ta chạy không nổi nữa, hắn cõng ta trên lưng, chân trần chạy đến rướm máu.

Hắn quá gầy, xương cốt cấn vào ta đau điếng, ta thấy mồ hôi trên đầu hắn chảy thành dòng, hắn thở hổn hển, nhưng vẫn cắn chặt răng, không chịu đặt ta xuống.

“Tiểu Hầu Tử, ngươi mệt không? Mệt thì nghỉ một lát đi.”

“Không, ta nhất định sẽ đưa ngươi thoát ra ngoài, ngươi ngủ một lát đi, tỉnh dậy là đến nhà rồi.”

Hắn rõ ràng yếu ớt như vậy, nhưng lại cố gắng hết sức để ta có thể sống sót.

Suốt những ngày tháng ấy, ta đã rất yếu, liền thiếp đi.

Khi ta tỉnh dậy lần nữa, ta đã trở về phủ.

Ngoài niềm vui sướng, ta hỏi nha hoàn Tiểu Hầu Tử ở đâu.

Các nha hoàn đều ấp úng, nói rằng khi binh lính phủ tìm thấy ta ở hậu sơn, chỉ có một mình ta, không thấy ai khác.

Mẫu thân an ủi ta rằng Tiểu Hầu Tử chắc chắn đã chạy về nhà rồi. Thế nhưng, hắn làm gì có nhà chứ?

Sau đó, ta nghe hạ nhân lén lút bàn tán: “Bọn buôn người thật quá độc ác, đứa trẻ nhỏ như vậy mà ngay cả toàn thây cũng không còn…”

“Đúng vậy, may mà binh lính phủ kịp thời đến, nếu không ngay cả tiểu thư cũng…”

Kể từ đó, tính nết ta thay đổi hoàn toàn.

Ta không còn hoạt bát hiếu động, không còn thích nói thích cười, ta bắt đầu chán ghét thế tục, bắt đầu giữ lòng đề phòng.

Ta cũng không còn ăn kẹo hoa quế nữa.

Sau này, khi ta làm việc thiện phát cháo chữa bệnh, thỉnh thoảng ta thấy một tiểu hòa thượng đứng trên cầu nhìn ta,nhưng người đó chẳng bao giờ lại gần để hóa duyên.

Đó là kiếp thứ hai của Vân Sinh.

Hồn phách của hắn do duyên mà nhập vào thể xác Giác Không.

Thế nhưng hắn lại chọn không quấy rầy ta.

Khi ấy, ta một lòng muốn thay đổi vận mệnh,căn bản chẳng đặt hắn vào trong tâm. Hắn khi đó, đang nghĩ gì nhỉ, có phải đang nghĩ về A Nan nguyện hóa thân thành cầu đá chăng?

Sau này nữa, ta vô tình bị bọn buôn người lừa bắt đến Bắc Địch.

Giữa đường, bọn buôn người lại bắt thêm một thiếu niên.

Đó chính là Vân Sinh, vì cứu ta mà hoàn tục, từ biệt lão hòa thượng.

Nhưng ta đã không nhận ra hắn.

Ta phát sốt cao, trong mơ màng có người đỡ ta dậy, khẽ nói: “Tiểu thư, uống trà.” Hắn chăm sóc ta, ta dần dần khỏe lại.

Thế nhưng khi ấy, ta vừa ngã từ đài cao xuống, trong lòng tràn ngập tương lai mờ mịt, nào có tâm trí để đặt hắn vào lòng.

Mã tặc tóm lấy ta, ta liếc thấy người kia xông đến, dường như muốn cứu ta, nhưng lại bị một nhát dao chém chết.

Khi đó ta chỉ nhìn thấy Ô Lặc Hoài, rất nhanh liền bỏ cái kẻ kỳ lạ đó ra khỏi tâm trí.

Đó là lần thứ hai Vân Sinh chết vì ta, chết lặng lẽ như không.

Thậm chí còn không nhận được một cái quay đầu của ta.

Sau này nữa, ta giết Triệu Phỉ, Vân Sinh lần thứ ba đến bên cạnh ta.

Lần này, ta cuối cùng cũng nhìn rõ hắn. Thế nhưng hắn lại nhìn thấy Ô Lặc Hoài, hắn cho rằng mình căn bản không xứng với ta, hắn nói hắn là một người không quan trọng. Hắn không muốn ta phải gánh thêm những chuyện cũ nặng nề, hắn đến chết cũng không nói ra những vướng mắc của kiếp trước.

Ta nhìn xuống vực sâu, bóng dáng hắn đã không còn.

Ngày đó trời trong xanh, chúng ta đứng trên cầu đá, một làn gió thổi qua, Vân Sinh hỏi ta có từng nghe câu chuyện về A Nan không.

Phật Tổ hỏi A Nan, ngươi yêu cô gái đó đến mức nào?

“Con nguyện hóa thân thành cầu đá, chịu năm trăm năm gió thổi, năm trăm năm nắng gắt, năm trăm năm mưa dầm, chỉ mong thiếu nữ ấy bước qua cầu.”

Vân Sinh nói:

“A Nan hóa thân thành cầu đá, ngàn năm sau khi thiếu nữ bước qua, người không cầu mong nàng dừng chân. Gặp gỡ giữa cõi đời phù du, chỉ thấy nàng bình an, vậy là đủ rồi.”

“A Khởi, ta kéo nàng lên.”

Ô Lặc Hoài nắm chặt tay ta, kéo ta từ vách núi lên.

Ta nhìn xuống vực sâu, ném Mệnh Thư xuống.

Ta không cần nó nữa.

Thế nhưng, đột nhiên một lực lượng khổng lồ lại kéo ta xuống vách núi, Ô Lặc Hoài túm chặt vạt áo ta. Hắn dùng sức đến nỗi gân xanh nổi lên, cắn răng dốc hết sức, muốn giữ chặt lấy ta. Lực lượng này ngày càng lớn, nếu hắn không buông tay, hắn cũng sẽ bị kéo xuống vực.

Từ dưới vách núi vọng lên một giọng nói, ta chưa từng nghe qua, nhưng chợt nhận ra, đó là Mệnh Thư.

“Buông tay đi, Ô Lặc Hoài.”

Tô Lạc Lạc đã chết, tại sao Mệnh Thư vẫn còn tồn tại?

Ô Lặc Hoài dùng hai tay nắm chặt lấy ta. Vách núi lại bắt đầu sụp đổ, nhìn thấy Ô Lặc Hoài sắp cùng ta rơi xuống vực. Các thị vệ quỳ xuống cầu xin hắn buông tay.

“Hà tất chứ, Ô Lặc Hoài.” Mệnh Thư nói.

“Buông nàng ra, ngươi sẽ có được cuộc đời tốt đẹp nhất trên thế gian. Chọn Tô Vân Khởi, ngươi chỉ có con đường chết.”

“A Hoài, buông tay đi, chàng phải sống sót.” Ta khẽ nói, lòng ta không hề lo sợ, nhưng lại không đành lòng nhìn hắn chết oan.

“Không, ta đã nói rồi, đi theo ta, chính là nhất sinh nhất thế nhất song nhân (một đời một kiếp một đôi người).” Hắn vẻ mặt bướng bỉnh.

“Nhưng Tô Vân Khởi khi đó, không phải con người thật của ta, ta đã lừa ngươi, ta…”

“Tô Vân Khởi nàng nghe rõ đây! Ta không phải kẻ ngốc, ta biết nhiều hơn nàng tưởng. Ngay từ đầu, ta nhìn thấy không phải nàng, người giống Tô Lạc Lạc. Trong mắt ta, ngoài mặt nạ mà nàng ngụy trang, còn có sự quật cường, dũng cảm, kiêu hãnh và thậm chí là tuyệt tình. Sau khi nàng bắn ta, ta nhìn thấy con người thật hơn của nàng. Ta xác định người ta thích không phải là Tô Lạc Lạc yếu đuối, mà là Tô Vân Khởi, Tô Vân Khởi độc nhất vô nhị.”

Ta sững sờ, cuối cùng cũng hiểu được tấm lòng của hắn.

Ta nâng tay nắm chặt lấy tay hắn, mỉm cười nói:

“Được thôi, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”

Vách núi cuối cùng cũng sụp đổ, hắn kéo ta vào lòng, chúng ta cùng nhau rơi xuống, tựa như hai vì sao băng xẹt qua bầu trời.

Ta lắng nghe tiếng tim hắn đập, vạn trượng vực sâu như cái miệng khổng lồ của quái vật, chờ đợi nuốt chửng chúng ta, thế nhưng ta chưa bao giờ cảm thấy yên bình đến thế.

Ta đã làm được, mẫu thân. Ta đã thay đổi được kết cục.

Có lẽ ta đã tan xương nát thịt, linh hồn ta dường như lìa khỏi thể xác.

Một mảnh bóng tối, sự tĩnh lặng tuyệt đối.

Dần dần, ta nghe thấy tiếng nước, ta mở mắt.

Có lẽ là ảo giác trước khi chết, ta thấy mình đang dưới đáy nước.

Mọi thứ đều mờ mịt, như mơ như thực.

Chỉ nghe thấy tiếng nước ngầm cuộn chảy dưới đáy, hơi giống tiếng gió thổi qua đỉnh núi. Dường như thời gian cũng ngừng lại, không biết đã trôi qua bao lâu, ta nghe thấy một giọng nói.

“Tô Vân Khởi.”

Là Mệnh Thư.

“Ta đã chết rồi sao?”

“Ngươi chết rồi, nhưng cũng chưa chết.”

“Ý gì?”

“Để ta kể cho ngươi một câu chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Một câu chuyện khác.”

“Phu nhân nhảy hồ rồi! Người đâu! Người đâu!”

Bên tai đột nhiên vang lên một tràng âm thanh hỗn loạn, ta lờ mờ nhận ra tiếng la của nhũ mẫu ta.

Và cả tiếng khóc của một cô bé.

“Nương! Nương!”

Một cảm giác kỳ lạ nổi lên, bởi vì cô bé đó, giống như giọng nói thời thơ ấu của ta.

Có người nắm lấy tay ta, kéo ta lên mặt nước.

Ta ho sặc sụa, nhìn quanh, kinh ngạc thấy những gương mặt quen thuộc.

Đây rõ ràng là đêm nương thân ta gieo mình xuống hồ.

Đột nhiên, một tiểu cô nương xông vào lòng ta. Khi nàng ngẩng đầu lên, ta nín thở.

Đó là dung nhan của ta, là ta khi mười hai tuổi.

Ta nhìn xuống mặt hồ, thấy bóng mình phản chiếu. Không, ta nhìn thấy gương mặt của nương thân ta.

Ta lại biến thành nương thân rồi.

Ta ngất lịm đi.

Khi tỉnh lại, ta thấy Tô Vân Khởi mười hai tuổi cầm Mệnh Thư, hỏi ta: “Nương thân, quyển sách người vứt đêm qua là gì vậy? Sao trên đó lại hiện ra chữ được?”

Ta cầm lấy quyển sách.

Trên Mệnh Thư, kết cục “Tô Nhược Mai và Tô Vân Khởi bị lăng nhục đến chết” đã biến mất, thay vào đó là: “Tô Vân Khởi lưu lạc Bắc Địch làm nô lệ, bị lăng nhục đến chết, Ô Lặc Hoài phong Tô Lạc Lạc làm Hậu.”

“Nương, quyển sách này nói Tô Lạc Lạc sẽ trở thành Hoàng hậu.” Tiểu Tô Vân Khởi mặt trầm xuống.

Ta như nghe thấy bánh răng số phận bắt đầu quay, lại một lần nữa, Mệnh Thư lại bắt đầu dẫn dắt Tô Vân Khởi đi theo con đường đó.

“A Khởi, Mệnh Thư này là sai, con đừng để nó lừa.”

Lúc này, ta chợt nhớ lại đêm đó trong mơ, ta mơ thấy nương thân, người nói với ta rằng tất cả đều sai rồi.

“Đương nhiên là sai rồi, Tô Lạc Lạc chẳng có gì hay ho, làm sao có thể sống tốt hơn con được.”

Nàng tuy nói vậy, nhưng ta vẫn nhìn thấy trong mắt nàng sự đố kỵ và bất cam sâu sắc.

Ta cố gắng đốt Mệnh Thư, nhưng ta phát hiện sau khi hủy nó, nó lại xuất hiện trong tay tiểu Tô Vân Khởi.

Giọng Mệnh Thư vang lên bên tai: “Bây giờ, hãy cùng xem câu chuyện của một Tô Vân Khởi khác đi.”

Thế là, ta nhìn thấy tiểu Tô Vân Khởi này cũng giống như ta khi xưa, đi làm việc thiện, cố gắng trừ bỏ Tô Lạc Lạc, rồi lại lưu lạc làm nô lệ ở Bắc Địch. Mọi trải nghiệm đều giống hệt ta, cho đến khoảnh khắc cuối cùng trên vách núi, mọi thứ lại khác đi.

Ô Lặc Hoài nguyện cùng nàng chết, nhưng nàng lại không như ta, không nắm lấy tay hắn. Ngược lại, nàng không muốn liên lụy Ô Lặc Hoài, vì vậy đã buông tay hắn ra, tự mình rơi xuống vách núi.

Sau đó, Ô Lặc Hoài cũng nhảy xuống theo.

Sau này nữa, ta thấy Tô Vân Khởi đó rơi xuống nước, rồi cũng giống như ta, xuyên không vào thân xác của nương thân.

Nàng cũng hiểu ra rằng, nếu nàng không gieo mình xuống hồ mà chết, một Tô Vân Khởi mới lại sẽ đi trên con đường tương tự, đi đến cùng một kết cục. Nàng quá mệt mỏi, nàng không muốn sau khi chịu đựng những đau khổ đó, vẫn phải chịu cảnh rơi xuống vách núi mà chết, càng không muốn hủy hoại cuộc đời tươi đẹp của Ô Lặc Hoài.

Nàng đã thử hủy Mệnh Thư, nhưng vô ích, Mệnh Thư không thể bị hủy diệt, nó vẫn sẽ tìm đến một Tô Vân Khởi mới. Thế là, nàng ta cố gắng kéo Tô Vân Khởi mới cùng gieo mình xuống hồ mà chết. Nhưng Tô Vân Khởi đó đã giãy ra khỏi nàng, nàng đành phải tự mình gieo mình xuống hồ mà chết.

Mọi thứ cứ thế tiếp tục tuần hoàn.

Khi ta lần thứ bảy chứng kiến Tô Vân Khởi rơi xuống vực, ta lại nghe thấy giọng nói của Mệnh Thư.

“Tô Vân Khởi, ngươi đã hiểu chưa?”

Ta đã hiểu.

Cái kết bi thảm của ta trên Mệnh Thư ngày đó chỉ là một màn che mắt.

Kết cục thực sự đã định của ta, lại chính là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực mà chết.

“Ngày nương ngươi nhảy hồ, linh hồn trong thể xác nàng không phải Tô Nhược Mai. Linh hồn nàng ta đã bị ta chuyển đi nơi khác. Khi nhảy hồ, trong thể xác nàng ta thực chất là một ngươi khác. Mỗi lần ngươi rơi xuống vực, đều xuyên không vào thân Tô Nhược Mai. Nhưng bất kể ngươi có gieo mình xuống hồ mà chết hay không, kết cục của Tô Vân Khởi đều là cùng Ô Lặc Hoài rơi xuống vực. Tất cả đều là một vòng tuần hoàn luân hồi.”

“Đây, đều là sự sắp đặt của Chấp bút nhân sao?”

“Phải.”

Nếu Chấp bút nhân là Tô Lạc Lạc, mục đích của nàng ta là gả cho Ô Lặc Hoài làm Hậu, vậy tại sao nàng ta lại sắp đặt kết cục Ô Lặc Hoài cùng ta rơi xuống vực?

Chấp bút nhân không thể là Tô Lạc Lạc.

Vậy Chấp bút nhân là ai? Và tại sao lại sắp đặt như vậy?

“Nếu mọi thứ đều là vòng tuần hoàn luân hồi, vậy tại sao lần này sau khi ta rơi xuống vực lại có thể thoát khỏi vòng lặp? Ngươi bằng lòng nói cho ta sự thật sao?”

“Ngươi không để ý rằng kết cục lần này của ngươi khác với bảy lần kết cục ngươi đã thấy sao?”

Ta đã để ý.

Trong bảy vòng tuần hoàn cuối cùng đó, Tô Vân Khởi đều chọn từ bỏ Ô Lặc Hoài.

Các nàng thà tự mình rơi xuống vực, nhưng các nàng không ngờ rằng Ô Lặc Hoài sẽ nhảy xuống theo. Các nàng đã không chọn tin vào lời Ô Lặc Hoài nói rằng người hắn yêu không phải Tô Lạc Lạc, mà là Tô Vân Khởi chân chính. Hay nói cách khác, các nàng tự cho rằng để Ô Lặc Hoài sống sót là kết cục tốt nhất.

“Bảy Tô Vân Khởi đó, đều không thể lĩnh ngộ được một chữ.” Mệnh Thư tiếp tục nói. “Nhưng ngươi đã lĩnh ngộ được.”

“Khi Tô Lạc Lạc khống chế ngươi trên vách núi, tâm ngươi đã tĩnh lại, hiểu rằng ngươi không phải bị nàng ta khống chế, mà là bị dục vọng và sợ hãi của chính mình khống chế. Vì vậy ngươi đã thoát khỏi sự ràng buộc của nàng ta. Nhưng mục đích của Chấp bút nhân không chỉ dừng lại ở đó, ngươi còn cần phải hiểu, thế nào là tình yêu đích thực.”

“Vân Sinh đã giúp ta hiểu cách giữ tâm không loạn, không bị lo lắng phiền nhiễu. Còn A Hoài đã giúp ta hiểu cách để tâm rung động, không làm người vô tình.”

“Đúng vậy. Tình yêu là sự tin tưởng, tôn trọng, thấu hiểu. Ngươi đã thấu hiểu tình yêu của Ô Lặc Hoài, không tự ý từ bỏ hắn, để hắn bầu bạn cùng ngươi đến cuối cùng, vì vậy, ngươi đã thoát khỏi vòng lặp.”

“Ngươi thắng rồi, Tô Vân Khởi.”

“Vậy ai là Chấp bút nhân? Không phải Tô Lạc Lạc sao?”

“Tô Lạc Lạc chẳng qua cũng là người dưới ngòi bút thôi, là Chấp bút nhân khiến nàng ta lầm tưởng mình là Chấp bút nhân mà thôi.”

“Vậy rốt cuộc Chấp bút nhân là ai?”

“Ngươi còn nhớ ta từng nói với ngươi không? Ta từ nơi ngươi đến, đến nơi ngươi đi.”

Màn sương mù trước mắt dường như dần tan đi, ta vén màn sương, lờ mờ thấy một người đang nhìn ta. Ta bước về phía người đó, dung nhan từ mờ ảo dần trở nên rõ nét.

Ta sững sờ.

“Ta từ nơi ngươi đến, đến nơi ngươi đi.”

Ai lại từ nơi ta đến, đến nơi ta đi chứ? Ta cuối cùng cũng hiểu ra.

Ta, chính là Chấp bút nhân.

Chấp bút nhân phác họa vạn ngàn thế giới dưới ngòi bút, nắm giữ sự vận hành của vạn vật. Chấp bút nhân phải vô tình, vô dục, vô sợ. Ngàn vạn năm qua, ta chứng kiến hỉ nộ ái ố của chúng sinh trên thế gian, chưa từng mảy may động lòng.

Cho đến một ngày nọ, ta bối rối. Ta thấy công chúa nhảy khỏi tường thành, thấy tướng quân tử trận sa trường, thấy kỹ nữ thanh lâu gieo mình xuống ao trong… Người đời oán than trời đất bất nhân.

“Không người nào không oan khuất, có tình đều là nghiệt chướng.”

Thế nhưng, tình là gì? Sợ là gì, dục là gì? Ta rơi vào hỗn loạn, ta không thể viết tiếp câu chuyện.

Thế là ta đành tự viết mình vào câu chuyện của Tô Vân Khởi, để ta lăn lộn trong hồng trần một phen, hòng lĩnh ngộ tình, dục và sợ hãi. Và cuốn Mệnh Thư này, chính là sự chỉ dẫn ta dành cho chính mình. Những điều trên Mệnh Thư, không phải là lời tiên tri, mà là sự phản chiếu những điều ta mong muốn và sợ hãi.

Nếu ta khuất phục trước những gì mình gặp phải và những gì mình sợ hãi, “tiên tri” sẽ thành sự thật. Ta đã rơi vào vòng lặp, mặc dù ta có thể thoát khỏi sự ràng buộc của dục vọng và nỗi sợ hãi, nhưng ta vẫn mãi không thể thấu hiểu chữ tình.

Cho đến lần này, ta cuối cùng đã dũng cảm đáp lại Ô Lặc Hoài.

Ta đã nhớ ra tất cả, và trở về vị trí Chấp bút nhân.

Ô Lặc Hoài chưa đến số chết, ta đã sắp xếp để hắn được thuộc hạ cứu về.

Ta đối với hắn, là yêu.

Tình yêu này, là tình yêu của Đấng Sáng Tạo đối với vạn vật trên thế gian.

Và cũng là, tình yêu của một thiếu nữ, dành cho người trong lòng.

Thế nhưng, ta không thể ở lại bên cạnh hắn được nữa.

Ta đã chìm sâu vào vòng lặp quá lâu, ta buộc phải tiếp tục viết nên câu chuyện, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ.

Ô Lặc Hoài kiên trì tìm kiếm tung tích của Tô Vân Khởi.

Ba ngày sau, các thị vệ cuối cùng đã tìm thấy thi thể của Tô Vân Khởi dưới sông. Khi thi thể được đưa đến trước mặt hắn, hắn lặng lẽ ngồi rất lâu, rất lâu, cuối cùng bật cười.

“A Khởi, lần này, nàng cuối cùng cũng bị ta tìm thấy rồi.”

Nói xong, hắn thổ huyết, ngất lịm đi.

Hắn không chịu ăn uống, không chịu dùng thuốc, nhìn thấy là biết không thể qua khỏi.

Ta nhập vào giấc mộng của hắn. Trong mơ, chúng ta trở về thảo nguyên, vai kề vai ngồi dưới bầu trời đầy sao.

Hắn ôm chặt lấy ta, sợ rằng chỉ chớp mắt thôi ta sẽ biến mất.

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lưng hắn.

“A Hoài, ta chưa bao giờ rời xa chàng cả.”

Ta chỉ vào một vì sao trên trời, “Chàng từng nói, nương thân chàng hóa thành sao đúng không? Ta cũng vậy. Ta chính là vì sao đó, ta vẫn luôn dõi theo chàng.”

Hắn mắt đỏ hoe nhìn ta.

“Ta sẽ dõi theo chàng, xây dựng một thái bình thịnh thế, thực hiện hoài bão của chàng. Ta biết chàng có rất nhiều chí lớn muốn đạt thành. Hãy thực hiện đi có được không? Hãy tạo ra một thế giới tươi đẹp, vì ta. Ta sẽ đợi chàng, chúng ta, gặp nhau trên trời nhé.”

Sau này, Ô Lặc Hoài cả đời không nạp thê, dốc hết tâm sức vào việc trị vì thiên hạ, xây dựng một thời thái bình thịnh trị. Cho đến tuổi xế chiều, vào đêm giao thừa cuối cùng của cuộc đời hắn, khi cả kinh thành đang ngắm pháo hoa rực rỡ, hắn một mình rời đi. Thiếu niên năm xưa nay đã tóc bạc phơ, hắn một mình trở về thảo nguyên, nằm xuống nơi đã cùng Tô Vân Khởi ngắm sao năm nào, như thể đang chờ đợi điều gì đó.

Ta cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt hắn, hắn run rẩy chập chững bước về phía ta, đưa tay ra. Ta nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn.

“A Hoài, ta đến đón chàng đây.”

error: Content is protected !!