Góc Của Chan

LỆCH NHỊP- CHƯƠNG 1

1

Vào năm thứ năm bên nhau với Trình Triệt, anh ta đã chuẩn bị cho tôi một lễ cầu hôn hoành tráng.

Khi anh ta đeo nhẫn vào tay tôi, tôi mỉm cười nói “Em đồng ý”.

Thế nhưng, cô bạn thân nhất của tôi, Khương Hân, lại đỏ hoe mắt, nước mắt giàn giụa.

Ánh mắt cô ta rời khỏi tôi, chuyển sang Trình Triệt đứng cạnh bên, rồi cố nặn ra một nụ cười còn xấu xí hơn cả khi khóc.

“Thẩm Duyệt, tớ thật sự ghen tị với cậu, ghen tị lắm…”

Tôi vỗ vỗ lưng cô ta, nói đùa: “Mình cũng ghen tị với cậu mà, bạn trai thay đổi xoành xoạch. Mình thì tiếc quá, mới chỉ yêu có một người đã sắp kết hôn rồi.”

Thế nhưng, Trình Triệt lại bất ngờ im lặng.

Đôi mắt anh ta cứ nhìn thẳng vào Khương Hân.

Cô ta tiếp tục nói: “Trình Triệt vậy mà đã ở bên cậu 5 năm rồi, nếu như ngày đó…”

Lời cô ta còn chưa dứt, Trình Triệt đã vươn tay lấy hai chai rượu trên bàn ngắt lời cô ấy: “Hãy chúc phúc cho chúng tôi đi.”

Khương Hân đưa tay đón lấy chai rượu anh ta đưa, vừa cười vừa rơi nước mắt: “Thẩm Duyệt, cậu nói xem tại sao có những người lại dễ dàng quên đi một người đến thế nhỉ?”

Tôi nghĩ cô ta đang nói về những người bạn trai mà cô ta đã thay đổi bấy lâu nay.

Thế là tôi cười an ủi: “Đó là vì cậu chưa gặp đúng người thôi.”

Cô ta uống hết ly này đến ly khác, giọng điệu buồn bã lắc đầu: “Gặp rồi, nhưng mình đã bỏ lỡ.”

Rồi cô ta đứng dậy, loạng choạng đi vào nhà vệ sinh.

Tôi đang định đi cùng cô ta thì Trình Triệt, người nãy giờ vẫn im lặng, lại lên tiếng trước: “Cô ấy hình như say rồi, để anh đi xem sao.”

Tôi sững người một lát, rồi gật đầu.

2

Hồi lâu sau họ vẫn chưa trở lại, tôi hơi lo lắng, bèn đi theo.

Nhà vệ sinh không có ai, nhưng cầu thang bên cạnh dẫn lên một sân thượng nhỏ.

Đúng lúc định quay lưng rời đi, tôi nghe thấy tiếng Khương Hân thút thít.

Theo bản năng quay đầu lại, tôi bước chân đi lên.

Vừa nhìn đã thấy Trình Triệt và Khương Hân đứng cùng nhau.

Tay Trình Triệt lúc này đang đặt trên tóc cô ta, vừa như vuốt ve vừa như an ủi.

“Đây không phải là điều em muốn thấy sao?”

“Ban đầu là em từ chối anh, là em nói với anh rằng Thẩm Duyệt thích anh.”

Lúc anh ta nói câu này, trong mắt không hề mang theo bất kỳ cảm xúc nào.

Nhưng tôi lại rõ ràng thấy được từ động tác của anh ta một ý vị thân mật rất khác thường.

“Như em mong muốn, anh đã ở bên cô ấy, sắp kết hôn rồi, em có hối hận không?”

Một tiếng “ù” vang lên, đầu óc tôi lập tức trống rỗng.

Chỉ cảm thấy bước chân nặng trĩu như bị đổ chì.

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, tôi thấy vành mắt Khương Hân từ từ, từ từ đỏ lên.

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta: “Trình Triệt, anh là đồ khốn, hôm nay anh cầu hôn là cố ý chọc tức em phải không? Anh rõ ràng biết ngày này chính là ngày em từ chối anh năm đó.”

Trình Triệt không nói gì.

Còn Khương Hân như thể đã hạ một quyết tâm rất lớn, nhón chân hôn lên môi anh ta: “Nhưng em hối hận rồi.”

Nước mắt cô ta rơi xuống, tay đánh vào ngực Trình Triệt.

Tôi từ trong mắt Trình Triệt nhìn thấy sự kinh ngạc, sự bối rối, và cuối cùng là niềm vui sướng.

Cứ như thể mối thù lớn đã được báo đáp.

Cứ như thể điều mong muốn đã đạt được.

Trong lòng tôi như có thứ gì đó đang đập mạnh từng hồi, từng hồi, xé thấu nỗi đau.

Đầu mũi cay xè, nước mắt không kiểm soát được cứ tuôn trào.

Sau đó nước mắt cứ thế chảy dài.

Ngày này, cũng chính là ngày Trình Triệt nói sẽ ở bên tôi.

Tôi đã từng nghĩ đây là sự lãng mạn.

Từ lúc bắt đầu cho đến khi cầu hôn, vừa vặn 5 năm.

Không ngờ, đó lại là ngày anh ta cố tình chọn lựa kỹ càng để trả thù cô ấy.

Làm sao anh ta có thể bình thản đâm một nhát dao chí mạng vào tôi ngay trong ngày tôi vui sướng nhất chứ?

3

Trước mắt tôi, người bạn trai 5 năm của tôi và người bạn thân 8 năm của tôi. Cả hai đã đồng loạt phản bội tôi.

Khi Trình Triệt định vòng tay ôm cô ta, ánh mắt anh ta lại chạm phải tôi đang đứng trong góc.

Lúc này, Khương Hân cũng quay đầu nhìn thấy tôi, gương mặt cô ta đẫm lệ.

Và Trình Triệt vậy mà lại có chút hoảng sợ.

Anh ta đang hoảng sợ điều gì chứ? Người anh ta yêu thích, giờ phút này đã đáp lại tình cảm của anh ta rồi cơ mà.

Anh ta đáng lẽ phải rất vui chứ.

Nhưng, vậy thì tôi là gì đây?

Suốt 5 năm qua, tôi chỉ là người chứng kiến cho chuyện tình cảm của họ sao?

Nếu họ chưa từng quên nhau, hà cớ gì lại kéo tôi vào mớ bòng bong cảm xúc của cả hai chứ.

Nỗi đau qua đi lại là cơn thịnh nộ vô bờ.

Tôi không quay lưng bỏ đi, không giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, cũng không lớn tiếng chất vấn.

Mà tiến lên một bước, giáng thẳng một cái tát thật mạnh vào Trình Triệt.

Mặt anh ta bị đánh lệch sang một bên.

Khi tôi định giơ tay lên lần nữa, Khương Hân theo bản năng định ngăn lại.

Tôi không nói gì, giơ tay nhắm vào cô ta, nhưng ngay giây tiếp theo, cái tát lại không giáng xuống mặt cô ta.

Bởi vì cổ tay tôi đã bị Trình Triệt nắm lấy.

Anh ta chắn trước mặt cô ta, mắt cụp xuống nói với tôi: “Em muốn đánh thì đánh anh đây này, đừng đánh cô ấy.”

4

Trong phút chốc, tôi chợt nhớ lại vài chuyện cũ.

Vào buổi liên hoan chia tay tốt nghiệp cấp ba, tôi lấy hết dũng khí đi tìm Trình Triệt để tỏ tình.

Lúc đó anh ta có uống chút rượu, thấy tôi bước đến, anh ta chỉ liếc nhìn tôi một cách hờ hững: “Cậu và Khương Hân là bạn tốt sao?”

“Đúng vậy.”

Rồi anh ta nói: “Thẩm Duyệt, cậu thích tôi à?”

Tâm tư thầm mến của cô gái trẻ bị vạch trần, mặt tôi đỏ bừng, đang định nói gì đó trong lúc tay cứ vặn vẹo.

Trình Triệt mở lời: “Vậy chúng ta bên nhau đi.”

“À?” Anh ta không để tâm đến sự kinh ngạc của tôi, đứng dậy bước đến gần tôi: “Vậy, có muốn đưa tôi về nhà không?”

Hóa ra, chỉ là vì hôm đó anh ta bị Khương Hân từ chối. Và vì tôi là bạn thân của Khương Hân, nên anh ta mới chọn tôi.

Sau này, tôi và Trình Triệt học cùng một trường đại học, còn Khương Hân thì ở trường Đại học Sư phạm cách chúng tôi một con phố.

Những buổi hẹn hò ban đầu, Trình Triệt dường như luôn vô thức hỏi một câu, rằng có bạn bè tốt nào có thể gọi ra chơi cùng không.

Thế là tôi lại rủ Khương Hân đi cùng.

Vậy ra, anh ta chỉ lợi dụng chuyện ở bên tôi để có lý do hợp tình hợp lý được gặp cô ấy.

Mấy năm đại học, rất nhiều khoảnh khắc quan trọng dường như cả ba chúng tôi đều ở bên nhau.

Cùng xem phim, cùng đi xem hòa nhạc, cùng đón sinh nhật, cùng đi qua những năm tháng tuổi trẻ.

Ngay cả những người bạn khác cũng nói, tình cảm của chúng tôi thật tốt.

Tôi liền cười ôm cổ Khương Hân nói với họ, cô ấy mới là “vợ” tôi, Trình Triệt phải đứng sang một bên.

Trong lòng tôi. Cô ấy luôn đứng ở vị trí số một.

Và chính người bạn thân số một này, lại ngay khi tôi sắp kết hôn, tơ tưởng đến bạn trai tôi.

Đáng buồn hơn, bạn trai tôi cũng thích cô ấy.

Thật trớ trêu làm sao.

5

Tôi dốc sức ném chiếc nhẫn trong tay về phía Trình Triệt.

Nắm lấy cổ áo anh ta mà đấm thùm thụp: “Tại sao hai người lại đối xử với tôi như vậy? Hai người xem tôi là cái gì hả?”

Nước mắt tôi không ngừng tuôn rơi, giọng nói khản đặc.

Họ làm cách nào mà có thể giấu giếm tôi, một người hoàn toàn không biết gì về nội tình?

Và họ làm cách nào mà có thể vừa tơ tưởng đến đối phương, lại vừa giả vờ thân thiết với tôi?

Suốt 5 năm này, trong mắt Trình Triệt, rốt cuộc tôi là gì?

Một người là bạn trai tôi.

Một người là cô bạn thân nhất của tôi.

Họ làm sao dám chứ.

Khương Hân khóc lóc kéo tôi: “Mình xin lỗi, Thẩm Duyệt, là năm đó mình đã từ chối Trình Triệt, hai người còn chưa kết hôn, mình không muốn bỏ lỡ nữa, cậu có thể nhường anh ấy cho mình không?”

Tôi nhìn cô ta, và khi Trình Triệt không chú ý, tôi vung tay tát một cái. “Hai người không biết liêm sỉ sao!”

Không ngờ tôi lại đánh cô ta, Khương Hân ôm mặt vừa khóc vừa than thở: “Mình cũng yêu anh ấy thì sao chứ, yêu một người, có phạm pháp không?”

Đầu óc tôi gần như muốn nổ tung vì tức giận, tôi gần như điên cuồng hét lên: “Không phạm pháp, nhưng hai người lại đê tiện!”

Trình Triệt cúi xuống nhặt chiếc nhẫn trên đất, bước lên một bước định kéo tôi lại: “Thẩm Duyệt, em bình tĩnh một chút.”

Tôi gạt tay anh ta ra, nhìn thẳng vào anh ta, nói từng chữ một: “Trình Triệt, chúng ta kết thúc rồi.”

error: Content is protected !!