Góc Của Chan

NGƯỜI TRONG TIM ANH KHÔNG PHẢI EM- CHƯƠNG 1

1

Mười hai giờ ba mươi, Cố An gõ cửa bước vào.

Tôi đã nhẩm đi nhẩm lại lời định nói đến mười hai lần.

Nhưng chẳng ngờ, người đàn ông tôi chờ đợi lại trở về trong trạng thái say khướt.

Vừa vào đến cửa, anh ngã sập xuống, cả thân người đổ lên tôi như núi.

Mùi rượu nồng nàn phả nơi cổ, nóng ran.

Kỳ lạ là nơi đó lại khẽ tê rần lên.

Tôi loạng choạng đỡ anh sang ghế sofa.

“Cố An.” Tôi gọi anh.

“Ừm?” — Giọng anh lười nhác, pha chút khàn khàn vì men rượu.

Anh chao người lại gần, đôi mắt đào hoa phủ lớp sương mờ, vẫn đẹp đến nao lòng.

“V… vợ à?”

Tôi hít một hơi, cố giữ cho giọng thật tỉnh táo: “Chúng ta ly hôn đi.”

Anh nhìn tôi khá lâu, đầu nghiêng nhẹ, hai cúc áo sơ mi trước ngực bung ra từ lúc nào, để lộ một vùng da trắng lấp ló dưới ánh đèn.

Ánh mắt tôi lỡ dừng ở cổ áo, rồi bỗng bắt gặp ánh mắt anh, đang lặng lẽ nhìn mình.

“Ly… ly gì… hả? Ly hồn à?”

“Không không… hồn anh còn đây mà…”

“Vợ nói gì lạ vậy… ba hồn sáu vía anh vẫn đủ mà…”

2

“Cố An…” Tôi nghiến răng.

Anh thì thoải mái, thẳng thừng nhắm mắt lại, thở đều chậm rãi ngay trước mặt tôi.

Chẳng bao lâu, anh đã ngủ say một cách rất điệu nghệ.

“Phải ngủ trên giường chứ, Cố An…”

Tôi đành kéo anh dậy, dẫn về giường.

Lần này, anh ngoan ngoãn theo tôi, người nặng trĩu như đống bùn nhão, mà lại cứ ôm lấy tôi không buông.

Đặt anh lên giường, tôi hít một hơi rồi trèo lên, tắt đèn đầu giường.

Căn phòng lập tức chìm trong bóng tối.

Tôi nằm ở một bên giường, Cố An ở bên kia, thở đều đều, yên bình đến mức như đang chuẩn bị yên nghỉ mãi mãi.

Rõ ràng là muốn nói chuyện ly hôn, vậy mà lại bị anh quấy rối đến mức chẳng làm được gì.

Tôi lặng lẽ nghĩ xem khi Cố An tỉnh dậy, làm sao mở lời với anh cho êm đẹp, rồi dần dần cũng nhắm mắt lại.

Nhưng bất chợt, bị một người ôm chặt lấy.

Trên người Cố An vẫn còn mùi rượu, nhưng không hề khó chịu, có lúc tôi nghĩ mình thật vô vọng.

Dù thế nào, tôi vẫn không thể ghét người đàn ông này được.

3

“Đừng ly hôn với anh, Nhiễm Nhiễm…”
Hơi thở của anh vội vã phả lên hõm cổ tôi, giọng lại nhỏ nhẹ, như đang nói mê.

Thấy không, anh chính là thế, dễ dàng làm tan nát trái tim một người, rồi lại quay đi như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Sáng hôm sau, tôi làm bữa sáng.

Cố An xoa đầu bước ra từ phòng ngủ, trên người đã thay áo phông sạch sẽ, mặc chiếc quần đùi rộng thùng thình.

Tôi thầm nghĩ, chắc đầu óc mình có vấn đề, ngắm anh bao năm rồi vẫn thấy đẹp trai.

“Vợ, Chào buổi sáng.”
Anh kéo ghế, ngồi xuống đối diện tôi, cầm ly sữa trước mặt uống, vị trí ngay chỗ tôi vừa uống.

“Cố An.”

“Hả?” Giọng nói của anh mang theo vẻ thờ ơ, tay vẫn lướt điện thoại.

“Mình ly hôn đi.”

Anh cuối cùng cũng ngừng vuốt điện thoại.

“Em ngoại tình sao?”

“Không có.”

“Em có người khác rồi phải không?”

“K… không phải.”

“Hay là em bị ung thư, không muốn liên lụy đến anh nên giờ mới cố gắng chịu đau để buông tay?”

“Cố An, anh bị làm sao vậy?” Tôi cuối cùng không thể chịu được nữa.

“Vậy sao còn đòi ly hôn?” Anh nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt sáng nhẹ, không rõ đang nghĩ gì.

“Chúng ta không hợp nhau, mà cũng không phải…”

“Yêu nhau.”

“…” Anh nhếch mép cười, khẽ thở ra, rồi tự nhiên cười thành tiếng.

“Chỉ có trẻ con mới nói đến chuyện yêu đương.”

“Anh nói sao cũng được.” Tôi cũng không kém, nhét tay vào túi quần, ngả người ra sau, cố làm ra vẻ thế nào đó cho oai.

“Việc em định ly hôn với anh, mẹ em biết chưa?”

Mẹ tôi thật sự không biết chuyện này.

Tôi và Cố An cũng xem như gia đình tương xứng, hai bên đều có chút kinh tế, mẹ tôi từ nhỏ đã quý anh rồi.

Nếu tôi nói muốn ly hôn, chắc chắn mẹ sẽ bắt tôi phải giải thích xem tôi là đang nghĩ gì.

“Chuyện này để sau bàn tiếp nhé, được không?”

Nhân lúc tôi đang suy nghĩ, Cố An nhanh chóng kết thúc câu chuyện.

“Sắp muộn giờ làm, anh phải đi thay đồ đây.”
Anh vừa đi còn không quên quay lại, nghiêng mặt lại gần, đặt một nụ hôn lên khóe môi tôi.

4

Cố An đi rồi, tôi đuối sức ngồi bệt xuống ghế, lại mở lại cái dòng trạng thái hôm qua anh đăng trên mạng xã hội.

Ngón tay dừng lại trên bài đăng đó.

Ảnh chụp trước cổng công ty họ, có hai người trong hình, tuy không đứng sát nhau nhưng khi cười lại rất hợp nhau.

Anh không chặn tôi xem, còn thoải mái để dòng trạng thái kèm chú thích: “Mười năm gặp lại.”

Bạch Tố Y lại trở về rồi.

Vẫn xinh đẹp, vẫn mạnh mẽ, như thể qua màn hình nhỏ kia, chút ít tự tin mong manh tôi đang cố gắng xây dựng cũng bị cô ta dập tan tành.

error: Content is protected !!