Góc Của Chan

CHỈ VÌ KHÔNG CÒN LỰA CHỌN- CHƯƠNG 1

1

Bùi Vọng debut năm mười tám tuổi, nhờ ngoại hình tựa như bước ra từ thần thoại mà nổi tiếng khắp cả nước, vững vàng ở vị trí đỉnh lưu.

Gần đây anh ta vừa phát hành ca khúc mới, lập tức leo thẳng lên top 1 hot search.

“Ôn Nguyên, cậu xem chưa? Tin đồn giữa Bùi Vọng và Hoàng Tư Na ấy.” – bạn cùng phòng tôi hỏi.

“Cái gì cơ?”

Tôi vội mở Weibo ra.

Chiếc áo Bùi Vọng mặc trong MV mới, Hoàng Tư Na từng đăng ảnh mặc cùng kiểu cách đây mấy hôm.

Bùi Vọng quay MV ở thành phố C, mà đúng thời gian đó Hoàng Tư Na cũng check-in ở đó.

Lời bài hát của Bùi Vọng có câu: “Em là hồi ức đẹp nhất tuổi mười bảy.”

Hoàng Tư Na chính là bạn học cấp ba của anh.

Từng ấy sự trùng hợp… không cần nói cũng hiểu.

Bạn cùng phòng hóng hớt:
“Hoàng Tư Na giỏi thật đấy, mới debut đã tóm được Bùi Vọng, sau này còn phải lo thiếu tài nguyên nữa sao?”

Tôi ngẩn người, không nói gì.

Cô ấy giơ tay vẫy vẫy trước mặt tôi:
“Ôn Nguyên, cậu sao thế? À đúng rồi, cậu là fan cứng của Bùi Vọng mà…”

Cô ấy nhìn tôi đầy thương cảm:
“Đừng buồn nữa, cùng lắm thì đổi người khác. Trong giới giải trí thiếu gì trai đẹp đâu.”

Nhưng tôi lại chẳng thể nói với cô ấy rằng — chồng thì đâu có đổi được.

Giữa tôi và Bùi Vọng, là vợ chồng được Cục Dân chính đóng dấu xác nhận.

Kết hôn bí mật đã một năm, và đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy mông lung đến thế.

2

Tôi quay về nhà một chuyến.

Ngôi nhà chúng tôi đăng ký kết hôn và sống chung – phần lớn thời gian, chỉ có mình Bùi Vọng ở đó.

Tôi vẫn đang học cao học, còn anh ta thì bận rộn chạy show khắp nơi.

Chúng tôi gặp nhau chẳng được mấy lần.

Biệt thự rất rộng. Tôi đi chân trần bước vào, không phát ra tiếng động nào.

Trong phòng sách… có khách.

“Anh Bùi, việc tạo couple để truyền thông bên tôi có quy trình rõ ràng, sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh, cũng không ảnh hưởng đến đời sống cá nhân đâu…”

Bùi Vọng không đáp.

“Na Na là bạn học cấp ba của anh mà? Nể tình bạn cũ, giúp nhau một tay. Hai bên trao đổi tài nguyên, cùng hưởng lợi.”

Bùi Vọng luôn ghét những tin đồn tình cảm.

Chuyện kiểu này, trước nay anh ta đều thẳng thừng từ chối không chút do dự.

Thế mà lần này, anh ta lại hỏi bằng giọng nói lạnh lẽo quen thuộc:
“Tài nguyên gì?”

Tim tôi như trĩu xuống.

Quản lý của Hoàng Tư Na lập tức hiểu ý, bắt đầu thao thao bất tuyệt.

Nghe xong, Bùi Vọng đáp:
“Để tôi suy nghĩ đã.”

Quản lý cười nhạt, chuyển hướng câu chuyện:
“Tôi còn nghe nói, anh Bùi thực ra luôn có một cô bạn gái ngoài ngành?”

Không phải bạn gái.

Là vợ.

Nhưng Bùi Vọng không hề đính chính.

“Không biết là cô gái thế nào mà có thể giữ chân được anh, chắc chắn là anh yêu cô ấy nhiều lắm nhỉ?”

Tôi đứng ở cửa, tim như nghẹn nơi cổ họng, cả thế giới như ngừng lại.

Chỉ ba chữ ngắn ngủi, nhưng như dao cứa vào tim người nghe.

Tôi vốn đã biết từ lâu — Bùi Vọng không yêu tôi.

Cưới tôi, chỉ là bất đắc dĩ.

Nhưng khi chính miệng anh ta thốt ra điều đó, tim tôi vẫn thắt lại dữ dội.

Sau khi người quản lý rời đi, Bùi Vọng mới phát hiện ra tôi đang đứng đó.

Anh ta nhíu mày:

“Sao tự dưng lại về?”

Tôi cắn chặt môi:
“Bùi Vọng, anh đừng tạo couple với Hoàng Tư Na.”

“Em về chỉ để nói chuyện này sao?”

Anh ta mở tủ lạnh, lấy ra một chai nước, ngửa đầu uống.

Giọt nước lạnh men theo yết hầu, lướt qua xương quai xanh, biến mất vào bóng tối của đường viền áo.

“Anh hãy hứa với tôi đi.”

“Đó là công việc của tôi. Không liên quan gì đến em.”

“Nhưng tôi là vợ anh!”

Bùi Vọng dùng hai ngón tay nâng cằm tôi lên, ép tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ta.

Tôi thấy rõ sự mỉa mai trong ánh mắt ấy.

“Ôn Nguyên, kết hôn là nhượng bộ cuối cùng của tôi. Cưới em rồi, tôi không còn nợ gì gia đình em nữa. Em nên biết đủ.”

Tôi như quả bóng xì hơi, mềm nhũn đi:
“Bùi Vọng… anh vẫn còn thích Hoàng Tư Na đúng không?”

Lần này, Bùi Vọng không trả lời.

Anh ta quay lưng bước vào phòng thu:
“Tôi bận một lát, đừng làm phiền.”

4

Năm tôi mười bốn tuổi, tôi quen biết Bùi Vọng.

Bố anh ta vay nhà tôi mấy chục triệu để kinh doanh, kết quả thua lỗ trắng tay, và đã nhảy lầu ngay trước mặt anh ta.

Bùi Vọng không có mẹ, từ đó trở thành trẻ mồ côi.

Bố mẹ tôi đưa anh ta về nhà, gia đình thêm một đôi bát đũa.

Nhưng việc tiếp nhận anh ta không phải vì lòng tốt.

Bố tôi là người rất giữ thể diện, số tiền mấy chục triệu đó là do ông đứng ra bảo lãnh vay, ai ngờ lại trắng tay hết cả.

Nhận Bùi Vọng về nhà chỉ vì để theo dõi anh ta, đợi khi lớn lên trả nợ.

Người đòi nợ kéo đến nhà, Bùi Vọng trở thành kẻ tội đồ trong gia đình.

Mẹ tôi thường xuyên mắng chửi anh ta bằng những lời cay nghiệt.

Bà nói ba anh ta là kẻ hèn nhát vô trách nhiệm, còn anh ta thì chẳng hơn gì một kẻ nhát gan nhỏ bé.

Khi bị đòi nợ đến mức tinh thần sụp đổ, mẹ tôi đóng cửa khóc lóc, mắng mỏ: “Ba mày chết rồi, sao không kéo mày theo luôn đi?”

Trên người Bùi Vọng lúc nào cũng dính đầy hạt cơm.

Đó là dấu vết của lần mẹ tôi dùng bát cơm ném vào anh ta.

Anh ta chưa từng phản kháng.

Tính tình lạnh lùng, một bữa ăn mà bị dội đầy canh lên người cũng không hé răng than vãn.

Thực ra, anh ta hoàn toàn có thể rời khỏi chúng tôi.

Nhưng ba anh ta đã xảy ra chuyện lớn như vậy, lại còn gánh khoản nợ khổng lồ, họ hàng ai cũng tránh xa anh ta.

Nếu rời khỏi nhà chúng tôi, anh ta sẽ không còn nơi nào để đi.

Hơn nữa, tôi không cho phép anh ta đi.

Từ khi mười bốn tuổi, suốt mười năm qua, anh ta là bí mật duy nhất trong cuốn nhật ký của tôi.

Mẹ tôi mắng anh ta, tôi sẽ chạy đến đứng trước mặt anh ta, chắn lấy chiếc bát bay tới.

Anh ta cắt rau bị thương tay, tôi xách hộp thuốc, nửa đêm lén xuống tầng hầm, nhẹ nhàng dán băng cứu thương cho anh ta.

Ở trường có người chửi anh ta là đứa trẻ mồ côi, tôi xông lên đánh nhau đến đầu chảy máu, đến giờ vẫn còn một vết sẹo nhỏ khó nhận thấy.

Nhưng những chuyện đó, chỉ có mình tôi cảm động.

Bùi Vọng ghét gia đình tôi, cũng ghét luôn cả tôi.

Khi trên người tôi còn dính canh, anh ta chỉ cúi xuống nhặt bát.

Nửa đêm tôi lén đến tìm anh ta, anh ta giả vờ ngủ, làm như không thấy tôi.

Lên lớp 10, chuyện còn tệ hơn.

Tôi đánh nhau đến trán chảy máu, mang theo “huy chương” đi tìm anh ta, hy vọng anh ta sẽ nhìn tôi một lần.

Nhưng anh ta chỉ lạnh lùng nói: “Chuyện không liên quan đến tôi.”

Dù vậy, trong lòng tôi vẫn chỉ có anh ta.

Tình cảm tuổi trẻ là thứ dũng cảm không sợ hãi.

Tôi ngây thơ tin rằng mình có thể làm tan chảy trái tim anh ta.

Cho đến khi tốt nghiệp lớp 12, tôi vô tình lật thấy một tấm ảnh trong sách của anh ta.

Là ảnh của Hoàng Tư Na.

error: Content is protected !!