Góc Của Chan

CHỈ LÀ ẢO ẢNH- CHƯƠNG 1

1

“Chị Ninh, mai anh Diễn có kèo, gọi chị đi cùng đấy.”

Tay tôi khựng lại trên màn hình điện thoại, rồi ngẩng đầu lên, mặt không cảm xúc, nhìn đám bạn ăn chơi của Tạ Đình Diễn đang đứng trước mặt.

Một lũ công tử nhà giàu, chẳng biết gì mà cứ tưởng mình nắm rõ mọi chuyện.

Chúng nó đứng đó, bá vai bá cổ, trên mặt là những nụ cười giễu cợt.

Là một Thiểm Cẩu chính hiệu, tôi chọn cách giả vờ không thấy gì.

Tôi gập điện thoại lại gọn gàng: “Được thôi.”

Bọn họ phá lên cười, bắt đầu lôi tiền ra ngay trước mặt tôi.

“Tao đã nói là cô ấy sẽ đi mà, anh Diễn gọi thì làm sao cô ấy không đi được chứ! Nào nào, trả tiền trả tiền! Nợ tao hai chục rồi đấy!”

Đúng là mấy cậu ấm, cá cược vu vơ thôi cũng mấy chục triệu.

Tôi bình thản nhìn tất cả, cho đến khi ánh mắt chạm phải ánh mắt của Tạ Đình Diễn

Cậu ta tránh đi trước, rồi duỗi chân đá thẳng vào tên ồn ào nhất: “Thôi đủ rồi đấy. Thật sự cá cược luôn hả? Số tiền này để mời Ninh Uyển ăn cơm đi.”

Tên đó cười ha hả: “Được thôi, mười bữa cũng được!”

Điện thoại trong tay sáng lên, hiện rõ ngày tháng.

Tôi không còn để tâm đến những gì Tạ Đình Diễn và đám bạn của cậu ta nói nữa, chỉ cúi mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

Ngày 7 tháng 10.

Có lẽ màn hình quá sáng, khiến mắt tôi cay xè.

Ngày 7 tháng 10 — ngày giỗ của Tống Thanh Yến.

Anh ấy đi đã bao lâu rồi… đến mức chính tôi cũng bắt đầu quên mất.

“Ninh Uyển.”

Tôi ngẩng đầu lên, thấy Tạ Đình Diễn đang đứng đối diện: “Bánh bao của tiệm Chu Ký, như cũ nhé.”

“Ừ.” Tôi đáp lại.

Bánh bao tiệm Chu Ký xưa nay nổi tiếng khó mua.

Hai vợ chồng già làm đồ vừa rẻ vừa ngon.

Là quán ăn sáng hot nhất khu thượng thành, và tôi cũng chẳng ít lần phải chạy đi mua giúp Tạ Đình Diễn.

Sáng sớm năm rưỡi đã ra xếp hàng, đứng đợi đến sáu giờ, rồi ôm hộp bánh nóng hổi mang đến cho cậu ta.

Nhật ký Thiểm Cẩu — dậy từ tờ mờ sáng để mang “tình yêu” đến cho người ta.

“Chị Ninh, tối nay có kèo rượu, đi với bọn tôi nha? Canh chừng anh Diễn một chút, nay tiệc có nhiều gái xinh lắm đó.”

Tôi nhìn sang Tạ Đình Diễn: “Không đi. Tối nay tôi có việc.”

“Cậu thì có việc gì cơ chứ?”
Tạ Đình Diễn lên tiếng hỏi.

Tất nhiên là… chuyện quan trọng hơn cậu.

Tôi không trả lời, mở điện thoại lên rồi lại tắt, cuối cùng chỉ thở ra một câu “Tôi đi đây”, rồi quay người bỏ đi, không ngoảnh lại.

Tôi băng qua đường, giơ tay gọi một chiếc taxi.

“Cô gái, đi đâu đây?”

“Nghĩa trang ngoại thành.”

Bác tài ngập ngừng một chút: “Đi thăm người nhà sao?”

Tôi khẽ ừ, trong đầu thoáng hiện lên gương mặt chẳng khác Tạ Đình Diễn là bao.

Bác tài không hỏi thêm gì nữa, tôi cũng yên tĩnh được một lúc.

Chiếc xe lướt qua nhóm người của Tạ Đình Diễn.

Tôi ngồi trong xe, ánh mắt vô tình chạm vào ánh mắt của cậu ta — giây phút đó, tôi chỉ cảm thấy đôi mắt cậu ta lạnh đến mức khiến người ta phát run.

Mộ của Tống Thanh Yến nằm ở hàng mười, vị trí thứ bảy.

Tôi từng bậc từng bậc bước lên, cuối cùng dừng lại trước tấm bia đá lạnh lẽo mang tên anh.

Anh à, lại một năm nữa rồi.

Lần này em chẳng mua gì cho anh cả, đừng mắng em keo kiệt nhé.

Em có chút nhớ anh đấy, anh à.

Tôi ngồi đó, lặng lẽ nói chuyện với Tống Thanh Yến cả một ngày trong lòng.

Cho đến khi chuông điện thoại vang lên.

Là Tạ Đình Diễn gọi.

Tôi bắt máy, không nói gì.

Chỉ nghe bên kia có tiếng điện nhiễu, rồi là giọng cậu ta, chẳng dịu dàng gì cho cam:

“Ninh Uyển, cậu coi tôi là thế thân à?”

Tôi đứng dậy, chân tay tê dại, bước đi có chút loạng choạng. Khi quay đầu lại, tôi thấy Tạ Đình Diễn đang đứng trên bậc thang, ngay giữa ánh chiều nhàn nhạt, lặng thinh nhìn về phía này.

Cậu ta đứng không xa, chắc chắn có thể nhìn thấy rõ bức ảnh trên bia mộ của Tống Thanh Yến.

Câu nói đó của cậu ta bật ra từ kẽ răng, như thể từng chữ đều bị nuốt vào tim trước khi thốt thành lời.

Đường đường là cậu chủ nhà họ Tạ, chắc cả đời chưa từng bị người khác bỏ rơi thế này.

Tôi vẫn im lặng, không cho cậu ta lời giải thích nào cả.

Ánh mắt của cậu ta khóa chặt lấy tôi, đầy uất ức, đầy giận dữ, như có gì đó muốn bùng lên nhưng mãi nghẹn lại nơi cổ họng:

“Cậu thật sự phân biệt được sao, giữa tôi và hắn ta?”

Tôi tất nhiên là phân biệt được.

Tống Thanh Yến và Tạ Đình Diễn — từ đầu đến cuối, ngoài gương mặt hao hao kia, chẳng có điểm nào giống nhau.

Chỉ là một gương mặt giống nhau.

Còn lại, tất cả đều không phải anh ấy.

error: Content is protected !!