Góc Của Chan

ÁNH TRĂNG- CHƯƠNG 1

1

Sau khi uống rượu xong, tôi ngồi xổm bên đường, gặm miếng thịt cuối cùng đang cầm trên tay .

Bỗng có một con chó hoang nhảy ra khỏi bãi cỏ nhìn chằm chằm vào miếng thịt trong tay tôi và sủa dữ dội

Nó không lao tới cắn tôi, chắc do đã thấy tôi nhặt được một viên gạch.

Không phải do tôi tiếc miếng thịt, mà là do thịt này đã được tẩm những gia vị mà chó ăn vào sẽ không tốt cho hệ tiêu hóa của nó

Nhưng mà chó đâu hiểu tiếng người, nó chỉ thấy tôi không cho nên càng sủa dữ tợn, chắc là đang mắng tôi nên tôi liền tải xuống phần mềm dịch tiếng c.hó để chửi lại, nhưng không ngờ kích hoạt nó phải tốn 35 tệ.

Không thể chịu được tiếng chó sủa nữa, nên tôi cắn một miếng thịt và bắt đầu sủa theo và mắng con chó hung dữ đó

Gió chiều tà hơi lành lạnh, hoa lá cỏ cây kêu rào rạc, tiếng bước chân bên cạnh dần dần rõ ràng, sau đó tôi có thể nghe được âm thanh hai người đang nói chuyện với nhau

“Quách Nhiên, đây không phải cô gái mà cậu để ảnh trong ví sao?”

Con chó hung ác mà tôi đang mắng đột nhiên ngừng sủa làm tôi nghe rõ một người đàn ông khác đang cười khẽ

“Nhỏ giọng một chút, đừng để bị nghe thấy.”

2

Đột nhiên có người đi tới, con chó hung dữ này chắc tưởng tôi đã có đồng phạm nên bỏ chạy nhanh như tên trộm.

Tôi ngẩng đầu lên và không thể nhìn rõ khi ngược chiều sáng. Tôi đứng lên, cố gắng mở mắt ra.

Thấy hai người đàn ông đứng cạnh nhau, tôi chớp mắt và nhìn chằm chằm vào một trong số họ

Anh ấy đứng dưới ánh đèn, cong môi nở một nụ cười nhẹ, với đôi lông mày sắc sảo và đôi mắt lấp lánh , khuôn mặt tuấn tú vô cùng.

Năm mười tám tuổi, tôi đã miêu tả Quách Nhiên như thế này: “Quách Nhiên là người đẹp trai nhất”.

Khi gặp lại nhau ở tuổi hai mươi hai, tôi vẫn nói câu nói đó

Anh ấy rất đẹp nên có thể dễ dàng khiến mọi người không kìm được suy nghĩ xấu xa.

Tôi hơi quay đầu lại nhìn anh, trong một khung cảnh tưởng chừng như mơ mà không phải mơ, tôi còn chưa vứt đi viên gạch trên tay, đang bước đi khập khiễng trên đôi giày cao gót tám centimet và lao mình vào vòng tay anh.

Những người xung quanh hít một hơi: “Ồ, can đảm như thế?”

Lồng ngực Quách Nhiên khẽ gợn sóng, tiếng cười sâu lắng dễ chịu theo gió truyền vào tai tôi, nói ra câu nói trêu chọc

“Em thô lỗ quá đấy”

Giống như mấy năm trước, khi bị tôi bắt nạt, anh ấy hỏi tôi với giọng khàn khàn và mỉm cười: “Sao em vẫn hung dữ như vậy?”

Tôi hít một hơi thật sâu trong vòng tay anh, thận trọng nói:“Em uống rượu rồi, không biết đây có phải là mơ không.”

Quách Nhiên dừng lại, sau đó cầm lấy viên gạch trong tay tôi và ném nó sang một bên. Anh nhẹ nhàng xoa đầu tôi bằng lòng bàn tay rộng rãi và khẳng định câu trả lời.

“Đã lâu không gặp, bạn nhỏ.”

3

Khi tôi thức dậy, đồng hồ báo thức đã reo lên rất lâu.

Có thứ gì đó đâm tôi trên giường suốt đêm qua. Khi tỉnh dậy, lưng tôi rất đau nhức, tôi liền tìm kiếm thủ phạm và phát hiện ra đó là một chiếc cà vạt đang được quấn trên đuôi tóc của tôi

Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc cà vạt màu đỏ trên tay, nghĩ về tất cả những hành vi điên rồ mà tôi đã gặp khi gặp Quách Nhiên vào đêm qua.

Tôi đứng trước mặt anh mắng: “ Tên cẩu tặc này, anh còn biết đường quay về sao”.

Anh hơi cong môi, gật đầu: “Ừm, quay về xem sao”

Ánh trăng ẩn dưới đám mây đen dày đặc. Khi gió thổi, những sợi tóc xõa trên vai tôi tung bay, khiến mặt tôi ngứa ngáy khó chịu.

Tôi bực bội đưa tay ra kéo:“Ngứa quá.”

Quách Nhiên đứng trước mặt tôi, nhìn tôi hồi lâu, cuối cùng thở dài, dùng một tay tháo chiếc cà vạt đang đeo trên cổ ra

Tiến lên một bước, đầu ngón tay lạnh buốt của anh nhéo nhẹ vào cổ tay trái đang gãi mặt của tôi: “Đừng gãi nữa, nếu không em sẽ bị thương ở mặt đấy”

Buông tay tôi ra, anh đi vòng ra sau lưng tôi, túm tóc tôi, xoắn chiếc cà vạt thành một vòng tròn rồi thắt nút.

Tôi cúi đầu nhìn ngón chân, không quên nói: “Thắt nơ đi.”

Quách Nhiên mỉm cười: “Được.”

Sau đó anh ấy cười lớn hỏi tôi: “Em uống nhiều lắm à?”

Câu hỏi của anh là không cần thiết, vì sau đó tôi đã khóc và yêu cầu anh về nhà ngủ với tôi.

Mảnh ký ức cuối cùng của tôi là anh cõng tôi trên lưng, tay anh cầm đôi giày cao gót của tôi

Trong lúc ngơ ngác, tôi nghe thấy bạn bè anh ấy trêu chọc tôi: “Cô bé này chủ động thật đấy”.

Một giọng nói trong trẻo lạnh lùng đáp: “Đừng nói nhảm, cô ấy có bạn trai rồi”

4

Rời khỏi kí ức, tôi liền lăn ra khỏi giường, đột nhiên giẫm phải thứ gì đó mềm và được làm bằng da. Khi nhìn xuống, tôi thấy đó là một chiếc ví da màu nâu.

Tôi khá quen thuộc với chiếc ví này. Tôi đã tặng nó cho Quách Nhiên khi anh ấy ra nước ngoài.

Chắc do sử dụng lâu nên lớp da bên ngoài bị mất một ít sơn.

Không hiểu sao, lời nói của bạn anh trong cuộc gặp gỡ tối qua lại hiện lên trong đầu tôi: “Quách Nhiên, đây không phải là cô gái mà cậu để ảnh ở trong ví hay sao?”

Tôi biết việc mình làm tiếp theo là không tốt nhưng tính tò mò mãnh liệt vẫn khiến tôi bất ngờ mở ví ra.

Điều khiến tôi chú ý là kiểu trang điểm chú hề mà tôi đã hóa trang trong một bữa tiệc mà tôi tham gia khi tôi mười tám tuổi. Trong bức ảnh, tôi cười toe toét hạnh phúc.

Góc dưới bên trái của ảnh hơi lem luốc không đều, chắc phía sau có người viết chữ.

Tôi thừa nhận tôi có tội, tôi vô đạo đức, tôi không biết xấu hổ vì đã lấy bức ảnh ra rồi đứng im tại chỗ.

Phông chữ màu xanh mạnh mẽ viết hai chữ ở góc dưới bên trái của bức ảnh: “Của tôi”

Hai chữ đầy sự chiếm hữu và ham muốn trong từng nét

Viết với lực đủ mạnh đến mức có thể thấy được điều đó từ phía trước bức ảnh.

Chỉ là trên phông chữ màu xanh vẽ vài vạch đen, hai chữ này bị che đi nhẹ nhàng, bên dưới viết thêm hai chữ mới: ” Thời Nguyệt “

Đang lúc đang ngơ ngác thì điện thoại vang lên, là Quách Nhiên gọi đến

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!