📚 Danh sách chương

CHƯƠNG 1

1

“Tô Niệm, dậy đi, sắp trễ giờ hẹn rồi kìa”

Khi tôi bị bạn cùng phòng đánh thức, tâm trí tôi vẫn đang còn tràn ngập cảnh Giang Tầm Dã

“Tống Vĩnh Khang đã gọi cho cậu mấy lần rồi đó”

Tôi sững người một lúc, chợt nhận ra hình như mình đã quên điều gì đó thì phải.

Hình như hôm nay là ngày đầu tiên tôi và Tống Vĩnh Khang hẹn hò với nhau.

Đột nhiên, tiêng chuông điện thoại lại reo lên.

“Tô Niệm, em bận cái gì vậy? Không nghe điện thoại, tôi còn tưởng em chết bất đắc kỳ tử rồi đó”

Dây thần kinh của tôi tự nhiên nhảy dựng hết cả lên.

Những kí ức về hình ảnh con dao đang từ từ cắt cổ tôi hiện lên giống như chỉ mới vừa xảy ra vào ngày hôm qua.

“Sao em không nói chuyện? Bị câm à?”

Trong suốt khoảng thời gian quen nhau, anh ta lúc nào cũng luôn đối xử tệ với tôi.

Nếu anh ta không tình cờ chia tay với mối tình đầu thì có lẽ lúc này đây tôi đã không có cơ hội hẹn hò với anh ta.

Hồi đó, tôi vẫn luôn thích anh ta – người được gọi là thanh mai trúc mã của tôi, tôi luôn luôn nhường nhịn chia sẻ những gì tốt nhất của tôi cho anh, đặt cái tôi của tôi xuống, cố gắng đáp ứng mọi yêu cầu của anh ta và cứ như thế cho đến khi chúng tôi kết hôn với nhau.

Tôi cứ luôn nghĩ rằng mọi sự cố gắng của tôi đã được đền đáp.

Nhưng vào ngày tôi c/hết thảm trên phố, anh ta đã nối lại tình xưa với mối tình đầu và lập tức tái hôn sau khi tôi qua đời mà không màn đến sự bàn tán của biết bao người về sự vong ơn bội nghĩa của hắn dành cho tôi.

Thấy tôi dù vẫn còn nghe điện thoại nhưng vẫn không trả lời, Tống Vĩnh Khang cười lạnh một tiếng rồi cúp máy.

Tôi nở một nụ cười nhạt sau tiếng cúp máy của anh ta.

Lần này tôi nhất định sẽ không lặp lại nhưng sai lầm của quá khứ một lần nào nữa.

Vừa định nằm xuống, tôi lại giật mình bật người ngồi dậy.

Lúc trước, khi tôi đang hẹn hò với Tống Vĩnh Khang tôi mới có cơ hội gặp bạn cùng lớp của anh ta, Giang Tầm Dã, người cũng đang học tại Đại học Công an.

Nếu bây giờ tôi không đến cuộc hẹn của tôi và hắn, như vậy tôi sẽ không có cơ hội quen biết Giang Tầm Dã sao?

Ở kiếp trước, chỉ có Giang Tầm Dã là người thật lòng yêu thương tôi, chỉ có một mình anh ấy chịu đứng ra đòi lại tất cả sự thật về cái chết của tôi ngày hôm đó, nếu như lần này tôi lựa chọn không đi gặp gã người yêu của mình thì tôi e rằng chính bản thân tôi lại bỏ lỡ một cơ hội tiến lại gần bên anh ấy như lúc trước.

Thế là tôi thầm hạ quyết tâm trong lòng nhất định không thể bỏ lỡ cơ hội này.

Ngay lập tức tôi vội đứng dậy chuẩn bị và rời khỏi trường y của tôi, sau đó chạy lon ton đến trường công an bên cạnh.

Qủa thật khi vừa đến cổng trường Đại học Công an tôi mới nhận thấy được thực sự quản lí rất khép kín, sinh viên ngoài trường muốn vào thì phải có người dẫn.

Tôi đã gọi đi gọi lại cho Tống Vĩnh Khang nhiều lần, nhưng phản hồi lại tôi chỉ là những tiếng bíp dài của điện thoại mà chẳng có sự hồi âm lại nào của anh ta.

Nếu như bỏ lỡ cơ hội này, không biết khi nào tôi mới quen được Giang Tầm Dã đây nữa.

Tôi đi lang thang qua lại bên ngoài trường, khi nhìn lên, tôi thấy một bức tường khá thấp so với mấy chỗ khác, nên tôi xắn tay áo và leo lên mà không chút suy nghĩ.

Khi tôi trèo qua tường và định nhảy xuống, thì đột nhiên có một tiếng hét lớn từ phía đằng sau phát ra.

“Bạn học kia, cậu đang làm gì thế?”

Tôi bị sốc và quay đầu nhìn lại

Đứng phía sau tôi là mấy cậu con trai với thân hình cao lớn mặc áo ngắn tay màu đen, đầu thì được cạo trọc, trong số đó còn có người giống như kẻ cầm đầu cứ liên tục nhìn chằm chằm vào tôi

Hơi thở của tôi đột ngột dừng lại.

Ở kiếp trước, sau khi bắt giữ thành công kẻ sát nhân, anh ấy mặc đồng phục cảnh sát ngồi đối diện với máy quay và im lặng một hồi lâu.

Lúc đó, anh ấy mới ngoài ba mươi, nhưng tóc anh ấy lại bạc rất nhiều so với số tuổi.

Cuối cùng, anh mở miệng nói một điều mà mọi người không ai ngờ tới.

“Nạn nhân trong vụ án này…cô ấy là người tôi yêu nhất”.

Còn ngay lúc này, khi anh đang nhìn tôi, cau mày 

Tôi vội nhảy khỏi bức tường, dưới cái nhìn của anh ấy, tôi lo lắng đến mức không biết phải làm gì tiếp theo đây nữa.

Ngay khi não tôi nóng lên, tôi thực sự đã nói ra những gì tôi nghĩ trong lòng:

”Tôi đến…để tỏ tình”

Vừa dứt lời, mấy nam sinh phía sau cười ha hả như được mùa vào mặt tôi:

“Tỏ tình với ai?” 

“Tôi thấy cô ấy rất quen…đó có phải là người yêu thanh mai trúc mã của Tống Vĩnh Khang không?”

“Ô chao, thì ra là em gái thân yêu a”

“Im lặng” Giang Tầm Dã ngắt lời của bọn họ, quay đầu nhìn tôi: “Đi theo tôi đến phòng bảo vệ giải thích”

”Cái đó…”

Anh nhìn tôi như muốn hối thúc tôi hãy đi ra chỗ đó thật nhanh nhưng còn tôi thì cứ ấp a ấp úng đứng mãi không chịu nhúc nhích.

“Em..em đến đây để tỏ tình với anh”

Mọi người im lặng vài giây như thể tưởng tôi đang nói đùa vậy.

Nhưng một hồi sau đó họ như đã hiểu ra chuyên gì thế là lập tức bùng nổ hết cả lên.

2

Nhưng rồi cuối cùng, tôi vẫn bị đưa đến phòng bảo vệ để hỏi chuyện.

Bởi vì, giáo viên tuần tra đã nhìn thấy tôi dáng vẻ đầy khả nghi ở trong khuôn viên của trường.

“Nói cho tôi biết, em làm sao mà vào được đây, vào đây làm gì?”

Giáo viên mặc đồ đồng phục cảnh sát và nhìn tôi với vẻ nghiêm nghị hỏi tôi.

“Thật xin lỗi thầy, em em…”

Tôi lo lắng đến mức không thể nói ra từ nào trong một thời gian dài mà chỉ dám đứng yên bất động như một bức tượng.

Thầy giáo nhìn tôi không khỏi nhíu mày: “ Em ở trường nào? Số chứng minh thư là gì? Tôi sẽ liên lạc với trường học của em”

Giang Tầm Dã, người đang đứng ở cửa, đột nhiên lại mở cửa bước vào: “Thưa thầy, đây là bạn của em. Vì không liên lạc được với em nên cậu ấy đã lén vào. Đã gây rắc rối cho thầy rồi, em chấp nhận mọi hình phạt ạ”

Anh nhận hết lỗi về mình 

Tôi vội vàng phủ nhận: Không phải, là do em…”

Giang Tầm Dã duỗi cánh tay kéo tôi tránh sang một bên.

Thầy giáo nhìn hai chúng tôi: “Giang Tầm Dã, em là sinh viên ưu tú của trường Đại học Công an chúng ta, cho dù yêu nhau, em cũng phải học cách xử lí tốt chuyện tình cảm chứ”

Anh không vội phủ nhận mối quan hệ giữa chúng tôi không phải là yêu đương gì cả mà chỉ gật đầu đáp với thầy giáo.

“Em hiểu rồi ạ”

”Trở về tìm đội trưởng nhận phạt rõ chưa?”

“Rõ”

Sau cùng giáo viên đi uống trà, Giang Tầm Dã nhanh chóng kéo tay tôi đi

Anh nắm tay tôi tới khi ra khỏi cổng trường, anh mới buông tay tôi ra.

Thấy anh quay người bỏ đi, tôi vội nắm tay ngăn anh lại.

Anh cúi đầu nhìn tôi, nhíu mày thật chặt: “Còn không buông ra, tự đi đến phòng bảo vệ giải thích đi”

Nghe giọng có vẻ hơi hậm hực của anh , tôi lập tức buông tay.

“Giang Tầm Dã, em đến đây để tỏ tình với anh”

“Tôi từ chối”

Tôi đã rất ngạc nhiên

“Thứ nhất, tôi không biết cậu. Thứ hai, chúng ta không quen biết. Thứ ba…”

Anh dừng lại một chút: “Người tôi thích, tôi sẽ không để cô ấy tỏ tình”

Nói xong, vội anh quay người rời đi để tôi với bộ mặt hoang mang ngơ ngác đứng yên tại chỗ đó.

Trời, thật ra là không chỉ cảm giác của tôi thôi đâu mà cả khắp cơ thể tôi lúc đó chỉ biết đóng băng ngay tại chỗ.

Qủa thật, anh nói rất đúng, hiện tại chúng tôi chỉ là những người xa lạ với nhau nên anh phản ứng như vậy cũng là chuyện bình thường.

Tự nhiên anh làm tôi nhớ lại kiếp trước.

Sự quen biết của chúng tôi đều thông qua Tống Vĩnh Khang

Lúc đó, ấn tượng của tôi về anh là một anh chàng ít nói, rất rất nghiêm túc, ít cười và thường hay cộc cằn. So với thân hình mảnh khảnh và gầy gò của Tống Vĩnh Khang thì anh ấy có vóc dáng cường tráng, dáng người cao, nước da ngăm đen nhưng rất thích mặc những bộ đồ màu đen 

Sau đó, anh ấy và Tống Vĩnh Khang vào cùng đội cảnh sát hình sự và anh đã trở thành đội trưởng của Tống Vĩnh Khang, lúc đó, chúng tôi chỉ quen biết chứ không thân gì với nhau.

Có lẽ, bước ngoặt lớn trong mối quan hệ của chúng tôi chắc hẳn đến trong một lần nằm viện của Giang Tầm Dã.

Khi đó, tôi đang làm việc trong bệnh viện, tình cờ là Giang Tầm Dã bị thương khi đang làm nhiệm vụ thì bị thương và phải nhập viện tại bệnh viện của chúng tôi.

Cũng nhân cơ hội gặp gỡ lần này, nhằm để cho Tống Vĩnh Khang được chiếu cố khi làm ở trong đơn vị, cứ đều đặn hằng ngày tôi đều sẽ mang cháo do chính tay mình nấu sang gường bệnh để thăm Giang Tầm Dã.

Tôi bắt đầu ở lại trò chuyện với anh ấy ngày càng nhiều hơn.

Trong hai tháng liên tiếp, dù mưa hay nắng tôi vẫn cố gắng đến chăm sóc anh tận tình.

Khi đó, trái tim và đôi mắt của tôi chỉ toàn là hình bóng của Tống Vĩnh Khang, hoàn toàn không quan tâm đến các thành viên khác giới nào khác nhưng chính bản thân tôi cũng không biết được rằng những hành động ấm áp này của mình đã khiến cho đội trưởng Giang trẻ tuổi rung động.

Nhưng không lâu sau trong một lần đến chăm sóc cho anh, tôi đã nói với anh ấy:”Tôi thích Tống Vĩnh Khang, đời này tôi chỉ mong có một mình anh ấy đáp lại tôi mà thôi”

Anh im lặng hồi lâu như thể không nói được gì thêm.

“Nếu tôi có một cô gái tôi thích, tôi chắc chắn sẽ không để cô ấy tỏ tình”

Tôi đã không để ý đến ánh mắt u ám của anh, chỉ biết từ đó về sau, mỗi khi Tống Vĩnh Khang đối xử tệ bạc với tôi, anh ấy đều xông ra chỉ trích anh ta, không quan tâm liệu hành vi của anh ấy có vượt quá giới hạn hay không.

Tôi vẫn luôn nghĩ anh ấy chỉ coi tôi như một người bạn và những hành động bênh vực đó của anh chỉ giống như bạn bè đang quan tâm lẫn nhau mà thôi.

Nhưng vào ngày cưới của tôi với Tống Vĩnh Khang, anh ấy lại không đến tham dự.

Cho đến khi tôi ch//ết thảm trên đường phố, chồng tôi, người cũng là cảnh sát hình sự đã đi nối lại tình xưa với tình đầu, ,anh ta mặc kệ cái chết của tôi ra sao, thậm chí còn chấp nhận bỏ cả công việc cảnh sát để đi du lịch vòng quanh thế giới cùng với mối tình đầu mà anh ta hằng nhung nhớ.

Chỉ có Giang Tầm Dã ngày đêm không ngủ, tìm ra điểm chung trong các vụ án khác và cuối cùng cũng đã thành công trong việc bắt giữ kẻ sát nhân sau khi thu thập được từ các vụ án xảy ra tương tự với những cô gái khác.

Trong khoảng thời gian đó, linh hồn của tôi lưu lạc khắp nơi ở trần gian. 

Có lẽ, ký ức cuối cùng trước khi tỉnh lại là cuộc phỏng vấn của Giang Tầm Dã vào ngày vụ án được phơi bày ra ánh sáng.

Lúc ấy, Giang Tầm Dã đã nói ra hết tình cảm đã cất giấu của mình đối với tôi trên sóng truyền hình.

Cho đến khi tôi mở mắt ra lần nữa, tôi đã được trở lại năm hai mươi tuổi, tất cả vẫn còn kịp
Chỉ là bây giờ tôi rất nóng lòng muốn bày tỏ lòng mình với anh ấy, nhưng ngược lại tôi lại tự chuốc lấy thất bại cho mình.

Buổi tối, khi đang nằm trằn trọc trên giường không biết nên làm gì tiếp theo thì Tống Vĩnh Khang lại gọi tới.

“Tô Niệm, anh ở KTV uống hơi nhiều, em đến đón anh được không?”

Giọng anh ta có chút yếu ớt và đáng thương, không giống như cách anh đối xử với tôi lúc ban ngày.

Tôi sững người một lúc, chợt nhớ ra một chuyện tương tự ở kiếp trước.

Anh ta nói dối tôi là uống hơi nhiều và nhờ tôi đến đón, tôi vội vã bắt taxi đi đến khi chưa kịp thay bộ đồ ngủ trên người, đến nơi thì thấy anh ta vẫn rất tỉnh táo, cười cười nói nói với những người bên cạnh: “Thế nào, tôi nói cô ta sẽ đến bất cứ lúc nào mà”

Lúc đó, tôi như một chú chó giữ nhà để mọi người tùy ý nhìn ngắm, không có tôn nghiêm, và giống như những con hề mặc cho mấy người ở đó cứ liên tục chỉ trỏ

Nhưng tôi không ngờ, chỉ là loại đùa giỡn này sao lại xảy ra sớm hơn kiếp trước của tôi như vậy.

Ngay khi tôi đang thắc mắc, đột nhiên nghe thấy người bên kia điện thoại hét lên : “Hôm nay cô ấy vừa mới tỏ tình với anh Giang, nếu cô ấy nghe lời Tống Vĩnh Khang đến thì chẳng phải sẽ đánh vào mặt anh Giang của chúng ta sao? Anh nói đúng không, anh Giang?”

Trái tim tôi lúc này như ngừng đập.

Giang Tầm Dã có ở đó không?

Lời cự tuyệt quanh quẩn bên môi định nói ra, nhưng khóe môi tôi cong lên: “Được, anh chờ em”

Tống Vĩnh Khang lúc này rõ ràng cao giọng: “Được”

Sau khi cúp máy, tôi đã bấm một dãy số trong trí nhớ

“Xin chào?”Một giọng nam trầm ấm bên đầu dây kia vang lên

“Em là cô gái hôm nay tỏ tình với anh, em tên Tô Niệm”

Không đợi anh ấy trả lời, tôi tiếp tục, “Bây giờ anh đã biết em, điều tiếp theo, chúng ta sẽ bắt đầu hẹn hò… Bây giờ anh có say không?”

“Cái gì?”

Tôi thậm chí có thể tưởng tượng ra vẻ mặc lúc này Giang Tầm Dã đang cau mày.

Tôi đã bật cười lên trong điện thoại: 

“Uống thêm đi, bây giờ em sẽ tới đón anh”

error: Content is protected !!