Góc Của Chan

CHƯƠNG 1

1

Tôi và bạn thân đang uống rượu với nhau thì đột nhiên sếp của tôi lại triệu tập toàn bộ nhân viên trong công ty để tổ chức một cuộc họp qua video, khi kết nối thành công với cuộc họp, tôi trực tiếp nhấn vào nút tắt tiếng trên thanh công cụ để tiếp tục uống rượu cùng bạn của mình.

Sau khi uống được ba hiệp, người bạn thân nhất của tôi nhìn người sếp trong cuộc họp video và nói:

“Thiên Thiên, đây là ông chủ keo kiệt, hung ác và vô nhân tính của cậu à, tên nhân mô cẩu dạng* này trông cũng khá đẹp trai đấy chứ, rất đáng để ngủ một đêm!”

*Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém. (Cre: Google)

“Vậy cậu cứ đợi đi, sẽ có một ngày tớ đè anh ta xuống, làm anh ta vừa khóc vừa gọi bảo bối, quỳ xuống hát bài [Chinh phục]!” Tôi thốt ra những lời ngông cuồng.

Cuộc họp video mới đó vẫn còn tiếng bàn tán sôi nỗi thì đột nhiên trở nên im lặng…

Khoảng chừng một phút sau, trong điện thoại vang lên giọng nói trầm thấp của Châu Thời Dư:

“Hôm nay nói đến đây thôi, tôi còn có việc phải xử lý.”

Đúng lúc tôi đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì giám đốc nhân sự đột nhiên gọi điện đến:

“Lâm Thiên Thiên, cô có phải đang giả vờ uống say không? Bây giờ mọi người trong công ty đều biết cô muốn đè ông chủ!!!”

Tôi chợt ngơ người ra khoảng độ ít phút:……

Uảaa, chuyện gì đến với tôi thế trời, không phải trong cuộc họp khi nãy tôi đã tắt tiếng rồi à ? ?

Cái chết tiệt gì vậy! Có lẽ nào tôi đã tắt tiếng của điện thoại, không phải tắt tiếng của cuộc họp………

Không sao đâu, bình tĩnh nào…mọi chuyện đâu còn có đó mà.Tôi tự an ủi mình.

Lỡ như đó chỉ là một giấc mơ thì sao, chắc nó không phải là sự thật đâu.

Tôi nhéo mạnh vào mình, rít lên…đau quá…

Xong rồi, kết thúc rồi…mọi chuyện đã kết thúc thật rồi.

Trời ơi, thế giới này có thể đừng đối xử với tôi như vậy không

Đột nhiên “Châu bóc lột” gửi tin nhắn wechat cho tôi

Tôi run rẩy, bấm vào tin nhắn:

“Hilton 1801, ai không tới thì là cún.”

Chuyện gì thế này, tôi run rẩy trả lời:

“Ông chủ, chuyện gì đã xảy ra vậy?”

Châu Thời Dư trả lời trong vài giây:

“Giả vờ mất trí nhớ à?”

Xong rồi…. chiêu này không được rồi

Tôi run rẩy trả lời:

“Sếp… Thực ra vừa rồi không phải là tôi, chỉ là một người có giọng nói giống tôi mà thôi…”

Châu Thời Dư trả lời trong vài giây:

“Lâm Thiên Thiên, tôi có nói gì không?”

Tôi……

Không được, IQ của Châu Thời Dư không dễ bị lừa đến thế.

Khoảng chừng mười phút sau, Châu Thời Dư gửi một tin nhắn WeChat khác:

“Tôi tới nơi rồi.”

Tôi:……??

Mười phút sau, Châu Thời Dư gửi thêm một tin nhắn WeChat khác:

“Tôi đi tắm trước.”

Tôi: …..???

Mười phút sau, Châu Thời Dư lại gửi một tin nhắn WeChat khác đến nữa:

“Tôi tắm rửa xong rồi, và đã nằm trên giường, khi nào cô mới tới đây?”

Tôi…???

Mẹ ơi!!! ai đó làm ơn hãy đến đây giúp con với…

Tôi run rẩy trả lời:

“Ông nội, cháu sai rồi…”

Tôi lập tức lên Zhihu hỏi: “Tôi có một người bạn sau khi uống rượu đã phàn nàn về ông chủ trước mặt tất cả nhân viên của công ty và đòi đè anh ta. Phải làm sao đây?”

Các câu trả lời đa phần là [Mẫu báo cáo từ chức.docx]

Và thế là cả đêm, tôi viết báo cáo từ chức trong giấc mơ.

2

Hôm sau tôi vẫn đi làm bình thường như chưa hề có chuyện gì đã xảy ra và y như rằng việc đến muộn là việc không thể nghi ngờ.

Thôi cứ mặt kệ nó đi, trễ thì trễ đi, dù sao đi nữa thì thời gian làm việc của tôi ở đây cũng đang đếm ngược

Trong công ty người muốn đè Châu Thời Dư có rất nhiều, nhưng không có ai ngang nhiên rêu rao muốn đè anh và tôi lại là người đầu tiên dám làm điều như thế.

Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy Châu Thời Dư tôi đã rất ngạc nhiên, vẻ ngoài trong rất anh tuấn, tính tình lại ngay thẳng, nào là đôi chân dài, bờ vai rộng, eo thon và mông nhỏ, tất cả đều nằm trong gu thẩm mỹ của tôi.

Lúc đó cứ nghĩ, lỡ như câu chuyện tổng tài bá đạo yêu tôi giống như trong tiểu thuyết xảy ra với tôi thì sao, liệu có phải tình yêu ngọt ngào cũng sắp đến với tôi không?

Đối mặt với khuôn mặt đẹp trai như vậy mỗi ngày, dù có phải làm việc từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối tôi cũng chấp nhận tất cả.

Nhưng thực tế đã chứng minh, tôi vẫn còn quá non trẻ và ngu ngốc với những suy nghĩ ảo tưởng sức mạnh và có phần lố bịch quá mức đó.

Sau khi làm thư ký của Châu Thời Dư được nửa năm, những suy nghĩ nghĩ của tôi đối với anh đã hoàn toàn biến mất hết thẩy.

Yêu đương đã khó, kiếm tiền lại còn khó hơn.

Phải biết nói làm sao về tên sếp vô lại của tôi đây nhỉ, đúng thật thì anh ta chẳng có gì ngoài cái vẻ điển trai bên ngoài nên thành ra đã thu hút không biết bao các cô gái vây xung quanh, nhưng thật chất, khi làm việc với anh ta thì mọi hình tượng hay vẻ đẹp trai gì đó đối với tôi đều hoàn toàn sụp đổ cả. Anh ta lúc làm việc thì đúng chất của một tên tư bản độc ác, vừa keo kiệt, hà khắc với nhân viên, lại còn máu lạnh vô nhân đạo nữa chứ.

Cho nên về việc muốn ngủ với Châu Thời Dư, tôi chỉ chém gió trong giây lát thôi

Bởi vì quy định không được hẹn hò trong công ty là do anh ta đưa ra, tôi nghe nói thư ký trước đó đã bị sa thả vì trong một đêm đi công tác đã mặc một bộ đồ như không mặc nằm trên giường của Châu Thời Dư, kết quả cô ta đã bị ném ra ngoài với một chiếc chăn bông quấn quanh khắp cả người.

Chính vì vậy nên sau chuỗi chuyện xấu hổ xảy ra, biết thân biết phận của mình nằm đâu nên tôi cầm tờ đơn từ chức soạn từ tối qua, trước khi gõ cửa văn phòng anh, tôi đã biết trước kết quả rồi.

“Sếp…sếp, cà phê.”

Tôi run rẩy đặt cốc cà phê mới xay lên bàn của Châu Thời Dư

Anh giơ cổ tay lên liếc nhìn đồng hồ rồi nói nhẹ:

“Đi muộn trừ 100, tiền thưởng chuyên cần trừ 500.”

Tôi…..

Y như rằng, anh ta không bao giờ quên trừ lương của tôi.

Châu Thời Dư cầm ly cà phê lên nhấp một ngụm, khẽ cau mày:

“Quá đắng.”

Ha…..vậy anh có khổ* như tôi không?

*Đắng đồng âm với khổ

Tôi mắng thầm trong lòng nhưng vẫn cố gắng nặng lên một nụ cười trên mặt.

“Vâng ạ, lần sau tôi sẽ chú ý.”

Châu Thời Dư đặt cốc cà phê xuống, vươn vai ngả người về phía sau, ánh mắt nhìn tôi:

“Cô còn muốn nói gì về chuyện xảy ra ngày hôm qua không?”

Vừa nghe anh ta hỏi tôi liền nghĩ đến đây không phải là câu nói mà thẩm phán vẫn hay hỏi với những người đã bị kết án sao: “Còn lời gì muốn nói không?”

Trong lòng tôi ngay bây giờ làm gì còn có lời cuối cùng nào, tôi lúc này chẳng phải đang đứng đây nếm trãi một bài học đắt giá của hôm qua đã giáng cho tôi một cú đau về việc: không uống rượu bừa bãi, không nói lời linh tinh, hay sao.

“Hôm qua… uống… uống nhiều quá, đùa thôi…”

Tôi siết chặt tay và nói với một tiếng thở dài.

“Ồ? Phần nào là đùa? Tức là tôi keo kiệt, độc ác, vô nhân tính? Hay là muốn đè tôi xuống?”

Châu Thời Dư gõ nhẹ ngón trỏ lên bàn, vẻ mặt bình tĩnh và thoải mái.

“Cô nói sau lưng tôi thế này đây chẳng phải là đang nói xấu tôi sao? Lâm Thiên Thiên?”

Tôi đứng trong phòng làm việc của Châu Thời Dư, tưởng chừng như có một cái gai đâm sau lưng, một cái gai đâm vào cổ họng…

“Tôi sai rồi sếp…”

Châu Thời Dư tùy ý nâng mí mắt dưới lên, cười nhẹ:

“Bản lĩnh ngày hôm qua của cô đâu mất rồi?”

“Thích người khác gọi mình là bảo bối?

“Có biết hát bài “Chinh phục” không?”

Châu Thời Dư chọc vào tim tôi từng chữ, từng câu, những ký ức hôm qua một lần nữa xuất hiện một cách dồm dập về trong tâm trí tôi.

“Châu Tổng, đây là báo cáo từ chức của tôi…”

Tôi thề, nếu tôi ở lại thêm một giây nữa, tôi thực sự có thể phải đi chết ngay mất.

Nên tôi đã chủ động nộp đơn từ chức.

Châu Thời Dư sau khi nhận nó cũng không thèm nhìn mà đặt nó sang một bên.

“Cô khá tỉnh táo.”

Anh cười nhẹ: “Được, đợi thư ký mới đến thì cô biến mất luôn khỏi mắt của tôi dùm.’’

Đúng là máu lạnh quá…

“À vâng ạ” Tôi cười khẩy.

“Nếu đã quyết định từ chức, vậy hãy cố gắng hoàn thành công việc càng sớm càng tốt. Gần đây công việc cũng khá nhiều, cho nên thứ bảy bảo đảm cô sẽ không có chuyện được nghỉ, còn việc nghỉ ngơi hôm chủ nhật của cô thì tôi cũng không chắc.’’

Châu Thời Dư chậm rãi nói, ánh mắt bình tĩnh.

“Vất vả rồi, thư ký Lâm.”

Không vất vả, tôi xứng đáng bị như vậy…

Tôi tiếp tục nhếch mép cười: “Không vất vả, điều nên làm mà.”

Chắc chắn tôi sẽ đi làm thì không làm việc, còn làm việc lúc tăng ca hay không cũng không bảo đảm. Dù sao thì tôi cũng sắp nghỉ việc ở đây rồi, ai sợ ai chứ?

Châu Thời Dư hừ một tiếng, sau đó nói: “Không còn việc gì, ra ngoài đi.”

Rồi anh chỉ vào chiếc cốc trên bàn,

“Phiền cô đi thay lại chiếc cốc khác cho tôi.”

“Vâng ạ.”

Tôi cầm chiếc cốc sứ có hoa văn cổ điển trên bàn lên, nhưng vừa chạm tới tay tôi, nó đã trượt và tự lăn xuống đất, vỡ thành từng mảnh…

Tôi… không phải… việc này…

Làm sao tôi lại cảm giác như đến cái ly của anh ta cũng muốn ăn vạ với tôi vậy trời.

“Xin lỗi… Châu tổng, tôi làm vỡ ly của anh…” Tôi lúng túng nói.

Khóe miệng Châu Thời Dư nhếch lên một nụ cười khó thấy:

“Không sao đâu, chỉ cần đền cho tôi một cái mới thôi.”

Tôi:……

Hãy nhìn xem, đây chính là bộ mặt keo kiệt và vô nhân đạo của tên tư bản “Châu bốc lột”.

Trong lòng tôi chỉ biết lại chào mười tám đời tổ tiên của anh

Sau đó mở Taobao và tìm kiếm mặt hàng tương tự.

Tôi nghĩ về 600 tệ mà tôi vừa bị anh ta trừ.

Đóng Taobao*, mở Pinxixi* và tìm một cái cốc giống như vậy

9.9 tệ và miễn phí vận chuyển, hoàn tiền hai tệ cho những đánh giá tốt, cảm tạ trời đất, chính là nó rồi, chốt đơn.

error: Content is protected !!