Góc Của Chan

CHƯƠNG 1

1

Tôi và Trình Chi đã chia tay.

Không có lý do nào khác, tuy chúng tôi ở bên nhau mấy năm, nhưng anh ta lại cắm cho tôi một cặp sừng 

Khi bạn thân của tôi khi biết chuyện, cô ấy đã gọi điên thoại rồi mắng cho Trình Chi trong nửa giờ mà không trùng lặp một từ nào, khi cô ấy nghe tin Trình Chi sẽ chiếm nhà tôi, cô ấy lập tức nghĩ đến việc lái xe đến gi//ết Trình Chi 

“Cậu cứ bỏ qua chuyện đó đi, dù sao đi chăng nữa thì căn nhà đó cũng chỉ còn một tháng nữa là đến hạn trả nhà cho người ta rồi, cậu cứ coi như tớ nhìn nhầm người nên tặng cho hắn làm món quà chia tay này đi.” Tôi an ủi cô bạn thân, khiến cô ấy không còn hứng thú giết người nữa.

Đôi mắt cô ấy đỏ hoe lên vì khóc, vô cùng tức giận cho sự nhu nhược của tôi: “Bảo bối, chỗ của anh trai tớ cách nhà cậu không xa, bên kia còn một phòng nhỏ để trống, hay là cậu qua đó ở tạm một thời gian đi?”

Nghe được lời ngỏ ý từ cô ấy, nhưng tôi lại vội vàng từ chối chuyện đó:

“Không ổn lắm đâu nhỉ…”

“Không sao đâu, anh ấy bình thường ở lầu hai, lầu ba không có người ở.”

“Tớ lại nói cho cậu biết một bí mật, nhưng cậu đừng có đi kể cho ai nghe đấy, anh tớ không có hứng thú với nữ sinh đâu, cũng chưa từng có bạn gái, mỗi ngày tớ thấy anh ấy lúc nào cũng đều đi tất trắng*, đã thế mỗi ngày đều tẩy lông, nên thành ra cậu cứ yên tâm đi.”
* Trên mạng lưu truyền rằng nam đồng tính nam sẽ thích đi tất trắng (Nguồn: Google)

“Cậu cứ việc ở đó tạm một thời gian, sau khi mọi chuyển ổn thỏa rồi lại dọn ra ngoài, vừa mới chia tay, cậu cũng không có tâm tình nào mà đi tìm phòng đâu?”

Lúc đầu tôi vẫn có chút đắn đo nhưng khi cô ấy nói vậy, tôi đã có phần nào đó yên tâm hơn một chút.

Quả thực, tôi vẫn đang đắm chìm trong sự thật mà tôi không thể nào ngờ tới về tên người yêu đểu cán của mình, tâm trạng của tôi bây giờ không biết nên có phản ứng gì, cũng không có tâm trạng để giải quyết những chuyện vặt vãnh.

Tôi thật sự rất cảm ơn cô ấy, một lúc sau, cô ấy đã gọi lại cho tôi và nói rằng anh trai của cô ấy sẽ đến đón tôi qua đó.

Khi Thẩm Diên Đình đến đón tôi, anh ấy cau mày khi nhìn thấy đống hành lý lớn nhỏ trong tay tôi.

“Chia tay rồi?” anh bình tĩnh nhìn tôi.

Anh giúp tôi đi cất hành lý, sau đó nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Lại có thể không có khóc.”

Tôi cũng không giấu giếm đáp: “Có gì tốt đâu mà khóc, dù sao cũng là bị cắm sừng mà”

Thẩm Diên Đình sững sốt một lúc, không nói thêm lời nào mà khởi động xe rồi chất đống hành lí lớn bé của tôi lên phía sau chiếc xe.

Lúc thấy anh chất đống đồ của tôi lên, tôi cũng liếc mắt nhìn anh, cổ tay áo sơ mi trắng được anh ấy vén lên lộ ra xương cổ tay trắng nõn, cánh tay rất mịn màng trông hệt như da em bé.

Dưới chân… chiếc quần âu ôm lấy đôi chân thon thả, không thể nhận ra đó có phải là “đôi tất trắng” mà cô bạn thân hay gọi hay không. 

Nếu Thẩm Diên Đình không phải là gay, chỉ với khuôn mặt sắc sảo đó, anh ấy có thể trở thành đối tượng yêu thích của rất nhiều cô gái trẻ.

“Đang nhìn cái gì?” Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Thẩm Diên Đình nhàn nhạt nói.

Tôi sửng sốt, tai nóng ran, vội quay mặt đi: “Nhìn xung quanh… không, không có gì.”

Như người bạn thân nhất của tôi đã nói, chỗ Thẩm Diên Đình ở không quá xa chỗ ở của tôi. Anh ấy đặt tất cả hành lý của tôi vào phòng ngủ trên tầng ba, sau đó nhắc tôi rằng anh ấy sẽ thường dẫn bạn bè về nhà chơi, bảo tôi đừng để ý.

“Là… nam à?” Tôi vô thức hỏi.

Thẩm Diên Đình có chút bối rối, vì vậy nói: “Nếu không thì còn có thể là phụ nữ à?”

Tôi quên mất, Thẩm Diên Đình thích đàn ông cơ mà.

“Được rồi, vậy tối nay các anh nhỏ tiếng một chút nha…”

Khóe miệng Thẩm Diên Đình cong lên: “Em hình như mới tới không đến nửa giờ, liền bắt đầu ra lệnh cho chủ nhà nên làm sao rồi à?”

“Vậy các anh nói lớn một chút cũng được”

Tôi chắc chắn không có thói quen nghe lén!

Đêm đó, để khiến tôi càng ghê tởm rồi ghen tức hơn, Trình Chi đã đặc biệt gửi một đoạn video quay cảnh anh ta lăn lộn đầy thân mật ở trên giường với người tình nhỏ của mình

Cách bố trí phòng ngủ vẫn như lúc tôi còn ở đó, tôi và Trình Chi đã từng cùng nhau đi vô số trung tâm mua sắm để mua đồ dùng cho phòng ngủ. Nhưng bây giờ hắn và một người phụ nữ khác đang ở trong ngôi nhà vốn thuộc về tôi làm những chuyện ghê tởm, đúng thật là vô cùng nực cười.

Tôi nép mình vào chiếc ghế sofa, không biết diễn tả cảm giác như thế nào.

“Chưa ngủ à?”

Thẩm Diên Đình không biết đã đứng ở bậc thang từ lúc nào, thấy tôi còn chưa ngủ, liền đi tới.

Sự chú ý của tôi ngay lập tức bị anh thu hút.

Anh vừa mới tắm xong, những giọt nước vẫn còn đọng lại ở đuôi tóc từ từ trượt xuống dọc theo những đường nét uyển chuyển trên cơ thể. Chao ôi, cơ ngực đồ sộ và cơ bụng sáu múi săn chắc, cùng với đó là chiếc khăn tắm quanh eo che đi phần dưới, chỉ để lộ đôi chân thon thả, đúng thật là hấp dẫn vô cùng.

Mắt tôi dán vào Thẩm Diên Đình một lúc lâu. Thành thật mà nói, Thẩm Diên Đình là kiểu người mà tôi yêu thích.

Nhưng khi nhìn thấy anh ấy trong hình ảnh này, trong đầu lại toàn là những hình ảnh không dành cho trẻ em.

Toàn thân Thẩm Diên Đình cực kỳ nhẵn nhụi, không có một cọng lông tơ nào, mà phần bụng dưới lộ ra… cũng cực kỳ sạch sẽ.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt, nghĩ đến lời bạn thân nói với mình, những suy nghĩ bậy bạ trong đầu cũng đã biến mất toàn bộ trong giây lát.

“Em đang nhìn gì đó?” anh nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

Những lời của Thẩm Diên Đình làm tôi giật mình, tôi nhìn đi chỗ khác và lắc đầu áy náy.

Cùng lúc đó, Thẩm Diên Đình nhấc điện thoại di động của tôi ở bên cạnh lên.

“Đây là bạn trai cũ của em sao?” Anh hỏi.

Tôi gật đầu.

Anh xem video, rồi nhìn tôi, với vẻ mặt biểu hiện nào là sự nghi ngờ, khó hiểu, ghê tởm, sốc và bất lực trong vòng một phút.

Tôi vội hỏi Thẩm Diên Đình có chuyện gì.

Khóe miệng anh giật một cái: “Không có gì, chỉ là mắt nhìn người của em có chút đặt biệt thôi”

Tôi không biết ý anh ấy là gì, nhưng tôi chắc chắn có thể nghe thấy sự mỉa mai trong câu nói đó của anh.

2

Cô bạn thân của tôi sợ rằng tôi sẽ nghĩ không thông khi ở một mình, nên khi đưa tôi qua chỗ của anh trai của cô ấy, còn nói với Thẩm Diên Đình hãy sắp xếp cho tôi ở lại bên cạnh anh ấy với tư cách là phụ bếp trong nhà cho anh, vừa có thể giúp cô ấy trông chừng anh trai vừa để cho tôi bận bịu một xíu để không phải nghĩ linh tinh về tên bạn trai cũ của mình nữa.

Nhưng nói thẳng ra, việc mà anh để cho tôi làm trong bếp chỉ là phụ trách việc đi chợ giúp cho anh mà thôi, còn mọi việc còn lại anh đều thay tôi làm hết.

Trong một lần khi tôi gặp lại Trình Chi và Tô Viên là lúc tôi đang trả giá với ông chủ trong quầy hàng rằng có thể bán nó cho tôi với giá hai tệ một cân không, thì đột nhiên có tiếng nói chen ngang vào lời nói của tôi.

“Kiều Ngữ, không có anh em sống khổ sở lắm sao? “Trình Chi nhìn tôi.

“Chị Kiều Kiều, đây là cà chua nhỏ đang vào mùa, với giá hai tệ thì chắc không ai dám bán được cho chị với giá đó đâu…” Tô Viên che miệng cười nói.

Trình Chi cũng đứng cười ở bên cạnh cô ta.

Khi tôi và Trình Chi còn ở bên nhau, tôi thường rất chú ý đến những điều nhỏ nhặt trong cuộc sống, nào là từ những bộ quần áo cho đến các món ăn tôi đều chú trọng đến giá cả của từng sản phẩm để có thể hạn chế chi tiêu phun phí. Tuy nhiên, trong mắt Trình Chi, điều này khiến anh ta thấy rất xấu hổ, đã thế hắn ta còn nói rằng cả đời này tôi sẽ không bao giờ được ăn đồ ăn đắt tiền và khoác được lên người những bộ đồ sang trọng.

Thấy đôi cẩu nam nữ này như âm hồn bất tán cứ đứng án đường, tôi cũng không tức giận, chỉ liếc nhìn một cái liền rời đi.

Nhưng Trình Chi đã nắm lấy tay tôi và cười hèn hạ: “Kiều Kiều, chúng ta cũng tính là bạn. Thế này thì sao, em ngủ với anh một đêm, anh cho em năm nghìn tệ, thế nào?”

Nghe đến đây, tôi không khỏi nhíu mày.

Trong giây tiếp theo, tôi đã cho một cái tát giòn tan lên trên mặt Trình Chi.

Tôi vung tay: “Phân đã thải ra thì anh nhặt lại ăn à? Bà đây đéo cần anh nhé”

Trình Chi nghe tôi nói vậy đã rất tức giận, giơ tay ra tát lại tôi.

Tôi nhanh chóng né tránh, và nói rằng sẽ gọi cảnh sát nếu anh ta dám làm gì đó, nghe đến đây Trình Chi mới chịu dừng lại.

Nói xong, tôi liền lấy điện thoại di động ra và bấm số của Thẩm Diên Đình.

Khi điện thoại được kết nối, tôi ngọt ngào gọi: “Bảo bối, em mua sắm xong rồi, khi nào anh đến đón em thế?”

Nói thật, vừa mở miệng ra, tôi chỉ muốn tự tát mình một cái 

Nhưng khi tôi nhìn thấy Thẩm Diên Đình đậu chiếc xe thể thao của anh ấy ở chợ, vòng tay qua eo tôi và nói một cách trìu mến: “Em vất vả rồi” tôi mới sững người nhìn anh.

Không chỉ có tôi mà bao gồm cả Trình Chi, cũng ngây người ra một lúc không nói.

“Chị Kiều Kiều, đây là bạn trai của chị sao?” Tô Viên là người đã phá tan sự im lặng, ánh mắt mơ hồ muốn dán vào người Thẩm Diên Đình.

Tôi chưa kịp phản ứng, Thẩm Diên Đình đã cầm lấy mớ rau mà tôi mua, nhìn thấy những vết đỏ trên tay tôi do bị túi nhựa siết, anh ấy nắm cổ tay tôi và thổi nhẹ.

“Bảo bối, lần sau mấy việc nhỏ nhặt này cứ để anh làm.”

Giọng anh nhẹ như lông hồng, anh lại xoa đầu tôi, dịu dàng vô cùng.

Ngay cả khi tôi biết rằng Thẩm Diên Đình chỉ đang diễn với tôi nhưng tôi không thể không đỏ mặt với hành động thân mật của anh.

Tôi ngọt ngào đáp lại: “em biết rồi, bảo bối.”

“Kiều Ngữ, em đi tìm đại một người đàn ông như thế này có phải quá tùy tiện rồi không!” Trình Chi bị tôi tát, vốn đã rất tức giận, giờ lại hét lên.

Thẩm Diên Đình chỉ liếc hắn một cái, sau đó nhìn sang bên cạnh Tô Viên, lạnh lùng nói: “Ngoại tình coi như trong sạch?”

Câu nói này khiến những người qua đường nhìn hai người này. Trình Chi và Tô Viên cũng đen mặt.

Nhưng Thẩm Diên Đình chỉ vòng tay qua eo tôi và thân mật đưa tôi đi trước anh mắt tức tối của hai con người đó.

“Bé con, lần sau gọi anh ra ngoài với em.”

“Em biết rồi mà”

Tôi không biết biểu cảm của Trình Chi và Tô Viên tiếp theo sau đó sẽ như thế nào, nhưng khoảnh khắc cửa xe đóng lại, tôi chỉ muốn đào một cái hố thật to rồi chui hẳn xuống đất.

Bảo bối hay gì đó… Ôi, Xấu hổ quá đi mất!

Về phần Thẩm Diên Đình, tại sao anh ấy trông có vẻ từng trải như vậy …

Cảm nhận được ánh mắt của tôi, Diên Đình quay đầu sang một bên. Mắt anh lướt qua tôi một lúc, rồi anh đặt tay lên hông tôi.

Môi Thẩm Nghiên Đình rơi trên cổ tôi, tôi gần như có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của anh ấy, có chút ngứa ngáy, tim không khỏi đập loạn xạ.

“Bảo bối……”

Thẩm Diên Đình gọi nhỏ, âm thanh rơi vào tai tôi.

Cả tai và mặt của tôi cứ đỏ bừng hết lên.

Tuy là đang ngồi trong xe nhưng khắp người tôi lại có cảm giác không khí trong xe hơi nóng quá thì phải.

“Bảo bối, sao em không thắt dây an toàn?”

Với một nụ cười nhẹ trong lời nói, anh ấy thắt dây an toàn cho tôi và khởi động xe.

Ôi, má ơi, cảnh tượng khó tả gì đang đến với tôi vậy trời.

Tôi biết mình đang bị anh trêu chọc, trong lòng treo lơ lửng cũng thở phào nhẹ nhõm, lập tức lên án Thẩm Diên Đình: “Bảo bối cái gì mà bảo bối, anh thật buồn nôn quá đi!”

Thẩm Diên Đình cũng thu hồi vẻ mặt dịu dàng vừa rồi, đổi thành bất đắc dĩ:

“Ai gọi điện cho anh nói cái gì mà [Bảo bối, em mua đồ xong rồi?], làm anh còn tưởng rằng em có vấn đề về thần kinh.”

Thẩm Diên Đình bắt chước giọng điệu của tôi, tỏ ra rất tức giận.

Tôi nghẹn ngào, nhưng không thể phản bác, chỉ có thể bất lực và chịu đựng.

“Cuối tuần anh có mấy người bạn tới chơi, nếu cảm thấy ồn ào, em có thể ra ngoài ở, ngày hôm sau có thể đến tìm anh thanh toán tiền.” Thẩm Diên Đình nói.

Tôi dừng lại, chợt một tia sáng lóe lên trong đầu tôi.

Nghĩ lại thì, tôi đã ở nhà của Thẩm Diên Đình hơn nửa tháng, Thẩm Diên Đình luôn tỏ ra lạnh lùng cấm dục, cũng không có mối tình nào cả.”

Mọi người đều trưởng thành hết rồi, làm sao tôi không biết nỗi đau trong lòng anh chứ!

“Không cần thanh toán tiền! Đây là nhà của anh, em nên ra ngoài ở là chuyện đương nhiên!”

Tôi chợt nghĩ đến đó, buột miệng nói:

“Thế,… lần này sẽ có nhiều bạn đến nhà anh chơi lắm cơ á?’’

“Không thì sao?” anh đáp lại một cách thản nhiên.

Tôi nuốt một ngụm nước bọt: “Này chàng trai trẻ, chú ý một chú, thân thể mới là quan trọng.”

error: Content is protected !!