Góc Của Chan

BBBB – CHƯƠNG 2: END

11

Đi ăn với đồng nghiệp đương nhiên là nói dối.

Tôi chỉ muốn có thêm thời gian để học bài.

Học đến 11 giờ, bảo vệ đến nhắc tôi về, tôi mới ôm máy tính đi xuống.

Vừa mở ứng dụng gọi xe, ngẩng đầu lên đã thấy một chiếc xe đỗ trước mặt.

Tống Nghị đứng trước xe, khóe mắt hơi đỏ hoe.

Tôi sững lại.

“Buổi tiệc thế nào?”Anh ta hỏi.

“À… khá tốt.”

Anh ta khó khăn mỉm cười: “Em không đi tiệc, đúng không?”.

Tôi vẫn cố bào chữa: “Không phải, tiệc tan lâu rồi, tôi quay lại làm chút việc.”

“Tiểu Nhã…” Giọng anh ta có chút tổn thương: “6 giờ rưỡi anh đã đến dưới công ty em rồi, anh thấy các đồng nghiệp của em đều đi ra. Họ nói, hôm nay không có tiệc.”

Tôi sững sờ: “Anh đến đây lúc 6 giờ rưỡi làm gì?”.

Trong mắt anh ta dường như có một lớp hơi nước: “Tiểu Nhã, em có phải quên hôm nay là ngày gì rồi không?”.

Đầu óc tôi trống rỗng.

Phản ứng đầu tiên của tôi là: còn 10 ngày nữa là đến kỳ thi IELTS.

“Tiểu Nhã, hôm nay là sinh nhật anh.”

Mắt tôi mở to, rồi ngay lập tức lộ vẻ xin lỗi: “Ôi trời! Xin lỗi! Là lỗi của tôi, chúng ta về nhà tổ chức sinh nhật cho anh nhé, được không?”

Vừa nói tôi vừa kéo tay anh ta, nhưng anh ta vẫn đứng yên, mắt đỏ hoe nhìn tôi.

Trước đây tôi chưa bao giờ quên sinh nhật anh ta.

Sinh nhật năm ngoái, tôi thậm chí đã chuẩn bị một buổi tiệc bất ngờ, mời cả những người bạn chung của chúng tôi.

Ai cũng biết, trong bông hoa ở giữa chiếc bánh kem, có một chiếc nhẫn cầu hôn mà tôi đã chuẩn bị cho anh ta.

Tôi chưa bao giờ nghĩ chuyện tình cảm nhất định phải do con trai chủ động.

Tôi cũng có thể bước một bước, thực hiện ước mơ mà tôi đã có từ ngày tốt nghiệp.

Nhưng ngày hôm đó, anh ta đã khiến tôi bẽ mặt trước mặt tất cả bạn bè chung của chúng tôi.

Mọi người chờ đến nửa đêm cũng không thấy anh ta đến, nhìn tôi với vẻ mặt phức tạp.

Tôi cố nén nước mắt gọi điện cho anh ta, giọng anh ta mệt mỏi: “Đi ngắm biển với Tiêu Kiệt rồi, sao vậy?”.

Tôi siết chặt tay: “Anh quên hôm nay là sinh nhật anh sao?”.

“… Em không nói thì anh cũng quên mất, rồi sao?”

“Tại sao anh không về nhà? Chẳng lẽ sinh nhật của anh không phải em ở bên anh sao?”.

Anh ta tỏ vẻ khó chịu: “Anh mệt lắm rồi, không muốn cãi nhau.”

“Tống Nghị!” Giọng tôi run run: “Em đã chuẩn bị một buổi tiệc bất ngờ cho anh, bạn bè đều đang ở đây!”

“Anh có bảo em chuẩn bị đâu? Một cái sinh nhật thôi mà, làm gì mà làm quá lên vậy, chẳng lẽ ăn một bữa thì bớt được miếng thịt nào à?”

Tôi nén nỗi đau lại: “Chỉ có hai người ngắm biển thôi sao?”

“Sao nào? Chị dâu lại bắt đầu làm loạn à?”.

Đầu dây bên kia vang lên giọng nói nũng nịu của Tiêu Kiệt.

“Phiền chết đi được, ngày nào cũng chỉ hỏi anh ở đâu.”

Anh ta cằn nhằn với Tiêu Kiệt một câu, rồi quay sang nói với tôi: “Bữa tiệc bất ngờ gì đó dẹp đi, ngày nào cũng bày ra mấy trò này có thú vị không?”.

“Anh là bạn trai của em, chứ không phải vật sở hữu của em, sinh nhật anh có tổ chức hay không, tổ chức với ai, đi đâu, đó là việc của anh, không liên quan đến em, đừng có tự mình đa tình nữa, được không?”

Điện thoại của tôi mở loa ngoài, mọi người đều nghe thấy giọng nói của anh ta, và cả tiếng “tút tút” sau khi anh ta cúp máy không do dự. Và trước khi cúp máy, có một tiếng “phiền chết đi được” rất nhỏ.

12

“Tiểu Nhã, em thật sự quên sinh nhật anh rồi sao?” Anh ta nắm chặt cổ tay tôi.

Tôi giật tay ra hai lần, nhưng không thoát, đành thở dài: “Sinh nhật thôi mà, chẳng lẽ ăn một bữa thì bớt được miếng thịt nào à?”.

Đôi mắt anh ta ánh lên sự kinh ngạc, tay đang nắm chặt tay tôi rõ ràng run lên.

Tôi nghĩ đến mối quan hệ sắp tan vỡ của chúng tôi, vẫn quyết định không gây thêm chuyện vào ngày sinh nhật của anh ta.

Một mối quan hệ có một khởi đầu tốt, tốt nhất cũng nên có một cái kết tốt đẹp.

Giọng tôi dịu lại: “Thôi nào, hôm nay vẫn chưa kết thúc mà, không phải vẫn có thể bù đắp sao? Đừng làm loạn nữa, về nhà đi, tôi đi mua đồ ăn, vẫn còn kịp mà.”

Ánh mắt anh ta nhìn tôi có chút cẩn thận: “Em vẫn còn giận sao?”.

Tôi bật cười: “Làm gì có? Trước đây là do tôi đa nghi quá, sau này tôi sẽ không bao giờ giận anh nữa đâu.”

Anh ta sững lại, không biết là vui hay buồn.

“Anh không thích ăn sườn xào chua ngọt sao? Sinh nhật của anh, không thể để anh nấu được, chúng ta đi mua sườn nhé? Đi thôi! Siêu thị vẫn chưa đóng cửa đâu!”

Tôi cười, kéo tay anh ta đi về phía xe.

Vẻ mặt anh ta cuối cùng cũng dịu lại.

“Tiểu Nhã, trước đây là anh…”.

“Suỵt.”

Tôi đưa ngón trỏ lên môi: “Ngày vui của anh, chúng ta đừng nhắc chuyện cũ nữa.”

Đi ngang qua một siêu thị rượu bia, tôi bảo anh ta dừng xe.

Một lúc sau, tôi mang hai cây thuốc lá lên, bóc một bao đưa cho anh ta một điếu.

“Đây này, sinh nhật anh mà, chiều chuộng một lần thôi, hút đi, tôi không quản đâu.”

Anh ta lại sững người.

Tôi quản chuyện anh ta hút thuốc rất chặt.

Ban đầu anh ta còn nghe lời tôi, sau đó thì mất kiên nhẫn: “Xã giao công ty làm gì có chuyện không hút thuốc? A Kiệt không bao giờ quản anh, em phiền phức quá đi!”.

Anh ta nhìn điếu thuốc tôi đưa, khi nhìn tôi, trong mắt lại có một chút lo lắng: “Sao bây giờ em lại tốt với anh như vậy?”.

Tôi nghiêng đầu: “Sinh nhật anh mà! Nhưng sau này hút ít thôi, không tốt cho sức khỏe đâu.”

Vì chúng ta… sắp chia tay rồi mà. (Tôi nghĩ thầm)

Nhưng câu này, tôi không định nói vào ngày sinh nhật của anh ta.

Anh ta dường như yên tâm hơn, nhận lấy điếu thuốc.

13

Mua xong nguyên liệu về đến nhà, cửa vừa mở ra, một bóng đen “vụt” một cái đã lao vào lòng Tống Nghị.

“Haha! Không ngờ đúng không! Em đến mừng sinh nhật anh này! Có bất ngờ không! Có ngoài ý muốn không!”.

Tống Nghị hoảng loạn đẩy Tiêu Kiệt ra, mặt đầy lo lắng nhìn tôi.

Tiêu Kiệt biết mật khẩu cửa nhà tôi, Tống Nghị nói cô ấy là con gái, sống một mình không an toàn.

Nếu có chuyện gì, có thể đến đây bất cứ lúc nào.

Đây là căn nhà Tống Nghị mua, tôi không có quyền lên tiếng.

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc nhẫn trên tay cô ta một lát, rồi mỉm cười: “Khách đến là quý, dù sao đồ ăn cũng đủ, cùng ăn đi.”

“Anh giúp em!”

Tống Nghị vội vàng chạy theo tôi vào bếp, bỏ lại Tiêu Kiệt đang ngỡ ngàng tại chỗ.

Tôi đẩy anh ta ra: “Sinh nhật anh thì anh bận gì? Đừng có gây thêm rắc rối!”.

Anh ta đứng ở cửa bếp, nhìn tôi có chút tổn thương.

Tiêu Kiệt đến kéo anh ta: “A Nghị, em mua quà sinh nhật cho anh rồi này.”

Tôi chợt nhớ ra…

Tôi đã quên chuẩn bị quà sinh nhật cho anh ta.

14

Lúc ăn cơm, Tiêu Kiệt ngồi cạnh Tống Nghị.

Anh ta bảo Tiêu Kiệt ngồi xa ra một chút, rồi nhìn tôi: “Tiểu Nhã, em ngồi cạnh anh đi.”

Tôi uống một ngụm canh: “Không cần đâu, hai người là thanh mai trúc mã, ngồi cạnh nhau thì tốt rồi, có gì đâu.”

Tiêu Kiệt bật cười nũng nịu, rồi ngồi lại bên cạnh Tống Nghị, gắp một miếng cá và gỡ xương ra, đặt vào bát anh ta: “A Nghị, ăn cá đi, a, con cá này lúc làm lẽ ra phải bỏ xương đi, lần trước anh bị hóc xương rồi. Chị dâu lần sau đừng mua loại cá này, A Nghị không thích loại thịt này đâu, lần trước em đã nấu cho anh ấy…”.

“Em nói đủ chưa?”.

Tống Nghị trực tiếp ngắt lời cô ta, Tiêu Kiệt giật mình.

Dù sao thì giữa hai chúng tôi, anh ta luôn thiên vị Tiêu Kiệt.

“Món ăn bạn gái tôi làm mà em còn kén chọn sao? Không ăn thì cút ra ngoài!”.

“A Nghị anh…”.

Mắt Tiêu Kiệt đỏ hoe.

Tôi khẽ cười: “Không sao, tôi sẽ không làm món này cho anh ấy nữa.”

Vừa nói tôi vừa gắp một miếng cá vào bát của mình.

Tôi sẽ không làm món này cho Tống Nghị nữa.

Nhưng sẽ làm cho chính bản thân mình.

Vì tôi thật sự thích nó.

Tiêu Kiệt bĩu môi, gắp một miếng sườn và cắn một miếng, đột nhiên cau mày rồi nhả ra: “Chị dâu, sao món sườn này lại có vị chua vậy? Thịt có tươi không?”.

Rồi cô ta gắp miếng sườn mà mình vừa cắn, định đút vào miệng Tống Nghị: “A Nghị, anh thử xem, có phải có vị lạ không? Hay là vị giác của em có vấn đề?”.

Chát!

Miếng sườn bị đánh rơi.

Tiêu Kiệt kinh ngạc nhìn anh ta.

“Cút ra ngoài.”

Tống Nghị lạnh lùng nói.

Tiêu Kiệt cứ ngỡ mình nghe nhầm: “Anh nói gì cơ?”.

“Tôi bảo cô cút ra ngoài.”

“Tống Nghị anh biết mình đang nói gì không!”. Giọng Tiêu Kiệt bắt đầu nức nở.

“Có muốn tôi tự mình mời cô đi không?”.

Nước mắt Tiêu Kiệt trào ra, cô ta lập tức đứng dậy, che mặt rồi chạy ra ngoài. Cánh cửa bị cô ta đóng sầm lại một tiếng long trời lở đất.

Cặp thanh mai trúc mã này, khi giận nhau đều thích đóng sầm cửa.

15

Tống Nghị đứng dậy và ngồi sang bên cạnh tôi: “Cô ấy bị người nhà chiều hư rồi, em đừng giận.”

Tôi mỉm cười: “Không sao.”

Cửa có tiếng gõ, Tống Nghị nhíu mày: “Để anh ra bảo cô ấy về.”

“Khoan đã!”.

Tôi ngăn anh ta lại, nhanh chân hơn để mở cửa: “Chắc là món quà tôi mua cho anh đến rồi.”

Mắt anh ta sáng lên.

Tôi nhận túi quà từ người giao hàng, đóng cửa lại, quay người đưa cho anh ta: “Chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi sáu, Tống Nghị.”

Trong túi quà là một chiếc hộp nhẫn nhung đỏ.

Trong mắt anh ta ánh lên niềm vui không thể kiềm chế.

Nhưng sau khi mở ra, sắc mặt anh ta lập tức tối sầm: “Em… ý em là sao?”.

“Nhẫn kim cương nam, trước đây anh đã từng khen mà?”.

“Mẫu này rất khó mua, cửa hàng ở đây không đủ hàng, tôi đã phải nhờ chị bán hàng giữ lại cho đấy, anh không thích sao?”.

Anh ta nắm chặt tay tôi: “Tại sao em lại tặng anh cái này? Em không biết Tiêu Kiệt cũng có một cái y hệt sao!”.

Hồi đó, Tiêu Kiệt đưa chiếc nhẫn trên tay ra trước mặt anh ta, mỉm cười hỏi có đẹp không, anh ta đã rất nghiêm túc nhận xét về thiết kế và đường nét của chiếc nhẫn.

Tôi cười: “Thật ra tôi không biết, tôi chỉ nghĩ là anh đơn thuần thấy mẫu này đẹp thôi.”

Tay anh ta run lên.

Tôi kéo anh ta vào phòng ngủ, mở ngăn kéo bên phải bàn máy tính của anh ta, lấy ra một chiếc hộp nhẫn nhung đỏ y hệt.

Lớp nhung đỏ trên chiếc hộp đã sờn rách loang lổ.

Anh ta kinh hãi.

Tôi mở chiếc hộp nhẫn ra, nụ cười có chút cay đắng.

Đó là một chiếc nhẫn y hệt chiếc tôi đã mua cho anh ta.

Chỉ là chiếc nhẫn này đã rơi khá nhiều viên kim cương nhỏ.

Các dấu vết trên đó cho thấy chiếc nhẫn đã có từ nhiều năm trước rồi.

“Anh luôn khóa cái ngăn kéo này, tôi cứ nghĩ bên trong có tài liệu quan trọng gì. Mới đây ngăn kéo bị hỏng, lúc tôi gọi người đến sửa, người thợ vô tình phát hiện ra và nói với tôi.”

Mắt tôi đỏ hoe, những tủi thân của năm năm qua cuối cùng cũng không dễ dàng xoa dịu.

Khoảnh khắc này, tôi giống như muốn mượn cớ này để giải tỏa tất cả những ấm ức suốt bao năm:

“Tống Nghị, lúc đó, tôi mới biết… Chiếc nhẫn trên tay Tiêu Kiệt là…”.

Trong mắt Tống Nghị hiếm hoi lộ ra sự hoảng sợ: “Không… Tiểu Nhã, anh chỉ là quên mất… Đây là quà cô ấy tặng anh từ lâu rồi, lúc đó anh thực sự rất thích, thậm chí còn không biết đó là nhẫn đôi! Hơn nữa… đó là chuyện của ngày xưa rồi, lúc đó chúng ta còn chưa yêu nhau! Sau này anh chỉ là không muốn em hiểu lầm nên mới khóa nó lại, nó không có ý nghĩa quan trọng gì cả!”.

Tôi lắc đầu: “Nhưng cô ấy hỏi anh chiếc nhẫn có đẹp không, anh nói rất đẹp.”

Anh ta khựng lại, run rẩy nói: “… Cô ấy là bệnh nhân, anh chỉ là không muốn cô ấy bị kích động, hai gia đình chúng ta… chiều cô ấy quen rồi.”

Tôi khẽ cười, đặt chiếc nhẫn lại vào chỗ cũ: “Ừ, chúng ta đi ăn cơm đi.”

“Tiểu Nhã!”.

Anh ta vội vàng nắm lấy cổ tay tôi.

Tôi quay đầu lại, mỉm cười, giọng nói dịu dàng: “Đừng làm loạn nữa, ngoan, ăn cơm xong, ngày mai tôi còn có chuyện muốn nói với anh.”

16

Đi được hai bước, tôi bất ngờ bị anh ta từ phía sau ôm chặt.

Chúng tôi ở bên nhau năm năm, anh ta chỉ ôm tôi như vậy vào những ngày đầu mới yêu.

Anh ta cúi đầu, ghé sát tai tôi: “Tiểu Nhã, em đừng như thế, em giận anh được không? Anh biết mấy ngày nay em chắc chắn rất giận anh… Anh biết lỗi rồi, em đừng đối xử với anh như thế… anh xin em…”.

Tôi cười và thở dài: “Tôi không giận đâu, thật mà.”

Anh ta lại ôm tôi chặt hơn: “Em giận vì anh và Tiêu Kiệt quá thân mật đúng không? Từ nay về sau anh sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa, anh sẽ gọi chú dì đến đây chăm sóc cô ấy, anh sẽ không bao giờ đến chỗ cô ấy nữa!”.

“Mật khẩu cửa nhà anh cũng sẽ đổi, trong cuộc sống của anh sau này, ngoài em ra sẽ không có người phụ nữ nào khác, được không?”.

Tôi không nói gì.

Một lúc lâu sau, tôi khẽ thở dài: “Tống Nghị, anh thấy không, anh biết mình sai ở đâu mà.”

Cánh tay anh ta đang ôm tôi run lên, giọng nói dần nhỏ lại: “Anh xin lỗi… tha thứ cho anh lần cuối được không?”.

Tôi vỗ vỗ tay anh ta, quay đầu lại: “Ngoan, ăn cơm thôi, đây là lần cuối cùng tôi nấu ăn cho anh rồi…”.

Ring ring!

Điện thoại của anh ta lại vang lên tiếng chuông chói tai.

Anh ta nhanh chóng nghe máy.

Sau khi đáp lại vài câu, anh ta như muốn trốn chạy, nhanh chóng cầm áo khoác và đi ra ngoài: “Công ty có chút việc, anh phải đi một lát!”.

Đi đến cửa, anh ta đột nhiên quay lại, hôn tôi thật mạnh và vội vàng: “Đợi anh về nhé.”

Nói xong, anh ta quay lưng rời đi.

Anh ta không biết, tôi đã nhìn thấy màn hình cuộc gọi.

Không phải công ty, mà là của Tiêu Kiệt.

Sau đó, anh ta không về nữa.

Thậm chí một tin nhắn cũng không gửi.

Nhưng anh ta, người chưa bao giờ chăm chút cho trang cá nhân, lại bắt đầu cập nhật mỗi ngày.

Ngày đầu tiên là anh ta và Tiêu Kiệt cãi nhau, anh ta đã gọi điện cho bố mẹ cô ấy, bảo hai người đón cô ấy về để tĩnh dưỡng.

Ngày thứ hai là anh ta tăng ca ở công ty, mệt mỏi rã rời.

Ngày thứ ba là vài tấm ảnh từ thời đại học của chúng tôi, nói rằng nhớ về quá khứ…

Tôi thậm chí còn nghi ngờ có phải anh ta đã cài đặt chỉ cho mình tôi xem.

Nhưng làm như vậy thì có ích gì chứ?

Tôi nhắn tin cho anh ta: “[Có vài chuyện chúng ta cần gặp mặt nói chuyện rõ ràng]”.

Anh ta không trả lời.

Hình như làm như vậy, anh ta có thể tránh được kết thúc chia tay.

Thế nhưng, việc chia tay, khi một người không muốn nói chuyện nữa, đó chính là kết thúc của một mối quan hệ.

Gặp mặt nói chuyện chỉ là để giữ thể diện cho nhau mà thôi.

Nhưng thể diện này không phải là điều kiện bắt buộc.

Anh ta không về nhà, tôi vẫn dọn dẹp đồ đạc của mình.

Căn nhà này là của anh ta, tôi xóa bỏ mọi dấu vết của mình, trả lại mọi thứ như ban đầu.

Tôi đã thi IELTS qua, rất nhanh thôi tôi sẽ rời khỏi nơi này.

Trước khi đi, các đồng nghiệp tổ chức một buổi tiệc chia tay hoành tráng cho tôi.

Trong lúc vui vẻ, tôi đã uống vài ly.

Một đồng nghiệp không biết chúng tôi đã chia tay, cứ vô tư gọi điện cho Tống Nghị.

Khi được đồng nghiệp dìu ra, tôi ngã vào một vòng tay ấm áp.

Tống Nghị lịch sự cảm ơn: “Cảm ơn mọi người đã chăm sóc cô ấy.”

Có người nói: “Anh quan tâm cô ấy như vậy, thảo nào Tiểu Nhã ban đầu nhất quyết không chịu đi Yemen.”

Khoảnh khắc đó, cánh tay anh ta đang ôm tôi đột nhiên cứng đờ.

Tôi không muốn anh ta chất vấn tôi ở đây, cố tình giả vờ say: “A Nghị, chúng ta đi thôi… Tôi mệt quá…”.

Anh ta chỉ có thể đầy tâm trạng dìu tôi vào ghế phụ, thắt dây an toàn cho tôi.

Trên đường về, anh ta siết chặt vô lăng: “Lời họ nói là có ý gì?”.

Tôi không giả vờ say nữa, chống đầu: “Công ty có một dự án ở đó, cần tôi sang.”

Gân xanh trên mu bàn tay anh ta nổi lên, nhưng vẫn cố gắng kìm nén nói: “Cần bao lâu?”.

“Hai năm.”

Im lặng một lúc, anh ta khẽ nói: “Hai năm… cũng không quá… có thể đợi.”

“Đợi cái gì?”.

Anh ta đỗ xe bên đường, lấy ra một chiếc hộp nhẫn nhung đỏ.

Mở ra, đó là một chiếc nhẫn kim cương nữ hoàn toàn khác.

Dưới ánh đèn, trong mắt anh ta đầy vẻ chân thành và cẩn trọng: “Tiểu Nhã, chúng ta kết hôn đi.”

19

Tôi nhìn chiếc nhẫn.

Ngây người một lúc lâu, rồi đột nhiên bật cười thành tiếng: “A Nghị à, anh có biết không, sinh nhật anh năm ngoái, tôi đã giấu trong bánh kem một chiếc nhẫn giống hệt chiếc này không?”.

“Ồ, không đúng, đó là một chiếc nhẫn nam.”

Sắc mặt anh ta trắng bệch.

Nước mắt tôi trào ra vì cười: “A Nghị, gu thẩm mỹ của hai chúng ta giống nhau quá. Đáng tiếc, tất cả đã quá muộn rồi.”

Cổ tay tôi bị anh ta nắm chặt, mắt anh ta đỏ hoe: “Không! Không muộn! Tiểu Nhã, chúng ta chưa muộn mà!”.

“Anh có thể đợi em! Ba năm, năm năm, bao nhiêu năm anh cũng đợi! Chỉ cần em quay về, chúng ta sẽ kết hôn, được không? Nếu em đồng ý, chúng ta bây giờ…”.

“Tống Nghị, tôi không đồng ý!”.

Tôi bình thản rút tay ra: “Chúng ta đã chia tay rồi.”

Khoảnh khắc đó, mặt anh ta tái mét.

Bàn tay lơ lửng giữa không trung, rất lâu sau vẫn không thu về.

“Tống Nghị, chúng ta đã yêu nhau năm năm, năm năm này tôi đã có rất nhiều ảo tưởng viển vông về mối quan hệ này.”

“Tôi biết anh đã phiền lòng rất lâu rồi.”

“Từ hôm nay trở đi, anh được giải thoát rồi.”

Trong mắt anh ta đầy hơi nước, vùng vẫy trong tuyệt vọng: “Không, đó không phải là ảo tưởng… đó… đó là tương lai của chúng ta…”.

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng: “Chúng ta không có tương lai nữa, nhưng, chúng ta vẫn có tương lai của riêng mình.”

Nói xong, tôi mở cửa xe đi xuống: “Chìa khóa nhà tôi để trên tủ giày, đồ của tôi cũng đã chuyển đi hết rồi, ngày mai tôi bay đến Yemen, hữu duyên thì gặp lại.”

Tôi bước đi trên con đường nhỏ dẫn về nhà.

Chiếc xe phía sau vẫn bật đèn pha rọi sáng.

Khi sắp rẽ, tôi đột nhiên tò mò, quay đầu lại nhìn.

Người đàn ông ngồi trên ghế lái, đôi vai run lên bần bật.

Tôi chưa bao giờ thấy anh ta khóc.

Đây là lần đầu tiên.

Nhưng, thật sự không còn liên quan gì đến tôi nữa.

Tương lai của tôi, vô cùng tươi sáng.

(HẾT)

🌸 Xem Bảng vàng Donate – Tuần 4 (25/08–31/08)

📖 Truyện bạn vừa đọc là hoàn toàn miễn phí 💖
👉 Bấm link Shopee này (mua gì cũng được) là Chan có hoa hồng để gia hạn gói Zhihu & dịch tiếp 📚

☕ Nếu muốn ủng hộ Chan thêm động lực:
MoMo (bấm vào đây) | PayPal (bấm vào đây)
Hoặc CK MB Bank:
QR Ủng hộ Chan
💌 Chỉ một chút thôi cũng đủ để Chan ngồi dịch cả đêm 🥺✨
error: Content is protected !!